Hà Phỉ Phỉ lẳng lặng
ngồi yên ở trên ghế sofa, trong lòng đang giễu cợt hành động ngu xuẩn
của mình, chỉ mong thời gian trôi qua thật nhanh, cho tới khi ông Hà và
Cố An Thành nói chuyện xong, một chữ cô cũng không nghe lọt, chỉ mơ hồ
nghe được câu trả lời cuối của Cố An Thành.
”Chỉ tịch Hà, nhiệm vụ mà ngài giao cho cháu, cháu nhất định sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành.”
Ông
Hà đứng lên, vỗ vỗ vào bả vai của Cố An Thành, “Có những lời này của
cậu, tôi cũng yên tâm rồi. Còn nữa, Phỉ Phỉ chưa từng học qua kiến thức
nào liên quan tới kinh doanh, cho nên khi mới bắt đầu không nên từ quá
cao, bắt đầu từ trợ lý là được rồi. Sau này trong công việc nếu nó phạm
sai lầm, Tiểu Cố, cậu đừng cố kỵ nó là con gái của tôi, cứ việc dạy dỗ
nó cho tốt, dù sao da mặt nó cũng dày, mắng cũng không sao. À đúng rồi,
thân phận của nó cũng đừng để cho người khác biết, tôi muốn đưa nó tới
học tập trải nghiệm, không phải tới nghe người khác thổi phồng, trong
lòng cậu tự tính toán là được.”
Cố An Thành gật đầu, “Cháu hiểu rồi ạ.”
Ông
Hà hài lòng gật đầu, “Được, vậy trước tiên cậu đưa Phỉ Phỉ đi làm quen
với công việc trợ lý đi, chờ khi cậu tới chi nhánh công ty nhận chức,
thì nó sẽ chính thức đi làm.” Sau khi ông Hà nói xong, trợ lý liền đi
vào nhắc nhở ông, “Chủ tịch Hà, ngài và giám đốc lý hẹn nhau đi chơi
bóng, cũng sắp tới giờ rồi ạ.”
”Vậy thì tôi không tiếp tục ở lại đây nữa, các người đi làm việc đi.”
Hà Phỉ Phỉ trơ mắt nhìn ông Hà không chút lưu luyến rời đi, khóc không ra nước mắt.
Nửa
đời sau của cô cứ bị quyết định qua loa như vậy sao! Không đúng, không
phải nửa đời sau...... Mà là khoảng thời gian thanh xuân của cô cứ
như vậy mà bị lãng phí trên người của Cố An Thành sao! Cô không phục
đâuuuuu!
Hướng Nhụy trìu mến nhìn Hà Phỉ Phỉ ở phía trước, sau đó
vô tình nói, “Tôi phải chuẩn bị tài liệu cho cuộc họp, Cố An Thành, anh
mang Phỉ Phỉ tới phòng làm việc làm quen một chút đi, cậu ấy rất ngốc
không biết chút kiến thức cơ bản nào vềSoftware cả.”
”Ừ.” Ánh mắt của Cố An Thành rơi vào trên người của Hà Phỉ Phỉ, “Hà Phỉ Phỉ, đi theo tôi.”
”Hả...... Được.”
Phòng
làm việc của Cố An Thành ở trên lầu, hai người một trước một sau đi tới
cửa thang máy, không nói một lời đứng chờ thang máy.
Hà Phỉ Phỉ
không thích nhất là loại tình cảnh như thế này, lúng túng khiến cả người
khó chịu, vì vậy không thể làm gì hơn và vắt hết óc, tìm một đề tài nói
chuyện, “Anh...... Anh vẫn luôn làm việc ở Hàng Châu à?”
Cố
An Thành giống như từ trong suy nghĩ tỉnh lại, dừng lại mấy giây sau đó
ừ một tiếng, “Chỗ này rất tốt, tôi cũng đã thành thói quen rồi.”
Hà
Phỉ Phỉ à một tiếng, đang không biết làm sao nói tiếp thì Cố An Thành
chủ động hỏi cô, “Em thì sao? Sống ở nước ngoài có tốt không?”
Cô
cười cười, “Vô cùng tốt, nhưng vẫn không quen bằng ở nhà, nước ngoài
không quen biết nhiều người, hơi cô đơn.” Diễ.ễnđà.àn Lê.êQu,ý.ýĐô ôn
Khoé môi của Cố An Thành khẽ giật giật, giống như là muốn nói cái gì, rồi lại cố đè nén lại.
