Ác Quỷ Ma Sơ

Chương 22: 22: Thật Không Biết Nhìn Hàng




Edit: windy

Trên kí túc xá, mọi người nhao nhao nhìn về phía dưới lầu.

Tang Nhất Cầm sống chết ôm lấy chân của Lê An An, cho dù cô ấy cố tránh thoát thế nào, cũng không chịu buông tay.

Lê An An tức giận đến giương mắt nhìn, nếu không phải tại giờ cô đang bị thương, làm sao có thể để xảy ra chuyện này.

“Tang Nhất Cầm, tôi nói lại lần nữa, buông tay cho tôi, không là tôi đánh cô đấy!”

Lần này Tang Nhất Cầm đến nói cũng không nói, chỉ dùng hành động để cho thấy bản thân sẽ không buông tay.

“Hứa Tịnh, Hề Nhiễm, lôi cô ta ra cho mình!” Cô cũng không tin, ba người lại không quăng đi được thuốc cao dán trên da chó này.

Nghĩ như vậy, cô trực tiếp bỏ tay hai người ra, đặt mông ngồi xuống đất.

Tang Nhất Cầm ngây ngốc nhìn động tác của cô, sau đó cũng cảm giác được một trận lôi kéo.

“Các người làm gì vậy, buông ra!”

Hứa Tịnh kiên nhẫn nói: “Tang Nhất Cầm, cô vẫn nên buông tay đi, cho dù cô như vậy chúng tôi cũng quả thật là không biết.”

Đào Hề Nhiễm lại không hề thủ hạ lưu tình, ra sức của chín trâu hai hổ, liều mạng túm lấy cổ tay của Tang Nhất Cầm.

“A, cô làm gì!”

“MD, cổ chân lão nương muốn đứt rồi!”

Tang Nhất Cầm không chịu buông chân Lê An An ra, Đào Hề Nhiễm lại sống chết nghĩ muốn kéo người ra, hiện trường tiếng thét chói tai không ngừng, cũng đưa tới Mặc Khuynh Thành từ rừng nhỏ trở về.

“Các người làm cái gì vậy?”

Mặc Khuynh Thành kì quái nhìn mấy người ngồi ở dưới đất, lại nhìn tầm mắt chung quanh, trên đầu đầy hắc tuyến, trước mặt công chúng lại làm chuyện lớn như vậy không tốt lắm đâu.

Lê An An như là nghe được tiếng của thiên sứ giáng trần, kích động nói: “Khuynh Thành, cậu rốt cục cũng trở lại, mau kéo Tang Nhất Cầm này ra đi, chân của mình sắp đứt rồi!”

Mặc Khuynh Thành liền bước lên phía trước, một tay kéo bọn họ ra.

“Đây là có chuyện gì?”

Hứa Tịnh chỉnh chỉnh lại quần áo có chút lộn xộn, nói: “Công tử, Tang Nhất Cầm nói muốn tới giải thích, nhưng mà không tìm thấy người, liền hỏi bọn mình, chúng mình cũng không biết, kết quả lại thành như vậy.”

Giải thích? Người này rốt cuộc muốn làm gì?

Tang Nhất Cầm lại có chút xấu hổ động một cái, khẩn trương nói: “Mặc, bạn học Mặc, thực thực xin lỗi, mình không nghĩ tới sẽ xảy ra chuyện như vậy, nhưng mà hôm nay mình là thật tâm tới giải thích.”

Có ý gì, cho dù cô được Công Thủy bồi dưỡng trình độ nhìn người, cô cũng không tin là Tang Nhất Cầm là người biết sai liền sửa, nếu không cũng sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

“A...? Cô muốn xin lỗi?” Cô rất muốn nhìn xem lần này cô ta đến với mục đích gì.

Tang Nhất Cầm trịnh trọng lại chân thành nói: “Mặc Khuynh Thành, mình biết trước mình gây ra một loạt chuyện có lỗi với cậu, đến bây giờ tình trạng này, cũng là mình tự làm tự chịu.”

