Against The Rules

Chương 38




Đám người Ngô Hưng Bình ra tận giao giới đón tiếp, Liễu tỉnh trưởng không nói gì.

Trên quan trường rất nhiều tục lệ bất thành văn khó thay đổi được, dù Liễu Tuấn ra sức phản hù xướng liêm, đẩy một số cán bộ tha hóa vào tù, thậm chí mất đầu, kiên trì nguyên tắc "muốn tiến bộ, lập thành tích", đề bạt rất nhiều cán bộ tài đức kiêm toàn, nhưng không thể thay đổi được hoàn cảnh chung.

Thân cận như Lý Huệ khi y tới Tiềm Châu cũng bày ra đội ngũ lớn hoan nghênh nữa là.

Liễu Tuấn từ trên xe xuống, mỉm cười bắt tay đám Ngô Hưng Bình, Long Thánh Hán.

- Hoan nghênh Liễu tỉnh trưởng, Hướng trưởng phòng tới Nguyên Nam thị sát công tác.

Ngô Hưng Bình nắm chặt tay Liễu Tuấn hơi khom mình, tươi cười rạng rỡ, bỏ qua phe phái hai bên, Ngô Hưng Bình là cấp dưới của Liễu Tuấn, lãnh đạo cũ tới, tất nhiên phải khách khí bội phần, đó là lễ số cần thiết trên quan trường.

- Đồng chí Hưng Bình, tôi là khách không mời thôi, ha ha..
Liễu Tuấn nói.

Câu này chẳng phải là nói đùa, Liễu Tuấn tới Nguyên Nam đúng là có "mùi tập kích bất ngờ", văn phong chính phủ tỉnh không thông báo trước, tới tận khi buổi sáng tỉnh trưởng đi làm, mọi người mới biết y muốn đích thân đưa Cam Khả Tuệ đi nhậm chức, vì thể báo cho Ngô Hưng Bình, Kha Khải Phàm chu đáo, gọi điện cho Hướng Hàm.

Ngô Hưng Bình vội nói:
- Tỉnh trưởng nói thế là phê bình tôi rồi, Nguyên Nam ở dưới sự chỉ đạo của tỉnh, tỉnh trưởng tới chỉ đạo công tác, chúng tôi cầu mà không được.

Liễu Tuấn mỉm cười gật đầu, quay sang thị trưởng Long Thánh Hàn:
- Chào đồng chí Thánh Hán.

- Xin chào tỉnh trưởng! Hoan nghênh tỉnh trưởng tới chỉ đạo công tác.

Long Thánh Hán trên 40, sớm đã khom lưng đợi bắt tay Liễu Tuấn, nhìn kỹ khóe mắt Long Thánh Hán đã có rất nhiều nếp nhắn, trông già hơn tuổi rất nhiều. Nhớ lại năm xưa khi Long Thánh Hán mới tới Nguyên Nam công tác, hăm hở thỏa mãn nhường nào?

Đột nhiên phong vân biến đổi, ngày tháng huy hoàng trước kia đã là qua mất.

Hiện giờ Long Thánh Hán ngày tháng gian nan, sau khi Ngô Hưng Bình tới, Long Thánh Hán hết sức hạ mình, chuyện trọng đại ắt phải báo cáo, tuyệt không tự quyết, giữ nghiêm chỉnh vị trí cấp phó. Dù là như thế, vẫn có rất nhiều người nhắm vào cái ghế dưới mông hắn, chỉ cần có chút sơ xuất nhỏ nào, là "đánh hội đồng", đó là một trong truyền thống của đất nước, ở quan trường càng phát huy tới tột cùng.

Ngô Hưng Bình bề ngoài rất ôn hòa, thi thoảng lại cổ vũ hắn.

Thực tế là giữ khoảng cách, người rèn luyện bên Cù Hạo Cẩm, tâm tư thâm trầm, Long Thánh Hán căn bản không nhìn ra rốt cuộc hắn có mưu đồ gì.

Nhưng không có chỗ dựa chỉ đành đi bước nào hay bước đó thôi.

Chỉ cần giữ được vị trí này thì sao cũng được.