Nếu cảm thấy cô đơn, tại sao lại ở nước ngoài lâu như vậy mới nghĩ tới việc quay về? Anh không hỏi ra khỏi miệng.
Cửa thang máy mở ra, bên trong có mấy người đứng, hai người do dự có chút lúng túng không biết làm sao.
Đi
tới cửa phòng làm việc, Cố An Thành gõ một cái lên bàn của trợ lý,
“Abby, chuẩn bị một cái bàn làm việc và máy vi tính, cho người mang vào
phòng làm việc của tôi.”
”Được.”
Hà Phỉ Phỉ ngẩn người, “Tôi...... đi vào phòng làm việc của anh?”
”Ừ.
Tôi sẽ phải tới chi nhánh công ty ngay thôi, ở đây mà sắp xếp chỗ làm
việc cho em thì hơi phiền toái, cho nên tạm thời em cứ làm việc trong
phòng làm việc của tôi mấy ngày là được, đế chi nhánh công ty thì sẽ sửa
sang lại.”
Nói thật thì không có lời nào phản bác......
Chưa
được vài phút, Hà Phỉ Phỉ đang ở trong phong làm việc của Cố An Thành.
Cô cũng không biết nên làm gì, đành nhìn chằm chằm vào máy tính ngẩn
người.
Cố An Thành vào phòng làm việc thì bắt đầu chuẩn bị tài
liệu đi họp, Hà Phỉ Phỉ cũng nghiêm chỉnh không quấy rầy anh, phải cố
gắng giảm bớt cảm giác tồn tại. Chờ Cố An Thành đi họp, trợ lý Abby của
anh đẩy cửa đi vào, “Hắc, cô là người mới tới à?”
Hà Phỉ Phỉ đứng lên, “Ừ, tôi là người mới tới công ty.”
Abby
có thân người cao lớn, tướng mạo có chút giống con lai, ngũ quan sâu
sắc mê người, nụ cười cũng như ánh mặt trời, “Cố tổng giao cho tôi dạy
cho cô những kiến thức cơ bản. Xin chào, tôi là Abby, mọi người trong
công ty đều gọi tôi như vậy, bởi vì tên tiếng Trung của tôi rất khó
nghe, gọi là Vương Lệ, cho nên cho tới bây giờ tôi vẫn không nói cho
người khác biết. Cô có thể gọi tôi là chị Abby, cô tên gì?”
Hà
Phỉ Phỉ:...... Mới vừa rồi chẳng lẽ cô không có nói tên cô là
Vương Lệ sao...... Cái này gọi là vẫn không nói cho người khác
biết?
Cô nhịn cười, “Chị Abby, Xin chào, em tên là Hà Phỉ Phỉ.”
”Oa,
tên của em nghe hay hơn của chị nhiều.” Abby đi tới bên cạnh cô ngồi
xuống, “Phỉ Phỉ, chị có thể tám chuyện với em chút được không, em có
quan hệ gì tới Cố tổng của chúng ta à?”
”Quan hệ?” Hà Phỉ Phỉ mờ mịt lắc đầu, “Không có đâu.”
”Có
thật không?” Vẻ mặt của Abby hoài nghi, “Cố tổng vốn là người rất
nghiêm khắc, làm sao có thể cho một người không biết cả những thao tác
căn bản tới làm trợ lý được? Không sao, em cứ nói đi, là anh chị em họ?
Người tình?”
Hà Phỉ Phỉ dở khóc dở cười, “Thật sự không có.”
”Vậy thì nhất định em là sinh viên có năng lực? Đã từng đi du học?
”Em từng đi du học ở Canada hai năm......” Nhưng mà cũng giống như đi chơi, không liên quan gì tới chuyện du học cả.
Hai
mắt Abby hai mắt sáng lên, “Ba chị là người Canada! Nhưng mà ông đã sớm
đi theo mẹ chị tới Trung quốc, hiện tại đang mở một lớp dạy múa ở quảng
trường, em nói cho chị biết một chút những chàng trai đẹp trai bên
Canada đi.”
Hai mắt Hà Phỉ Phỉ sáng lên, “Trai đẹp à, em biết!”
Sự
thật chứng minh, tình hữu nghị giữa phụ nữ có lúc rất đơn giản chỉ là
như vậy, cùng hứng thú, chọn đúng đề tài, lảm nhảm nói đủ chuyện lớn nhỏ
quên cả uống nước. Cho nên thẳng cho tới khi Cố An Thành đi họp xong
quay trở về, hai người mới giật mình, thì ra đã tới lúc ăn cơm trưa rồi.
