Ác Quỷ Vô Tâm Và Ác Ma Vô Tình

Chương 11




Kỳ Tố Như trên mặt tái nhợt có chút tức giận, “Như Nhân, ngươi là có ý gì? “

Tương Như Nhân trực tiếp ném xấp thư đến trước mặt nàng, “Có ý gì? Muốn ta đem những thứ này tìm mấy người thuyết thư dựng thành truyện thay ngươi truyền đi không, thế nào, gả vào Lục vương phủ là không như ý sao, cho nên mới muốn tìm đại ca? Trước đây ngươi ở trong cung múa kinh hồng vũ thì trong lòng không phải là đã nghĩ đến vị trí Lục vương phi rồi sao, đâu là tình thế bắt buộc? “

Có lẽ là bởi vì cái gì cũng đều vạch thẳng ra trươc mặt không thể che giấu, có lẽ là bởi vì trong phòng chỉ có hai người các nàng, Kỳ Tố Như cúi đầu nhìn thoáng qua mấy phong thư tứ tán khắp nơi, khóe miệng nhếch lên cười “Có sở cầu mà thôi, ngươi không phải cũng vào phủ thái tử sao. “

“Gả cho ai là chuyện của ngươi, ngươi mong muốn chính là Lục thế tử, không phải Tương gia chúng ta, liêm sỉ của nữ nhi gia ta xem ngươi là đã không có, cứ như vậy tìm tới đại ca của ta, không sợ Lục vương phủ biết nói ngươi không tuân thủ nữ tắc sao? “ Tương Như Nhân cười theo.

Kỳ Tố Như trong lòng một phen lửa giận, nhưng trên mặt lại càng ra vẻ thong dong “Những thư này cũng có thể là nha hoàn bên cạnh ta mô phỏng theo bút tích ta viết ra, dù sao, người yêu Tương đại ca cũng không ít.”

Tương Như Nhân nụ cười trên mặt càng sâu, “ Lục thế tử phi nên ước thúc tốt người phía dưới, thiếp thân thị nữ cũng dám làm ra loại sự tình này, gây ra lời đồn đãi gì, hủy đi chính là thanh danh của ngươi, quản giáo như thế có thể quản nổi cái phủ Lục Vương gia này sa, Lục thế tử lại nạp quý thiếp, nói vậy trong lòng ngươi cũng không chịu nổi.”

Kỳ Tố Như khẽ thở dài một hơi, “Như Nhân, ngươi trước đây không phải như thế, nhìn lại mối quan hệ đã từng có, ngươi không cần gây sự với ta như vậy” Nàng đem từng phong thư vương vãi một phong rồi một phong đặt chung một chỗ, ngước mắt nói “Quan hệ giữa chúng ta kỳ thực có thể càng thêm thân thiết, lại nói tiếp đều là người một nhà, tương lai chờ ngươi vào cung, cơ hội gặp mặt sẽ càng nhiều hơn.”

“Người một nhà.” Tương Như Nhân hừ cười một tiếng, Kỳ Tố Như ngẩng đầu, lúm đồng tiền càng sâu “Đúng vậy, người một nhà, tương lai chờ ngươi phong phi, thế nào không cần người nhà sau lưng ngươi a.” Hôm nay là còn chưa có sinh hạ con trai, đến một ngày sinh con trai, trên mặt nổi nhìn không ra nhưng ngấm ngầm trong triều đình thì đã sớm có hướng gió, huống chi là hoàng thân.

“Người một nhà như ngươi đứng ở phía sau, ai cũng không yên tâm được.” Tương Như Nhân cầm lấy ấm nước đang đun bên cạnh rót cho mình một ly, khẽ cười lắc đầu.

Gặp chuyện, việc đầu tiên là đẩy người khác ra chịu trận, nói là đứng sau lưng người ta, không bằng nói lấy người khác làm ô dù, lợi dụng xong rồi có thể lại đạp nhau một cái.

“Lần trước ngươi giúp Kỳ gia, ta còn chưa kịp cám ơn ngươi, lần này là muội muội ta đắc tội Cố tiểu thư cùng Mộc gia tiểu thư, Như Nhân ngươi cùng Cố gia tiểu thư quen biết như vậy, nói lên vài câu không phải là một cái nhấc tay thôi sao.” Kỳ Tố Như đối với cái nhìn ghê tởm từ Như Nhân không để ở trong lòng, tin rằng một ngày nào đó nàng ta sẽ buông xuống khinh thường đến cầu mình giúp đỡ, trong mắt nàng, lẽ nào Tương Như Nhân sẽ không có một chút dã tâm.

