Against The Rules

Chương 1




- Bí thư, tôi là Liễu Tuấn đây, bí thư có thời gian không? Tôi có chuyện muốn báo cáo với bí thư.

Liễu Tuấn rất bình tĩnh nói qua điện thoại.

- Ừm, mời tỉnh trưởng qua đây.

Lưu Phi Bằng bình tĩnh đáp.

Từ sau khi trên cuộc hợp thường ủy xuất hiện tình hình 5/5, mâu thuẫn giữa Liễu Tuấn và Lưu Phi Bằng đã công khai hóa, nhưng bề ngoài vẫn rất khách khí, tham gia các cuộc nói chuyện công khai, Liễu Tuấn nói "dưới sự lãnh đạo anh minh của tỉnh ủy", còn Lữu Phi Bằng luôn nói "hi vọng kinh tế tỉnh A năm sau có bước tiến nhảy vọt".

Cả hai nhân vật cực kỳ mạnh mẽ đột nhiên trở nên nhún nhường, làm người phía dưới càng thêm run rẩy. Giống như hai võ sĩ trước kia quyết đấu bắt tay nhau trước vậy, tiếp đó sẽ là cuộc chiến kịch liệt.

Liễu Tuấn lần này "thường phục vi hành" An Phong, vừa mới bước chân trước về Ngọc Lan, chân sau Hồng Thiên Kính đã tới thẳng biệt thự của Lưu Phi Bằng, báo cáo ngọn nguồn chuyện này.

Nghe nói Lưu Phi Bằng vô cùng phẫn nộ, Liễu Tuấn tập kích bất ngờ vào hậu hoa viên của hắn, thân là tỉnh trưởng có thể quang minh chính đại đi thị sát, cần gì phải dấu đầu hở đuôi? Cho mình là Liễu Thanh Thiên thật hay sao?

Nhưng Liễu Tuấn làm như thế, Lưu Phi Bằng cũng không tiện nói gì, dù sao đó thuộc về vấn đề tác phong của Liễu Tuấn, hắn đoán Liễu Tuấn sẽ mau chóng trao đổi với hắn về vấn đề này.

Quả nhiên không ngoài dự liệu, Liễu Tuấn tới văn phòng của hắn, mỉm cười chào hỏi.

- Ha ha, tỉnh trưởng tới rồi, mời ngồi mời ngồi.

Lưu Phi Bằng đã ngồi đợi ở ghế sô pha, thấy Liễu Tuấn mỉm cười nói, Liễu Tuấn đi thẳng tới ngồi xuống. Lưu Phi Bằng đẩy thuốc là trước mặt y nói:
- Tỉnh trưởng hút thuốc đi.

Liễu Tuấn mỉm cười cám ơn, cầm lấy một điếu thuốc.

- Bí thư, mấy ngày trước tôi có tới An Phong một chuyến, chủ yếu là xem tình hình cải tạo khu nhà lán trại của họ. Căn cứ vào báo cáo của An Phong thì công tác này làm rất tốt, một lần mà cải tạo mấy chục nghìn mét vuông, an bài cho mấy ngàn hộ dân. Tôi cũng vì chuyện này mà vui mừng một hồi, nhưng sau khi tới An Phong khảo sát thực địa, lại phát hiện ra tình hình thực tế có khác biệt lớn so với báo cáo...
Liễu Tuấn chủ động khơi lên câu chuyện.

Lưu Phi Bằng hơi cau mày lại:
- Tỉnh trưởng, đồng chí phía dưới cũng có chỗ khó của họ, chúng ta phải thông cảm một chút.

Câu nói này của Lưu Phi Bằng đã biểu thị ý tứ một cách rõ ràng, tất nhiên hắn tìm hiểu rõ sự việc rồi, Hồng Thiên Kính không dấu diếm hắn, ít nhất thì Lưu Phi Bằng cho rằng như vậy. Cho nên Liễu Tuấn còn chưa nói hết thì hắn đã biện hộ cho Hồng Thiên Kính rồi.