Long Thánh Hán bắt tay Liễu Tuấn cực kỳ cung kính thận trọng, khi bắt tay Hướng Hàm, mắt nhòe đi, nói thế nào thì Hướng Hàm cũng là đồng minh trước kia của Thai Duy Thanh, cũng là "chỗ dựa" của hắn. Hôm nay tới Nguyên Nam dù là tháp tùng Liễu Tuấn, trong lòng hắn thấy thân thiết vô cùng.

Hướng Hàm là đồng chí nữ rất nhạy cảm nhận ra thay đổi của Long Thanh Hán, cũng vài phần thương cảm cho tao ngộ của Long Thánh Hán.

Nhưng Hướng Hàm không tiện nói gì, khi bắt tay Long Thánh Hán chỉ siết chặt thêm một chút, coi như khích lệ hắn.

Còn về chính chủ của chuyến đi này thì xếp hàng cuối cùng.

Theo Liễu Tuấn và Hướng Hàm tới thị sát công tác lần này, trong nhân viên công tác của tỉnh ủy chính phủ, có mấy người cấp bậc cao hơn Cam Khả Tuệ, đúng theo quy củ quan trường, Cam bí thư tất nhiên lẫn trong những viên thá tùng này bắt tay cán bộ Nguyên Nam, không có chút biểu hiện vượt cấp nào.

Những người tới nghênh tiếp này, thực tế đều là cấp trên của hắn.

- Chào Ngô bí thư.

Cam Khả Tuệ bắt tay Ngô Hưng Bình, cung kính chào hỏi.

Nói ra Cam Khả Tuệ và Ngô Hưng Bình là người quen củ rồi, khi Ngô Hưng Bình ở Ngọc Lan nhậm chức, Cam Khả Thuệ là phó khu trưởng, có thể coi là cấp dưới cũ của Ngô Hưng Bình.

- Ha ha, đồng chí Cam Khả Tuệ đúng là tuổi trẻ tài cao, hoan nghênh đồng chí tới Nguyên Nam công tác.

Ngô Hưng Bình cười niềm nở, không có ý tạo khoảng cách, tựa hồ Cam Khả Tuệ là tâm phúc của hắn vậy.

- Ngô bí thư, tôi còn trẻ, kinh nghiệm thiếu sót, sau này mong được Ngô bí thư chỉ bảo nhiều hơn.
Cam Khả Tuệ nói đúng theo tiêu chuẩn quan trường.

- Ha ha, không dám, chỉ cùng nhau tham khảo thôi.
Ngô Hưng Bình tỏ ra thân thiết, Cam Khả Tuệ có trẻ đến đâu, hắn cũng không dám "chỉ báo".

Cam Khả Tuệ giống như vị trước mắt kia, các nha nội ở nơi khác ra sao không biết, ít nhất ở tỉnh A cực kỳ uy thế. Nói không chừng Cam Khả Tuệ cũng là nhân vật khó dây như Liễu Tuấn, không thể coi thường được.

Nếu Cam Khả Tuệ là truyền nhân của Liễu Tuấn, thì tức là có "truyền thống" "lật đổ" cấp trên.

Liễu nha nội mới tới Ngọc Lan, Đinh Ngọc Chu mất mặt, tới Tiềm Châu, Hàn Húc bị đẩy đi; quay về Ngọc Lan, Thai Duy Thanh ngã ngựa.

Toàn là "thành tích bất lương!".

Mà hiện giờ Lưu Phi Bằng cũng sống những ngày gian nan.

Khó khăn lắm mới bắt tay hàn huyên xong, mọi người lên xe, mấy chục chiếc xe con chạy về nội thành Nguyên Nam.

Nguyên Nam có ba khu năm huyện, nhân khẩu đứng đầu thành phố trong tỉnh, Liễu Tuấn lần đầu tiên tới Nguyên Nam, trên đường đi không ngừng quan sát bộ mặt thành phố qua cửa kính. So ra Nguyên Nam kém xa Ngọc Lan, Tiềm Châu, Ngô Tây. Bất kể đường phố, cây xanh, nhà cửa đều có khoảng cách không nhỏ, cơ bản lạc hậu từ 5 tới 8 năm.

Có điều tòa nhà thành ủy Nguyên Nam lại cực kỳ khí thế, trông có chút vị của "nhà trắng".

Đó là do nguyên bí thư thành ủy Trương Bảo Sinh và thị trưởng Lương Văn Phong xây dựng nên, có thể nói tòa nhà thành ủy và chính phủ, là công trình kiến trúc xa hoa nhất thành phố.

