Ai Bảo Ta Không Thể Cưới

Chương 31: Khang Tứ luận võ




“Kháo, thì ra là ngươi, các ngươi cứ tiếp tục, lão tử đi là được, chết tiệt, hôm nay đi ra ngoài đúng là không xem hoàng lịch, vài bước liền gặp ôn thần.” Sau khi thấy rõ khuôn mặt của nữ sinh, lão Lý quyết đoán xoay người rời đi, nếu như mới vừa rồi còn có nửa phần quan tâm tới tình hình của nữ sinh kia thì hiện tại liền biến thành âm một phần trăm .

“Thằng nhãi kia, đứng lại!” Nam tử đeo kính bỗng nhiên hét lớn. “Kháo, lão tử rời khỏi cho các ngươi ở chỗ này tùy ý náo loạn, ngươi còn muốn như thế nào nữa? Lão tử cùng nàng ta không có quen biết gì, OK? Uy, cô kia, tên này nhìn rất giống chó điên, đừng có để cho hắn sủa loạn.” Bị kêu dừng lại khiến Lý Phong vô cùng khó chịu, hôm nay đúng là xui tận mạng mà. “Ngươi dám cùng Vân Vân nói chuyện như vậy? Ta giết ngươi!” Hình như việc thất tình đả kích nam tử đeo kính không nhẹ, gả vậy mà lập tức buông Đông Phương Vân ra, vung quyền đánh về phía lão Lý.

“Kháo, tên điên!” Trông thấy nam tử đeo kính điên cuồng xông lại, lão Lý biết rõ giảng đạo lý là vô dụng, huống chi việc hắn làm nảy giờ không phải là giảng đạo lí, mà là thêm dầu vào lửa. Hơi nghiêng người tránh thoát nấm đấm, lão Lý duỗi ra chân trái ra đá một phát, lập tức nam tử đeo kính liền té nhào ra trước theo kiểu chó đớp sh**.

“Ài, cần gì chứ, nhớ năm đó lão tử ta …kháo, tới nữa sao!” Nam tử đeo kính giãy dụa đứng lên, lại hướng lão Lý đấm tới, tư thế giống nhau, kết quả cũng giống nhau, nam tử đeo kính lại bị đánh ngã. “Ngươi nhìn ngươi đi, nhớ năm đó ta một người đấu tay đôi với… hai con chó đó nha.” Chứng kiến nam tử đeo kính không ngừng cố gắng công tới, bất đắc dĩ lão Lý đành phải lần nữa đem hắn quật ngã .

“Cho nên nói, nhớ năm đó....... Kháo, thật lãng phí nước bọt.” Phát hiện nam tử đeo kính đã ngất đi, lão Lý lập tức cảm thấy mất mặt, có cảm giác như thằng này còn muốn người khác nghe hắn nhớ năm đó. Chứng kiến nam chính đã bị đánh ngất, lão Lý liền quay người định ly khai.

“Ngươi…ngươi chờ chút.” Nhìn thấy lão Lý xoay đầu lại kỳ quái nhìn mình, Đông Phương Vân hơi có chút lắp bắp nói: “Cái này, hắn hiện tại té xỉu, làm sao bây giờ?” “Hắn là tìm ngươi, ăn thua gì đến ta.” Lý Phong kỳ quái hỏi, nói xong liền quay người trở về ký túc xá , lưu lại Đông Phương Vân đang sững sờ nhìn theo bóng lưng của hắn.

Về tới phòng, phát hiện tất cả mọi người đã logout , thấy lão Lý trở về, tất cả mọi người vây quanh hỏi thăm tình hình hắn cùng Âm Vang Mân Côi làm nhiệm vụ, lão Lý không muốn nhắc tới, không để ý tới mọi người hỏi thăm, leo lên giường liền nhắm mắt lại. Chứng kiến bộ dạng của lão Lý, mọi người biết rõ đã xảy ra chuyện không vui, cho nên đều không vui đùa nữa, tắt đèn nghỉ ngơi.

