Against The Odds

Chương 4




Không khí hơi ẩm, Tôn Trường Trạch bắt mạch cho Yến Lương Nghi trên giường mềm, trầm ngâm một lát, sau đó hắn nắm phần chuôi kim châm, bởi vết thương của Yến An Quân từ lưng tới tâm mạch, nên trước khi hắn khám bệnh đã có cung nữ lật Yến Lương Nghi nằm sấp xuống, một mảnh đổ sẫm thấm trên áo ngủ bằng gấm níu giữ tầm mắt Thiệu Tuyên Đế.

Tôn Trường Trạch đâm những kim châm dài, từ cổ đến lưng thành một chuỗi, sau đó nhẹ nhàng rung động một phần cuống một chuỗi kim châm, đuôi chân ong ong lắc lư, âm thanh không lớn, biên độ dao động lại không nhỏ.

Thiệu Tuyên Đế thấy vậy hơi yên lòng, Thái Y này nhìn tuy còn trẻ kỹ thuật lại có thật.

Tôn Trường Trạch tiếp tục động tác, lần này đổi thành kim châm lớn hơn, vẫn đâm vào huyệt vị thành một chuỗi, kim càng nhỏ dao động càng lớn, kim lớn ngược lại dao động nhỏ hơn, lần này khi hắn rung động kim châm chỉ lắc lư một lúc liền dừng lại.

Tôn Trường Trạch lau mồ hôi, lén liếc mắt nhìn Thiệu Tuyên Đế, chỉ thấy Thiệu Tuyên Đế đang chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, chưa chú ý nhiều đến động tác của hắn, ánh mắt hắn lóe sáng, thân là Thái Y, muốn một người bất tri bất giác chết đi quá mức dễ dàng.

Hắn rút một chiếc kim châm càng nhỏ hơn từ cuộn da dê, liếc mắt nhìn bóng người đứng bất động bên giường, động tác trên tay thoáng ngừng rồi đánh úp vê phía tử huyệt trên cần cổ Yến Lương Nghi.

“Dừng tay!” Bên tai vang lên tiếng hét lớn của Thiệu Tuyên Đế, một chưởng đánh tới, trong lòng Tôn Trường Trạch kinh hoảng, ánh sáng lạnh trong mắt càng sáng hơn!

Hắn bị phát hiện, nếu đã bị phát hiện… Hơi thở hắn ngừng một nhịp, thân thể chịu một chưởng, bàn tay lại không ngừng hung ác đâm về phía tử huyệt của Yến Lương Nghi, lần này dù bị Hoàng Thượng ban chết hắn cũng muốn kéo một người chôn cùng!

“Ngươi làm càn!”

Tiếng đế vương gầm lên giận dữ từ trong phòng truyền ra.

Một đám Thái Y ngoài phòng liếc mắt nhìn nhau, vội vã chạy vào, Vương Thái Y vẫn đi trước làm gương! Có điều lão còn chưa chạy vào tới nơi đã bị một quả bóng từ trong ném ra đập trúng, lăn trên mặt đất hai vòng. Vương Thái Y đứng lên dùng đôi mắt lão thị xem xét, quả cầu này, quả cầu lớn hình tròn này, hình dáng lộn ngược này, gương mặt trẻ tuổi này, phương thức phun máu lên trời này…. Không phải Tôn Thái Y vừa đi vào đấy sao?

Không có Vương Thái Y chắn đằng trước, một Thái Y khác chạy ào vào — tương tự bị một chưởng đập ra, lăn trên mặt đất, may mà không phun máu, tình hình khá hơn Tôn Thái Y nhiều.

Mành nội thất nháy mắt hạ xuống.

“Cút hết cho trẫm.” Giọng nói đế vương nén thật thấp, lại gần như khiến tất cả mọi người ở đây rùng mình một cái, chuyện này, Tôn Thái Y… Rốt cuộc đã làm gì ở trong?



Nét mặt Thiệu Tuyên Đế rất lạnh, cẩn thận rút từng chiếc kim châm ra, nhìn Yến Lương Nghi không hề có sức sống, trong lòng hắn đau đớn vô cùng.

Dù là dáng dấp mèo hoang vươn nanh múa vuốt với hắn cũng tốt hơn hiện tại vạn lần.

