Ách Ba

Chương 37




Triển Hoài Xuân tới sàn luyện võ trước Triển Tri Hàn, cho nên khi Triển Tri Hàn thấy hắn thì bất chợt nhíu mày.

Chuyện khác thường tất có điều kỳ quái, Triển Tri Hàn chỉ suy nghĩ đôi chút cũng đoán được duyên cớ trong đó, nhưng lại cố ý làm như không biết gì cả.

Hai huynh đệ tự phân ra tập luyện, trong lòng Triển Hoài Xuân đang hừng hực lửa, luyện quyền một hồi liền cởi áo, làm lộ ra bộ ngực tinh tráng, tấm lưng ướt đẫm mồ hôi kia nhìn qua hoàn toàn tương phản với khuôn mặt văn nhược của hắn. Triển Tri Hàn nhớ tiểu ni cô có nói sau lưng hắn bị thương, liền ghé mắt nhìn sang, phát hiện trên lưng Triển Hoài Xuân quả thật có vết sẹo, nhưng đã mờ đến hầu như nhìn không thấy.

“Vết thương trên lưng sao mà có?” Sau khi rửa mặt thay y phục, Triển Tri Hàn thản nhiên thưởng thức trà, thuận miệng hỏi.

“Ngày ấy lừa tiểu ni cô sát sinh nên bị cô ấy đẩy một cái, không cẩn thận nên bị đụng.” Triển Hoài Xuân suy nghĩ một chút rồi nói, nói xong liếc mắt nhìn vị huynh trưởng đối diện, xong rồi lại bày ra dáng vẻ thờ ơ nói tiếp: “Anh, tối qua em đã nghĩ rồi, nếu em đã nhận lời sư phụ của A Du là sẽ chiếu cố cô ấy, thì không thể nửa đường vứt ngang không để ý, cô ấy rất ngốc, em lo cô ấy đến thôn trang sẽ bị người ta bắt nạt, nên cứ để cô ấy ở lại làm nha hoàn cho em đi.”

Triển Tri Hàn thổi hớp trà, cất giọng bình thản: “Tự bản thân cô ấy cũng đã đồng ý dọn đến thôn trang, em còn làm ơn làm chi? Yên tâm, anh sẽ truyền lời xuống phía dưới, sẽ không ai dám ức hiếp cô ấy.”

“Cô ấy bị anh dọa nên mới đồng ý, anh không thấy lúc đầu cô ấy cũng không đồng ý đi à?” Triển Hoài Xuân mất hứng nói.

“Làm sao em biết cô ấy không phải vì những điều kiện anh đưa ra lúc sau mà đổi ý?” Triển Tri Hàn buông chén trà, bình thản hỏi ngược lại.

Thấy huynh trưởng rõ ràng đã nhận định A Du là người vụ lợi, đương nhiên cũng nhất định cho rằng hắn chính là người ngu xuẩn dễ bị lừa, Triển Hoài Xuân tức giận đứng bật dậy, trừng mắt nói: “Anh, đừng tưởng rằng chỉ có anh mới là người thông minh, A Du rốt cuộc là hạng người gì, em biết rất rõ! Thôi quên đi, anh nghĩ như thế nào em mặc kệ, nhưng bây giờ A Du là người trong sân em, em muốn giữ thì giữ, anh đừng có xen vào việc của em!”

Triển Tri Hàn giương mắt nhìn hắn: “Nói vậy là, em muốn nuôi cô ấy? Ăn ngon rồi còn mặc đẹp? Trang phục của cô ấy cũng đâu có giống nha hoàn.”

“Vậy thì sao? Ai quy định nha hoàn thì chỉ có thể mặc y phục rách rưới? Nha hoàn của em, em thích thế nào thì làm thế ấy!” Triển Hoài Xuân lý lẽ hùng hồn phản lại.

Triển Tri Hàn nở nụ cười, dùng một loại ánh mắt vui mừng nhìn Triển Hoài Xuân.

Triển Hoài Xuân lớn từng này nhưng chưa từng bị huynh trưởng nhìn như vậy bao giờ, hắn cảm thấy cả người không được tự nhiên, nhíu mày hỏi: “Anh cười cái gì?”