Nằm ở trên giường, lão Lý hồi tưởng lại chuyện hắn với Liễu Tình Tình hôm nay, kỳ thật không phải hắn thật sự ngu ngốc đến không hề có cảm giác gì, Liễu Tình Tình đối với hắn có chút ý tứ hắn phát giác được, mà Liễu Tình Tình khi đó vì cái gì tức giận hắn cũng rõ ràng, chỉ bất quá hắn đang trốn tránh mà thôi.

Thời gian dần qua, chuyện cũ như một cuốn phim từ từ tua lại trong đầu hắn.

Khi đó hắn mới Sơ Trung (THCS), ngày đầu tiên liền để ý một nữ sinh cùng lớp, rốt cục, tại năm cuối cùng Lý Phong lấy dũng khí hẹn nữ sinh kia đi ra, tự tay đem lá thư tình đã cất giữ hai năm giao cho nữ sinh kia.

Ngày đó sau khi tan học lão Lý phải ở lại trực nhật, lúc đi đổ rác vô tình phát hiện lá thư mang theo tình cảm chân thành kia im lặng nằm một góc trong bãi rác, thậm chí ngay cả phong thư còn chưa có mở ra, cho là chính mình nhìn lầm, Lý Phong run rẩy nhặt lấy lá thư, mở ra xem xét tỉ mỉ, bút tích quen thuộc, văn tự quen thuộc, tất cả đều bắt trái tim non nớt của hắn phải chấp nhận sự thật phũ phàng này.

Như người mất hồn cầm theo lá thư rời khỏi trường học, Lý Phong bỗng nhiên trông thấy nữ sinh kia kéo tay một người nam sinh cao lớn thân mật hướng phía hắn đi tới. Nam sinh kia hắn biết rõ, là Hoa Hoa Công Tử (play boy) nổi danh của trường, nữ sinh cũng nhìn thấy Lý Phong, nàng chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn một cái, liền không để ý tới nữa.

Nhưng chính là cái nhìn này lại làm Lý Phong tổn thương sâu sắc, nó bao hàm sự khinh bỉ, lạnh lùng, để cho trái tim Lý Phong triệt để tan nát.

Có lẽ chuyện này trong mắt đại đa số người chỉ là việc nhỏ, nhưng Lý Phong vẫn khó có thể quên được, thời gian dần trôi qua, lão Lý bắt đầu ngụy trang chính mình, ngụy trang chính mình thành một thằng ngốc không hiểu phong tình, một tên đầu gỗ, hắn, không muốn làm cho chính mình phải tan nát cõi lòng lần nữa.

“Có lẽ là nên buông xuống a.” Lý Phong ngẫm nghĩ. Cưỡng bức chính mình không được nhớ tới chuyện cũ, nhưng mà nó lại như nước thủy triều tràn vào đại não, chịu giày vò đến hơn ba giờ, lão Lý mới có thể chợp mắt.

Buổi sáng sau khi tỉnh dậy, lão Lý cảm giác mình thiếu tinh thần nghiêm trọng, nhưng ngẫm lại chút nữa có khoá của ‘Đầu hói’, nếu tiếp tục như vậy thì phải chuẩn bị tinh thần nghe một chầu ‘kinh kệ’ nữa rồi. Chính lúc đang suy nghĩ đối sách Lý Phong chợt thấy trên bàn của lão Tam có mấy cây bút màu sặc sở, lập tức có kế hoạch.

Đã hơn một nữa tiết đầu, chỉ thấy Trung Hải lão sư đang nước miếng tung bay, mà phòng học thì là vô cùng yên tĩnh, mỗi người đều một bộ dạng dụng tâm nghe giảng, đương nhiên có nghe tai này lọt tai kia hay không thì khó nói. “Cái kia, đêm qua cảm ơn ngươi.” Nội tâm đấu tranh thật lâu, Đông Phương Vân rốt cục cũng lặng lẽ nói với lão Lý.

