Administrator Không Muốn Cặp Kè Với Tôi

Chương 46: Giúp mình được không




“Tiểu thư, đây là món gì vậy, đẹp quá” Tiểu Mãn hai mắt tỏa sáng, thích thú hỏi.

Trên dưới Phong Lữ Cung ai nấy cũng đều tò mò, hiếu kỳ như Tiểu Mãn, cũng nhìn chăm chăm vào chiếc bánh sinh nhật trên bàn tròn. Chiếc bánh màu trắng như bạch ngọc, viền lớp kem màu xanh cốm, trên mặt vẽ một chữ THỌ màu đỏ gấc. Đơn giản mà rất đẹp mắt.

“Đây gọi là bánh sinh nhật đó” Khuynh Nhan nhìn thấy ánh mắt sùng bái của bọn họ, đắc ý cười, giải thích

“Thật là đẹp” Bích Dao nhịn không được thích thú kêu lên.

“Thôi được rồi, chuẩn bị nước tắm, chuẩn bị đến yến hội thôi” Khuynh Nhan nhẹ giọng phân phó.

……………….....Vương Phủ………………………….

“Chuẩn bị đi dự yến tiệc cùng ta” Vũ Văn Trác lạnh giọng nói.

“Da, vương gia” Liễu Tiên Nhan dịu dàng đáp một tiếng, xem vẻ lạnh nhạt của trượng phu như không.

“Lần này vào dự yến tiệc, nàng ngàn vạn lần đừng gây rối như hôm ở bãi săn, nếu không đừng trách ta không nể tình” Nữ nhân này hắn đã được thụ giáo, bề ngoài dịu dàng nhưng lòng dạ như rắn rết, điều tra chuyện bãi săn vừa rồi, hắn cũng phát hiện một chuyện, thị thiếp của hắn đều bị nữ nhân này hại đến vô sinh. Khuynh Nhan hiện tại đang mang thai, hắn không thể để ả hại đến nàng.

Liễu Tiên Nhan nghe vậy tái mặt, cắn cắn môi, rơi nước mắt, nghẹn ngào nói:

“Vương gia, thiếp thật sự biết sai rồi, lần trước là thiếp bị Vân Nguyệt xúi giục, sau này thiếp không dám như vậy nữa đâu”

Nhưng Vũ Văn Trác vẫn mặt lanh, chân dài tiêu sái bước ra đến thư phòng.

……………Ta là đường phân cách Tiệc Sinh Thần…………

Dưới ánh sáng lung linh trên đại điện, Hoàng thượng, hoàng hậu cùng Tĩnh phi ba người sánh bước đi vào đại điện. Nhóm phi tần còn lại cùng các đại thần và gia quyến đã ngồi chờ sẵn. Nhìn thấy bóng dáng quân vương, liền đồng loạt đứng dậy, cung kính hành lễ.

“Hôm nay không cần giữ lễ tiết, đều ngồi xuống đi” Sau khi mọi người đã ngồi xuống, lại nghe thông báo tam vương gia cùng tam vương phi và chủ nhân Thiên Môn đến. Tất cả lại đồng loạt hướng mắt về lối vào điện, ai cũng tò mò về hình dáng của vị chủ nhân Thiên Môn danh chấn thiên hạ này.

Chỉ thấy một nam tử đeo bảo kiếm, tướng mạo cực kỳ đẹp đang thong thả tiến vào đại điện. Dáng người thon dài cao ngất, cao lớn mà phiêu dật. Khuôn mặt đẹp trai tràn đầy anh khí, môi mỏng màu bạc khẽ nhếch lên, cười như không cười, toàn thân phát ra một cỗ áp lực, hàn khí phát ra không thua kém tam vương gia đi bên cạnh là bao nhiêu. Bất giác cả đại điện như rơi vào hầm băng vậy.

Khi nam tử tiến hẳn vào đại điện, tất cả mọi người bỗng ngạc nhiên không thôi, có người khẽ khẽ nói:

“Hàn tướng quân”

Chính Đức đế cũng ngạc nhiên không kém nhưng vẫn trấn định như cũ, tất nhiên người ngạc nhiên cùng vui mừng nhất là hoàng hậu Lý Na, người mà nàng ngày đêm thương nhớ, hiện tại đã xuất hiện.

Nam tử cúi người hành lễ:

“Hàn Khanh gặp qua hoàng thượng”

Chính Đức đế hào sảng cười cười khoát tay:

“Thiên Môn chủ không cần đa lễ, ngươi có lòng đến, trẫm rất vui mừng, mời ngồi”

Nam tử lại thi một cái lễ, sau đó ngẩng lên, khi ánh mắt chạm với mắt hoàng hậu thì xuất hiện một tia bất ngờ, nữ nhân này đêm nào cũng xuất hiện trong những giấc mơ kỳ lạ của hắn, ánh mắt nàng ta nhìn mình cũng thật quá tình cảm rồi, chỉ một chút thất thần suy nghĩ hắn liền bình tĩnh tiến đến vị trí đã được sắp xếp, ung dung ngồi xuống, dứt khoát không nhìn nàng ta nữa, vì có thế nào cũng là chuyện của chủ nhân cơ thể này chứ không phải hắn. Hắn không quan tâm.

