Ách Ba

Chương 25




- Khi nào Tống Thủy Dương cút đi, xưởng đóng tàu thành lập chúng tôi sẽ cầm về.

Ông Ngô và ông Lý đồng thời nói, xem ra có thành kiến sâu sắc với Tống Thủy Dương.

- Các ông không cung cấp tài liệu bản vẽ trước, không trải qua trình bày luận chứng chúng tôi làm sao biết kỹ thuật của các ông có thể sản xuất ra thuyền đầy đủ và an toàn?

Diệp Phàm nói xong nhìn hai người họ liếc mắt một cái nói:

- Hơn nữa, muốn cải tạo nhà máy cơ giới thành xưởng đóng tàu không phải nói một chút là làm được, còn liên quan đến rất nhiều vấn đề.

Ví dụ như, đầu tiên phải được tập đoàn phê chuẩn. Thứ hai nhà xưởng có sẵn trên cơ bản vô dụng, muốn xây dựng có lẽ phải trưng dụng một ít.

Hơn nữa, còn phải xây dựng bến tàu và thiết bị, cần đầu tư tiền, ít nhất bước đầu phải đầu tư mấy trăm triệu.

Tình trạng của tập đoàn Hoành Không chúng ta hai đồng chí cũng biết rõ. Bây giờ còn có thể đầu tư mấy trăm triệu là việc lớn.

Mà vốn riêng của chúng ta là không thể nào, chúng ta cần khoản tiền vốn không nhỏ, cho nên nhất định phải tìm đối tác hợp tác.

Mà tìm đối tác hợp tác xong phải cho họ thấy kỹ thuật cùng với năng lực, nhà xưởng và nhiều mặt ưu thế mới có thể khiến họ quyết định đầu tư.

Mà những điều kiện này cũng là một trong những thứ quan trọng trong việc đàm phán của chúng ta. Nếu hai người các ông tin tưởng Diệp Phàm tôi mà nói thì trước hết lấy ra.

Tạm thời do gd Chu giữ, trong nhà máy lập tức tổ chức một tổ gồm những chuyên gia cùng với nhân viên kỹ thuật để khắc phục khó khăn, bàn về tính khả thi của bản vẽ của các ông.

Tôi hiện giờ có thể bộ nhiệm hai ông là Phó tổ trưởng của tổ khắc phục khó khăn còn tổ trưởng do đồng chí Chu Mạo Thắng đảm nhiệm.

Trung tâm kỹ thuật của tổng công ty sẽ cử một số chuyên gia đến đây chỉ đạo. Thế nào, trước mặt bao nhiêu người chẳng lẽ anh còn lo lắng bản vẽ có số phận như lúc trước sao?

Lời nói của Diệp Phàm nói thật là có sức thuyết phục.

Ông Ngô và ông Lý thoáng nhìn nhau gật đầu nói

- Được, chúng tôi nghe Bí thư Diệp đấy, Tuy nhiên, bản vẽ cùng tài liệu đều phải giữ bí mật, không thể tiết lộ ra ngoài.

Còn về phần luận chứng thật ra lúc trước chúng tôi đã từng làm. Đương nhiên vì giữ chữ tín cho tổng công ty chúng tôi đồng ý nói hết sự thật.

Ví dụ như, hệ thống chúng tôi làm ra lúc trước sau này đóng thành tàu sẽ được kiểm tra đo lường, có thể thử vận hành trong một thời gian ngắn.

Hơn nữa, tôi đã làm ở bên kia hai năm rồi, kỹ thuật của chúng tôi thành thục hơn.

Cách nhìn cũng khác lúc trước, chúng tôi cũng đang không ngưng hoàn thiện hệ thống này…

Ông Ngô và Ông Lý rất kích đông, hai người đứng nói rất nhiều.

Diệp Phàm tuy nói nghe không hiểu phần lớn nhưng vẫn kiên trì tỏ vẻ đang nghe. Việc này chỉ có điều cho thấy thái độ của lãnh đạo tổng công ty thôi.

Cơm trưa ban đầu gd Chu muốn sắp xếp ra ngoài nhưng Diệp Phàm nói là ăn ngay trong căn tin của nhà máy là được.

Đương nhiên, Chu Mạo Thắng vội vàng sắp xếp người mang chút đồ về chế biến.

Khi Diệp Phàm đi vào nhà ăn lớn chứa được hàng ngàn người kia, hôm nay vì lãnh đạo tổng công ty cùng ăn cơm cho nên, toàn bộ cán bộ công nhân viên nhà máy về đây ăn cơm.

Tiếng vỗ tay như sấm như nước, căn tin hôm nay được thêm đồ ăn, hơn nữa miễn phí.

Mỗi bàn ngồi được mười người hôm nay chen lấn mười năm mười sáu người, hơn nữa số bàn cũng tăng lên.

Tạm thời không tìm thấy bàn có lẽ là tìm được bàn nào thì ngồi bàn đó.

