Ách Ba

Chương 33




Đối với Tần Nhược mà nói, trong quá trình chiến đấu ở lâu đài vong linh này, mỗi lần ngồi thiền khôi phục MP sau khi giải quyết xong một đám xương khô chính là khoảng thời gian nan nhất của hắn.

Trong những cuộc đối thoại với con bé MM Thối Tiền tiểu ác ma kia, cho dù hắn đã gắng hết khả năng dời đi đề tài, rồi giương Đông kích Tây,... Nhưng vẫn cứ bị con bé hành đến ý chí sụp đổ. Cuối cùng, hắn biến ngữ điệu thành một dạng sâu xa khó hiểu, đồng thời tốc độ nói cũng chậm lại, mới coi như thư thả hơn một ít.

Mãi cho đến khi dọn dẹp xong hết đám pháp sư xương khô trong hai lành lang và bảy mươi hai căn phòng của tầng hai, con bé tiểu ác ma ấy mới bắt đầu làm nghề chính của nó. Tần Nhược cảm thấy rằng đây chính là lúc mà con bé ‘đáng yêu’ nhất.

Đương nhiên, nếu trời cao có cho hắn một cơ hội nữa, hắn thà là bỏ tiền ra mướn một tên đạo tặc đến đây giúp mình làm nhiệm vụ còn hơn... Nói chuyện với con bé này, hắn cứ luôn nảy sinh ra cảm giác rằng mình đã quá lớn tuổi, và có khoảng cách cực kỳ cực kỳ lớn đối với mấy đứa vị thành niên bây giờ rồi ấy!

“Ai...”

Thở dài một tiếng, sau đó Tần Nhược tiếp tục để hết tinh thần vào việc hưởng thụ quãng thời gian ‘hạnh phúc’ trước mắt. Hắn không hề chú ý rằng Mèo Nhỏ ở cạnh đó đang che miệng cười, đôi mắt cô nàng híp lại, có lẽ đang thầm cười đến không thể ngừng được.

Tần Nhược đương nhiên không biết, mấy cái đề tài quái đản quái dị của con bé tiểu ác ma MM Thối Tiền tuy đều do con bé nghĩ ra, nhưng sau đó hễ nhận được câu trả lời nào là con bé lập tức gửi lại cho chị nó ngay, chứ không hề là cuộc nói chuyện riêng giữa hai người gì cả. Một ít câu trả lời chẳng đặng đừng của Tần Nhược khiến cho Mèo Nhỏ tức cười gần chết, phải cố lắm mới không cười ra tiếng được.

Tốc độ của MM Thối Tiền không chậm, cô bé nhanh chóng lùng qua một lượt suốt bảy mươi hai căn phòng, sau đó tựa như hồn ma không chút thanh âm xuất hiện ở phía trước cầu thang của tầng hai.

“Tìm được rồi?”

Tần Nhược nhịn không được, mở miệng hỏi.

MM Thối Tiền đắc ý hất cằm lên, hứ một tiếng: “Đó là đương nhiên, mặc dù phiền phức chút, nhưng rốt cục cũng chỉ là phòng cấp trung mà thôi. Bây giờ vị trí của phòng đã tìm được rồi, chỉ còn chờ ông anh lấy chìa khóa về nữa thôi.”

Nghe con bé nói vậy, Tần Nhược nhất thời thở phào một hơi.

Thực ra vừa rồi hắn cũng đã vào mấy căn phòng gần chỗ này nhìn vài lần rồi, tình hình bên trong không hề chỉ là ‘chút phiền phức’ như MM Thối Tiền vừa nói. Đối với Tần Nhược, bảy mươi hai căn phòng rộng chừng mấy chục mét vuông, bốn phương đầy những ký hiệu và hình vẽ kỳ quái, đó là nơi để người ở sao? Cơ bản là một cái hộp ma thuật khảo sát chỉ số thông minh và năng lực chịu đựng của người chơi mà!

Vẫn may con bé đạo tặc cấp 41 này không hổ với danh xưng ‘đạo tặc máy móc’, đã hoàn thành được nhiệm vụ của mình. Tiếp tới cũng chỉ còn khâu cuối cùng mà thôi - BOSS...