Tôn Trường Trạch là người của ai, hiện giờ hắn không muốn quan tâm, hắn cũng không có tâm tình quan tâm, hắn vốn muốn một chưởng đập chết Tôn Trường Trạch, cuối cùng vẫn nhịn xuống muốn giữ lại chậm rãi tra tấn. Nhưng Yến Lương Nghi… Nếu hắn xếp thêm nhiều nhân thủ ở bãi săn, nếu hắn không quá mức tin tưởng Thái Y Viện, nếu hắn không quá mức tự phụ, hiện giờ Yến Lương Nghi sẽ không vì hắn cản một mũi tên, sẽ không hôn mê bất tỉnh, càng sẽ không… bị mưu hại đâm trúng tử huyệt!

Lần đầu tiên hắn nhận thức được mình bất lực đến mức nào, vốn tưởng rằng mọi chuyện đã nắm trong tay, nay ngay cả nữ nhân mình yêu cũng không bảo vệ được! Nếu đã vậy, hắn còn làm Hoàng Đế làm gì! Ai nói Hoàng Đế thì phải lạnh tâm lạnh tình, ai nói Hoàng Đế chỉ cần không có tình cảm sẽ không có nhược điểm?

Hiện giờ, hắn chỉ muốn che chở nhược điểm này dưới đôi cánh của mình, không cho ai động chạm mảy may nữa.

Nhưng đã quá muộn.

Thiệu Tuyên Đế ôm thân thể Yến An Quân vào lòng, siết chặt, nhắm mắt lại: “Trẫm sai rồi.” Không nên coi tình yêu là thích thú bình thường, không nên coi nàng là nữ nhân bình thường trong cung, túi thơm có chứa viên thuốc cùng bùa hộ mệnh bán thành phẩm còn được hắn mang trên người, mỗi giây mỗi phút đều mang theo…

Hắn lại vẫn chưa hiểu được lòng mình rốt cuộc thế nào…

Viên thuốc… Túi thơm… Chờ một chút!

Đôi mắt hổ của Thiệu Tuyên Đế mở lớn, hình như Yến Lương Nghi từng nói trong túi thơm này chứa một viên đan dược cứu mạng? Lúc đó hắn nghĩ là thủ đoạn lừa gạt của đạo sĩ, nay nhớ lại, vẻ mặt Yến Lương Nghi khi đó dường như rất trịnh trọng… Chẳng lẽ đan dược này thật sự có tác dụng khởi tử hồi sinh?

Thiệu Tuyên Đế giật mình một phen, trong miệng cay đắng.

Từ đáy lòng hắn không tin. Thế nhưng tình hình Yến Lương Nghi lúc này chỉ sợ thần tiên cũng khó cứu, dù hắn không tin cũng phải thử một lần, nếu là thật thì sao?

Hắn mở túi ngầm trong y phục, từ trong lấy ra một túi thơm nho nhỏ, tay dùng sức xé mở đường chỉ niêm phong, một viên thuốc đen nhánh lăn ra, viên thuốc này tuy bề ngoài sáng bóng nhưng để sát vào mũi cũng không ngửi được hương vị gì, nhìn có vẻ —

Giống một viên thuốc giả.

Thiệu Tuyên Đế suy nghĩ một phen, mặc kệ thật hay giả, chi bằng thử mới biết. Hắn dứt khoát bỏ viên thuốc vào miệng mình, hôn lên đôi môi anh đào mềm mại tái nhợt của Yến An Quân, vững vàng đẩy viên thuốc qua nơi kết nối, đầu lưỡi hắn đè trên cuống lưỡi nàng, nhét viên thuốc vào cổ họng nàng.

Thiệu Tuyên Đế làm xong những chuyện này chỉ cảm thấy trong miệng càng cay đắng.

Sự thần kỳ của đan dược đương nhiên Thiệu Tuyên Đế không biết được, chỉ thấy ăn viên thuốc rồi Yến An Quân vẫn tái nhợt như trước, mềm nhũn trong lòng hắn, lúc này Thiệu Tuyên Đế mới mất hy vọng, xem ra… viên thuốc này thật sự không thể cứu sống nàng.

Hơi thở Yến An Quân rất yếu, vẫn luôn rất yếu, giống như ngủ say.