“Cô cũng biết là tự làm tự chịu, vậy cô còn có mặt mũi chạy tới tìm Khuynh Thành chúng tôi làm gì!” Lê An An trực tiếp ngắt lời cô ta, nhảy lộc cộc đến bên cạnh Mặc Khuynh Thành, mặt đầy oán hận nhìn cô ta.

Chết tiệt, cái người phụ nữ xấu này có thể không cần xuất hiện trước mặt mình nữa hay không, một chân còn lại của bản thân, vừa rồi bị cô ta nháo lên như thế, giờ động đậy cái liền thấy đau.

Mặc Khuynh Thành dùng ánh mắt trấn an cô, “Tang Nhất Cầm, cô nói tiếp đi.”

Tang Nhất Cầm bất chấp bùn đất trên người, tiếp tục nói: “Mình biết mọi người đối với còn có oán hận, nhiều ngày tới nay, mình đã hiểu ra, thật ra, mình từ nhỏ đến lớn, chưa từng có người dám đắc tội với mình, nhưng sau khi đến Đại học Đế Đô xong, gặp phải mọi người, mình mới biết cái gì là nhân ngoại hữu nhân thiên ngoại hữu thiên, Mặc Khuynh Thành, mình thật sự biết lỗi rồi, cậu có thể buông tha cho một nhà chúng mình được không?”

Mặc Khuynh Thành nhìn ánh mắt khẩn cầu của cô ta, không tỏ vẻ gì.

“Nói xong rồi hả?”

“A?” Tang Nhất Cầm không nghĩ tới phản ứng của cô lại nhạt như vậy.

“Nói xong tôi liền đi vậy.”

Mặc Khuynh Thành dơ tay đỡ Lê An An, làm bộ đi lên lầu.

“Ai, chờ chút! Mặc Khuynh Thành, cậu còn chưa nói có tha thứ cho tôi hay không!”

Tang Nhất Cầm ngăn cản đường đi của bọn họ, vội vàng hỏi.

Mặc Khuynh Thành mí mắt cũng không nâng lên, nói: “Không.”

“Vì sao!”

Giọng nói bén nhọn của Tang Nhất Cầm thành công khiến cho Mặc Khuynh Thành dừng bước lại.

Cô mặt không chút thay đổi quay đầu lại, ánh mắt sâu xa rơi trên mặt Tang Nhất Cầm.

“Nếu như giải thích dùng được, thì cần cảnh sát làm gì?”

Tang Nhất Cầm chưa từ bỏ ý định nói: “Mặc Khuynh Thành, mình là thật tâm thành ý tới giải thích, huống hồ cậu cũng không có tổn thất gì, không lẽ không thể đại nhân đại lượng tha thứ cho mình sao?”

Mặc Khuynh Thành ý bảo Hứa Tịnh, sau đó buông tay ra, tiến lên trước vài bước, mãi đến khi cách Tang Nhất Cầm chỉ còn nửa bước thì dừng lại.

“Tang Nhất Cầm, tôi không biết hôm nay cô tới có mục đích gì, nhưng tôi chỉ muốn nói, lời xin lỗi của cô, quá không có thành ý rồi.”

“Oanh.”

Tang Nhất Cầm trợn to hai mắt, theo bản năng lui về phía sau một bước, cô, cô biết bản thân mình có mục đích?

Không, bản thân vừa rồi đều không có lộ ra một chút không cam lòng nào, thái độ cũng rất tốt, cô không có khả năng nhìn ra được, cô nhất định là đang đợi mình lộ ra.

Nghĩ như vậy, tâm tình nhảy loạn từ từ bình tĩnh trở lại, trên mặt lộ vẻ nghi hoặc, “Mặc Khuynh Thành, cậu nói cái gì vậy, mình đã bị cậu chỉnh cho sắp tan cửa nát nhà rồi, làm gì còn có bản lĩnh mà đấu với cậu.”

Quần chúng vây xem yên lặng gật gật đầu, tuy không biết gia đình Tang Nhất Cầm tới cùng thế nào, nhưng với thái độ của hiệu trưởng thì bọn họ có thể nhìn ra được một ít, ít nhất vị trí đổng sự của Tang Vĩnh Tiệp sẽ không còn, một khi đã như vậy, chỗ dựa vững chắc nhất của cô ta không còn, con đường duy nhất chính là cầu xin Mặc Khuynh Thành tha thứ.