Tầng thứ nhất là đám chiến sĩ xương khô cấp 32, tầng thứ hai là đám pháp sư xương khô cấp 35, tầng thứ ba kia rất có khả năng chính là tầng sau cùng rồi. Vong linh trên tầng ấy dĩ nhiên sẽ càng nguy hiểm hơn, nói không chừng chính là một số lớn những vong linh cấp 37 hay 38, hoặc là BOSS.

Tần Nhược suy nghĩ hết nửa ngày, cảm thấy trước khi hiểu rõ tình hình trong tầng ba, mình tuyệt đối không nên tùy ý leo lên như ở tầng hai được, rủi đâu đụng ngay phải thuật sư vong linh Frand thì phỏng chừng ngay cả cơ hội để phản kích cũng không có nữa là.

Tuy nói là mình có thể đối phó được với con BOSS bậc ba Vua sói Bão Táp, nhưng đó là vì mình đã hiểu nó một cách triệt để, đã biết mọi nhược điểm của nó rồi. Mặt khác, môi trường trong rừng Cain cũng vô cùng có lợi cho những kẻ điều khiển nguyên tố nước.

Mà bây giờ, môi trường trong lâu đài vong linh này lại càng có lợi cho thuật sư vong linh hơn mức đó nữa... Vả lại, Tần Nhược cũng chưa biết gì về Frand kia cả. Dưới tình huống chưa chuẩn bị gì mà chống lại một con BOSS bậc ba có thực lực chưa rõ, phần thắng sẽ không đến được 5%!

Quay một vòng, sau đó ánh mắt của Tần Nhược dừng lại ở cầu thang đá hình xoắn trước mặt. Lại quét nhìn nó một vòng nữa, hắn mới cười cười nói với hai cô gái sau lưng: “Coi bô, lần này thật sự phải nhờ hai người ta tay mới được rồi.”

“Hừ, còn tưởng anh định một mình đánh BOSS đấy chứ, không xong rồi phải không?”

MM Thối Tiền hưng phấn ngay, nhưng sau khi nghe qua nhiệm vụ mà Tần Nhược giao cho mình, con bé tức khắc như quả cà sũng nước liền. Con bé oán hận trừng mắt nhìn Tần Nhược, vẻ u oán độc quyền của thiếu nữ liên tục bắn ra.

Tần Nhược phớt lờ sự ‘kháng nghị câm lặng’ của con bé đạo tặc ấy. Hắn bảo Mèo Nhỏ đứng nơi giữa cầu thang, sao cho có thể canh bắn được tới lối vào của tầng ba.

Sau khi an bài hết thảy xong, Tần Nhược mới bắt đầu chuyên tâm khống chế nguyên tố...

Đại trận Mười Hai Tường Băng!

So với tầng hai của di chỉ Alex, tốc độ ngưng tụ nguyên tố nước nơi đây phải chậm hơn nhiều, ước chừng nửa phút Tần Nhược mới đặt được mười hai bức tường băng theo dạng sắp cờ domino lên trên cầu thang. Nhất thời, hơi lạnh tỏa ra, khiến bầu không khí vốn đã lạnh lẽo của lâu đài vong linh này càng thêm buốt giá hơn.

Tần Nhược lau lau mồ hôi trên trán. Nhìn ống MP gần như khô cạn của mình, hắn vội vàng uống vào một bình thuốc ma lực cỡ trung giá 60 đồng vàng ngay, khôi phục lại đầy MP, gian nan duy trì sự hoạt động của phép thuật tự nghĩ ra có lực tấn công xấp xỉ bậc bốn này.

Không hổ là loại phép thuật vô bổ mà...

Đày đọa người ta quá đi mất!

Chỉ là ngưng tụ một phép thuật thế này đã tiêu hao nhiều tinh lực và vật lực như thế rồi, nếu không phải trên đường đã lấy được một viên hạt nhân hệ lửa, nếu phần thưởng của nhiệm vụ này không phải là một phép thuậc hoặc kỹ năng ẩn, hắn thật đúng là không chịu làm một việc xa xỉ như thế này rồi...