Chỉ là, lúc này trong đầu nàng đột nhiên vang lên một giọng nói —

[Tinh! Độ thiện cảm của nhân vật mục tiêu tăng năm mươi sáu điểm. Độ thân cận cùng nhân vật mục tiêu sửa thành một trăm điểm. Nhận được điểm mị lực có thể phân phối +56. Đánh giá hữu nghị: Chúc mừng hoàn thành mục tiêu cuối cùng “câu được con rồng vàng”, nhận được kỹ năng “Kim long hộ thể”.]

Tư liệu:

Một, hoa nhường nguyệt thẹn dưỡng thành thế nào:

Chưa đầy một nắm (thắt lưng): 36 [Mục tiêu cuối cùng: uốn thân không trở ngại]

Ngọc nhũ nõn nà (da): 84 [Mục tiêu cuối cùng: da như sữa bò]

Âm thanh của tự nhiên (giọng nói): 47 [Mục tiêu cuối cùng: quanh quẩn ba ngày, không dứt bên tai]

Phẩm quan quần phương (nhan sắc): 85 [Mục tiêu cuối cùng: sáng mù mắt cẩu Hoàng Đế]

Hai, tài nữ thường hiếm có:

Hành vân lưu thủy (cầm): 0%

Phá tẫn tàn cục (kỳ): 5%

Trâm hoa chữ nhỏ (thư): 73%

Hồn nhiên thiên thành (họa): 2%

Ps: —

Độ thân cận cùng mục tiêu: 100 [Đã hoàn thành mục tiêu cuối cùng: câu được con rồng vàng]

Điểm mị lực còn lại: 58 (có thể phân phối)

Phần thưởng đặc biệt của hệ thống: Hồi Hồn Đan (đã sử dụng), Thẻ Biết Trước (đã sử dụng), Thẻ Hiểu Rõ (đã sử dụng).

Kỹ năng hệ thống đặc biệt thưởng cho: Kim long hộ thể (Khi có Hoàng Đế bên cạnh, pk có thể toàn thắng bất cứ thế lực quân địch nào trong cung)

Tỉ lệ hoàn thành nhiệm vụ: 40% (một khi hệ thống đánh giá nhiệm vụ chưa hoàn thành, tắc xóa bỏ [rắc rắc])

Trắc điện Tú Ngọc Cung hoàn toàn tĩnh lặng, khi Lộc Nhi vén rèm tiến vào, thấy Hoàng Thượng ngồi đó như tượng đá, chủ tử trong lòng ngủ rất an bình, nếu bỏ qua sắc mặt trắng như giấy của Yến An Quân thì hình ảnh lúc này nhất định rất đẹp.

Lộc Nhi đỏ viền mắt, không nhịn được muốn khóc, nàng khụt khịt mũi, nhỏ giọng nói: “Hoàng Thượng, để nô tỳ hầu hạ chủ tử thay y phục đi, nô tỳ nhất định phải tiễn chủ tử đoạn đường cuối cùng.”

Thiệu Tuyên Đế thoáng giật mình, lúc này mới hốt hoảng phát hiện Yến Lương Nghi vô phương cứu chữa, chỉ là thân thể trong lòng vẫn mềm mại như vậy… rõ ràng vẫn là Yến Lương Nghi kia.

Hắn chậm rãi buông thân thể Yến Lương Nghi, cầm bàn tay nhỏ của nàng — sau đó được nàng cầm lại.

Đúng rồi, Yến Lương Nghi nhất định luyến tiếc hắn, cho nên mới cầm lại… Cầm lại… Thiệu Tuyên Đế mở to hai mắt quay phắt đầu lại, đối diện với đôi mắt đen láy, hắn mấp máy môi, cổ họng ngứa ngáy: “…”

Lộc Nhi giật mình hô một tiếng, che miệng lại không dám tin.

Yến An Quân tái mặt ngồi dậy, dụi mắt, đột nhiên đấm một cái lên người Thiệu Tuyên Đế, ánh mắt kiều mị trừng lớn, miệng còn nổi giận nói: “Hoàng Thượng, hạ bàn của ngài sao lại ổn thế cơ chứ! Khi tỳ thiếp dùng sức ngài không biết phối hợp ngã ra sau hay sao! Hại tỳ thiếp trúng một tên, đau quá đi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.