“Thần đệ/Thiếp thân tham kiến hoàng huynh/hoàng thượng”

“Tam đệ và tam vương phi cũng ngồi xuống đi”

“Tạ hoàng huynh/hoàng thượng” Phu phụ hai người cũng thi một cái lễ rồi đến chỗ của mình ngồi xuống.

Vũ Vân Trác liếc mắt nhìn Khuynh Nhan, hôm nay nàng mặt áo lụa màu lam tím đơn giản, thắt lưng ngọc trai, tóc tết lại, sau đó búi cao cố định bằng một cái trâm cũng làm từ ngọc trai, lộ ra cần cổ thon dài trắng mịn, nàng trang điểm nhẹ nàng, ánh mắt trong trẻo, môi tô son hồng nhạt, đang khẽ nhếch lên cười cười, toàn thân tản ra hương vị thành thục hấp dẫn của phụ nữ. Hắn nhìn có chút xuất thần.

Liễu Tiên Nhan thấy hắn nhìn Khuynh Nhan mê mẫn thì tức giận đến nỗi nắm chặt bàn tay, móng tay cắm vào lòng bàn tay đau đớn, nhưng cũng không đau bằng nỗi đau trong lòng nàng, ánh mắt đó tại sao không dành cho người làm nương tử là nàng mà lại đặt trên người nữ nhân kia chứ. Nàng không cam tâm.

“Bắt đầu đi” Giọng rồng vui vẻ vang lên, yến hội chính thức bắt đầu, thái hậu vì sức khỏe không tốt nên cũng không miễn cưỡng đến dự.

Yến hội là nơi nào, là nơi các phi tần trong cung trổ tài lấy lòng hoàng thượng, là nơi các tiểu thư khuê các trổ tài tìm ý trung nhân, tiếng nhạc, tiếng hát, và thân hình uốn lượn của mỹ nhân khiến không khí yến tiệc vô cùng náo nhiệt. Tất cả đều vin vào cớ là tặng quà cho hoàng thượng để tranh thủ thể hiện chính mình.

Sau hết thảy tất cả những màn trình diễn đầy tính ‘nghệ thuật’ ấy, ánh sáng đại điện như dịu nhẹ lại, Khuynh Nhan vừa nãy đi vào trong đến giờ không thấy, bỗng nhiên từ ngoài điện đi vào, hai tay nàng cầm bánh kem sinh nhật, trên mặt bánh gắn những cây nến đỏ nhỏ xíu, lung linh đẹp mắt trong ánh sáng dịu nhẹ của đại đường, nàng cẩn tận từng bước, đi vào đại điện, đến nơi liền mỉm cười dịu dàng nói:

“Hoàng thượng, tần thiếp chúc người sinh nhật vui vẻ”

Mọi người trong điện lúc này cũng cùng tâm trạng với đám người Phong Lữ Cung khi mới vừa nhìn thấy cái bánh cổ quái này, riêng Hàn Khanh, nhìn chăm chăm vào nữ nhân trên đại điện, hai mắt tràn đầy ngạc nhiên và hứng thú, pha lẫn chút vui mừng, hắn tuy lạnh lùng, nhưng tự nhiên bị đến một nơi xa lạ, bỗng dưng gặp được người quen, nói không kích động là nói dối.

Chính Đức đế vô cùng thích thú nhìn thứ cổ quái trên tay nàng, đưa mắt cho Tiểu Thuận Tử giúp nàng cầm bánh kem mang lên bàn của hắn, trong mắt tràn đầy cưng chiều và sủng nịch, dịu dàng nói:

“Ái phi có lòng, trẫm rất thích, lại đây” Sau đó gọi nàng về chỗ ngồi, vừa rồi nàng hai tay cầm bánh, mắt nhìn chăm chăm vào hắn, không nhìn đường đi, hắn lo sợ tim muốn thót ra ngoài. Lát về hắn phải dạy dỗ nàng một phen mới được.

Tất cả mọi người sau khi trầm trồ không thôi về món bánh kỳ lạ kia, thầm hy vọng, trong chờ, mong ngóng hoàng đế bệ hạ ra lệnh chia đều bánh cho mọi người, nhưng không, vị hoàng đế kia tâm định như núi, kiên quyết không chia quà của mình với mọi người. Đùa gì vậy, đây là ái phi của hắn tự tay làm cho hắn đó nha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.