Ác Quỷ Vô Tâm Và Ác Ma Vô Tình

Chương 67




Bàng Lạc Tuyết nhìn nha hoàn bên cạnh, nha hoàn cũng nhìn lại nàng, nói “Ngươi đúng là người không biết phép tắc. Hiện tại nương nương còn đang chờ công chúa trong cung. Chẳng lẽ ngươi muốn để hoàng hậu nương nương chờ sao? “

Tiểu công công khổ sở nói “Tỷ tỷ à, tiểu nhân không dám. Vì quý phi nương nương có chút đồ muốn trao tặng cho công chúa nên người sai tiểu nhân đến đây truyền lời.”

Nha hoàn chưa kịp lên tiếng thì lại xuất hiện thêm một nha hoàn từ phía bên kia chạy sang, nàng hành lễ nói “Bẩm Tuyết công chúa, Yến phi nương nương của chúng ta mời công chúa sang đó một chuyến.”

Bàng Lạc Tuyết bối rối, ba nương nương cho triệu kiến mình, nàng không biết có nên đi hay không?

..............

Cuối cùng Bàng Lạc Tuyết quyết định rằng nàng sẽ tới Thần Hi cung để thăm hoàng hậu trước, sau đó sẽ tới thăm hai quý phi còn lại. Dù sao ba nương nương này cũng là ba người có quyền lực nhất trong hoàng cung Đông Tần. Còn Yến phi rốt cuộc có tính toán gì thì nàng cũng nên suy nghĩ lại.

Cung Thần Hi

Khi Bàng Lạc Tuyết còn chưa đi vào thì nàng thấy trong cung đang bận rộn, xôn xao. Bàng Lạc Tuyết kéo một nha hoàn lại hỏi “Đã xảy ra chuyện gì mà lại náo loạn như vậy?”

Từ trước tới giờ, nha hoàn và Thái giám trong cung Hoàng Hậu vốn rất tuân theo quy cũ, luôn luôn trầm lặng, ai làm việc đấy. Nhưng hôm nay thì khác, náo loạn ồn ào, có lẽ đã xảy ra việc gì rồi chăng?

Bàng Lạc Tuyết vừa đẩy cửa bước vào, nhìn thấy hoàng hậu nằm trên giường, gương mặt xanh xao. Bàng Lạc Tuyết khẩn trương, vội chạy đến bên giường hoàng hậu. Nàng nhớ thai nhi của hoàng hậu vốn rất khỏe mạnh mà giờ sao hoàng hậu lại có vẻ mặt như vậy?

“Mẫu hậu, mẫu hậu sao vậy?” Bàng Lạc Tuyết chạy đến bên cạnh hoàng hậu lo lắng nói

Nhược Phương tiến lên phía trước nói “Bẩm Công chúa, hoàng hậu nương nương vừa uống xong thuốc dưỡng thai, cả người lập tức cảm thấy không khỏe, toàn thân đau đớn, ê ẩm. Nương nương lại không cho phép bẩm báo lên bệ hạ, mà ngự y cũng không biết nguyên do vì sao lại như vậy.”

Bàng Lạc Tuyết cau mày. Vừa rồi ở hoa viên, Nghi quý phi có phái một tên tiểu thái giám muốn dẫn nàng vào cung của Nghi quý phi, chẳng lẽ việc này có liên quan đến Nghi quý phi.

Bàng Lạc Tuyết nhìn Hoàng hậu nằm trên giường, không kìm được nước mắt. Nàng quay qua Nhược Phương nói “ Cô cô, hãy bảo họ lui xuống trước.”

Nhược Phương nhìn hoàng hậu một cái, hoàng hậu gật đầu tỏ ý cho phép.

“Các ngươi lui xuống hết đi. Nơi này đã có ta phục vụ.” Nhược Phương nóng nảy đuổi bọn họ ra ngoài, sau đó nàng quay đầu đóng cửa lại.

Bàng Lạc Tuyết lấy ra từ trên người mình hơn một trăm cây ngân châm đặt trên giường. Nhược Phương nhìn ngân châm mà cảm thấy cả người đều run rẩy, hỏi “Bẩm công chúa, cái này là?”

Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu trên giường, quay về Nhược Phương nói “Cô cô, đi lấy một chiếc khăn lông sạch, bịt kín miệng mẫu hậu lại.”

Nhược Phương giật mình, trợn mắt nhìn Bàng Lạc Tuyết “Bẩm Công chúa, điều này.....”

“Đừng phiền nữa, nhanh lên đi.” Bàng Lạc Tuyết thúc giục.