“A...”

Mặc Khuynh Thành châm chọc cười một tiếng, “Tang Nhất Cầm, cô làm thế nào để tiến vào doanh địa?”

Tang Nhất Cầm có chút kích động, nhưng vẫn bình tĩnh nói: “Mình nói mình là tân sinh khóa này, binh sĩ liền cho mình vào.”

“Không có khả năng!”

Lê An An lại ngắt lời cô ta, “Tang Nhất Cầm, cô cho là nơi này là trường học? Tùy tiện nói một câu là có thể cho cô vào, quả thực nực cười! Muốn nói doanh địa Hoa Hạ chúng ta đều dễ dàng vào như vậy, còn không sớm bị diệt rồi sao!”

Tang Nhất Cầm hắng giọng nói: “Khả năng là người đó biết mình!”

“Phi! Cô cho là cô có giấy thông hành bằng mặt?”

“Ha ha ha.”

“Ha ha ha...”

Tiếng cười liên tiếp vang lên cả tòa nhà, khiến cho Tang Nhất Cầm nghe được mặt liền đỏ lên, đương nhiên là bị làm cho tức giận.

Lê An An này ở đây sẽ phá hư chuyện tốt của cô ta, cô ta đương nhiên biết quân doanh không dễ dàng tiến vào, bản thân cũng không phải là bị chặn ở bên ngoài rất lâu sao, cũng không thể nói như vậy, lại nói là có người giúp đỡ sao? Như vậy không phải càng khiến cho Mặc Khuynh Thành nghi ngờ cô ta sao.

“Lê An An, cậu nói cái gì vậy, mình có như thế nào mình tự biết, cũng biết quân doanh không phải tuỳ tiện cho vào được, nhưng mà là mình vội vã tới xin lỗi Mặc Khuynh Thành, không có để ý nhiều như vậy, có lẽ là cha mẹ mình giúp.”

“Làm giáo dục, còn có quan hệ với quân đội?” Đây là vui đùa với ranh giới lập quốc đi.

“Lê An An, làm giáo dục thì làm sao, dưới tay có nhiều sinh viên như vậy, chả lẽ không có người nhập ngũ sao!”

Lê An An vuốt cằm, cố nói: “Cho dù lý do này cô được chấp nhận, vậy cô tính tay không tới?”

“Đương nhiên không phải!”

Đầu cầu thang xuất hiện một tiếng nói.

Mọi người thấy dưới lầu xuất hiện bốn người, trong tay bọn họ lần lượt cầm theo mấy túi đồ.

Đám người Tần Giang Mạn cầm theo một đống túi lớn nhỏ đi lên phía trước, có chút khẩn trương nói: “Bạn học Tang không phải tay không tới, cô ấy cầm theo rất nhiều thứ, trước là vì đi tìm bạn học Mặc lên mới xuống lầu.”

“Xì xào...”

“Xem ra mang tới không ít, Tang Nhất Cầm thật đúng là bỏ hết vốn liếng rồi.”

“Trong lòng tôi đều đã thấy đủ để thương cảm, nhưng mà cô ta có như thế thì cũng không được, ai bảo cô ta đắc tội với công tử chứ.”

“Đúng vậy, nhưng mà công tử cũng không thiếu tiền, bây giờ quyết đấu, cũng không biết người nào sẽ chiến thắng.”

“Quyết đấu cái đầu cậu, trò chơi này đáng chơi hơn!”

Mặc Khuynh Thành nhàn nhạt mắt nhìn đến đống quà tặng trên đất, vẫn như cũ nói: “An An, chúng ta lên lầu.”

“A..., được.”

Hai người đỡ Lê An An, trước khi đi qua vẫn đặc biệt vui sướng khi thấy người gặp họa nhìn Tang Nhất Cầm.

Hừ, cho dù mang đồ đến thì thế nào, bọn họ không hiếm lạ gì.

Tang Nhất Cầm lần này cũng không ngăn cản nữa, ngơ ngẩn nhìn bóng lưng Mặc Khuynh Thành rời đi, cả người có chút hiu quạnh.

