Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Chương 52: Hoạn nạn mới thấy rõ chân tình




Buổi tối,.

Nhà Tạ tỷ.

Trong phòng tắm, Đổng Học Bân giống như đang cầm một cái quốc bảo vô giá, ôm lấy hai chân đẹp của Tạ Tuệ Lan.

Róc rách, bọt nước từ trên hai đùi của Tạ tỷ rơi xuống.

Bên ngoài Tạ Tuệ Lan cười nói: "Làm gì vậy?" 

"Không có việc gì, tùy tiện nhìn, chân của em thật là đẹp." 

[CHARGE=2.4]

"Ha ha, có sao?" 

"Quá có, thật là trơn." 

"Dính nước, đương nhiên là trơn rồi."

Đổng Học Bân yêu thích không buông tay, cố ý dịch về hướng của Tạ tỷ, tán thưởng từ trên xuống dưới một phen, hắn bắt đầu lấy tay chậm rãi nắm lấy bàn chân đẹp của Tạ tỷ, suy nghĩ một chút, với tay lấy một ít xà phòng trên người, để lên trên bàn chân, đầu tiên là ngón chân út, sau đó là đến các ngón chân khác, tất cả đều bị Đổng Học Bân rửa sạch một lần, sau đó vừa vuốt vừa sờ đi lên, bọt xà phòng càng chà càng nhiều, trên chân đẹp của Tạ tỷ nổi lên vài phần kiều diễm, xúc cảm cũng vô cùng thoải mái, mềm mại cực kỳ.

Bên ngoài, cô ấy mỉm cười "Không phải nói không rửa cho Tạ tỷ sao?"

"Đột nhiên lại muốn, không được à?" 

"Được, bất quá không cần tắm sạch như vậy, có được hay không?" 

"Em không phải muốn làm ấm thân thể sao, vậy phải tắm sạch chứ."

"... Ha ha, cảm ơn." 

"Khách khí cái gì, sau này em cũng tắm rửa cho anh."

"Sau này đi, ha ha."

"Em ha ha là sao, có hay không? Chọc anh có phải không?"

"Được rồi, tắm rửa cho anh còn không được sao?" 

Đổng Học Bân thật ra cũng không dự định muốn Tạ Tuệ Lan tắm rửa cho hắn, cho dù Tạ tỷ chịu, Đổng Học Bân cũng luyến tiếc, hai tay vẫn rửa chân cho cô ấy, trong miệng nói khoác một chút "Gả cho anh chính là hưởng phúc, lại xoa bóp cho em, lại xoa đầu cho em, còn có cái này, em xem có ông chồng nào rửa chân cho vợ mình không? Cũng chỉ có anh em." Thật ra cái này là muốn kéo dài thời gian, nhân cơ hội ăn bớt tiện nghi, bất quá lời này đương nhiên không thể nói.

"Đúng vậy, Tiểu Bân nhà chúng ta là thương người nhất." 

"Biết là tốt rồi, nước có đủ nóng không? Hay là nóng một chút?" 

"Được, nước có chút lạnh."

Đổng Học Bân xoay người mở nước, sau đó ôm chân của cô ấy tiếp tục sờ soạng "Nhàn rỗi quá, thỉnh giáo em chút chuyện này." 

"Nói đi?" Cô ấy hỏi.

Đổng Học Bân không phải loại dày mặt, hắn tương đối coi trọng mặt mũi nhưng nghĩ tới nghĩ lui, hai người còn có mấy tháng nữa là kết hôn, nói cũng đã nói, đều là hai vợ liễu, sợ mất mặt cái gì "Là như thế này, từ lúc đi khu Nam Sơn tiền nhiệm hai ta cũng gọi điện thoại nói chuyện bảy tám lần phải không? Mỗi lần em đều hỏi anh và anh đều nói công tác rất thuận lợi, khụ khụ khụ, cái kia, thật ra là không thể không biết xấu hổ mà nói với em được.”

Tạ Tuệ Lan cười cười "Anh nghĩ đến Tạ tỷ anh không biết?" 

"Em biết? Ai nói với em?" 

"Không ai nói với em, em không biết xem báo sao? Cường phá chỉnh đốn, nhiều dân chúng như vậy bị anh đánh, chuyện này ai chẳng biết?" Đổng Học Bân nóng mặt nói: "Không ngờ em lại biết nhừ thế?" 

"Ừm, gọi điện thoại thấy anh không nói, em cũng sẽ không nhắc, biết tên nhóc anh muốn mặt." Đổng Học Bân mặc kệ "Anh là vì công tác, anh là loại người nào chứ? Cho dù đánh người, anh em cũng không thẹn với lòng." 

"Được rồi được rồi, gấp cái gì? Không phải có việc sao? Nói chính sự đi." 

