Ai Bảo Quan Kinh Thành Có Tiền Có Thịt

Chương 30




Gia Thông không còn mở nhạc Rock ầm ĩ để từ chối mọi giao tiếp, anh chuyển sang tiết mục hát theo yêu cầu của đài phát thanh. DJ không ngừng bật các bài hát được yêu cầu, toàn là các bản nhạc đang thịnh hành.

“Chúng ta đi đâu?”

“Cô bé à, tôi cho em lời khuyên, đừng bao giờ tùy tiện đi theo đàn ông vào quán bar, như vậy rất nguy hiểm.”

Cô bĩu môi, “Tôi nhớ lúc gặp anh trong quán bar, anh cũng dẫn theo một cô nàng rất xinh đẹp, anh không nguy hiểm với cô ấy à?”

“Cô ấy thì khác, cô ta biết mọi nguy hiểm có khả năng tồn tại trong quan hệ nam nữ, nhưng mạo hiểm mang đến niềm vui cho cô ta. Cô ta hoan nghênh mọi mạo hiểm. Về phần cô, một cô bé ngây thơ như thế ở trong nhà sẽ an toàn hơn.”

Lời nói anh pha lẫn ý chọc ghẹo khiến cô tức giận, nhưng cô không cãi lại, chỉ khéo léo chuyển đề tài.

“A! Người yêu cầu nhạc lúc nãy là anh học cùng khoa trong trường tài chính.”

“Khi tôi học đại học, cũng có người xếp hàng đứng trước đài phát thanh của trường, yêu cầu phát bản nhạc tặng cô gái mình theo đuổi, có thể bây giờ giới trẻ chuyển sang tỏ tình bằng radio hết rồi.”

“Anh từng làm việc đó ư?”

Gia Thông lắc đầu, cô không cảm thấy kì lạ. Nhưng cô có lòng hiếu kì mạnh mẽ với anh: “Vậy anh theo đuổi con gái thế nào? Đừng nói với tôi là anh chưa từng yêu nhé.”

“Đại khái là tôi chưa từng yêu theo cách lí giải của em.”

“Yêu tức là yêu, sao lại nói là theo cách lí giải của tôi?”

“Được rồi, tôi không có thời gian bồ bịch trai gái. Thành tích học tập tôi tàm tạm, thi đậu vào trường đại học được quản lý tương đối lỏng lẻo nhưng cũng bận đến nỗi bị cảnh cáo vài lần rằng nếu còn cúp học nữa thì sẽ bị xử lý, suýt tí là không tốt nghiệp được.”

“Anh bận gì? Đi làm thêm ư?”

“Nói là đi làm thêm cũng được. Vừa vào đại học, tôi đã bắt đầu làm việc tại một công ty kinh doanh các hợp đồng làm tương lai.” Gia Thông nhớ lại, trông anh rất vui, “Công ty đó là của một người Malaysia gốc Hoa, kinh doanh hợp đồng tương lai mà hàng hóa chủ yếu là của Mỹ. Tôi đi làm vào buổi tối, ban ngày đi học và ngủ bù. Ngoài ra còn phải phân tích thị trường, điều động nguồn vốn, báo cáo khách hàng mọi động thái của nguồn vốn… Thật sự rất bận rộn, hoàn toàn không nhàn rỗi lo các chuyện khác.”

Nhâm Nhiễm nghe như vịt nghe sấm, đi làm thêm trong khái niệm của cô chỉ là dạy kèm hoặc làm những công việc thời vụ, hoặc tham gia viết sách, viết chuyên đề như học sinh tiến sĩ của cha cô đã là giỏi lắm. Những việc mà Gia Thông nói đã vượt quá tầm hiểu biết của cô. Chưa bao giờ cô phải bận tâm vì tiền, liên tưởng cảnh Gia Tuấn lấy cắp xe hơi trong nhà để dạo phố vào năm mười sáu tuổi, năm mười tám tuổi thi đậu giấy phép lái xe đã được tặng cả chiếc xe đua Mitsubishi làm quà sinh nhật, lúc nào cũng lái xe phơi phới ngoài đường. Bất chợt, cô thầm khâm phục anh.

“Như vậy là anh đã vào đời rất sớm, có phải… gặp áp lực về kinh tế không?”

“Em thật khéo hỏi. Không, tuy tuổi thơ tôi không hạnh phúc nhưng chưa từng thiếu tiền. Làm việc ở đó chỉ vì thích cảm giác mạnh khi suy đoán giá thị trường, so ra, cuộc sống trong giảng đường đại học quá tẻ nhạt.”

“Nhưng tôi nghĩ, mỗi chúng ta đều có khả năng phải làm việc cả đời, sao không tranh thủ lúc còn là sinh viên mà hưởng thụ cuộc sống không có áp lực.”