Tiết Dong tiến lên an ủi: “Bạn học Đồng, cậu không cần khổ sở như vậy, người làm trời nhìn, cậu nhất định có thể được Mặc Khuynh Thành tha thứ.”

Khóe miệng Tang Nhất Cầm hơi cong cong lên, “Cảm ơn cậu.”

Tất Thải nhìn về phía đống quà trên mặt đất, sau đó nói: “Mấy thứ này nhiều lắm, nếu không chúng mình giúp cậu mang đi?”

Tang Nhất Cầm lắc lắc đầu, ngẩng đầu nhìn về phía kí túc xá, nói: “Các cậu giúp mình đem về cho Mặc Khuynh Thành đi, cho dù cô ấy ném đi, cũng còn hơn để mình mang về.”

“Như vậy à, được rồi.”

“Cảm ơn các cậu, hôm nay nếu không có các cậu nói giúp mình, hiện tại mình có thể đều đã sụp đổ rồi.”

“Đều là bạn học, không cần khách khí như vậy.”

Tang Nhất Cầm đột nhiên lộ vẻ xoắn xuýt, sau đó hạ quyết tâm nói: “Nếu mà các cậu có thể, có thể giúp mình nói tốt một chút, nhưng mà các cậu nếu cảm thấy khó xử, liền không cần nói nữa.”

Bốn người khó xử nhìn nhau, chuyện này, bọn họ thật đúng là không mở miệng được, dù sao so với quan hệ của Tang Nhất Cầm với Mặc Khuynh Thành cũng không khá hơn bao nhiêu.

Tang Nhất Cầm rời khỏi quân doanh xong, trên mặt rốt cục lộ ra biểu tình phẫn hận.

“Mặc Khuynh Thành này dầu muối cũng không vào, mình đều đã ăn nói khép nép giải thích như thế rồi!”

Không được, cô phải thương lượng với người kia xem bước tiếp theo nên làm cái gì bây giờ.

“Tút, tút, tút.”

“Tang Nhất Cầm, nhanh như vậy cô liền thu phục được Mặc Khuynh Thành rồi hả?”

“Không có, cho dù tôi nói thế nào đi nữa, Mặc Khuynh Thành cũng không chịu tha thứ cho tôi.”

“Cho nên cô liền gọi điện thoại cho tôi?”

“Không thế thì sao, tôi cũng không biết bây giờ làm gì rồi!” Tang Nhất Cầm hổn hển đi qua đi lại, một chút cũng không chú ý tới bên trong rừng cây bên cạnh, có một đôi mắt đang nhìn cô ta chằm chằm.

Quảng Y nhìn kính trong suốt trước mặt, sắc mặt xanh mét.

“Ngu ngốc! Mặc Khuynh Thành nếu mà khinh địch tha thứ cho cô luôn, mới có quỷ, trái lại là cô đấy, không có đầu óc như vậy mà gọi điện cho tôi, đây không phải là trúng kế của cô ta rồi sao!”

Tang Nhất Cầm nghe được Quảng Y tức giận, lập tức phản ứng kịp, cảnh giác nhìn bốn phía, xác định ngoại trừ lính đứng canh ra không còn ai khác, mới cẩn thận nói: “Tôi mới nhìn qua, không có người khác.”

“Tang Nhất Cầm, cô tới cùng có biết thế giới này có bao nhiêu cách để tra ra tôi là ai hay không, cô muốn hại chết tôi sao!”

Quảng Y tuy tức giận, nhưng trong lòng không có nhiều lo lắng lắm, số điện thoại này trừ phi là hacker giỏi nhất, nếu không thì muốn phá bỏ phòng ngự của Quảng Y này, đó là không có khả năng.

“Có nghiêm trọng như vậy không? Vậy tôi có cần đi cầu xin Mặc Khuynh Thành tha thứ nữa không?”

Tang Nhất Cầm bối rối cắn cắn ngón tay, hoàn toàn không có bình tĩnh.

Làm sao bây giờ, bản thân lúc trước có lẽ không nên dễ tin tưởng người này, nếu không hiện tại chính là đang ở nhà chờ Mặc Khuynh Thành quân huấn xong rồi trở về, tuy mỗi ngày đều là lo lắng đề phòng, nhưng ít ra tốt hơn so với hiện tại.

