Ách, Công Chúa Điện Hạ

Chương 17: 17: Phản Công




Tiểu Ngũ cười và nói: “Thật ra có nhiều người đều nghĩ kinh doanh viện dưỡng lão khó thành công, càng có nhiều viện dưỡng lão hàng năm lỗ vốn..

Nhưng đó đều do lúc đầu bọn họ xác định nhằm mục tiêu

Thật ra trong nước bây giờ bắt đầu nhiều người già hơn, cũng càng ngày càng nhiều người già không giống như trước kia sống nhờ con cháu chu cấp..

Có vài người tiền hưu còn cao hơn so với người thân! Đối với những người già có thu nhập cao này loại phục vụ đầy đủ dịch vụ như chúng tôi vẫn là thích hợp nhất.”

Tôi nghe thể mà mắng thầm trong lòng, cái này không phải một kiểu kiếm tiền khác trên người người già hay sao? Hiện giờ đối tượng nào dễ kiếm tiền nhất? Còn không phải là người2già và trẻ nhỏ! Nếu cha mẹ tôi vẫn còn, chắc chắn tôi sẽ luôn ở cạnh họ! Viện dưỡng lão dù tốt đến mấy cũng không phải là nhà, dù bạn có ở khách sạn sang trọng năm sao cũng không thể có cảm giác như ở nhà.

Chú Lê thấy tôi không ngừng bĩu môi liền nói nhỏ: “Lát tới chỗ đó cháu cứ xem sẽ biết, chú cam đoan cháu cũng muốn vào đó ở...” Tôi liếc mắt nhìn chú ấy rồi không nói thêm gì nữa..

Nhưng khi xe của chúng tôi tiến đến một cái cửa to lớn bằng đá, tôi đã bị công trình trước mặt làm cho ngây người, mẹ nó, cái này cũng quá hoành tráng đi chứ? Tôi thấy vài tòa nhà tạo hình độc đáo nằm giữa những ngọn núi và hàng liễu xanh, vừa9vào đã có cảm giác như “sống trong mây”..

Phía sau mấy tòa nhà lớn có vài quảng trường không giống nhau, chắc là chỗ cho các cụ già vận động, máy tập thể dục ngoài trời không biết cao cấp hơn bao nhiêu lần so với khu nhà chúng tôi đang ở

Xa hoa hơn nữa là trên tầng cao nhất của một tòa nhà còn đang có một chiếc trực thăng đỗ ở đó! Dùng để đối phó những sự việc bất ngờ..

Mặc dù nơi này bây giờ còn chưa chính thức đi vào hoạt động, nhưng cũng đã có rất nhiều các cụ già đến đây thăm quan.

Chú Lê vừa nhìn vừa líu lưỡi: “Đây đâu phải là dưỡng lão! Đây rõ ràng là đi du lịch mà!” Tiểu Ngũ cũng khoe khoang: “Không nói khoa trương chử dịch vụ ở chỗ6này của chúng tôi như: chữa bệnh, chăm sóc, phục hồi chức năng đều vô cùng chuyên nghiệp.”

Tôi ở bên cạnh nói xen vào: “Phí tiêu chuẩn ở nơi này là bao nhiêu?” Tiểu Ngũ bình tĩnh nói: “Một tháng từ 6900 đến 15000 tùy trường hợp..

Chủ yếu là do đẳng cấp gian phòng cùng với tình trạng thân thể người già.” Tôi nghe mà giật mình suýt cắn vào lưỡi: “Đắt thế à? Những gia đình đó làm sao chịu được?”

Tiểu Ngũ cười to và nói: “Điều này..

Dù sao cha mẹ tôi chắc chắn không nỡ tốn nhiều tiền như thể để đến đây

Nhưng chính vì điều này, cho nên chúng tôi phục vụ những người già chỉ là số ít, mọi người biết tỉ lệ giữa nhân viên và người già ở đây là bao nhiêu không?” Tôi lắc đầu nói:0“Không biết.”