Abby vừa nhìn thấy Cố An Thành liền khôi phục
vẻ mặt nghiêm túc chỉnh tề, vẻ mặt đau lòng nhìn Hà Phỉ Phỉ nói, “Hà
Phỉ Phỉ, em thật sự là tiếp thu không tốt rồi, công việc đơn giản như
vậy, chị cũng đã nói lâu như vậy, làm sao mà em nghe vẫn chưa hiểu thế?”
Hà Phỉ Phỉ mặt cứng đờ lại. Ôi trời, con mẹ nó, diễn viên xuất sắc quá đi hừ hừ.
Abby quay đầu, “Cố tổng, thật xin lỗi, tôi đã cố gắng hết sức rồi.”
Cố An Thành ừ một tiếng, “Cô đi ăn cơm trưa được rồi.”
”Được.”
Abby trước khi ra khỏi cửa, hướng về phía Hà Phỉ Phỉ lén làm cái mặt quỷ, Hà Phỉ Phỉ nhất thời hận nghiến răng nghiến lợi.
Mẹ
nó, cô cũng đói, cô cũng muốn ăn cơm trưa rồi! Vì vậy Hà Phỉ Phỉ liếc
về phía Cố An Thành, “Cái đó......Phòng ăn của công ty nằm ở đâu?”
”Trước
tiên em hãy ở lại. Học xong rồi mới được ăn.” Cố An Thành vừa nói vừa
đi đến bên cạnh bàn của Hà Phỉ Phỉ, chống một tay lên bàn, một ngón tay
chỉ chỉ vào máy vi tính, “Học excel trước, tôi sẽ dạy cho em.”
Áp
sát quá gần rồi, Hà Phỉ Phỉ không nhịn được cứng ngắc cả người lại,
cuối cùng đứng bật dậy, “Tôi… tôi… tôi thật sự đói bụng, không thể nào
suy nghĩ được......”
Cố An Thành từ từ ngẩng đầu lên, đôi
mắt đẹp hơi híp lại một chút, giọng điệu không nhanh không chậm, nhưng
lại có loại cảm giác bị áp bức, “Bây giờ tôi là cấp trên của em, ở trong
công ty, em phải nghe tôi.”
Nếu như là người khác nói như vậy
với Hà Phỉ Phỉ, Hà Phỉ Phỉ đã sớm lật bàn không làm, chỉ tay vào ai đó,
nói cút ngay, nhưng mà người nói chuyện lại là Cố An Thành, thì cô tự
động giống như cô dâu nhỏ ngoan ngoãn ngồi xuống.
Mẹ nó, nếu
không phải là ông già để cho anh ta dạy mình, mình mới không để bụng đói
mà nghe anh ta nói. Hà Phỉ Phỉ căm giận tìm lý do tốt nhất cho mình.
Ánh
mắt Cố An Thành liếc nhìn vẻ mặt bất mãn của cô nhưng vẫn ngoan ngoãn
ngồi xuống, khoé miệng thoáng xẹt qua nụ cười rất nhanh, rồi lại nhanh
chóng biến mất không thấy gì nữa. Anh mở mộtfile tài liệu excel ra,
làm mẫu những thao tác đơn giản một lần, nhìn vẻ mặt mờ mịt của Hà Phỉ
Phỉ, lại kiên nhẫn làm lại một lần nữa.
”Hiểu không?”
Hà Phỉ Phỉ vẫn chăm chú nhìn màn hình.
Hình
như Cố An Thành khẽ thở dài, mặc dù giọng nói rất nhỏ, nhưng Hà Phỉ Phỉ
vẫn nghe rất rõ ràng anh nói một câu, “Làm sao mà vẫn đần giống như
trước vậy.”
Hà Phỉ Phỉ nóng nảy, suy nghĩ không thông qua não đã
bật thốt lên, “Cái này không giống như công thức toán học còn lưu lại
quá trình, ngay cả hàm số tôi cũng không nhìn thấy rõ ràng, anh đã làm
xong rồi, tôi vừa mới kịp tiêu hoá được, thì anh đã làm xong thao tác
tiếp theo rồi, làm sao mà tôi theo kịp được chứ.” Giọng nói giống ý đúc
trong trí nhớ, mang theo một chút oán giận, ngẫu nhiên...... Còn có
chút thân mật.
“......”