"Chính sự cũng là, tuy rằng công tác của anh làm được chiến tích không tồi và công trạng cũng lấy tới một ít, qua vài ngày nữa đơn vị kính lão mô phạm cũng muốn rơi xuống trên đầu anh, bất quá, bởi vì không ít chuyện đắc tội không ít người, ừm đều là lãnh đạo khu, ví dụ như bộ trưởng bộ tổ chức, phó bộ trưởng, khu trưởng, vợ của bí thư khu uỷ khụ khụ khụ, cái kia, quan hệ đều có chút không tốt." Đổng Học Bân cũng không quan tâm đến mất mặt, từ đầu đến cuối đem mọi chuyện nói cùng Tạ Tuệ Lan, bao gồm chuyện mấy ngày trước lăn qua lăn lại bộ trưởng bộ tổ chức Tiết Khánh Vinh "Ừm, đại khái là như thế, Tạ tỷ, đầu óc em thông minh hơn anh, cái này anh phải thừa nhận, em cho tôi chủ ý đi." Tạ Tuệ Lan nghe xong, bị hắn chọc cho vui vẻ "Bí thư khu uỷ, khu trưởng và người đứng đầu bộ tổ chức, anh mới tiền nhiệm nửa tháng, tất cả đều đắc tội?"

Đổng Học Bân cười gượng nói: "Cũng không phải đắc tội quá lớn, cũng là có chút xung đột nhỏ." "Đánh con trai của Tiết Khánh Vinh người ta, cái này gọi là xung đột nhỏ?"

"Ài, em cũng đừng nói cái này, nói cho anh biết sau này nên làm cái gì, phó xử lúc nào mới tới?"

"Anh đắc tội lãnh đạo khu, anh còn muốn thăng quan?"

Đổng Học Bân nghẹn họng, đem chân của cô ấy bỏ vào trong nước " Được rồi được rồi, anh không thèm nghe em nói nữa không được sao? Coi như anh xui, vất vả thỉnh giáo em, em còn chọc anh!" 

"Nói anh anh còn không thích nghe, ha ha, được rồi, chuyện tình em đã biết, muốn ý kiến phải không?"

Đổng Học Bân không nói chuyện.

Tạ Tuệ Lan cười nói: "Rốt cuộc có muốn hay không?" 

"...... đương nhiên muốn, nhanh chóng nói đi."

"Trong văn phòng đường phố thì anh đã lập uy, cán bộ to nho đều bị anh hù, trên công tác anh cũng làm không tồi, tạo được cơ sở vững chắc, mới nửa tháng là có thể làm được điểm này, đổi lại ai cũng không dễ dàng, anh đó, hiện tại còn thiếu cũng là quan hệ của trong khu, cho dù anh cùng lãnh đạo thành phố và trong tỉnh có quan hệ không tồi, nhưng cụ quan không bằng hiện quản, không phải quan hệ của một người, càng xa càng đơn bạc, cho nên nếu như theo Tạ tỷ anh xem, anh hiện tại cần phải làm nhất là làm tốt quan hệ cùng lãnh đạo khu, nên đứng vào hàng."

Đổng Học Bân chớp mắt mấy cái, lại ôm lấy chân của Tạ tỷ "Đứng vào hàng?"

Cô ấy ừm một cái "Anh thấy có ai không đứng vào hàng, không cùng lãnh đạo làm tốt quan hệ, còn có thể từng bước thăng chức sao?" Đổng Học Bân vừa định nói anh nè, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chữ đến bên mép lại nuốt trở vào, Đổng Học Bân một đường đi tới, cũng đều là đứng vào hàng, tại phòng tổng hợp quốc an phận cục Thành Tây, Đổng Học Bân cũng là dựa về phía Từ Yến, từng bước theo sát, khi điều nhiệm cục công an huyện, Đổng Học Bân cũng là theo bước tiến của cục trưởng Lương Thành Bằng, sau đó Tạ Tuệ Lan điều đến đây, Đổng Học Bân mới hướng về phía Tạ tỷ, chỉ có lần này ngoại lệ, sau khi tới khu Nam Sơn, hắn thật đúng là không có chổ đứng.

Tạ Tuệ Lan chậm rãi nói: "Không đứng vào hàng, cho dù anh làm công tác cực tốt, nhưng cấp trên không có lãnh đạo nói chuyện, chiến tích cũng sẽ không rơi xuống trong tay của anh, nhưng anh phạm vào một chút sai phạm, sẽ có người nắm lớn, thậm chí trực tiếp kết thúc sinh mệnh chính trị của anh, cấp trên cũng không có người nói một câu công đạo, loại chuyện này không phải không có, rất nhiều.”

Không phải như vậy chứ.

Đổng Học Bân chợt nghĩ, tại khu Nam Sơn, hắn bị loại đãi ngộ này, suy nghĩ một chút, cũng là không có đứng vào hàng mới chọc ra họa sao?