“Cái mỗi người muốn học đều khác nhau, cảm giác hưởng thụ của mọi người cũng không giống nhau.”

“Thì ra, tính cuồng việc của con người là bẩm sinh.”

Gia Thông cười, “Có thể nói như vậy. Tôi quen lão Lý ở đó. Ông là phó giám đốc trong công ty, phụ trách toàn bộ việc kinh doanh. Ông là thạc sĩ tài chính của trường đại học Yale, chức vụ đó với ông là sự sỉ nhục. Tôi học từ ông rất nhiều điều mà giảng viên trong đại học không thể truyền dạy.”

“Vậy tại sao ông ta lại ở ẩn trong cửa tiệm nhỏ mà bán cà phê?”

“Cuộc đời ông ta rất phức tạp, đợi khi em qua đó uống cà phê rồi nghe ông ta tự kể.”

“Anh có cảm thấy tôi nhiều chuyện lắm không, gì cũng muốn biết.”

“Trẻ con có tính tò mò là chuyện bình thường mà.”

Nhâm Nhiễm vẫn không cãi lại, cô tiếp tục hỏi: “Anh luôn làm việc chung với lão Lý à?”

“Tôi làm việc ở đó hai năm, thực tế khi làm việc chưa đầy ba tháng thì tôi đã hiểu, chúng tôi cầm tiền của khách, cứ luôn phân tích giá cả lên xuống của đậu, bắp, gạo… vẽ bản đồ K, không ngừng quan tâm thời tiết, chính trị của Mỹ, nhưng tất cả hợp đồng đều không đưa vào thị trường Mỹ, tất cả chỉ là một bàn cờ của các đại gia ở Hồng Kông. Lão Lý thấy tôi tự ngộ được điều này, kinh ngạc vô cùng. Khen tôi có năng lực hơn người.” Nhớ về chuyện cũ, Gia Thông trông rất vui vẻ, miệng luôn nở nụ cười.

“Cái đó… không phạm pháp hay sao?” – Nhâm Nhiễm chần chừ hỏi, Gia Thông không nhịn cười được, cô biết ẩn ý trong nụ cười đó, nhưng cô không phục.

“Không được dùng hai chữ ấu trĩ đè tôi.”

“Không hổ thẹn là con gái của luật gia, đầu tiên nghĩ đến điều này. Đương nhiên, không thể gọi là phạm pháp, có thể lúc đó hợp đồng tương lai trong nước còn là một khái niệm, mọi người đều đổ xô vào đầu tư. Nhưng xu hướng kinh doanh luôn tồn tại song song với việc hoàn thiện chính sách, pháp luật. Tôi vẫn tiếp tục kinh doanh các hợp đồng tương lai trong thị trường Mỹ, đồng thời học hỏi lão Lý. Sau khi ông chủ Malaysia rút vốn đi, tôi chuyển sang kinh doanh các hợp đồng tương lai hợp pháp trong nước, chưa dừng lại bao giờ. Đại học thì miễn cưỡng đậu tốt nghiệp, đại khái là đích thực chưa từng yêu đương theo ý của cô.”

“Lại nữa, theo ý tôi là sao? Sao chuyện nào đến chỗ anh cũng chia thành hai phần khác nhau, sự lí giải của tôi và anh khác biệt nhiều lắm sao?” – Cô không phục.

Gia Thông không trả lời vì đáp án đã quá rõ ràng. Xe đã vượt qua cầu đi vào thành phố. Ánh đèn hai bên đường tan vào người anh khiến anh trở nên lung linh huyền bí. Nhâm Nhiễm nhận thức rõ sự cách biệt quá lớn giữa tuổi tác và hiểu biết của hai người, cô buồn rười rượi.

“Lại buồn rồi à? Tôi không biết cách dỗ ngọt con gái đâu nhé. Nào, nói tôi biết, em thích trò tiêu khiển nào?”

Cô bực dọc, “Tôi không có chí lớn, chỉ thích ăn chơi hưởng lạc thôi.”

“À, khá lắm, đáng tiếc là tôi không thể ăn chơi hưởng lạc cùng em, Nhâm Nhiễm.”

Cơn giận đột nhiên tan biến, cô hỏi nhỏ: “Chẳng phải nói chuyện đó không nghiêm trọng sao? Anh đi lâu lắm à?”

“Không biết chừng, một mình tôi rất khó quyết định mọi việc.” Ngừng một lúc, anh nói: “Đừng lo lắng cho tôi, cũng đừng nảy sinh tình cảm với tôi. Nhâm Nhiễm, tôi lớn hơn em quá nhiều, trải nghiệm quá phức tạp, không thích hợp với em. Em nên hẹn hò với chàng trai trạc tuổi như Kỳ Gia Tuấn và hưởng thụ cuộc sống sinh viên.”