“Đó là đương nhiên, ta tự nhiên sẽ giúp.” Tương Như Nhân uống một ngụm trà, nhìn trên mặt nàng ta dần dần chất đống ý cười, tiện đà bổ sung, “Ta sẽ giúp đỡ hùa theo bỏ đá xuống giếng, Kỳ Tố Lam đắc tội Cố gia Thất tiểu thư cùng Mộc tiểu thư, Kỳ gia các ngươi là đắc tội với Cố gia cùng Mộc gia, ngươi nói, để Cố Mộc hai nhà đứng sau lưng ta tốt hơn, hãy để cho Kỳ gia các ngươi danh tiếng đã bị tổn thương đứng ở sau ta tốt hơn? “

Kỳ Tố Như thật vất vả duy trì vẻ mặt rốt cục tan vỡ, nàng nắm thật chặt cái ly trong tay, năm ngón tay miết vào ngọc xanh trở nên trắng bệch, “Như Nhân, lẽ nào ngươi không suy nghĩ một chút đến Lục vương phủ sao? Còn chưa sinh hạ hoàng tự đã hướng Lục vương phủ đối nghịch, ngươi có phải là tự tin hơi quá rồi không? “

Kỳ Tố Như vừa dứt lời, Tương Như Nhân đã cất tiếng cười to “Lục thế tử phi, ngươi cho rằng ngươi là ai? Cư nhiên lấy Lục vương phủ tự cho là của mình, thiếu một mình thế tử phi ngươi Lục vương phủ cũng không có chút nào tổn thất, ngươi dựa vào cái gì nghĩ Lục vương phủ sẽ bởi vì ngươi đến đối nghịch cùng Tương gia, nếu ngươi thật có lòng tự tin lớn như vậy, trước đây Kỳ Tố Lam gặp chuyện không may, tại sao ngươi không đi cầu Lục thế tử, không đi cầu Lục vương phi, trái lại cầu đại ca giúp đỡ? “

Tương Như Nhân đứng lên, nhìn nàng sắc mặt xanh mét, từ trên cao nhìn xuống nàng “Ngươi không chột dạ sao, thành thân mấy năm ngay cả đứa bé cũng chưa từng vì Lục vương phủ sinh hạ, Lục thế tử phi không thể kéo dài con nối dòng nói đổi một cái liền có thể đổi, ngươi thật cho là mình bản lĩnh bao lớn mà làm cho Lục vương phủ vì ngươi bất chấp gian nguy, ngươi đời này lừa gạt được đại ca của ta, liền cho rằng có thể dụ dỗ toàn bộ nam nhân trong thiên hạ sao, nếu ngươi có khả năng thì nay Lục thế tử cũng sẽ không nạp một quý thiếp vào cửa.”

Kỳ Tố Như ngẩng đầu lên nhìn nàng, trên mặt lộ ra tia đắc ý, “Ta với đại ca ngươi bất quá là theo như nhu cầu mà thôi, hắn cần ta vẫn thích hắn, ta đây liền cho hắn biết ta còn yêu hắn, ngươi chặn lại những phong thư này không phải là vì phòng ngừa ta liên lạc với đại ca ngươi sao, ngươi khẩn trương như vậy là sợ đại ca ngươi vì ta bất chấp gian nguy, ngươi hôm nay đến đây, hắn cũng không biết đi.”

Nói thẳng ra tất cả, Kỳ Tố Như thu hồi vẻ mặt suy nhược, đứng lên đối mặt với nàng, khóe miệng mỉm cười “Như Nhân, mười sáu năm ngươi qua chưa từng nhận thức qua cảm giác yêu một người là gì, ngươi căn bản sẽ không hiểu tình cảm của ta và đại ca ngươi, ngươi chống đỡ được một lúc nhưng chống đỡ được một đời sao, ngươi ngăn không được! “

“Đừng vũ nhục tình yêu, ngươi không xứng nói hai chữ này! “ Tương Như Nhân khiển trách một tiếng, Kỳ Tố Như không cho là đúng, “Đại ca ngươi yêu ta, nhất định hy vọng ta có thể sống tốt, ngươi như thế ngăn hắn, không có ích lợi gì.”

“Thật không? “ Tương Như Nhân cúi đầu, đáy mắt hiện lên nét cười, “Vậy nếu như đại ca nghe được mấy lời này, ngươi nói xem có còn như thế không?”

Kỳ Tố Như vẻ mặt chột dạ, cơ hồ là phản xạ có điều kiện, nhìn thoáng qua xung quanh, lập tức nở nụ cười, “Vậy thì thật là đáng tiếc, Cảnh Trí hắn không ở đây.”

Tương Như Nhân ngẩng đầu mang theo một cái tiếc nuối, “Đúng vậy, thực sự là đáng tiếc.”

Lúc này sau tấm bình phong, trước mắt Tương Cảnh Trí đã là một mảnh phức tạp.

