Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Chương 77: Diệu kế bình thiên hạ




Đồng nghiệp kỷ niệm kết hôn 1 năm muốn mang bà xã đi lãng mạn một đêm, nhờ tôi trực ban hộ. Hắn tân hôn chẳng qua mới một năm, tôi thấy vẻ ngốc vì hạnh phúc của hắn, suýt thì phủi tay về nhà.

Thực ra cũng chỉ là giận chó đánh mèo thôi. Bản thân không vui, liền không muốn người khác được hài lòng. Bản thân khổ sở, liền cũng muốn người khác khổ sở theo. Con người đều là những cái chai muôn hình muôn vẻ, luôn luôn không thể chịu được cảnh nước trong chai người khác đầy hơn chai mình.

Gửi cho Tiểu Viên một tin nhắn nói tôi trực ca đêm, hắn không gửi tin lại, không biết có phát hiện chưa, nhưng thấy cũng không gửi tin lại đâu.

Trực đêm là một chuyện rất nhàm chán. Đọc sách nghe nhạc lướt web, buồn chán đến lúc không thể khống chế được thế là lại miên man suy nghĩ. Tôi bắt đầu nghĩ tới gần đây Mạnh Tiểu Viên cũng rất bận, hôm nay có phải cũng tăng ca không, tôi bắt đầu nghĩ nếu như không phải thì bây giờ hắn ở nhà đang làm gì, một mình ở nhà chắc chắn buổi tối lười làm cơm ăn sẽ không phải lại gọi combo về ăn chứ, nghĩ tới con cú mèo kia một mình ở nhà ngủ không được nhất định sẽ buồn chán đi. Nhưng nếu tôi về rồi, hắn có tán chuyện với tôi không.

Tôi bắt đầu nghĩ lúc chúng tôi vừa mới sống chung là thế nào nhỉ. Khi đó hai người hận không thể lúc nào cũng thời thời khắc khắc dính vào với nhau, mỗi tối đều cùng nhau xem một đĩa phim. Để thống nhất gu khác biệt, hai người giao ước thứ hai xem phim kinh dị, thứ ba xem phim văn nghệ, thứ tư xem phim thương mại, thứ năm xem phim hài, thứ sáu xem phim khoa học viễn tưởng, thứ bảy xem phim hoạt hình. Nhưng số ngày trong tuần luôn là số lẻ, hai chúng ta ai cũng không chịu buông quyền lựa chọn phim vào chủ nhật, cuối cùng đành phải tự thỏa hiệp lùi một bước, chủ nhật xem GV. Khi đó xem rất nhiều bộ phim, tôi căn bản không nhớ rõ tên, bởi vì bình thường xem, cứ xem là hai người bắt đầu tâm viên ý mã, vành tai và tóc mai chạm nhau,… .

Mạnh Tiểu Viên Mạnh Tiểu Viên Mạnh Tiểu Viên, trong lòng đều là hắn, trong đầu cũng đều là hắn. Thế nhưng ở trước mặt hắn, tôi lại chẳng nói thành lời điều gì cả. Tôi chỉ nói đi nói lại: “Tôi yêu anh.” Nhưng ngay chính tôi cũng thấy mệt mỏi.

Lúc trời hưng hửng sáng, tôi giao ban, mặt mày mệt mỏi thu dọn đồ đạc về nhà. Xe bus sớm quá nên không có, tôi vẫn đạp xe. Mỗi lần trực xong ca đêm đạp xe về nhà tôi đều rất hận, trời biết một đêm không ngủ toàn thân cứng đơ còn phải đạp xe đường xa như vậy là chuyện dằn vặt con người ta nhường nào, nhất là vào mùa đông. Nhưng tôi cũng biết không thể trách Mạnh Tiểu Viên. Không mua xe là tôi nói, thích đạp xe đạp cũng là tôi nói, mà tôi chưa từng nói với hắn lần nào về việc trực đêm xong đạp xe về nhà sẽ mệt chết đi mệt chết đi mệt chết đi, rất muốn khóc rất muốn khóc rất muốn khóc.