Câu nói thẳng thắn đến mức không chừa đường lui cho mình, Nhâm Nhiễm xót xa, “Dường như các anh đều hiểu rõ hơn bản thân, cái gì là thích hợp cho tôi.”

Gia Thông buồn cười, “Nếu mọi người đều nói như vậy thì cũng đáng được cân nhắc kĩ.”

“Anh biết rõ là không hợp, sao lúc nãy không để em về trường, mà còn… ôm em vào lòng?”

Anh tắt lời, một lúc sau mới đáp: “Đúng vậy, anh đã mâu thuẫn với chính mình. Không biết tại sao, cứ nhìn em buồn thì anh không kiềm được lòng, quả là tội lỗi, cứ dỗ ngọt em trước rồi tính sau.”

Giọng nói anh mang đầy chế giễu, anh vừa liếc mắt sang Nhâm Nhiễm, quả nhiên, cô đang tức điên người, trợn tròn mắt nhìn anh.

“Thế nhưng, anh phải thừa nhận, lúc ôm em vào lòng, người em mềm nhũn, cảm giác rất thoải mái.”

Mặt cô đỏ bừng đúng như anh dự đoán, cô sụp hai mí, thì thầm: “Anh chưa tùng yêu mới lạ.”

“Anh lí giải về tình yêu thật sự khác với em. Anh cũng không dự định vào vai trai tơ trước mặt em, đương nhiên anh đã từng có bạn gái và không chỉ là một.”

Nhâm Nhiễm không ngây thơ đến mức ấy, cô hiểu hàm ý của anh. Lúc này xe đang chạy ngang qua con phố sầm uất nhất trong khu thương xá, cứ cách một đoạn đường ngắn là có đèn đỏ, dòng người đi bộ đen nghịt băng qua đường trên vệt ngựa vằn. Cô hoang mang nhìn dòng người tuôn chảy một cách bất ngờ ấy. Đèn xanh bật sáng, xe khởi động tiếp, cứ như thế, lúc chạy lúc dừng đến khi đèn hai bên đường mờ hẳn, bóng tối bình lặng trở lại.

Gia Thông chở cô đi ngược lại con cầu vượt lúc họ đến, đường bên này thông thoáng hơn, họ nhanh chóng trở về cổng trường đại học tài chính.

Anh giảm dần tốc độ, đậu xe vào lề: “Chúc em một kì nghỉ vui vẻ, rồi em sẽ nhanh chóng quên anh.”

“Anh có chút tình cảm với tôi, đúng không?”

Gia Thông cười nhạt, “Ồ, đương nhiên rồi! Anh vốn không phải là người có tính nhẫn nại để dỗ dành trẻ con.”

“Em cũng thích anh.”

Sự thẳng thắn của cô không làm anh ngạc nhiên: “Người em thích không phải là anh, em chỉ cảm thấy anh không giống như các chàng trai mà em từng gặp, em chỉ thích cảm giác thần bí của một người đàn ông xa lạ.”

Nghe lời phân tích hết sức lí trí và tỉnh táo của Gia Thông, cô hoàn toàn không có cách phân biệt, chỉ biết im lặng ngồi nghe.

“Em không hợp với anh. Đừng nói tương lai anh đang mịt mù và sắp phải rời khỏi đây. Cho dù anh ở lại đây cũng không thể hẹn hò và bắt đầu một tình yêu thuần khiết như em mong đợi.”

“Nhung anh vừa thừa nhận anh thích em…” Nhâm Nhiễm bồn chồn, cắn chặt môi.

Gia Thông bình thản: “Anh nói thẳng với em thế này. Quy luật phát triển tình cảm giữa anh và phụ nữ anh thích thường là: chỉ cần cô ta bằng lòng và có thể chịu trách nhiệm với hành vi của mình, vừa khéo đúng lúc tâm trạng anh thoải mái thì anh sẽ dẫn cô ta về khách sạn.”

Nhâm Nhiễm trố mắt, há hốc mồm. Gia Thông tận hưởng nét mặt của cô với tâm trạng phức tạp, anh bật cười.

“Quả nhiên đã hăm dọa được em. Em thấy đó, thế giới của người trưởng thành thẳng thắn và trực tiếp như vậy, anh không có tâm trí theo đuổi người khác, càng không có thời gian nhàn rỗi để làm những việc không đâu. Điều quan trọng là, anh không thể cứ mãi huyền bí và thuần khiết trước mặt các cô nàng, cũng không hi vọng các cô nàng gửi gắm quá nhiều tưởng tượng lãng mạn nơi anh.”