Hễ Diệp Phàm đi qua bàn nào đều giơ tay bắt tay các công nhân mặc quần áo bảo hộ ân cần hỏi thăm:

- các anh vất vả rồi.

- Bí thư Diệp, chúng tôi không vất vả…

Làm hại rất nhiều công nhân lớn tuổi không nhịn được rơi lệ.

- Mọi người ngồi đi.

Diệp Phàm nhìn mọi người vẫy tay. Căn tin này chỉ vẻn vẹn một tầng lầu, đương nhiên độ cao đạt đến 7m.

Rộng chừng 40-50m, phía trên xây bằng xà ngang thô ráp.

Ở giữa dựng rất nhiều cột thép to dẹt. Phía trong cùng còn có một khán đài, có lẽ đại hội công nhân viên chức căn màn sân khấu sửa sang lại một chút tổ chức ngay ở đây.

Trụ sắt thật ra nhà máy tự sản xuất không có gì khó khăn, trần nhà chỉ cần dùng sắt lá.

Còn bàn ăn chính là bàn tròn cũ kỹ với ghế gỗ xung quanh.

- Bí thư Diệp, chúng tôi không ngồi, chúng tôi tình nguyện đứng nghe ngài nói chuyện.

Có người hét lớn.

Tất cả các đồng chí đều chưa ngồi xuống.

- Ngồi xuống đi, con người tôi thích dông dài, hiện tại tất cả mọi người đều đói bụng, ngồi nghe tôi dông dài thoải mái hơn một chút.

Diệp Phàm giọng thân thiết.

- Bí thư diệp bảo chúng ta ngồi mọi người ngồi xuống đi.

Gd Chu đứng trên khán đài nói lớn.

- Ngồi một chút…

Có người kêu lên, tất nhiên mọi người đều ngồi xuống rồi. Lập tức tiếng kéo ghế vang lên một hồi.

Hai nghìn người này thanh thế vẫn tương đối lớn.

- Hôm nay ở trong này đầu tiên tôi đại diện cho lãnh đạo Đảng ủy tổng công ty hỏi thăm mọi người.

Diệp Phàm đứng lên hơi khom người, đương nhiên lại nghênh đón một trận vỗ tay nói:

- Tôi đại diện tổng công ty tuyên bố bổ nhiệm đồng chí Chu Mạo Thắng làm quyền giám đốc nhà máy.

- Ở đây tôi muốn cùng các anh em công nhân tâm sự. Thời đại đang phát triển, khoa học kỹ thuật tiến bộ chẳng lẽ chúng ta dậm chân tại chỗ sao? Không, làm người của Hoành Không chúng ta phải phấn đấu phải phấn khởi, không thể được chăng hay chớ rồi. Chúng ta phải kiếm tiền nhiều hơn, ở trong căn phòng tốt hơn, sống tốt hơn…

Nói xong thì Gd Chu cũng nói vài câu sau đó bước xuống trong tiếng vỗ tay mời Diệp Phàm đến phòng bên cạnh ăn cơm.

- Không, không, không, hôm nay tôi ngồi cùng mọi người ăn cơm. Thêm một bàn lớn ở đây đi. Hơn nữa, tôi muốn cùng ăn một loại đồ ăn với các anh em ở đây, không cần đặc biệt hơn.

Diệp Phàm tươi cười nói.

Gd Chu thấy thái độ của Diệp Phàm kiên quyết đành phải ra hiệu cho người đem bàn ra. Mà đồ ăn tất nhiên cũng không dám hơn rồi. Đương nhiên đại đa số đồng chí đều cho rằng Bí thư Diệp đang thể hiện thôi.

Vừa mới ăn cơm xong đi ra khỏi nhà máy, Khổng Ý Hùng lại gần Diệp Phàm nói nhỏ vào tai hắn:

- Vừa rồi Ngô Lâm gọi điện thoại đến nói anh ta cũng đến Việt Châu rồi, hỏi chúng ta ở đâu anh ta lập tức đến.

- Không phải anh ta bận đến muộn một chút sao?

Diệp Phàm hừ nói.

- Tôi cùng buồn bực, vốn cho rằng anh ta không tới, không thể tưởng tượng được không ngờ đến đây hơn nữa giọng điệu lần này hình như thay đổi không ít.

Khổng Ý Hùng có chút nghi hoặc nói.

- Hả, thay đổi như thế nào?

Diệp Phàm thản nhiên cười biết Thiết Chiêm Hùng đã chào hỏi với Sở Công an tỉnh Việt Đông có lẽ Ngô Lâm đã bị lửa thiêu mông.

Vốn việc này không cần phải phiền toái như vậy, chỉ có điều việc này liên quan đến Phó chủ tịch Triệu cho nên, chỉ có lãnh đạo sở Công an tỉnh Việt Đông ra mặt mới có thể để cho Ngô Lâm buông tha bên phó chủ tịch Triệu.

Lão Thiết không nhất định phải tìm nhân vật số má của Sở Công an tỉnh, nhưng chỉ cần có thể tìm đến Phó giám đốc Thường trực Sở là đủ rồi.