Mạnh Tiểu Viên là một động vật dùng thân thể đi ghi nhớ, khó chịu hắn đã trải qua, hắn sẽ luôn suy bụng ta ra bụng người thăm hỏi ân cần người ta trước, nhưng chuyện hắn chưa trải qua, hắn vĩnh viễn không thể tưởng tượng ra nổi. Hắn tăng ca tôi chưa bao giờ tới đón hắn, một mình lái xe về cũng không có trở ngại gì, cho nên hắn cũng cho là tôi cũng như vậy. Thực ra tôi hoàn toàn là tự làm tự chịu, ngay cả bản thân tôi cũng rõ chỉ cần tôi nói hắn sẽ lập tức lái xe đến, còn cho tôi những cái ôm và vẻ mặt đại cẩu áy náy lắc đuôi với tôi, nhưng tôi vẫn chưa hề mở lời lần nào. Thực MD có bệnh.

Lúc về đến nhà trời đã tảng sáng. Trời thu khí trời cũng không lạnh lắm, nhưng một đường đạp xe về, vẫn cảm thấy cả người cứng ngắc khó chịu, lại cả đêm không ngủ, trong đầu ong ong ong ong cực kỳ tỉnh táo nhưng lại không có sức đâu để nghĩ ngợi bất kỳ chuyện gì. Vừa vào cửa tôi đã thấy TV vẫn sáng, còn Mạnh Tiểu Viên ngay cả chăn cũng không đắp, nằm trên sô pha ngủ rất say.

Tôi thở dài, đi vào phong khách, trong TV đang chiếu bộ phim ‘Đông Thành Tây Tựu’, trên bàn trà đặt một suất combo chưa ăn hết. Tôi đứng sững một hồi, tắt TV đi, thu dọn rác, sau đó ôm chăn gối ra đắp lên cho Mạnh Tiểu Viên, sau đó quỳ gối trước sô pha nhìn hắn ngủ như một đứa trẻ.

Trong bảy năm, tôi muốn chia tay anh không biết bao nhiêu lần, nhưng ngay cả một lần quyết tâm thu dọn hành lý cũng không có.

Tôi là một người có tự tôn rất cao, chưa bao giờ bộc lộ nội tâm với người khác. Bởi vì những uất ức, bất an, khổ sở của tôi không có ngọn nguồn, ngoại trừ chính tôi, bất luận kẻ nào đều chỉ biết nói đó là không ốm mà rên, còn tôi không muốn lấy những ưu tư đó ra cho bất luận kẻ nào khác cười nhạo. Nhưng chỉ có anh là khác, Mạnh Tiểu Viên. Thực ra tôi không muốn chia tay anh chút nào, tôi chỉ là… chỉ hi vọng anh có thể phát hiện những bất an khổ sở, phát hiện tôi muốn chia tay anh. Tôi chỉ muốn anh ôm lấy tôi nói cho tôi biết anh sẽ ở bên cạnh tôi, không cho tôi bỏ đi. Tôi chỉ muốn anh có thể dung túng những ưu tư ấy trong lòng tôi, dù đó chỉ là không ốm mà rên. Tôi vốn không biết tôi muốn cái gì, từng ngày từng ngày ở chung với anh tôi mới phát hiện ra, thế nhưng càng phát hiện, tôi lại càng thấy xấu hổ, càng giấu giếm bản thân. Mà gần đây, đại khái là tôi đã có phần không giấu giếm nổi nữa.

Có người nói đời người là một người lần mò dò dẫm đi về phía trước, bầu bạn chẳng qua là một người khác dìu tay bạn đi về phía trước trong bóng đêm mà thôi. Bản chất con người là cô độc, bởi vì không ai có thể hiểu cảm nhận của một người khác như chính họ cả, cái có thể đòi hỏi, cũng chẳng qua là chút nâng đỡ dìu dắt ấm áp thôi. Là tôi quá tham lam, trước đây chỉ có hai bàn tay trắng, đến khi có rồi lại không cam lòng với chút ấm áp nhỏ nhoi này.

