Against The Rules

Chương 24




Liễu Tuấn cười khổ nói:
- Hà cố vấn lần này đúng là đoán sai rồi. Chuyện như thế này tôi sẽ không tham khảo với ba tôi, dù có tham khảo cũng không đại biểu cho quyết định cuối cùng.

Vương Manh Manh liền lộ ra vẻ thất vọng.

Đoán chừng cô ta cũng nhìn ra Liễu Tuấn nói thật, không phải nói dối, hơn nữa Liễu Tuấn cũng không cần phải nói dối cô ta.

Có điều Vương Manh Manh lại nảy ý khác, lập tức hỏi:
- Được, vậy xin hỏi với chuyện này ý kiến cá nhân của Liễu tỉnh trưởng là sao? Yên tâm, thuần tủy là tham khảo chuyên môn, không hề thăm dò cơ mật quốc gia.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Cô thật là.. Vậy tôi hỏi cô có ý kiến gì về việc đồng Tệ tăng giá?

"Đồng nhân dân tệ tăng giá" chính là một trong số đề tài sôi nổi nhất của giới tái chính toàn cầu hiện này, cũng là đề tài mà các chuyên gia tài chính trong nước mở miệng ra là nói tới, tựa hồ không nói vấn đề này là các chuyên gia tài chính giả sụt giá.

- Tôi thấy khẳng định là tăng giá.

Vương Manh Manh thấy Liễu Tuấn hỏi tới, mắt sáng lên, biết rằng "có cửa" rồi, liền nói rất chắc chắn. Bất kể nói có đúng hay không, chỉ cần Liễu Tuấn chịu thảo luận đề tài này là có thể moi được thứ hữu dụng từ miệng y.

- Tại sao?

Hòi câu này là Hà cô vấn, hiển nhiên Hà Mộng Doanh cũng hứng thú với đề tài này, chẳng phải hiện giờ Hà đại tiểu thư còn coi trọng đồng tiền như thế, mà tham khảo đề tài này là sở thích của cô, là do thân phận địa vị của cô.

- Tỉ giá đồng nhân dân tệ từ năm 94 cho tới nay đã mười năm không tiến hành điều chỉnh rồi, một số cơ cấu tà chính có tiếng nói thế giới luôn cho rằng đồng Tệ bị hạ thấp giá; dựa theo lý luận kinh tế học quốc tế, tiết kiệm ngoại hối quá nhiều, bản thân nó chúng tỏ ngoại tệ định giá quá cao, đồng tiền trong nước bị định giá quá thấp, đồng tệ bị áp lực tăng giá...

Xem ra Vương Manh Manh đúng là "bổ túc" tri thức lý luận tài chính, mở miệng ra là toàn thuật ngữ chuyên môn, dáng vẻ như khá có kiến thức. Thấy mọi người nghe chăm chú, Vương Manh Manh không khỏi đắc ý nói tiếp:
- Từ năm 2002 tới nay, các loại tiền tệ chủ yếu của thế giới, bao gồm cả tiền tệ của các nước Đông Nam Á đều tăng giá mạnh so với đồng đô la Mỹ, chỉ có đồng Tệ là không có điều chỉnh gì. Nói một cách khác, là thực tế đồng Tệ đã giám giá mạn so với các loại tiền tệ khác. Chưa nói thập niên 90 đồng nhân dân tệ bị hạ giá hoặc định giá quá thấp, chỉ riêng mấy năm qua các đồng tiền khác tăng gia so với đô la Mỹ, chỉ riêng đồng tệ không tăng là có thể nói giá trị của nó khả năng bị đánh giá thấp.

Lời này khiến ngay cả Khâu Tình Xuyên mặt cũng lộ vẻ ngạc nhiên.

Vương Manh Manh khóe môi cong lên, có chút đắc ý lại có chút bất mãn, tưởng Vương đại tiểu thư này còn ngây ngô khờ dại như trước kia sao?

Liễu Tuấn mỉm cười nói:
- Đó là lý do kinh tế, còn lý do chính trị là gì?