Phát hiện cả buổi không có tiếng trả lời, hơn nữa cẩn thận nghe kỹ giống như còn nghe được tiếng ngáy ngủ bên cạnh. Nghi hoặc quay đầu nhìn lại, Đông Phương Vân lập tức ngây dại.

Nguyên lai lão Lý tự mình vẽ thêm hai con mắt, hơn nữa còn rất sinh động, ngay cả điểm phản quang cùng điểm cao quang đều vẽ lên, mà hắn hiện tại thì đang ngồi ở trên ghế ngủ say. Hồi tưởng lại sáng sớm hôm qua lão Lý một câu thiếu chút nữa chọc tức chết Iruka lão sư, còn có cách ăn mặc tối hôm qua, thêm cái trò quỷ quái hôm nay, Đông Phương Vân rốt cục cũng nhịn không được ,‘PHỐC’ một tiếng bật cười.

Nụ cười này có sức mạnh không tưởng được, lập tức phá vỡ sự trầm tĩnh trong phòng học. Mọi người kinh ngạc nhìn về phía Đông Phương Vân, mà ‘Đầu hói’ cũng đi đến, nghi ngờ hỏi: “Đông Phương bạn học? Đã xảy ra chuyện gì sao?” “Không, không có, không có gì, thực xin lỗi lão sư.” Đối mặt sự hỏi thăm của ‘Đầu hói’, Đông Phương Vân chân tay liền luống cuống.

Nghi hoặc liếc nhìn Đông Phương Vân, quay đầu lại nhìn Lý Phong, ‘Đầu hói’ lập tức ngây ra. Mấy giây sau, mặt ‘Đầu hói’ bắt đầu đỏ lên. Gõ gõ bàn vài cái, phát hiện lão Lý vẫn không có phản ứng, ‘Đầu hói’ liền gõ mạnh một cái. “Ân? Tới giờ cơm?” Rốt cục cũng bị đánh thức, lão Lý theo thói quen lau lau khóe miệng, mờ mịt hỏi.

“Ha ha ha ha.” Tiếng cười đinh tai nhức óc lại lần nữa vang lên, nghe được tiếng cười lão Lý liền lập tức tỉnh táo, mồ hôi lạnh đổ ra liên tục. “Sau khi tan học tới tìm ta.” Giọng nói vô tình của ‘Đầu hói’ vang lên bên tai Lý Phong, lão Lý đáng thương chỉ có thể khóc không ra nước mắt.

Sau hơn hai giờ ‘bổ túc giáo dục’ cùng hứa hẹn chép bài kiểm điểm 10 ngàn chữ, lão Lý rốt cục cũng được thả ra. “Kháo, còn muốn chép kiểm điểm? 10 ngàn chữ? Gôm hết bài vở từ thời mẫu giáo đến giờ còn chưa đủ, mặc kệ, trở về lại để cho lão đại bọn họ giúp đỡ, một người mấy ngàn chữ thay phiên viết cho xong .”

Ngay lúc lão Lý đau đầu suy nghĩ cách giải quyết, đột nhiên nhìn thấy Đông Phương Vân chậm rãi đi tới. “Như thế nào? Đến xem bộ dạng thảm hại của lão tử phải không?” Trông thấy Đông Phương Vân, lão Lý liền tức khí.

“Thực xin lỗi, ta vốn chỉ định nói lời cảm tạ , không ngờ rằng...... thực xin lỗi, có cái gì có thể hỗ trợ ta nhất định sẽ giúp cho ngươi.” Đông Phương Vân hai mắt hơi có chút ướt át nói. Trông thấy bộ dạng áy náy của Đông Phương Vân, lão Lý một bụng hỏa khí cũng không thể bộc phát, nói nữa ngược lại có vẻ mình hơi hẹp hòi.