Khó có thể tin, hối hận, áy náy... Vô số tâm tình trộn đều lại một khối, hai tay đặt trên xe lăn hung hăng nắm chặt, nhưng hắn lại không có dũng khí đưa tay đẩy bình phong ra, để tất cả chuyện buồn cười này kết thúc...

Kỳ Tố Như đi khỏi, Tương Như Nhân đi tới sau tấm bình phong, thấy đại ca kinh ngạc nhìn toàn cảnh bức tranh Lâm An thành, thở dài một cái, trong khoảnh khắc có cảm giác nước chảy về biển đông nói đến cái gì cũng thấy đại ca thất bại, hắn vì nàng ta mà làm thương tổn người thân, kết quả là ở chỗ nàng cũng chỉ được hai chữ lợi dụng mà thôi.

Nhưng Tương Như Nhân muốn chính là cái này, Kỳ Tố Như nói không có sai, nàng quả thực chỉ có thể buộc được đại ca một lúc chứ buộc không được đại ca một đời, cho nên hắn cần là cách trực tiếp nhất, để đại ca thấy Kỳ Tố Như đến cùng là có bộ dáng gì, người mà hắn tâm tâm niệm niệm yêu thương rốt cuộc là tính toán lợi dụng tình yêu của hắn thế nào để đạt thành mong muốn cho mình.

Quên không được thì sao, bản thân vẫn thích thì sao, điều Tương Như Nhân muốn là đại ca sẽ không bởi vì Kỳ Tố Như mà lại làm cho Tương gia hổ thẹn, để Tương gia bị hao tổn.

Thế này là đủ rồi.

Tương Như Nhân quay lưng lại không nhìn hắn nữa, “A Hỉ, đưa đại thiếu gia trở về trên xe ngựa đi.”

Lúc này Kỳ Tố Như sớm rời đi đã lên xe ngựa, trong lòng nàng lộ ra chút mơ hồ bất an, phục hồi tinh thần lại thì cảm giác trong phòng còn có người khác liền hỏi nha hoàn bên cạnh “Thời gian ngươi ở đây giữ cửa, ngoại trừ Tương trắc phi ở ngoài, cùng với nàng còn có ai đến? “

“Phu nhân, Tương trắc phi chỉ dẫn theo hai nha hoàn đến đây, cũng không có người khác đi theo.”

Kỳ Tố Như nghĩ vẫn thấy bất an, hướng ra ngoài kêu phu xe một tiếng “Dừng xe!” Tiện đà phân phó nha hoàn kia, “Ngươi bây giờ đi về trà lâu nhìn xem mấy người bọn họ đi chưa, nếu như đi rồi, liền hỏi một chút chưởng quỹ cùng tiểu nhịtrong quán trà, trong phòng bao có phải còn có người khác đi vào hay không? “

Nha hoàn còn chưa kịp vén mành xuống xe, xe ngựa bỗng nhiên lại chạy, Kỳ Tố Như không ngồi vững vàng, thân thể ngã về phía sau, nha hoàn kia vội kéo nàng, hai người đều ngã xuống bên trong xe ngựa.

“Chuyện gì xảy ra? “ Kỳ Tố Như bình ổn thân thể, liếc nhìn thanh vịn trên xe ngựa, mới vừa đưa tay đến, xe ngựa động một cái, nàng lại ngã xuống.

Nha hoàn cách cửa gần, đưa tay kéo mành gọi phu xe, bỗng nhiên xe ngựa thắng gấp một cái, theo tiếng ngựa vang lên, nha hoàn không kịp chuẩn bị, cả người cứ như vậy bổ nhào ra ngoài.

Kỳ Tố Như chỉ nghe được tiếng nha hoàn kêu đau ngắn ngủi, mành bỗng bị kéo ra, hai người che mặt người trực tiếp chui vào, không đợi nàng giãy giụa, một miếng vải tẩm đầy hơi thuốc đã bịt chặt mũi miệng nàng.

Rất nhanh, nàng mất đi ý thức...

Chờ Kỳ Tố Như tỉnh lại, trời đã tối rồi, nàng giùng giằng, phát hiện mình cả người vô lực, nửa người dưới còn ê ẩm sưng không gì sánh được.

Nhờ tia sáng lờ mờ, nàng phát hiện mình vẫn còn ở trên xe ngựa, nha hoàn bất tỉnh đang dựa vào bên cạnh, vén mành lên xem thấy phu xe cũng đang hôn mê ở phía trước, mà xe ngựa đang ở đầu ngõ trên con đường cách Lục vương phủ rất gần.

Này giống như là một giấc mộng, rõ ràng vừa rồi nàng còn đang ở gần trà lâu, hiện tại thoáng cái liền sắp tới Lục vương phủ.