Triển Tri Hàn đứng lên, vỗ vỗ vai Triển Hoài Xuân, rất là hoài niệm mà nói: “Anh còn nhớ rõ khi em còn bé cả ngày cứ đi theo anh bắt anh chơi với em, không ngờ chỉ mới chớp mắt em của anh đã trưởng thành, không chỉ có tình ý với người khác phái, mà còn biết yêu thương che chở. Nhị đệ, em đừng vội phủ nhận, em tự suy nghĩ một chút đi, em có để tâm đến một cô nương khác như vậy bao giờ chưa?”

Triển Hoài Xuân hừ một tiếng, né tránh tay hắn, quay đầu nhìn ra ngoài cửa: “Anh muốn nghĩ sao cũng được, dù sao em cũng muốn giữ cô ấy ở lại làm nha hoàn.” Hắn không thèm động tâm với một đứa ngốc, hắn chỉ thương cảm nàng, cảm thấy nàng thú vị mà thôi. Đương nhiên, nếu thừa nhận mà đại ca sẽ không phản đối nữa thì Triển Hoài Xuân cũng mặc kệ cứ để cho hắn hiểu lầm luôn. Đợi tương lai tóc A Du dài ra, hắn sẽ tìm cho nàng một nhà chồng tốt, lúc đó đại ca sẽ biết hắn rốt cuộc có tâm tư gì.

“Đại thiếu gia, Nhị thiếu gia, điểm tâm đã chuẩn bị xong.” Trường Qúy ở bên ngoài nói vọng vào.

“Mang vào đi.” Triển Tri Hàn đáp lại, sau đó nói với Triển Hoài Xuân: “Ăn cơm trước, cơm nước xong rồi nói.”

“Không có gì để nói, không cần anh quan tâm.” Triển Hoài Xuân bực dọc đi ra ngoài, nhưng hắn cũng không quay về Thường Thanh viên, mặt hầm hừ đi đến bàn cơm bày ở gian ngoài, chuẩn bị dùng cơm.

Triển Tri Hàn cũng khống muốn tiếp tục giằng co với hắn, sau khi ăn xong mới chậm rãi nói: “Nhị đệ, gia sản của Triển gia đều do tổ tiên để lại, đến thế hệ chúng ta, đương nhiên do anh em chúng ta tiếp tục gánh vác. Khi còn bé em chịu nhiều cực khổ, cho nên mấy năm nay anh tình nguyện bản thân mình khổ cực nhiều hơn một chút, cũng không muốn ép buộc em làm chuyện em không muốn. Chỉ là, em là em anh, anh cam tâm tình nguyện kiếm tiền cho em tiêu xài, nhưng bây giờ em đã có người trong lòng, nha hoàn cũng được mà người khác cũng được, em muốn chăm sóc người ta, thì em phải tự mình kiếm tiền, anh không có nghĩa vụ nuôi thêm người phụ nữ của em.”

Triển Hoài Xuân vốn vẫn nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, nghe đến đây liền quay đầu lại, mắt lạnh nhìn người đối diện, nghiến răng nghiến lợi: “Em không có cần anh giúp em nuôi người khác.”

Triển Tri Hàn cười, nụ cười như xuân phong hóa tuyết, nhưng lời nói ra lại không chút lưu tình: “Vậy tiền bây giờ em đang xài là ai kiếm?”

“Em. . .”

Triển Hoài Xuân muốn nói là do hắn để dành, nhưng đối mặt với ánh mắt sắc bén của huynh trưởng, hắn không cách nào nói ra khỏi miệng. Dù cho tất cả tiền hắn để dành được là tiền cha mẹ cho, nhưng lấy tiền của cha mẹ nuôi phụ nữ, thì có khác gì lấy tiền của đại ca?

Cũng đều vô dụng như nhau cả.

Triển Hoài Xuân rũ mắt, khuôn mặt chốc thì đỏ, chốc thì trắng, đôi tay để dưới bàn siết chặt.