- Bí thư, nnếu như là vấn đề bình thường, tôi có thể lý giải. Không một thành phố nào có thể làm mọi chuyện hoàn mỹ được. An Phong đúng là có khó khăn lớn, nhưng việc cải tạo khu nhà lán trại lại không liên quan gì tới điều kiện khách quan, mà là sai lầm chủ quan. Thành ủy chính phủ An Phong, giơ cao ngọn cờ cải tạo, lừa dồi quần chúng, uy hiếp quần chúng di dời. Khi chưa an bài ổn thỏa cho quần chúng đã sốt ruột bán đất cho thương nhân xây dựng. Bí thư đây là điển hình việc tranh lợi với dân, là ánh hưởng xấu tới hình tượng và danh dự của đảng ta.
Liễu Tuấn ngữ khí trở nên nghiêm khắc.

Lưu Phi Bằng ngồi thẳng dậy, trầm giọng nói:
- Làm gì nghiêm trọng đến thế chứ? Khu vực An Phong bố trí cho quần chúng tuy hơi hẻo lánh một chút, nhưng đều là nhà mới, điều kiện ăn ở tốt hơn so với nơi ban đầu nhiều. Tổng thể mà nói biện pháp xử trí của An Phong là thỏa đáng, nhưng một lần di dời quá nhiều hộ dân, công trình quá lớn, vấn đề chi tiết có chỗ không chu đáo cũng là có thể chấp nhận được. Như tỉnh trưởng nói đấy, không thành phố nào có thể làm tới hoàn mỹ được.

Đoán chừng đó là nguyên văn của Hồng Thiên Kính rồi, hắn báo cáo ra sao, Lưu Phi Bằng liền nghe thế, không hề có chút nghi ngờ nào. Dù sao Hồng Thiên Kính là một trong số cán bộ mà Lưu Phi Bằng tín nhiệm nhất.

Liễu Tuấn lắc đầu:
- Bí thư, tình hình không đơn giản như vậy đâu, lãnh đạo cá biệt của An Phong khi báo cáo cố tình trộn lẫn sự việc, tránh nặng tìm nhẹ. Căn cứ vào tình hình tôi tìm hiểu được, thành phố An Phong hoàn toàn cưỡng ép quần chúng di dời. Xuất phát điểm cả bọn họ có vấn đề, đó là vì thương nhân địa ốc và công trình thành tích, không phải thật sự nghĩ cho người dân. Cái "khu ổ chuột" kia ở An Phong, khi toàn bộ điện nước bị tháo bỏ, còn có hơn bốn nghìn hộ kiên trì ở lại đống đổ nát, nếu như An Phong thực sự an bài ổn thỏa rồi, sao lại xuất hiện tình huống đó? Sao có nhiều hộ chây ì như vậy?

Lưu Phi Bằng gạt phắt đi:
- Tỉnh trưởng, không thể nói như thế. Áp lực cán bộ cơ sở rất lớn, một số ít hộ di dời, muốn lợi dụng để mặc cả với chính phủ, sau đó cổ động những quần chúng không rõ chân tướng cùng gây áp lực với chính phủ, tình huống như vậy nhiều lắm. Ý kiến của quần chúng phải coi trọng, nhưng nếu như công tác của chúng ta hoàn toàn bị quần chúng tác động thì biến thành đẽo cày giữa đường rồi. Khi cần thiết phải dẫn dắt quần chúng, đối với số ít mang lòng dạ khó lường phá hoại thì phải xử lý theo pháp luật. Trong tiến trình hiện đại hóa thành phố, không thể vì dục vọng cá nhân của một số ít quần chúng mà bị ảnh hưởng.

Liễu Tuấn biết cuộc trao đổi ngày hôm nay không có kết quả gì, hai chữ bao che đã khắc lên trán Lưu Phi Bằng rồi.

Có điều Liễu Tuấn vẫn tranh thủ nỗ lực cuối cùng, vì bốn nghìn hộ dân khu ổ chuột kia.

- Bí thư, tình hình ở khu dân nghèo, thực sự là vô cùng nghiêm trọng rồi, tồn tại ẩn họa an toàn nghiêm trọng. Một khi phát sinh ra sự cố là chuyện lớn. Cho nên tình hình này không thể tiếp diễn được, phải chỉnh đốn, nếu không xảy ra chuyện thì tất cả đã muộn rồi.
Liễu Tuấn chậm rãi nói.

- Chuyện này chúng ta phải tin vào các đồng chí ở An Phong, các đồng chí ấy khẳng định sẽ xử lý tốt. Hồng Thiên Kính là cán bộ rất có năng lực, đồng chí ấy đảm báo trước tết sẽ xử lý dứt điểm vấn đề này, chúng ta phải cho đồng chí ấy chút thời gian.