Quảng Y nghe ra cô ta đang do dự, cười lạnh: “Thế nào, hiện tại thấy hối hận rồi hả? Tang Nhất Cầm, lên thuyền của tôi rồi, trừ phi cô chết, nếu đổi ý tuyệt đối không có đường sống.”

“Cái gì! Cô rốt cục là muốn làm gì!”

Giọng nói sởn gai ốc của Quảng Y truyền từ điện thoại ra, “Tôi muốn làm gì cô không biết? Tôi chỉ nghĩ muốn Mặc Khuynh Thành chết.”

Tang Nhất Cầm có chút không cầm được điện thoại, cả người run rẩy cũng không giữ nổi nội tâm xung động.

“Thế nào? Giờ mới biết sợ hả? Đã muộn rồi, Tang Nhất Cầm, hiện tại cô chỉ có một con đường, chính là nghe theo mệnh lệnh của tôi đi từng bước một, nếu không đến lúc đó nếu cô xảy ra chuyện gì, đừng trách tôi vứt quân cờ là cô đi.”

Đáy mắt Tang Nhất Cầm đầy rẫy điên cuồng, như là đã không còn đường lui nữa, thế nào cũng chỉ có thể lựa chọn nghe theo Quảng Y.

“Được, cô muốn tôi làm cái gì?”

“Lúc này mới đúng, chỉ cần cô ngoan ngoãn, tôi bảo vệ cô bình an.”

Cô ta tiếp tục nói: “Hiện tại cô không cần quá khẩn trương, cho dù bọn họ muốn tra, cũng không tra ra được tôi là ai, cô cúp điện thoại đi, hồn bay phách lạc mà về, về đến nhà nói với cha mẹ Mặc Khuynh Thành không tha thứ cho cô, đến những việc khác, chờ điện thoại của tôi.”

“Tôi biết rồi.”

“Tút tút tút...”

Tang Nhất Cầm cất điện thoại, giống như Quảng Y nói, hồn bay phách lạc rời khỏi.

Mà Quảng Y để điện thoại xuống, lạnh nhạt cầm lấy ly rượu đỏ, ánh sáng chiếu vào lộ ra màu đỏ tươi, uống một ngụm, sau đó thả tay ra.

“Choang.”

Cô ta nhìn ly rượu vỡ trên đất, ánh mắt ngoan độc, “Trò chơi hiện tại mới bắt đầu.”

“Công tử, tôi không tra được vị trí của số điện thoại kia.”

Cam Triết có chút thất bại cúi đầu, bản thân học được một chút tài, nhưng vẫn không có cách giúp được Mặc Khuynh Thành,

Mặc Khuynh Thành như trong dự kiến nói: “Không sao, mình đoán được.”

Có thể ngầm giúp Tang Nhất Cầm tiến vào quân doanh, nếu không có chút bản lĩnh, là không có khả năng.

“Được rồi, cậu không cần tự trách, năng lực của đối phương, nên là liều mạng cùng Dận.”

Cam Triết kinh ngạc nhìn về phía màn hình, phía trên có một chuỗi số hiệu giống nhau như đúc, hiển nhiên đối phương là đưa anh đi vòng vòng rồi.

“Người này lợi hại như vậy?”

“Không biết.”

Cam Triết “...” Công tử, người như vậy là dễ dàng nghẹn chết anh mất.

Nửa tháng sau, trên sân thể dục mặc cùng một màu quân trang, hàng ngũ xếp hàng chỉnh tề, đợi Mặc Giác nói chuyện.

Hai tay Mặc Giác đặt ở sau lưng, mặt trầm xuống nói: “Hôm nay, là ngày kết thúc quân huấn của mọi người, một tháng này, xảy ra rất nhiều chuyện, tôi không muốn nhiều lời, về sau, tôi hi vọng mọi người không quên một tháng huấn luyện này, không được quên, một lòng làm nhân dân Hoa Hạ, phải kiên quyết! Bây giờ, xe đã chờ ở cửa, toàn thể đều đông đủ, bên phải quay, đi đều bước!”