Trong nháy mắt không khí trở nên ngưng trệ.
Cố
An Thành đứng thẳng người, “Tốt lắm, vậy em làm thử làm một lần đi,
cũng không khó, ở đại học cũng đã học qua rồi, thực hành nhiều thêm mấy
lần, thì sẽ thành thạo thôi.” Nói xong, anh liền lấy điện thoại di động
ra, đi ra khỏi phòng làm việc gọi điện thoại.
Hà Phỉ Phỉ ảo não chống tay lên chán, đột nhiên sao cô có thể quên, cô và Cố An Thành đã sớm trở thành người xa lạ.
Cô thở dài một hơi, đêm sự chú ý tập trung lên màn hình máy vi tính.
Qua
không bao lâu, Cố An Thành đã trở lại, lần này anh không có tự mình làm
mẫu thao tác, mà đứng ở sau lưng của Hà Phỉ Phỉ, im lặng nhìn.
Cuối
cùng Hà Phỉ Phỉ cũng nắm vững được thao tác căn bản, vừa nhìn thời
gian, cũng đã hơn mười hai rưỡi rồi, nhà ăn không biết có còn thức ăn
hay không. Cô vừa mới đứng lên, cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra, “Cố
tổng, phần cơm anh kêu, tôi đã đóng gói xách về rồi.”
”Mang lại đây.”
Abby đem hai phần đặt lên trên bàn, Hà Phỉ Phỉ trừng mắt nhìn, nhìn về phía Cố An Thành, “Có phần của tôi?”
Cố An Thành gật đầu một cái, sau đó tùy tiện cầm một phần, ngồi vào ghế sa lon bắt đầu ăn.
Trong lòng của Hà Phỉ Phỉ không biết là tư vị gì, dứt khoát không suy nghĩ nhiều, mở hộp cơm ra ăn.
Lúc
này, tiếng chuông báo của điện thoại di động vang lên mấy tiếng, Hà Phỉ
Phỉ lấy qua di động lên vừa nhìn tới, mẹ nó, trời ơi, trên đó có rất
nhiêu tin tức. Cô vừa mở ra xem, mới phát hiện ra trong lúc cô đang học
vi tính, thì Lão Xuân Ca và A Đại đã nói chuyện có 99+ tin nhắn rồi.
Cô nhìn một lúc lâu không hiểu gì, không thể làm gì khác là trượt lên phía trên cùng bắt đầu xem.
Lão Xuân ca: Mẹ nó!! Đồ dê con Vương Bát!!! Cô và Kiều Hoa thông đồng ở cùng một chỗ với nhau từ khi nào!!
A Đại: tình huống ra sao.
Lão
Xuân ca: Em gái Đại, em xem Microblogging đi, Tiểu Vương Bát đã bình
luận trên Microblogging của Kiều Hoa quảng cáo quả thận quý giá ha ha ha
ha ha bức tranh khiến người ta tò mò!!
A Đại: mẹ nó, để tôi đi xem đã.
A
Đại: trời ạ!!! Bát bát, từ khi nào thì cô có quan hệ với Kiều Hoa tốt
như vậy? Gian tình, quả thật là có gian tình, cô cũng đã quan tâm tới
quả thận của người ta có tốt hay không rồi, đồ dê con Vương Bát, cô có
cần đói khát như vậy không!!
Hà Phỉ Phỉ không hiểu chân tướng
như thế nào, mở Microblogging ra, trực tiếp tới trang đầu Microblogging
của Kiều Hoa, lúc này mới phát hiện ra cái bình luận trên bức vẽ manga
kia của Kiều Hoa, bình luận của cô có hơn tám ngàn người thích, hoàn
toàn trở thành đề tài nóng hổi......
Mẹ nó tình hình này là sao đây!!
Lão
Vương sát vách tên gọi là bát bát v: Kiều Hoa sao mà hơn hai giờ anh
vẫn còn vẽ! Như vậy không tốt cho thận của anh!!!! Để bảo vệ quả thận
quý giá, ông chồng có quả thận tốt, để cho vợ không chạy mất, Kiều Hoa
nhớ mua nhiều thuốc bổ một chút, không được rồi, tôi sẽ gửi cho
anh.【doge】
A a a!!!
Hà Phỉ Phỉ hiểu ra rồi.
Sáng sớm hôm nay, cô đã quên đổi thành nick phụ, cho nên mới nhắn lại cho Kiều Hoa như vậy.
Haizzz.
Tôi!
Ngày!!!!!!