Lưu Phi Bằng chẳng chút động lòng, ngược lại còn trách Liễu Tuấn chuyện bé xé ra to, dù cậu có ngấp nghé hậu hoa viên của tôi thì làm thế cũng quá khó coi.

Liễu Tuấn gật đầu không nói nhiều nữa, trở về văn phòng thì đồng chí Lăng Nhã tới cầu kiến.

Báo cáo từ chức của Lăng Nhã đã được Liễu Tuấn phê chuẩn, có điều thời gian hiệu lực là sau tết.

Trước tết, những chuyện lặt vặt ở chính phủ tỉnh còn cần Lăng chủ nhiệm vất vả thêm hai tháng nữa.

Vì báo cáo từ chức của Lăng Nhã đã được phê chuẩn, cho nên địa vị của cô ở chính phủ tỉnh càng trở nên siêu nhiên, thường xuyên lấy cớ báo cáo công tác chạy tới văn phòng tỉnh trưởng tán gẫu. Làm Liễu Tuấn trong lúc công tác khẩn trương được thả lỏng, đó là một phương thức khéo léo Lăng Nhã quan tâm tới sức khỏe của Liễu Tuấn.

Có điều lần này Lăng chủ nhiệm tới không phải là tán gẫu, mà là có chuyện nghiêm túc muốn báo cáo.

Lăng Nhã đi vào không ngồi xuống mà mở cốc trà Liễu Tuấn ra xem, thấy còn non nửa, liền đổ trả đi thay trà mới với, rồi lại pha cho mình một cốc trà, mới ung dung ngồi xuống đối diện với Liễu tỉnh trưởng, hết sức đàng hoàng.

Vì văn phòng chính phủ tỉnh chỉ thị rõ ràng Lăng Nhã phối hợp công tác ban thư ký, nên thực chất Lăng Nhã là cấp trên của Kha Khải Phàm, cũng là thư ký của Liễu Tuấn. Vì thế cô tới, Kha Khải Phàm vui vẻ thành "nhàn rỗi", chỉ cần ở bên ngoài làm tốt vai trò gác cổng là được.

- Ừm, em nghe nói có mấy đoàn đại biểu thành phố chuẩn bị khi tuyển cử thành phố, gây ra chút động tĩnh...
Lăng Nhã nói có chút lo lắng.

Đại hội nhân dân tỉnh A được xác định tổ chức vào tháng hai năm sau, trên đại hội sẽ chính thức tuyển cử Liễu Tuấn làm tỉnh trưởng.

Liễu Tuấn bình thản nói:
- Muốn gây ra động tỉnh gì?

- Bọn họ nói, không bỏ phiếu cho anh, để anh thất tuyển.
Lăng Nhã không hề vòng vo gì mà nói thẳng thừng.

Làm một tỉnh trưởng tạm quyền thất tuyển, chuyện này chỉ phát sinh một lần vào nhiều năm trước, khi đó đã khiến cho quan trường chấn động cực lớn. Chẳng lẽ Lưu Phi Bằng muốn làm lại một lần nữa? Làm như thế mạo hiểm chính trị rất lớn, Lưu Phi Bằng khẳng định sẽ bị cao tầng chất vấn năng lực khống chế, thế đã đành đi, vì đấu tranh chính trị mà không ngại phá hỏng ý đồ của TW, sẽ là ẩn họa lớn cho sự tiến bộ sau này của Lưu Phi Bằng.

Nhưng Liễu Tuấn mà thất tuyển thật thì uy vọng của y coi như xong, chỉ cần có thể làm Liễu Tuấn trọng thương, vậy Lưu Phi Bằng trả chút giá tựa hồ là rất đáng.

Liễu Tuấn bình thản hỏi:
- Có những đoàn đại biểu nào mang ý đồ này?

- An Phong, Ngô Tây, Nguyên Nam, Đơn Dương..

Lăng Nhã cong cánh môi dầy đỏ mọng, liền một hôi nói ra năm sáu thành phố, đều là nơi Lưu hệ thực lực mạnh mẽ.

Liễu Tuấn cười nhạt:
- Bọn chúng luôn không chịu yên...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.