“Được rồi, cũng không hoàn toàn là lỗi của ngươi, tha thứ cho ngươi là được chứ gì.” Lão Lý phiền muộn khoát khoát tay, quay người liền định trở lại ký túc xá, bỗng nhiên hắn dừng lại, quay người đánh giá Đông Phương Vân thoáng một phát, sau đó thần thần bí bí nói: “Thật sự điều kiện gì đều đáp ứng?”

Bị dò xét khiến Đông Phương Vân toàn thân không được tự nhiên, nghe được lão Lý nói, nàng khẽ gật đầu: “Chỉ cần ta có thể làm được ta sẽ trợ giúp ngươi.” “Hắc hắc, yên tâm đi, ngươi nhất định có thể làm được.” Nói xong lão Lý lộ ra một nụ cười quỷ dị. Trở lại phòng, phát hiện tất cả mọi người đều không có ở đây, kỳ quái đội mũ trò chơi lên, lão Lý lập tức minh bạch nguyên nhân lão đại bọn họ không ở trong phòng. [ Trò chơi đang tiến hành bảo trì nâng cấp, thời gian còn 18 tiếng đồng hồ, xin người chơi kiên nhẫn chờ đợi.] “Kháo, nâng cấp trò chơi , trách không được đám cặn bã kia toàn bộ không thấy bóng dáng .” Nằm ở trên giường, lão Lý rất nhanh sẽ ngủ say, chờ hắn tỉnh lại thì, đã là buổi sáng hôm sau.

“Kháo, lão Tứ ngươi thực lợi hại a, ngủ đến hiện tại mới tỉnh, ngươi có biết hay không ngươi ngủ một giấc tận 13 tiếng rồi, nhanh lên, tới giờ lên lớp rồi.” Lão Tam nói với Lý Phong. Tranh thủ thời gian sửa soạn một chút, lão Lý lập tức chạy tới phòng học, hôm nay hắn có ước hẹn, muốn sớm đến phòng học một chút.

“Cái kia....... Như vậy là được rồi ư?” Đông Phương Vân cầm trên tay vài trang giấy giao cho lão Lý, cười khổ hỏi. Ngày hôm qua lão Lý hỏi nàng có phải điều kiện gì đều có thể đáp ứng hay không, Đông Phương Vân đã rất hồi hộp, thậm chí nghĩ đến lão Lý có hay không thừa cơ yêu cầu mình cùng hắn hẹn hò hoặc là cái chuyện quá phận gì gì đó, nhưng lúc lão Lý mở miệng nói, nàng liền lập tức trợn mắt há hốc mồm.

“Tốt, dám làm dám chịu, không hổ là Đại Trượng Phu.. chết tiệt, không, phải là Anh Thư mới đúng! Cái kia, ‘Đầu hói’.. Không phải, là giáo viên chủ nhiệm lại để cho ta viết 10 ngàn chữ cho hắn xem, ngươi biết ta đối với mấy cái văn học không có hứng thú, cho nên, cái nhiệm vụ quang vinh này liền giao cho ngươi rồi, nhớ kỹ là viết tay a, như vậy đi, ngày mai gặp.”

Sau khi nói xong lão Lý liền chạy đi như gió, giống như sợ Đông Phương Vân đổi ý, nhìn qua bóng lưng lão Lý, Đông Phương Vân trong nội tâm có một chút cảm giác không tả rõ được.

“Ân ân, không sai, không hổ là học sinh xuất sắc a, có tiền đồ , làm rất tốt.” Nghe được lão Lý nói, Đông Phương Vân thiếu chút nữa thổ huyết, nên biết nàng cho tới giờ chưa hề ghi qua bản kiểm điểm lần nào, phải chật vật tìm hơn cả chục tài liệu trên mạng mới miễn cưỡng viết được.

Càng khó chính là muốn nàng phải viết nét chữ xấu như gà bới của lão Lý, bởi vì chữ quá tốt sợ lão sư nhìn ra sơ hở, biết rõ lão Lý tìm người viết thay. Khi viết xong, chính cô nàng cũng không dám thừa nhận đây là mình viết, bởi vì cái nét chữ kia thật sự là có chút khó coi. “Đáng tiếc a, chữ viết có vẻ hơi xấu hơn ta, xem ra ngươi có rãnh thì nên luyện chữ một chút.”