Xe ngựa bỗng nhiên gia tốc, hắc y nhân, còn có khí tức gay mũi và việc nàng mất đi ý thức một khắc kia, hết thảy tất cả đều có vẻ thật là quỷ dị.

Kỳ Tố Như nhanh đánh thức nha hoàn, nha hoàn kia còn mơ mơ màng màng không có nhận thức, nàng chỉ nhớ rõ mình do xe thắng gấp nên lao ra khỏi xe ngựa, bị người ta ôm lấy, cùng lúc nơi cổ tê rần rồi không còn ý thức.

“Phu nhân.” Nha hoàn nơm nớp lo sợ kêu nàng một tiếng, việc này có chút cổ quái, hình như là có người bắt cóc các nàng, nhưng tỉnh lại chỉ là thay đổi một địa điểm, chuyện gì cũng không có.

Kỳ Tố Như trầm vẻ mặt, “Đi đánh thức phu xe! “ Vừa định nhích người kiểm tra một chút trước sau, dưới thân vừa động lại chảy ra một cổ nhiệt lưu.

Kỳ Tố Như vẻ mặt nhất thời trắng bệch.

Nguyệt sự của nàng mới qua bảy tám ngày, không có khả năng trở lại, cùng một chỗ đau xót cũng cảm giác được khẽ sưng đều đang nhắc nhở nàng chuyện có thể xảy ra.

Kỳ Tố Như tay run run hướng đáy quần dưới thân, lau một ít chỗ ấm ấm tới gần mũi vừa ngửi thì suýt nữa ngất xỉu.

Nàng không phải là thiếu nữ chừng mười tuổi, đã là phụ nhân, nàng làm sao lại không rõ thứ mang theo mùi gì đó rốt cuộc là cái gì.

Xe ngựa bỗng nhiên di chuyển, tài xế cùng nha hoàn bị đánh ngất xỉu, nàng bị hôn mê, từ trà lâu đi ra đến bây giờ... ít nhất... qua đã ba canh giờ. Suốt ba canh giờ này nàng cứ như vậy không hề hay biết bị người ta vũ nhục!

Nha hoàn rất nhanh đem phu xe đánh thức, còn bừng tỉnh như vừa ra khỏi mộng, không rõ thế nào thoáng cái đã đến nơi này, Kỳ Tố Như hung hăng lau sạch những thứ kia, trong lòng hốt hoảng không ngừng.

Nàng thậm chí ngay cả đối phương là ai cũng không biết, còn thần không biết quỷ không hay đem nàng mang trở về đến nơi này, đồng nghĩa hắn biết nàng là Lục thế tử phi, vậy đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

Một bên nha hoàn đưa tay tính thay nàng vấn tóc một chút, Kỳ Tố Như cả kinh, vô ý thức phất tay đẩy ra nàng, rúc về phía sau một chút, tay đặt lên một cái hộp trên chiếu.

Kỳ Tố Như run rẩy mở ba lần mới mở được cái hộp kia, trong hộp đặt một phong thư, cùng một cái vòng tai, Kỳ Tố Như nhanh chóng sờ soạng tai một chút, hai vòng tai của nàng đều không thấy, khăn tay không thấy, lại sờ một cái qua thân trên, cái yếm của nàng cũng không thấy, còn lại đồ trang sức thì vẫn an ổn đội ở trên đầu, duy chỉ có thiếu mấy vật thiếp thân, bất an trong lòng Kỳ Tố Như càng lúc càng lớn, thẳng đến khi phu xe nhắc nhở một câu, Kỳ Tố Như mới giật mình ngẩng đầu nhìn bên ngoài xe ngựa “Lập tức trở về phủ!”

Một đoạn đường ngắn, xe ngựa rất nhanh đã tới Lục vương phủ, nàng trở về trễ nên Lục vương phi đã phái người qua đây hỏi một lần, Kỳ Tố Như phái người đi đáp lời, nói mình ở Kỳ gia dừng lại một hồi, lại sai người đi chuẩn bị nước muốn tắm rửa.

Ngâm mình ở trong thùng gỗ chà sạch sắp tới nửa canh giờ, Kỳ Tố Như vẫn thấy ghê tởm, dưới thân va chạm vào đều có chút sưng đau nhức, nhưng nàng nghĩ mãi không ra, trên người của nàng không có nửa chỗ dấu vết lưu lại, ngoại trừ nơi đó.

Tắm rửa xong Kỳ Tố Như cho mọi người lui ra hết, mở phong thư được để lại.

Chữ viết phóng đãng, ngôn ngữ ngả ngớn.

Tầm mắt rơi vào chỗ kí tên, trên mặt xanh mét của Kỳ Tố Như hiện lên chút kinh ngạc, lại là hắn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.