Trên giường, hoàng hậu toát mồ hôi hột, còn Bàng Lạc Tuyết lấy một cây ngân châm cắm vào huyệt trên đầu hoàng hậu, lại lấy viên thuốc cho hoàng hậu uống.

Hoàng hậu cũng nhận ra nàng đang làm gì. Nhìn thấy Bàng Lạc Tuyết cố gắng vì mình như thế, hoàng hậu không kìm được, khóe mắt tuôn ra một giọt nước mắt, nắm tay Bàng Lạc Tuyết nói “Tuyết Nhi, Tuyết Nhi, nhất định phải giữ được đứa bé.”

Bàng Lạc Tuyết đã nhận thấy mạch của hoàng hậu đang bắt đầu rối loạn, nên thúc hối Nhược Phương nhanh lên một chút.

Nhược Phương cầm khăn lông nhìn Bàng Lạc Tuyết.

“Mẫu hậu, người phải kiên nhẫn một chút. Đây không phải chuyện nhỏ. Chúng ta tuyệt đối không được để cho người hạ thủ biết, nên nương nương nhất định phải cố gắng chịu đựng. Người yên tâm, Tuyết Nhi nhất định sẽ làm hết sức mình để giữ được đứa bé của mẫu hậu.”

Hoàng hậu gật đầu một cái “Ừ........ Tuyết Nhi yên tâm. Nhược Phương cứ làm theo lời Tuyết Nhi.”

Đầu Nhược Phương đầy mồ hôi, nhìn Bàng Lạc Tuyết, sau đó quay về phía hoàng hậu nói “Nương nương yên tâm, nô tì nhất định sẽ làm theo lời Tuyết nhi.”

“Nhược Phương cô cô hãy nhét khăn lông vào miệng hoàng hậu, sau đó cởi giày và leo lên giường giữ chặt nương nương.”

“Tuân lệnh, công chúa.”

Bàng Lạc Tuyết lấy ngân châm ra và bắt đầu hành động. Chỉ chốc lát sau trên người hoàng hậu xuất hiện đầy ngân châm. Lúc này Bàng Lạc Tuyết lấy cây ngải diệp* ra, đốt lên, thấy thần sắc hoàng hậu bắt đầu có chuyển biến tốt, nàng lại nhẹ nhàng xoay xoay cây ngân châm trong tay. Hiện giờ hoàng hậu thấy trong người mình giống như có ngàn vạn con kiến đang gặm nhắm da thịt của mình, đau đến nỗi không muốn sống nữa, mồ hôi rơi xuống càng lúc càng nhiều.

*Ghi chú:

(Ngãi diệp là lá phơi hay sấy khô của cây Ngãi cứu ( Artemisia Argyi Level et Vant) cũng có tên là Artemisia Vulgaris L thuộc họ Cúc Asteraceae ( Compositae), dùng làm thuốc được ghi đầu tiên trong sách “ Danh y biệt lục“. Cây Ngãi cứu mọc hoang hoặc được trồng khắp nơi ở nước ta cũng như ở nhiều nước khác trên thế giới.)

Bàng Lạc Tuyết cũng cảm thấy khâm phục hoàng hậu Đông Tần. Nếu là người bình thường đã sớm ngất đi vì đau đớn, nhưng hoàng hậu Nam Cung Tĩnh chỉ mạnh mẽ cắn chiếc khăn trong miệng mình, cố gắng khống chế thân thể để Bàng Lạc Tuyết ghim kim.

Hết một nén nhang, Bàng Lạc Tuyết thu tất cả ngân châm trên người hoàng hậu lại. Y phục trên người hoàng hậu cũng ướt đẫm mồ hôi. Còn Nhược Phương lấy chiếc khăn lông trong miệng hoàng hậu ra, thấy rõ dấu răng, còn có vết máu đỏ thẫm.

Nhược Phương theo hoàng hậu nhiều năm như vậy, cũng đã từng chịu nhiều đau khổ, có đắng cay nào mà chưa chịu đựng qua. Khi nhìn thấy hoàng hậu đau thì nàng cũng cảm thấy đau đớn theo.

Bàng Lạc Tuyết bắt đầu cất ngân châm, bước đến chiếc bàn hoàng hậu vẫn thường tập viết, viết ra phương thuốc chữa bệnh. Sau đó giao cho Nhược Phương để nàng lập tức hốt thuốc, sắc thuốc cho hoàng hậu uống.

Bàng Lạc Tuyết đỡ hoàng hậu dậy, cầm khăn lau mồ hôi trên mặt cho nàng. Hoàng hậu nhìn xuống bụng mình cảm thấy đứa bé vẫn còn, nên yên tâm, trên mặt lộ ra nụ cười, vì mới vừa rồi nàng hình như cảm nhận đứa bé không còn cảm giác gì nữa.