Người bên ngoài đều nói hắn là tên lêu lổng, nói hắn toàn dựa vào đại ca, Triển Hoài Xuân vẫn biết điều đó, chỉ là đó giờ đều là nghe vào tai trái cho ra tai phải, không để trong lòng. Hắn nghĩ hắn và đại ca là người một nhà, không cần tính toán những điều này. Đại ca có bản lĩnh, một mình cũng có thể xử lý chuyện làm ăn suôn sẻ, nên hắn đương nhiên có thể chơi bời lêu lổng, nếu đại ca ứng phó không được, hắn không cần đại ca nói cũng sẽ chủ động hỗ trợ. Thế nhưng bây giờ, đại ca của hắn lại nói, nói hắn vô dụng. . .

Trước đây đại ca cũng có nói hắn như vậy, muốn mượn việc ấy buộc hắn học việc buôn bán, khi đó Triển Hoài Xuân đều trưng bộ mặt cười hì hì rồi lấp liếm cho qua, nhưng lúc này, đại ca lại lấy chuyện vợ con ra nói, khiến Triển Hoài Xuân cảm thấy nhục nhã vô cùng, nhưng hắn lại không thể biện giải được một lời.

Đúng vậy, hắn có thể cho nàng ăn ngon mặc đẹp, nhưng mà tiền trên người hắn, tất cả đều là cha mẹ huynh trưởng cho, nếu như không có bọn họ, hắn không có gì cả. Lúc còn nhỏ, hắn có thể không cần nghĩ đến những điều này, có thể tùy ý muốn làm gì thì làm, nhưng bây giờ, hắn và đại ca đều lớn, tương lai đại ca sẽ lấy vợ, hắn cũng sẽ cưới vợ, lẽ nào hắn còn muốn để đại ca nuôi? Chị dâu của hắn sẽ nhìn hắn như thế nào, vợ tương lai của hắn sẽ nhìn hắn ra sao?

Lần đầu tiên Triển Hoài Xuân cảm thấy bản thân mình thật vô dụng.

“Em không cần anh nuôi người khác giúp em, em cũng không cần anh nuôi, anh nói đi, muốn em làm cái gì.” Triển Hoài Xuân ngẩng đầu, ánh mắt biểu thị vẻ quật cường.

“Được, em đã chịu tiến tới thì anh cũng không khách sáo với em.” Thần sắc Triển Tri Hàn vẫn bình tĩnh, tựa như anh em hai người nãy giờ vẫn luôn nói chuyện vui vẻ. “Trà xuân Giang Nam năm nay đã chuyển tới rồi, ngày mai sẽ đóng hết các nhóm hàng mang đến kinh thành, em trở về sửa soạn một chút, ngày mai theo đoàn cùng nhau vào kinh, thuận tiện tuần tra mấy cửa hàng trong kinh thành. Anh sẽ viết thư, nhượng Phùng Tấn của Cảnh viên phụ trách an bài chuyện ăn ở của em ở kinh thành, khi em đi thăm các cửa hàng hắn cũng sẽ đi theo. Những thứ khác, em tùy cơ ứng biến, anh tin tưởng em. Chuyến này nếu làm tốt thì doanh thu cuối năm của các cửa hàng ở kinh thành đều thuộc về em, em có thể không cần thông qua anh mà trực tiếp đến phòng thu chi lấy.”

“Anh đã sớm an bài tất cả rồi đúng không?” Thấy huynh trưởng sắp xếp đâu ra đó như vậy, Triển Hoài Xuân đột nhiên có cảm giác bị lừa.

Triển Tri Hàn cười rót chén trà cho hắn: “Trùng hợp thôi, dù sao, anh cũng đâu có ngờ em lại thích tiểu ni cô kia chứ.”

“Cô ấy đã hoàn tục rồi, không phải là ni cô nữa! Hơn nữa em không hề có ý nghĩ gì với cô ấy!” Triển Hoài Xuân nhìn thấy huynh trưởng cười, hắn liền thở dài, bất lực giải thích lần cuối, xong rồi đứng dậy muốn đi về.

“Ngày mai vào kinh, em muốn dẫn người ta cùng đi à?” Triển Tri Hàn nghiêng đầu nhìn hắn.

“Không liên quan tới anh!” Triển Hoài Xuân không quay đầu lại mà đi thẳng ra cửa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.