Nghe Lý Phong đề nghị, Đông Phương Vân tức đến muốn khóc, “Người ta nói “Bề ngoài giống như nét chữ” ta xem chữ của ngươi so với ngươi còn kém chút.” “Ân? Không đúng, có mùi thơm.” Bỗng nhiên trông thấy lão Lý đem giấy kiểm điểm đưa lên mũi hít hà một hồi. Trông thấy hành động này, Đông Phương Vân lập tức có chút xấu hổ, cảm thấy lão Lý là có ý đùa giỡn, vừa định lên tiếng, hành động kế tiếp của hắn lập tức khiến nàng kinh sợ.

Chỉ thấy lão Lý đem giấy kiểm điểm phóng kẹp vào nách, qua hơn mười giây, hắn lại hít hít một chút, lập tức yên tâm nói: “Ân, hiện tại liền tràn ngập ‘mùi vị nam nhân’, lần này ‘Đầu hói’ không thể nào nhận ra nữa rồi hahaha.” Xem ra thằng này không phải lần đầu tiên nhờ người ta giúp hắn ghi kiểm điểm.

“Cám ơn, chuyện giữa ngươi và lão tử coi như thanh toán xong, hôm nay tâm tình ta rất tốt, nếu như gặp ngươi trên TOLG lão tử sẽ phá lệ mang ngươi luyện cấp một chút. Bye bye.” Nhìn qua bóng lưng lão Lý, trong nội tâm Đông Phương Vân lại lần nữa nổi lên cảm giác kỳ diệu, từ nhỏ gia thế hiển hách, dung mạo xinh đẹp, nàng chưa từng gặp được người như lão Lý hoàn toàn không đem chính mình để ở trong mắt, điều này làm cho nàng hơi có chút sinh ra cảm giác hiếu kỳ.

Nhìn thấy lão Lý bước vào phòng học, Đông Phương Vân mới hồi phục tinh thần lại. Hình như, nàng căn bản không biết ID trong game của lão Lý a, mà chính mình cũng không thể đi từng thành thị mà tìm. Đi vào phòng học không lâu, lão sư liền vào đến, chứng kiến lão Lý bên cạnh tuy không yên lòng nhưng tinh thần cũng sáng láng, Đông Phương Vân hiếu kỳ hỏi “Ngươi hôm nay không ngủ được?” Lời vừa ra khỏi miệng Đông Phương Vân đã cảm thấy không đúng, có người nào ở trên lớp hỏi bạn mình sao hôm nay ngươi còn chưa ngủ?

Quả nhiên, lão Lý kỳ quái liếc nhìn Đông Phương Vân, nói: “Hiện tại dường như là đi học a? Ngủ cái gì?” Đối mặt ánh mắt lộ vẻ kỳ quái của lão Lý, Đông Phương Vân rốt cục chịu không được , vội vàng thay đổi chủ đề: “Đúng rồi, ngươi trong TOLG ID là gì?”

“Làm gì? Muốn lão tử cho ngươi trang bị? Không có cửa đâu.” Đông Phương Vân lập tức muốn phun máu, người này vừa mới nói ra liền có thể quên rồi ?

Chứng kiến bộ dạng sắp thổ huyết của Đông Phương Vân, lão Lý tỉnh táo lại, đúng a, vừa rồi nhanh miệng dường như nói muốn dẫn nàng luyện cấp, ài, hoàn toàn quên mất. “A, ta gọi là ‘Vô Phong Bất Khởi Lãng’, ngươi online thì PM ta là được, haha.” Lão Lý có chút xấu hổ gãi gãi đầu. Hai người câu có câu không hàn huyên một hồi, không khí cũng không như lúc trước, tối thiểu xem như có thể nói chuyện qua lại mấy câu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.