Đội xe không tới trụ sở thành ủy, mà đột nhiên dừng ở quảng trưởng lớn trụ sở thành ủy, chắc chắn là do Liễu tỉnh trưởng ra lệnh, y không lên tiếng, lái xe tuyệt đối không dám dừng giữa đường.

Những chiếc xe đằng sau cũng dừng lại.

Liễu Tuấn từ trên xe đi xuống, đứng ở giữa quảng trường, nhìn tòa nhà đẩy vẻ ngoại quốc kia, hai mắt nheo lại.

Rất nhanh, xung quanh Liễu tỉnh trưởng tụ tập một đống cán bộ.

- Đồng chí Hưng Bình, tòa nhà thành ủy này xây dựng từ bao giờ.

Ngô Hưng Bình vội đáp:
- Thưa tỉnh trưởng, xây vào năm 2001.

Liễu Tuấn nói:
- Năm 2001 đã xây, hiện giờ vẫn là kiến trúc xa hoa nhất thành phố, tầm nhìn vượt thời đại đấy.

Ngô Hưng Bình giật mình, ngượng ngập không đáp. Hắn biết Liễu tinh trưởng không phải là đang khen ngợi. Di dời trụ sở làm việc của Ngọc Lan, Ngô Hưng Bình đích thân trải qua, cho nên nhớ rõ ràng, Liễu Tuấn đã phát biểu : Trụ sở làm việc mới, quyết không thể là công trình kiến trúc xa hoa nhất Ngọc Lan.

Liễu Tuấn lạnh lùng nói:
- Trụ sở chính quyền là công trình xa hoa nhất thành phố, bản thân nó nói lên rất nhiều vấn đề. Ít nhất chúng ta biết thu nhập tài chính của thành phố tiêu vào đâu.

Câu nói này làm tất cả cán bộ Nguyên Nam tim đập thon thót, cho dù tòa nhà này do Trương Bảo Sinh và Lương Văn Phong xây, nhưng người ta đã lùi về rồi, Liễu tỉnh trưởng có đánh đòn, cũng không tới hai cái mông già đó.

Hơn nữa Liễu Tuấn chưa vào phòng hội nghị đã phát biểu bình luận thế này, có thể thấy chuyến này tới, Liễu tỉnh trưởng tuyệt không đơn giản đưa Cam Khả Tuệ đi nhậm chức.

Liễu tỉnh trưởng tới kiếm chuyện.

Nếu như nói trước khi Hồng Thiên Kính xảy ra chuyện, mọi người còn mang chút hi vọng, cho rằng Liễu Tuấn sẽ cố kỵ quy tắc quan trường, không trở mặt với Lưu Phi Bằng. Nhưng hiện giờ thì tia hi vọng đó đã tắt ngấm rồi.

Hiện giờ Hồng Thiên Kính rất có khả năng không giữ được cái đầu. Mọi người chỉ còn sợ hãi với việc Liễu tỉnh trưởng "kiếm chuyện".

Nếu anh có vấn đề, nếu Liễu Tuấn muốn xử anh, thì ở tỉnh A, ông trời cũng chẳng bảo vệ nổi.

Bất kể anh thuộc phe nào.

Vấn đề ở Nguyên Nam hình như cũng chẳng phải nhỏ.

Ngô Hưng Bình do dự một chút rồi nói nhỏ:
- Tỉnh trưởng, chúng tôi cũng biết trụ sở này xây dựng quá xa hoa, nhưng nó đã xây nên rồi, nếu không dùng càng lãng phí.

- Ừm, không dùng đúng là lãng phí, có điều làm việc một trụ sở xa hoa như vậy, lòng càng phải nghĩ tới quần chúng. Đồng chí Hưng Bình, đồng chí Thạch Hán, đừng quên chức trách.

Mới xuống xe tỉnh trưởng đại nhân đã bắt đầu khiển trách rồi.

- Vâng thưa tỉnh trưởng, chúng tôi nhất định nhớ kỹ chỉ thị, suy nghĩ vì quần chúng nhiều hơn.
Lúc này Ngô Hưng Bình chỉ còn biết đáp.

Liễu Tuấn khẽ gật đầu, không phê bình nữa, sải bước đi về phía toàn nhà thành ủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.