“Mẫu hậu, đứa bé không có việc gì, Nhược Phương cô cô đang cho người sắc thuốc.” Bàng Lạc Tuyết cầm chiếc chăn đắp lên người hoàng hậu.

Nàng lấy từ trong người mình một viên thuốc và đút cho hoàng hậu uống, sau đó đem nước đến cho nàng.

Hoàng hậu có cảm giác mình vừa mới đi từ Quỷ Môn quan về, giờ uống thuốc mới cảm thấy ổn hơn một chút. Cả người đau đớn giống như là bị nghiền thành trăm mảnh.

“Tuyết Nhi, mẫu hậu phải cảm ơn con, nếu không có con chắc mẫu hậu không thể giữ được đứa bé này.” Hoàng hậu nói một cách chân thành.

“Sao mẫu hậu lại nói vậy? Đó đều là việc Tuyết Nhi phải làm. Vừa rồi Tuyết Nhi chưa xin phép mẫu hậu đã tự tiện châm cứu, mẫu hậu còn không trách Tuyết Nhi mà.”

“Sao ta có thể trách tội Tuyết nhi, ngươi đã cứu đứa bé trong bụng bổn cung. Ta không biết kiếp trước mình tu đến mấy đời nên kiếp này ta mới có phúc có thể gặp một nữ nhi tốt như con đây. Bổn cung thật hâm mộ phu nhân Bàng Quốc Công.” Khuôn mặt Hoàng hậu thể hiện sự hâm mộ nhìn Bàng Lạc Tuyết.

Bàng Lạc Tuyết cười ngọt ngào nói “Thưa mẫu hậu, giờ nhi thần cũng là nữ nhi của người. Vừa rồi người thật sự làm nhi thần sợ hãi. Thai nhi của mẫu hậu vốn rất khỏe nhưng vì sao hôm nay lại xảy ra việc này?” Bàng Lạc Tuyết cảm thấy hết sức hiếu kỳ. Kể từ lúc hoàng hậu mang thai, mọi thức ăn, đồ dùng, phương thuốc là do Bàng Lạc Tuyết chuẩn bị, trong cung cũng có cô cô Nhược Phương kiểm tra, làm sao có cơ hội để người khác hại mẫu hậu chứ?

Không chỉ có Bàng Lạc Tuyết không nghĩ ra, mà hoàng hậu cũng cau mày.

Bàng Lạc Tuyết khổ sở nhìn hoàng hậu nói “Mẫu hậu, không phải chuyện của công chúa Vũ Dương chứ?” Bàng Lạc Tuyết hỏi.

Vừa hỏi xong, nàng thấy sắc mặt hoàng hậu cau lại, nên Bàng Lạc Tuyết vội vàng hành lễ nói “Thưa mẫu hậu, không nên tức giận, là Tuyết Nhi không đúng, Tuyết nhi chỉ hiếu kỳ.”

Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Mau đứng lên, mẫu hậu không hề có ý trách con.”

“Tạ ơn mẫu hậu.”

“Đứa nhỏ ngốc, mẫu hậu chỉ có một mình ngươi là nữ nhi, cũng chỉ một mình ngươi thương yêu Bổn cung thật lòng. Làm sao ta giận ngươi được? Chỉ là ta cảm thấy công chúa Vũ Dương đó có chút kỳ quái thôi.”

“Mẫu hậu thấy sao?” Bàng Lạc Tuyết cũng tò mò

Hoàng hậu kéo Bàng Lạc Tuyết nói “Ngươi thấy công chúa Nam Chiếu quốc kia chính là quốc bảo của hoàng đế Nam Chiếu. Năm nay đại công chúa đó cũng chỉ mới mười sáu tuổi. Mặc dù nàng không do chính hoàng hậu sinh ra nhưng nàng cũng được hoàng hậu dưỡng dục, thương yêu. Tuy mẹ nàng mất sớm, nhưng dưới sự che chở của Hoàng đế, nếu nàng muốn có một phò mã tuấn tú, tài giỏi bảo hộ cho mình thì cũng không phải là việc khó khăn.”

Bàng Lạc Tuyết bên cạnh gật đầu.

Hoàng hậu nói tiếp “Nhưng kỳ quái chính là nàng cố tình không muốn ai là phò mã mà chỉ một mực muốn làm Yến phi bên cạnh hoàng thượng.”

“Nói không chừng chắc là công chúa đã từng nghe đồn về những thành tích vĩ đại của bệ hạ nên sinh lòng ngưỡng mộ, nhất định muốn kết thân với hoàng thượng.”