Sắp xếp thỏa đáng xong, Tần Nhược nắm chặt tấm chắn bằng nước trong tay, rồi nhanh chóng đánh một ánh mắt ra hiệu ‘hành động’ qua cho MM Thối Tiền - dù sao thì hiện giờ cứ một giây qua đi là hắn lại lãng phí đi 15 điểm MP, đều là tiền cả đấy, thực sự là phải tranh thủ từng phút từng giây rồi!

Cô bé đạo tặc mặc dù rất bức xúc vì đối phương chỉ sắp xếp cho mình đóng vai trò thám tử, nhưng khi bắt đầu hành động rồi vẫn rất là nghiêm túc, thân thể cô bé cấp tốc biến thành một chiếc bóng mờ không chút bắt mắt, nhè nhẹ bước lên trên tầng ba...

Phía sau, Tần Nhược và Mèo Nhỏ vạn phần khẩn trương nhìn chằm chằm từng động tác của MM Thối Tiền, chỉ chờ có tín hiệu truyền lại là phản ứng ngay.

Ba người đoán không sai, tầng thứ ba quả nhiên đúng là hang ổ của BOSS, nhưng tình hình cũng không tồi tệ như ba người tưởng tượng - BOSS còn cách cầu thang cả trăm mét xa, không có khả năng thò đầu ra tấn công ba người được.

Có điều trên tầng ba cũng không phải chỉ có mỗi một mình BOSS: có bốn tên kỵ sĩ xương khô toàn thân tối đen đang ngồi chễm chệ trên lưng bốn con chiến mã dữ tợn cũng toàn xương khô, chúng đứng cách đầu cầu thang không xa, mỗi hướng là một tên, đang quay mặt về phía cầu thang. Xa hơn chút nữa là tám tên pháp sư xương khô.

Nháy mắt khi MM Thối Tiền ló đầu ra khỏi cầu thang, thu hết tình hình của tầng ba vào mắt, đồng thời cũng phán đoán ra được đám pháp sư xương khô không có khả năng lập tức tấn công mình xong, dựa theo kế hoạch, cô bé rất nghịch ngợm lộ ra hành tung của mình một chút, sau đó cũng không hề lề mề, “oạch” cái xoay người chạy xuống cầu thang tức khắc.

Khi thuật Ẩn Thân của MM Thối Tiền vừa bị bỏ đi, bốn tên kỵ sĩ xương khô và tám tên pháp sư xương khô nơi tầng ba lập tức phát hiện ra ngay, từ hốc mắt trống rỗng của chúng vọt lên những ánh hào quang màu đỏ tựa như máu...

Bốn tên kỵ sĩ xương khô dẫn đầu vọt lên, những tiếng vó ngựa bắt đầu vang lên, phá tan đi sự yên tĩnh của tầng ba, chúng cùng vọt về phía chiếc cầu thang bằng đá.

“Đùng! Đùng! Đùng!”

“Bốn tên kỵ sĩ xương khô, cấp 38; tám tên pháp sư xương khô, cấp 35; BOSS không qua!”

MM Thối Tiền không hổ là đạo tặc dạng tốc độ, báo tình hình tầng ba như dạng pháo liên thanh xong, người đã như tên lửa bắn xuống tầng hai, trốn mất tăm mất tích rồi.

Nghe được hai vế đầu, Tần Nhược hơi nhíu mày lại, đến khi biết được BOSS không xuống, hắn mới thoáng thư thả lại, có điều cũng hơi hơi có chút thất vọng.

Cho dù BOSS đi xuống thì sẽ nguy hiểm hơn, nhưng mình đã chuẩn bị trận thế to như vậy rồi, mục tiêu ban đầu cũng là BOSS, chứ không phải đám quái lẻ tẻ thế này.

Dù thất vọng, nhưng Tần Nhược vẫn điều khiển mười hai bức tường băng này tiến lên, trải dọc theo hai bên cầu thang mãi đến đầu kia. Từ những bức tường băng này, thậm chí có thể thấy được bóng phản chiếu của bốn tên kỵ sĩ xương khô đang từ bốn hướng lao tới, và bóng của tám tên pháp sư xương khô đang vội chạy qua.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.