“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc.”

Hơn một nghìn tân sinh viên, ngẩng đầu mà bước, mang theo thành quả một tháng huấn luyện, mang theo không sợ khó khăn, dũng cảm bước lên trước, rời khỏi doanh địa.

Cổng trường Đại học Đế Đô, người vây quanh rất nhiều, không chỉ có lãnh đạo trường, còn có phóng viên, người hâm mộ, cùng đợi tân sinh viên trở về.

“Chào mọi người, tôi là MC Lý Mông, hiện giờ chỗ tôi đang ở, chính là cổng trường Đại học Đế Đô, mọi người có thể thấy rõ ràng, người ở đây rất đông, đều là đang chờ tân sinh viên trở về, tôi nghĩ mọi người cũng rất chờ mong, bây giờ quân huấn phong kín, sẽ khiến cho những sinh viên này, thay đổi tới đâu...”

Rất nhiều lời nói tương tự từ trong đám người vang lên, những người khác nghe cũng thầm nghĩ, bọn họ cũng không biết quân huấn xong mà cũng có thể lên TV được, không phải vì tân sinh có một người là Mặc Khuynh Thành chứ, vì sao phải làm ra động tác lớn như vậy, người bên cạnh bọn họ, đều là vì cô ấy mà tới.

“Bọn họ trở lại kìa!”

Có người nhìn thấy một chiếc xe đi tới, lớn tiếng hô.

“Công tử trở lại!”

“Các người chậm một chút, không thể để cho công tử thấy chúng ta như vậy được!”

“Xếp thành hàng! Không được chen lấn! Nếu không giẫm lên rồi bị thương sẽ làm công tử đau lòng!”

Từng câu nói giống như mệnh lệnh truyền ra từ trong đám người, rất nhanh, đám người chen chúc trở nên chỉnh tề, bọn họ theo bản năng ngăn mấy người phóng viên ở phía sau, tạo thành lối trống cho hai người đi vào.

Xe ngừng lại, sinh viên từ bên trong đi xuống rất nhiều, lúc xuống thấy nhiều người như vậy, đều ngây ngẩn cả người, đây là tình huống gì?

Lãnh đạo trường đi lên phía trước, nói: “Mọi người vất vả rồi, nhanh về kí túc xá nghỉ ngơi đi.”

“A... a...”

Mọi người ngu ngơ đi qua, trải qua người hâm mộ cầm theo bảng đèn led cùng với phóng viên giơ micro lên, những người này đều là vì công tử mà đến?

Các phóng viên chờ đợi có chút mất kiên nhẫn bắt đầu nhôn nhao, từng người từng người đi qua, nhưng bọn họ vẫn không thấy bóng dáng của Mặc Khuynh Thành đâu, lại cộng thêm người của Đại trang viên che ở trước mặt, bọn họ là không có một khe hở nào để lên phỏng vấn.

Cuối cùng, Mặc Khuynh Thành từ cuối xe đi tới, cô mặc quân trang, bả vai đeo ba lô, ánh mắt có chút tùy ý đảo qua mọi người, yên lặng cong miệng, chào một cái.

“Tách tách, tách tách.”

Không chỉ có các phóng viên không ngừng chụp ảnh, mà cả Đại trang viên cũng thế, không ngừng lấy điện thoại ra thần tốc chụp ảnh.

Bọn họ đều nghĩ, chính là công tử mặc quân phục thật sự là quá soái rồi! Công tử như vậy, bọn họ nhất định không thể bỏ qua trong nháy mắt được.

Mặc Khuynh Thành chào theo phong cách quân đội chừng nửa phút, sau đó hạ xuống, bước về phía con đường dành cho cô.

Đến rồi!

Lúc này các phóng viên phát huy toàn lực hồng hoang, cố gắng duỗi thẳng cánh tay, ý muốn đem micro tới trước mặt Mặc Khuynh Thành.

“Mặc Khuynh Thành, cô có thể nói một chút về thành quả sau đợt quân huấn này không!”

“Mặc Khuynh Thành, cô có thể trả lời vài câu hỏi được không?”