Tiểu Ngũ nghe xong nói với vẻ đắc ý: “Là 1 so với 15, nói cách khác trung bình có một nửa nhân viên chăm sóc một người già, mà các trung tâm người già thông thường tỷ lệ là 7 so với 1, chính là một nhân viên chăm sóc 7 người già! Mà đây mới chỉ là tỷ lệ trung bình, trên thực tế tỷ lệ này còn cao hơn

Cho nên ở một số viện dưỡng lão thông thường, một số người già không thể tự chăm sóc rất khó được quan tâm đầy đủ, thậm chí còn tồn tại tình trạng đánh chửi người già.”

Tôi nghe mà không nói thêm gì, loại tình huống này không phải không có, thậm chí còn thường xuyên thấy trên mạng thông báo nơi nào đó xảy ra chuyện nhân viên ngược đãi7người già..

Nhưng khi cảnh sát đến kiểm tra, tình huống các nơi đều không khác nhau mấy, đều là người già nhiều mà nhân viên ít, công việc nhiều nhưng lương thấp, bởi vậy các trung tâm đó tuyển được nhân viên trình độ văn hóa tương đối thấp, khó tránh khỏi sẽ phát sinh những chuyện như thế

Hiện giờ rất nhiều người già phải đối mặt vấn đề là viện dưỡng lão điều kiện tốt thì không vào nồi, chỗ vào được thì điều kiện lại quá kém, chẳng nhẽ đây là tình trạng chung của các viện dưỡng lão bây giờ? Thật ra tôi cảm thấy nếu có điều kiện thì nên cố gắng ở cùng với cha mẹ mình, bởi vì thời gian mỗi người có thể ở cùng cha mẹ rất ngắn, có thể tính toán bằng cách đếm ngược..

Cho nên nếu có thời gian hay ở cùng cha mẹ, đừng giống như tôi có muốn cũng không được

Sau đó Tiểu Ngũ dẫn chúng tôi đi vòng vèo xung quanh, giới thiệu một ít hoàn cảnh địa lý cùng sự tích lịch sử, nghe cậu ta kể trước giải phóng nơi này đã từng là một mỏ vàng, trong núi có một dòng sông đã khô cạn từ lâu, năm đó nó được gọi đùa là “Dòng sông cát vàng”, ý muốn nói dòng sông này đầy cát vàng.

Sau khi giải phóng, chính quyền địa phương từng tổ chức nhân viên khai thác nhưng chẳng bao lâu bọn họ đã nhận ra bởi vì sự vận động của vỏ Trái đất nền dẫn đến một số lòng sông bị khô cạn, không những khai thác ít vàng hơn mà còn liên tiếp phát sinh tai nạn, cuối cùng mỏ vàng bị chính quyền nơi đó ngừng khai thác.

Tôi nghe thấy nơi này từng là một núi vàng, hai mắt sáng lên nói với Chú Lê: “Chờ đến khi xong chuyện ở đây, chúng ta cùng lên núi xem, biết đâu lại nhặt được cục vàng?” Chú Lê nghe thể tức giận nói: “Nhặt được cũng là của nhà nước, đây chính là tài nguyên khoáng sản, có thể tùy tiện để cháu nhặt được hay sao?” Tôi nghe xong không phục nói: “Nhờ nhặt được thì sao?”

Chú Lê lúc này chế giễu tôi: “Cháu đừng nằm mơ giữa ban ngày! Nơi này toàn là vàng cát, ở đâu ra vàng cục?”

Đương lúc chúng tôi đang nói chuyện trên trời dưới biển, một người đàn ông cao to đi ra từ tòa nhà đầu tiên..

Ông ta vừa thấy Chú Lê thì lập tức bước nhanh tới, sau đó đưa tay bắt lấy tay Chú Lê và nói: “Lão Lê à, may mà ông đã tới, nếu ông không đến, chỗ này của tôi cũng không dám khai trương.”

Chú Lê vội khoát tay: “Lão Từ, ông nói gì thế? Làm gì đến mức đó! Nơi này cũng có rất nhiều đại sự phong thủy mà trình độ đầu có kém gì tôi.”

Ông chủ Từ nghe thế cười to và nói: “Bọn họ là bọn họ, ông là ông..

Trong lòng tôi ngoại trừ ống ra thì tôi chả tin được ai cả!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.