- Sao, Liễu tỉnh trưởng muốn kiểm tra tôi à? Được, tiểu nữ tử liền liều mạng tiếp quân tử, mua rìa qua mắt hai chuyên gia tài chính một phen... Về mặt chính trịnhưng năm qua các quốc gia phương Tây, và nhất là Mỹ và Nhật Bản, nghề chế tạo sụt giảm, bọn họ cho rằng nguyên nhân chủ yếu là do giá sản phẩm rẻ của chúng ta tạo ra. Nói ra không phải không có lý, lượng dụ trữ ngoại hội của chúng ta quá cao, sau khi gia nhập WTO, không hề xuất hiện việc nhập khẩu gia tăng, xuất siêu mậu dịch lại tăng mạnh. Chắc chắn chúng ta xuất khẩu càng nhiều đồ, là cướp chén cơm của người ta, chẳng trách người ta không phục...

Hà Mộng Doanh nói:
- Chúng ta toàn gia công sản phẩm nhỏ bán cho bọn họ, kiếm nổi mấy đồng tiền? Bọn họ không phục cái gì?

Liễu Tuấn cười:
- Nhưng phiếu bầu của người ta lại có một bộ phận khá lớn nắm trong tay người công nhân, tất nhiên phải phản ứng rồi. Vì chuyện này mà Mỹ và Nhật Bản khẳng định kêu gào yêu cầu chúng ta tăng giá đồng Tệ.

Nói một cách đơn giản, giả sử có một món hàng nước Mỹ sản xuất, trước kia bán cho người Mỹ là 1 USD, bàn cho trong nước là 8 Tệ, hiện giờ bán cho người Mỹ là 1 USD, bán ở trong nước rẻ hơn, chỉ có 7.5 Tệ. Có nghĩa là hàng hóa nước Mỹ càng rẻ hơn, người dân trong nước sẽ mua nhiều hơn, vì thể nhập khẩu tăng, công xưởng nước Mỹ sẽ vui mừng có thể ra sức đẩy mạnh quy mô sản xuất. Đồng Tệ tăng giá là bằng với thị trường trong nước mở rộng. Cho nên đồng Tệ tăng càng mạnh thì nhập khẩu sẽ càng lớn. Cũng giống như thế, đồng Tệ tăng giá với người Mỹ mà nói giá hàng hóa trong nước sẽ tăng lên, bọn họ sẽ không muốn mưa nữa.

Cứ như thế sẽ có thể kích thích nghề chế tạo của Mỹ và các quốc gia phương Tây, quốc gia dân tuyển, số phiếu là hết sức quan trọng.

Gần đây một số nghị sĩ quốc hội Mỹ đang trăm phương nghìn kế gây áp lực với tổng thống Bush, yêu cầu chính phủ thông qua con đường ngoại giáo và thủ đoạn trừng phạt kinh tế, ép đồng nhân dân tệ tăng giá, để "cứu vãn" nghề chế tạo trong nước đang ngày càng suy thoái, tăng cơ hội việc làm.

Lý Kiến An nói:
- Theo tôi thấy, khả năng phương án này được thông qua cũng không phải là lớn lắm, hiện giờ kinh tế nước Mỹ dựa vào nước ta cũng rất sâu, rất nhiều công ty siêu lớn đều lập chi nhánh ở nước ta. Đối với những công ty đó mà nói, đồng Tệ tăng giá sẽ gây tổn hại cho bọn họ còn lớn hơn đồng Tệ không tăng giá.... Rất nhiều công ty Mỹ có doanh lợi chủ yếu là ở Châu Á.

Lý Kiến An là cán bộ chính sở ở ủy ban chứng giám, tất nhiên nhìn chuẩn xác đại xu thế tài chính quốc tế, nhân cơ hội nói ra trước mặt Liễu Tuấn, cũng có ý muốn thể hiện. Bất kể giới nha nội hay thế chế, người người nâng đỡ nhau là đạo lý thông dụng.

Hiện giờ Liễu Tuấn còn trẻ hơn y đã là một vị tỉnh trưởng, chức vụ cao hơn một khoảng lớn, hơn nữa ảnh rể hắn cũng sắp lên chính bộ rồi, nếu nói hắn không có chút tâm tư nào là giả. Nhưng chuyện này không gấp được, phải làm từng bước một, còn phải chờ cơ hội. Hiện giờ biểu hiện trước mặt Liễu Tuấn, gặp lúc thích hợp Liễu Tuấn có thể tiến cử hắn, điều này là vô cùng quan trọng.

Nếu như được một người nhìn qua có vẻ như không có dính líu gì mấy tới nhà họ Lý như Liễu Tuấn tiến cử, hiệu quả sẽ càng lý tưởng. Chứng minh năng lực của Lý Kiến An không tệ, ngay cả Liễu Tuấn cũng đánh giá cao.