“Theo tin tức tin cậy truyền ra, quân huấn lần này Mặc Khuynh Thành là đi cửa sau, nửa tháng trước không có tham gia huấn luyện, vậy có phải là bởi vì huấn luyện viên là anh trai cô không?”

“Bốp.”

Mặc Khuynh Thành dừng bước lại, ánh mắt lợi hại nhìn về phía phóng viên nói những lời này.

Lại là Giải trí Trân Toa?

“Phóng viên Giải trí Trân Toa các người thật sự là thích đùa, động tí liền hắc tôi, tôi ngược lại còn không biết, quân huấn khép kín như vậy, sao các người biết được tin tức này?”

Phóng viên Giải trí Trân Toa bị ánh mắt của cô nhìn tới có phần bỡ ngỡ, nhưng vẫn nói: “Huấn luyện khép kín thì thế nào, đều có khả năng truyền tin tức ra, giống như thời điểm lễ ra mắt phim của cô đó, không phải là vẫn phát trực tiếp đó thôi?”

Mặc Khuynh Thành xoay người đi đến trước mặt anh ta, Giải trí Trân Toa này, xem ra thật sự không muốn tiếp tục tồn tại rồi.

“Trực tiếp là trực tiếp, ngày đó tình huống đặc biệt, huống hồ, tôi chưa bao giờ vắng mặt buổi quân huấn nào, mà là tôi huấn luyện đơn.”

Huấn luyện đơn?

Có tân sinh còn chưa rời khỏi kinh ngạc nhìn cô, có chút hoài nghĩ lời này của cô là thật hay giả?

“Huấn luyện đơn? Mặc Khuynh Thành, cô cho là quân doanh là nhà cô mở hả, nghĩ muốn huấn luyện đơn liền huấn luyện đơn hả, có quan hệ liền khá lắm hả?”

“Cô nói cái gì, tôi nói cho cô biết, chỉ bằng lời nói vừa rồi của cô, chúng tôi có thể kiện cô tội phỉ báng!”

Mặc Khuynh Thành không có mở miệng, người của Giải trí Trân Toa đã bị một fan đứng trước mặt anh ta cảnh cáo một tiếng.

Phóng viên cả giận nói: “Mặc Khuynh Thành, cô quản fan của cô thế sao! Còn muốn tố cáo tôi!”

Mặc Khuynh Thành có chút lười biếng đem hai tay đặt vào trong túi quần, “Vị phóng viên này, tôi không biết là fan của tôi nói cái gì sai.”

“Đầu năm nay còn không cho người ta tự do ngôn luận rồi hả?”

Mặc Khuynh Thành thoáng ngẩng lên, không chút để ý nói: “Pháp luật cũng chưa nói phỉ báng vô tội.”

Phóng viên nghẹn lời, không biết nên nói cái gì.

Lúc này Mặc Khuynh Thành đứng thẳng người, cười tà mị, đáy mắt lại che kín rét lạnh, “Trước đó tôi đã nói với các người rồi, đừng nói những lời này có được hay không, tôi nghe đều thấy phiền, lần sau hỏi lại mấy vấn đề này, xin mời cút đi.”

Những lời này vừa vặn, liền chọc giận tất cả phóng viên ở đây.

“Mặc Khuynh Thành, cô có thái độ gì đây!”

“Không lẽ là phóng viên không thể truy hỏi vấn đề của cô, nào có minh tinh nào giống như cô!”

“Phong sát Mặc Khuynh Thành! Phong sát xuống!”

“Không sai, đuổi Mặc Khuynh Thành!”

Mặc Khuynh Thành châm chọc nhìn từng người bọn họ không nói lời nào, mà người của Đại trang viên cũng không làm ra hành động gì.

Đối với bọn họ, mặc kệ người bên ngoài kêu gào như thế nào, công tử không thèm để ý, bọn họ cũng không cần để ý.

Mặc Khuynh Thành vươn một ngón tay ra để trên môi, làm như buồn rầu nói: “Làm sao bây giờ, tôi nghĩ càng là minh tinh càng muốn đuổi các người đi.”

Các phóng viên tức đến đỏ mặt, không hiểu cô nói như vậy có mục đích gì.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.