“Cho nên một chút tình cảm với em là hoàn toàn vô nghĩa, đúng không?”

“Tình cảm ít hay nhiều thì cũng có ý nghĩa của nó chứ, Nhâm Nhiễm, em ngây thơ và quá nhỏ. Anh thích em nên quyết định hiền từ với em. Anh sẽ không quyến rũ em lún sâu hơn, càng không dẫn vào phòng khách sạn. Đó không phải là cái em cần, càng không phải là điều mà anh nên làm.”

Lời nói của anh đã khiến cô chùn bước, cô gỡ đai an toàn đưa tay về phía cửa. Nhưng trong chốc lát, cô thay đổi ý định, trở ngược vào: “Nói em biết, anh định đi đâu?”

“Anh không có ý giấu em, trước mắt anh chưa có kế hoạch rõ ràng, anh phải xem tiến triển sự việc mới quyết định.”

“Cho em số điện thoại của anh.” Nhâm Nhiễm lại đề nghị, lấy bút và sổ ghi chép trong cặp ra, “Ít nhất thì ngày mai anh sẽ vẫn chưa đổi số đúng không? Ngày mai em sẽ mua di động, nhắn số của em cho anh.”

Gia Thông chau mày nhưng anh vẫn ngoan ngoãn khai báo số điện thoại. Cô nương theo ánh đèn đường ghi chép cẩn thận. Anh vừa định mở lời thì cô ngước đầu lên, nét mặt tươi tỉnh hẳn.

“Nếu như anh thật sự có hơi thích em thì anh vẫn sẽ lưu số của em. Nếu tiện, hãy liên lạc với em.”

“Như thế để làm gì?”

“Chính anh cũng tự nói, anh không nhẫn nại với tất cả mọi người, cho nên, với em, vẫn có sự khác biệt, đúng không?”. Ánh mắt cô long lanh như biết nói, cô nhìn thẳng vào anh: “Anh yên tâm, em sẽ không ủ rũ chờ đợi anh gọi điện, vì thế anh không có gánh nặng. Em biết anh cảm thấy em sẽ rất ấu trĩ, không muốn lôi thôi với em. Nhưng em sẽ trưởng thành, sẽ học được lối sống của người lớn. Anh cũng có khả năng quay về, thậm chí còn có thể thích em nhiều hơn. Chuyện tương lai ai đoán trước được? Có lẽ đến lúc đó, cách nhìn về tình yêu của em sẽ khác, sẽ cảm thấy anh chẳng thú vị tí nào, biết đâu còn nói với anh, „Chú này, đừng đến phiền cháu nữa nhé‟.”

Gia Thông ngạc nhiên rồi cười ồ ngay sau đó, nụ cười như ánh mặt trời lần đầu tiên ngự trị trên gương mặt anh, anh đưa tay vuốt ve tóc cô: “Cô bé thông minh ạ, được thôi, anh sẽ lưu số điện thoại của em, chờ ngày tiếp nhận sự khinh bỉ của em.”

Nhâm Nhiễm xuống xe, đến khi đã đi hẳn vào trong trường mới dám quay đầu lại, cô núp trong bóng của tòa nhà nhìn vọng ra, thấy chiếc xe Mercedes nâu đen cũng vừa nổ máy rẽ ra đường, xe tăng tốc độ rồi biến mất trong tầm nhìn của cô.

Cô thở một hơi thật dài, bước nhanh về kí túc xá, giờ này đương nhiên là đã qua giờ khóa cổng, may mà mấy ngày nghỉ hè cô quản lý không nghiêm khắc như lúc trước, chỉ đóng hờ cổng lớn. Cô men dọc theo ánh đèn trở vào phòng, lấy khăn tắm vào tắm gội theo thói quen. Cô thay áo ngủ, leo lên giường.

Đầu óc cô bây giờ là một mớ hỗn loạn, chật kín và không phóng thích đi đâu được. Cô vẫn cảm thấy cảm giác ngọt ngào và lâng lâng đang lan tỏa, khiến cô bay bổng.

Đây là lần đầu tiên trong đời cô đã phải lòng người khác giới – hơn nữa còn là một người đàn ông nguy hiểm và xa lạ.

Cô và người đàn ông cô yêu phải rời xa trong khoảnh khắc. Khoảng cách như vực sâu nghìn dặm nhưng cô lại không hề hoang mang, sợ hãi.

Tình yêu sẽ được tiếp diễn như thế nào, cô không tưởng tượng cụ thể. Trong thâm tâm, cô thích tình yêu trong tinh thần nhiều hơn. Cô còn nhỏ, cô biết rõ cuộc sống của mình có quá nhiều việc có thể xảy ra trong tương lai. Đối với biệt li, cô không đau buồn và chán nản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.