Hoàng hậu lắc đầu một cái”Tuyết Nhi, ngươi quá ngây thơ, một công chúa hoàng tộc sao lại có lối suy nghĩ đơn giản như thế? Nàng là một Đại công chúa có thân phận tôn quý, không phải là đứa trẻ hai, ba tuổi, đã bước đến Đông Tần này thì có thể một bước lên mây, làm phi tử bên cạnh hoàng thượng. Không giống Bổn cung, mặc dù bổn cung cũng xuất thân từ Đại gia tộc Nam cung của Đông Tần nhưng lúc vào cung, phải bắt đầu từ một quý nhân nhỏ nhoi. Để được ngoi lên làm hoàng hậu, ta phải cố gắng hết sức, chịu bao nhiêu đắng cay nhục nhã. Thế mà nàng ta mới lần đầu gặp hoàng thượng đã được phong là Yến phi. Ngươi xem, chừng hai ngày nữa thôi, không chừng nàng sẽ được phong làm quý phi. Đến lúc đó, Nghi quý phi sẽ càng lo lắng mà gây thêm nhiều náo loạn.”

Bàng Lạc Tuyết kinh ngạc”Yến phi mới vừa vào cung, phong nàng làm phi tử đã là nể mặt Nam Chiếu quốc lắm rồi, Yến phi cũng chưa có thai sao lại được phong làm quý phi?”

“Hừ, đúng là quý phi chưa có thai, nhưng ngươi xem Yến phi còn trẻ như vậy lại có dung mạo đẹp. Ngươi cũng thấy bệ hạ dõi mắt theo nàng suốt bữa tiệc. Ta nghĩ chuyện phong nàng là quý phi cũng chỉ là sớm muộn thôi. Vả lại, trong hậu cung cũng đã lâu không có tuyển phi rồi. Hai năm sau, vừa đúng lúc Tuyết Nhi đến tuổi cập kê thì sẽ có đợt tuyển phi. Đến lúc đó, hậu cung này cũng thật náo nhiệt, ban đầu những người vào cung cùng lúc với ta cũng đã bị hại chết hết, chỉ có mình ta ngoi ngóp cố gắng vượt lên cho đến ngày hôm nay.”

Hoàng hậu ngậm ngùi nói.

“Mẫu hậu, người còn có Dự vương, hạnh phúc này không phải ai cũng có được. Nhưng mẫu hậu cũng sắp lâm bồn rồi, người cũng nên đề phòng kỹ lưỡng chung quanh.” Bàng Lạc Tuyết nhớ tới một ánh mắt ác độc nhưng cũng nhanh chóng biến mất, sau đó nàng nhìn về phía hoàng hậu nói.

Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết nói “Nghi quý phi?”

Bàng Lạc Tuyết lắc đầu, “Là người bên cạnh Nghi quý phi, Thanh Ảnh. Nàng là một nha hoàn có võ công, nàng được chính Tấn vương đưa vào cung.”

“Thanh Ảnh.” Hoàng hậu lặp lại hai chữ này, nhớ tới một cung nữ trầm lặng đứng bên cạnh Nghi quý phi, quay sang gật đầu với Bàng d%d^LlequuyD&oon Lạc Tuyết nói “Ngươi yên tâm, mấy ngày nay trong cung sẽ rất náo nhiệt. Nhưng Bổn cung cảm thấy thật hâm mộ mẫu thân của ngươi, có thể có Tuyết Nhi bên cạnh che chở như vậy thật thoải mái. Hậu cung chính là nơi đầy thị phi.”

“Ngươi biết hôm nay tại sao ta lại bị như vậy không?” Hoàng hậu nhìn Bàng Lạc Tuyết, lại vuốt bụng của mình nói.

Bàng Lạc Tuyết nhìn hoàng hậu đầy nghi vấn. Mạch của hoàng hậu giống như có như không, thoắt ẩn thoắt hiện, đỏ như hoa hồng.

“Tuyết Nhi không biết, kính xin mẫu hậu lượng thứ.”

Hoàng hậu khẽ nhắm mắt lại suy nghĩ một chút, “Hôm nay bổn cung ngửi thấy trên người Nghi quý phi có một mùi rất lạn khiến ta cảm thấy khó chịu nên cố ý tránh xa. Ngược lại, trên người của công chúa lại có một mùi hương khiến ta cảm thấy dễ chịu, cho nên ta kéo nàng đến bên cạnh ta. Rồi sau đó, bổn cung cũng không biết tại sao khi vừa uống thuốc dưỡng thai vào, trong người đột nhiên cảm thấy khó chịu, cả người bắt đầu đau đớn, trong bụng lạnh lẽo. Ta sợ hãi nên gọi ngự y đến xem nhưng ngự y cũng không tìm ra nguyên nhân.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.