Liễu Tuấn gật gù, Khâu Tình Xuyên cũng ném cho hắn một cái nhìn khích lệ, Lý Kiếm An biết nước cờ này đi đúng rồi, trong lòng thầm hưng phấn.

Hà Mộng Doanh thì lại cau mày nói:
- Liễu Tuấn, chuyện này em thấy không phải thầm thường, anh về nhà nên kiến nghị với ông cụ bên nhà vấn đề này, đây là vấn đề ảnh hưởng quá lớn. Hiện giờ rất nhiều xí nghiệp ở vùng duyên hải đều có lao động đông đúc, ưu thế cạnh tranh duy nhất chính là giá lao động thấp. Nếu như đồng Tệ tăng giá, giá lao động sẽ tăng lên, giá dầu, điện, nước , vận chuyển cũng đồng loạn tăng lên, lợi nhuận sẽ ngày càng ít. Thêm vào sản phẩm xuất khẩu trì trệ, vốn lưu động không thông, rất nhiều nhà máy không duy trì được, đóng cửa hoặc giám sản lược. Sẽ là đả kích lớn với các tỉnh duyên hải, tạo thành vô số công nhân thời vụ thất nghiệp, an bài những công nhân này ra sao sẽ là vấn đề xa hội.

Hà đại tiểu thư thu lại tính bất cần, nói với vẻ nghiêm trang hiếm có.

Chính vì chuyện này ảnh hưởng sâu sắc, cho nên hiện giờ nhà nước tiến hành ổn định vĩ mô, các tỉnh duyên hải hô hào chính sách ổn định vĩ mô ảnh hưởng tới tăng trưởng kinh tế của bọn họ, càng thêm lý do không phục tùng chính sách điều chính cứng rắn của TW. Cha con họ Liễu hiện giờ phải chịu áp lực lực lớn ra sao, nếu lúc này đồng Tệ tăng giá, chắc chắn là càng thêm khốn khó.

Vương Manh Manh không lên tiếng, nhưng mắt tỏ ra thất vọng. Thực sự đại cục quốc gia ra sao, cô ta chẳng thèm bận tâm, cô ta chỉ muốn kiếm thật nhiều tiền. Đồng Tệ không tăng giá, kế hoạch muốn kiếm mẻ lớn ở thị trường ngoại hối của cô ta hỏng bét. Giác ngộ tư tưởng của Vương đại tiểu thư còn chưa tới mức lo cho dân cho nước.

Lý Kiến An nói:
- Đúng thế hiện giờ ở thủ đô, Minh Châu, Nam Phương giá địa ốc tăng vọt, cũng có quan hệ nhất định với điều này.

Vương Manh Manh ngạc nhiên hỏi:
- Giá địa ốc tăng mà cũng liên quan tới tỉ giá hối đoái à?

Chính câu này lộ ra tri thức tài chính "nửa mùa" của Vương Manh Manh còn kém lắm.

Lý Kiến An nói:
- Có quan hệ nội tại, khi thực nghiệp khó khăn, thương nhân sẽ chuyển hướng đầu tư. Chị nghĩ mà xem, đồng Tệ tăng giá, hoặc có khả năng tăng giá, làm thực nghiệp tiền đồ ngày càng ảm đạm, ai còn tham gia vào đó nữa. Khẳng định là ném tiền đầu tư vào nghành nghiệp nhẹ nhàng hơn, kiếm tiền dễ hơn rồi. Lúc này đầu tư vào địa ốc, chẳng phải là ứng với xu thế kinh tế, xu thế chính trị sao? Giông như cổ phiếu mười năm trước vậy, cơ bản là lãi chắc, ai mà chẳng làm.

Vương Manh Manh nghe thế mắt sáng lên, tựa hồ nhìn thấy hi vọng mới, có điều cô ta không tin lắm vào phân tích của Lý Kiến An, trong mắt người ngoài Lý Kiến An có thể gọi là chuyên gia tài chính, nhưng có hai vị quan lớn kia ở đây, cứ thỉnh giáo càng an toàn hơn.

- Liễu tỉnh trưởng, có phải thế không?

Liễu Tuấn cười:
- Chuyện này tốt nhất cô thỉnh giáo anh cô, anh ấy còn rõ hơn tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.