Đổng Học Bân chậc lưỡi nói: "Thật ra tôi sau khi tiền nhiệm đã muốn đứng vào hàng rồi, nhưng bí thư khu uỷ không cho anh mặt mũi, anh đi báo cáo công tác với ổng, thư ký của ông kêu anh ở bên ngoài chờ, chờ hơn hai giờ cũng không cho anh vào, nhưng thật ra một ít cán bộ cấp bậc không cao hơn anh, vừa tới không tới một phút đồng hồ ngược lại được tiến vào, đây là cái đạo lý gì? Với tính tình của anh em mà không bị ổng chọc giận sao? Vô nghĩa!" 

"Anh nhìn anh kìa, tính tình thối." 

Đổng Học Bân dừng một chút "Vậy em nói anh tìm phó bí thư khu ủy hoặc là phó khu trưởng thường ủy để đứng vào hàng được không?"

Tạ Tuệ Lan nói: "Bọn họ có chút không đủ, nếu như trong khu cũng không đủ năng lực, anh đứng vào còn không bằng không đứng, bằng không ở trên có lãnh đạo mà anh đắc tội qua đè nặng, phía dưới lại có kẻ thù chính trị của người mà anh đứng vậy, anh sẽ càng bị khinh bỉ, càng khó chịu."

Đổng Học Bân nghĩ cũng phải "Vậy làm sao bây giờ?"

"Tốt nhất vẫn là dựa vào bí thư khu uỷ hoặc là khu trưởng, hai người đứng đầu này, nói thế nào cũng mạnh hơn các lãnh đạo khu khác một chút." 

"Nhưng hai người này anh đều đắc tội qua."

" Nguyệt Hoa khu trưởng của khu anh, lúc em đi thành phố họp đã tiếp xúc qua vài lần, An Thạch bí thư à, cũng gặp qua, trò chuyện qua một ít, như vậy đi, quan hệ của hai ta biết chỉ có ở huyện Duyên Đài biết, trong khu không nhiều người biết, để em xem, ngày nào đó đi xem khu của anh, cùng An Thạch bí thư hoặc là Nguyệt Hoa khu trưởng câu thông một chút, giúp anh liên hệ, chút mặt mũi ấy Tạ tỷ anh vẫn phải có."

Đổng Học Bân biết Tạ Tuệ Lan và Vương An Thạch Cảnh Nguyệt Hoa bọn họ cùng cấp, vị trí cũng đều không khác biệt lắm, Tuệ Lan nói mặt mũi đương nhiên sẽ không nhỏ, bất quá nghe xong, Đổng Học Bân liền từ chối không suy nghĩ "Không được, không cần nhờ em, chuyện của anh tự mình làm không được à?"

Tạ tỷ nở nụ cười không có gì ngoài ý muốn "Nhìn kìa, lại sĩ diện phải không?"

"Dù sao cũng không cần em đi." Chuyện đứng vào hàng lúc đầu cũng là anh tình tôi nguyện, cái này còn muốn dựa vào mặt mũi của Tạ Tuệ Lan mới có thể làm cho người ta tiếp nhận Đổng Học Bân? Hắn đâu phải cái loại người này "Em đừng quản, Vương An Thạch và Cảnh Nguyệt Hoa phải không? Được, anh trở về sau này sẽ tìm cơ hội, thật ra ngoại trừ Tiết Khánh Vinh, Vương bí thư và Cảnh khu trưởng bên kia anh thật không có đắc tội quá lợi hại, cũng là hiểu lầm nhỏ mà thôi, anh thấy cũng đúng, nghe lời em, tranh thủ trạm đến đứng vào hàng của một trong hai người bọn họ." Nghĩ thông suốt điểm then chốt, tâm tình của Đổng Học Bân cũng khoái trá một ít.

"Có cố gắng là được, ha ha, rửa được rồi, giúp em lau chân?"

Đổng Học Bân cầm hai chân của Tạ tỷ ra "Khăn mặt đâu?" 

"Để em tự lau, anh có rửa chân không, để Tạ tỷ rửa chân cho anh?" 

"Nói thật lòng hay là trái lương tâm?" 

"...... ha ha."

"Chỉ biết cười, đừng khách khí, em mệt cả ngày rồi, đi ngủ sớm một chút đi, anh làm sao mà dám sai em chứ”

"Sau này có chuyện công tác gì, không nghĩ ra thì gọi điện thoại cho Tạ tỷ anh, đừng cái gì cũng đều để nghẹn trong lòng." 

"Đi, sau này chuyện gì hai ta đều thương lượng làm." Trước đây Đổng Học Bân đều tập một người giải quyết vấn đề, lúc này cùng Tạ tỷ thương lượng, thảo luận, cảm giác rất không tồi.

Tạ tỷ nói rất đúng, nên đứng vào hàng.

Chọn một lãnh đạo cứng một chút để dựa vào, như vậy là có thể kiên định mà làm, ít chút phiền phức, ít chút trở lực, làm vài chuyện thực tế cho cho dân chúng, tích lũy chút kinh nghiệm chính trị và thành tích chính trị, đợi một cơ hội tới, mình có điều kiện nắm chắc kỳ ngộ tiến thêm một bước.

Phó xử...

Đổng Học Bân đã nhớ thương rất lâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.