Tuy nói Phó chủ tịch Triệu cấp bậc so với Phó giám đốc Thường trực sở Công an tỉnh cao hơn nhưng quan huyện không bằng hiện quản. Ngô Lâm nhất định phải lựa chọn lãnh đạo trực tiếp của mình rồi.

- Trước kia ăn nói lạnh lùng, bây giờ trong điện thoại gọi ngài là Bí thư Diệp hơn nữa gọi tôi là Chủ nhiệm Khổng. Xưng hô phải gọi là ngọt ngào. Lạ thật người này không biết có phải uống lộn thuốc không?

Khổng Ý Hùng hết sức không hiểu nổi sự thay đổi của Ngô Lâm.

- Tự gây nghiệt không thể sống, như vậy đi, anh nói tạm thời chúng ta còn giải quyết chuyện của nhà máy Phi Không, bảo anh ta tìm chỗ chờ. Khi nào tiếp đón được thì anh ta đến.

Diệp Phàm hừ nói.

Khổng Ý Hùng vừa nghe hoảng hốt hiểu được, có lẽ là Ngô Lâm bị người gõ rồi, bút tích này chắc chắn vẫn là Bí thư Diệp làm.

Vì thế lão Khổng tủm tỉm cười đi gọi điện thoại. Biết Bí thư Diệp muốn đem tên kia phơi nắng khiến anh ta khó chịu một chút. Lão Khổng tất nhiên trong lòng thích thú.

Haii tiếng đồng hồ sau Diệp Phàm mới bảo Khổng Ý Hùng gọi điện thoại cho Ngô Lâm kỳ thật cũng không gọi, người này cách nửa tiếng lại gọi điện thoại cho Khổng Ý Hùng.

Vừa biết Diệp Phàm gọi, người này lập tức đi thẳng đến đây. Lần này thấy Diệp Phàm cũng kính lưng đều gập lại.

Gọi Bí thư Diệp, ngài ngài… ngay cả đối mặt với Khổng Ý Hùng vẻ mặt khiên tốm, Khổng Ý Hùng thỏa mãn cực điểm rồi tất nhiên cũng không đắn đo dạy dỗ người này vài câu, Ngô Lâm chỉ gật đầu.

Ba giờ chiều Diệp Phàm đang chuẩn bị đi Cảng Cửu lúc này Vương Nhân Bàng gọi điện thoại đến.

- Chuyện gì đồng chí Nhân Bàng, đợt này cậu đi nhậm chức mới có phải không?

Diệp Phàm vừa cười vừa nói.

- Đừng nói nữa Diệp Phàm, tôi bây giờ vận rủi ngút trời.

Vương Nhân Bàng nói.

- Sao thế, lên chức còn gặp vận rủi ngút trời, đây là anh nói sai rồi.

Diệp Phàm biết mà còn hỏi, biết người này đến giờ vẫn đang oán hận.

Nhắc tới cũng là Cục trưởng cục cảnh vệ trung ương Diệp Phàm cũng không muốn làm, nhiệm vụ quan trọng là chủ yếu còn gò bó nữa.

Bị vây giữa mấy đầu sỏ của nước cộng hòa chỉ sợ ngay cả thở mạnh cũng không dám. Tất nhiên có chút nín thở, nào có thoải mái được.

- Chính thức tiếp nhận ngày 20 tháng 4 nhưng trong tổ giao cho tôi một nhiệm vụ. Còn nói đây là nhiệm vụ để khảo hạch, khảo hạch cái rắm, bố vốn không nghĩ còn có khảo hạch.

Vương Nhân Bàng mắng.

- Đó không phải kết thúc, khảo nghiệm qua là được, lúc đó không phải là anh có thể là ông chủ rồi sao? Đồng chí Nhân Bàng, có phải là anh đã chuẩn bị chiêu thức rồi?

Diệp Phàm cười ha hả, biết người này sĩ diện hơn nữa Vương gia đè nặng trên vai anh ta.

Quả nhiên, Vương Nhân Bàng hừ nói:

- Bố là ai, lão Vương gia, liền một cái rắm khảo nghiệm cũng không vượt qua thì còn gọi gì là “Bàng đại ca”.

Vương Nhân Bàng không ngờ lại khoe khoang.

- Đúng vậy, đúng vậy, đại ca Bàng cũng kiêu ngạo nhỉ. Lão Vương gia, cũng không thể mất thể diện.

Diệp Phàm tất nhiên nịnh bợ.

- Đó là đương nhiên, tuy nhiên, Diệp Phàm việc này người khởi xướng là anh, khảo nghiệm này phải anh hỗ trợ anh em tôi một phen.

Vương Nhân Bàng không ngờ nói xem ra là gặp khảo nghiệm nghiêm trọng rồi.

- Anh nói cái gì? Tương trợ thì tương trợ, anh em chúng ta là anh em có phải không? Tuy nhiên, tôi là người khởi xướng là có ý gì?

Diệp Phàm tất nhiên lập tức giả ngu rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.