Anh cho tới bây giờ cũng sai, Mạnh Tiểu Viên. Anh là một đứa trẻ, mà tôi ép anh phải lớn, lại quên rằng người tôi yêu thực ra chính là đứa trẻ kia. Xin lỗi, là tôi làm anh nghĩ nhiều, là tôi làm anh bối rối. Yên tâm đi, tôi sẽ khôi phục bình thường. Tự tôn và tự ti của tôi, giấu ở trong lòng là được rồi. Vốn dĩ, hai người, anh và tôi, chỉ cần đôi bên yêu nhau là đủ. Những thứ còn lại, chỉ là bệnh của mình tôi thôi.

Tuy rằng ‘Y giả nan tự y’(*), nhưng tôi sẽ cố hết sức không khiến anh bối rối nữa.

(*) Y giả nan tự y: người thầy thuốc/bác sĩ khó tự chữa cho mình

Tôi cúi đầu hôn một cái lên mắt Mạnh Tiểu Viên, thấp giọng nói: “Mạnh Tiểu Viên, tôi yêu anh.”

Qủa nhiên tất cả nguyên nhân đều do tôi. Tôi thử bắt đầu khôi phục bình thường, Mạnh Tiểu Viên ban đầu hình như còn thấy mơ màng, nhưng rất nhanh đã quen thuộc. Những bất thường mấy ngày nay lập tức tan thành mây khói, sinh hoạt lại đi vào quỹ đạo lần nữa. Tôi làm bác sĩ của tôi, hắn làm chủ bá của hắn, tan tầm về nhà ăn bữa cơm, xem bộ phim, sau đó làm tình. Ngày tháng bình thản nên không thể miêu tả nhiều được, nhưng thực ra có thể ghi lại một số việc quan trọng phong phú hơn trong đó. Tôi tạm thời lấp cái hốc hở một tí là không ốm mà rên hở một tí là muốn càng nhiều đó lại, cảm thấy cuộc sống hình như có thể tiếp tục như vậy cả đời.

Không có gì tốt hơn thế này cả.

Tình trạng trị liệu của Lục Tưởng cũng tốt, đây cũng phải cảm ơn Lục Niệm thường tới giúp đỡ trị liệu, để nét cười của cậu em họ càng ngày càng nhiều hơn. Tôi nhìn nét cười của Lục Tưởng cũng cảm thấy rất vui, làm bác sĩ hạnh phúc nhất thực ra chính là giây phút bệnh nhân khỏe mạnh ấy.

Không có gì tốt hơn thế này cả.

Thường Từ vẫn dáng vẻ ấy, lúc nào cũng đề phòng trợ lý nhà hắn quấy nhiễu tình dục, vitamin uống hết lọ này đến lọ khác, nhưng tôi thấy hắn dần dần bước trên con đường cong rồi. Có một ngày chủ nhật chúng tôi tụ họp lại, Mạnh Tiểu Viên, tôi, Thường Từ và cả Thái Thiếu Điền. Thường Từ không ngừng nói trợ lý của hắn thế nào ra sao, làm Thái Thiếu Điền thở dài nói làm một thẳng nam ngồi ở bàn này đúng là sức ép lớn quá, làm Thường Từ lại uống không ít vitamin. Mạnh Tiểu Viên cười ha ha.

Không có gì tốt hơn thế này cả.

Tôi bắt đầu cố hết sức dịu dàng với Mạnh Tiểu Viên. Mạnh Tiểu Viên được chiều mà sợ, thậm chí còn hỏi tôi có phải bị sốt rồi không, nhưng hiển nhiên hắn rất thích thế này. Thực ra tôi chỉ là muốn bồi thường cho những khổ sở của quãng thời gian trước đây. Thời tiết càng ngày càng lạnh dần, mùa đông tới rồi, nhưng mỗi sáng sớm ôm nhau tỉnh lại với Mạnh Tiểu Viên cũng thấy rất ấm áp, tuy rằng chuyện này thường xuyên làm sáng sớm chúng tôi tái chiến một hồi rồi đôi tôi đồng thời đến muộn. Nhưng giờ chị Lý cũng lười mắng tôi.

Không có gì tốt hơn thế này cả.

Tôi cảm thấy cuộc sống rất trọn vẹn, Thường Từ lại nói tôi gần đây có chút kỳ lạ. Tôi mặc kệ hắn.

Không có gì tốt hơn thế này cả.

><><><><


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.