Ác Quỷ Khát Máu

Chương 4: Ta muốn ra uy!!! (Trung)




Ba ngày qua đi, nhưng Chỉ Ngưng vẫn chưa tỉnh lại. Ba ngày này, Hoàng Phủ Thần Phong luôn luôn ở bên cạnh Chỉ Ngưng, luôn luôn nắm tay cô.

Ba ngày trước là ngày đầu năm mới, Hoàng Phủ Thần Phong vì Chỉ Ngưng còn đang hôn mê cảm thấy cô độc, hắn quyết định không tụ họp với đám bạn của mình mà ở trong bệnh viện cùng Chỉ Ngưng.

Đám bạn của Hoàng Phủ Thần Phong biết rõ hắn phong lưu thành tính, mà hôm nay không theo chân bọn họ đón năm mới, muốn ở bệnh viện cùng một người phụ nữ. Điều này đã kích thích nghiêm trọng lòng hiếu kỳ của bọn họ, bởi bọn họ mùng một hàng năm đều tụ tập một chỗ. Cho nên, bọn họ quyết định đến bệnh viện nhìn cô gái nhỏ của Hoàng Phủ Thần Phong một chút, thuận tiện đón năm mới tại bệnh viên luôn.

Không đến hai giờ, bạn bè Hoàng Phủ Thần Phong liền đến ‘thăm hỏi’ bọn họ, chỉ là vừa đến ngoài cửa đã bị nhân viên bảo vệ chặn lại.

”Mọi người không thể đi vào.” Xem ra, những người bảo vệ này thực có trách nhiệm.

”Vì sao không thể vào? Các người có biết chúng ta là bạn của Hoàng Phủ Thần Phong không?” Hắn là Thịnh Phong Cẩn, tính tình nóng nảy, thích gây sự, cũng là một Play Boy thuần chất.

”Không biết, Phong thiếu dặn dò, ngoại trừ bác sĩ, ai cũng không thể vào.” Thanh âm lạnh quá a!

Hoàng Phủ Thần Phong nghe thấy bên ngoài có chút ầm ĩ, hắn sợ ảnh hưởng đến Chỉ Ngưng cho nên đi ra.

”Tại sao là mọi người?” Hoàng Phủ Thần Phong không nghĩ tới bọn họ sẽ đến bệnh viện.

”Phong, cậu xảy ra chuyện gì sao? Tìm nhiều bảo vệ như vậy. Nhưng lại không cho bọn tôi đi vào.” Nói đến đây Thịnh Phong Cẩn phát hỏa.

”Quên đi, tiến vào rồi nói sau! Nhưng tôi muốn nhắc nhở mọi người, nói chuyện nhỏ giọng một chút, bằng không Mọi người biết như thế nào rồi đấy.”

Vài người không nghĩ Hoàng Phủ Thần Phong cư nhiên sẽ bảo vệ một người phụ nữ thế này, vì muốn nhìn cô gái nhỏ của hắn cho nên đáp ứng yêu cầu của hắn rồi tiến vào bên trong, nhìn thấy Chỉ Ngưng phản ứng bọn họ quả thực giống Vân Thụy Toàn như đúc. Hoàng Phủ Thần Phong nhìn ra nghi ngờ trong lòng bọn họ, liền giành mở miệng trước: “Tôi biết rõ các cậu đang suy nghĩ gì, về phần suy nghĩ của các cậu về sau tôi sẽ nói rõ, hiện tại, câm miệng.”

”Ách, được rồi! Hôm nay là ngày đầu năm, vì không để thay đổi thói quen nhiều năm của chúng ta, cũng vì Phong đang có chút không tiện cho nên, chúng ta gọi đầu bếp của ‘Mạt Lan Đóa’ chuẩn bị bữa tối, lát nữa sẽ đến. Tiểu Thần, cậu ra cửa chờ, tránh bị bảo vệ chặn lại.” Thịnh Phong Cẩn hoàn toàn không nghĩ tới thời điểm hắn nói những lời này, sắc mặt Hoàng Phủ Thần Phong có bao nhiêu khó coi.

”Đáng chết, bảo cậu nói nhỏ chút, cậu không nghe thấy sao?” Hoàng Phủ Thần Phong cắn răng nói.

”A! Thực ngượng ngùng, tôi quên mất. Tiểu Thần, nhanh đi.” Lần này thanh âm nhỏ đi rất nhiều.

”Vâng.” Tiểu Thần là em trai của Thịnh Phong Cẩn.

Mười phút sau, Tiểu Thần mang theo ba nhân viên phục vụ của ‘Mạt Lan Đóa’ vào phòng. Nhưng đều bị Hoàng Phủ Thần Phong đuổi ra, hắn không hy vọng có người lạ ở trong phòng bệnh của Chỉ Ngưng.

Trên bàn cơm trong phòng bệnh đầy rượu và thức ăn, nhưng Hoàng Phủ Thần Phong chỉ uống một ly sau đó lại nhớ tới Chỉ Ngưng, đến bên cạnh nắm tay của cô. Trước khi Chỉ Ngưng tỉnh lại, hắn không có tâm tư làm bất luận chuyện gì. Hoàng Phủ Thần Phong đóng cửa lại, tránh những người kia quấy rầy đến Chỉ Ngưng, mà phía ngoài những người kia ăn uống thật cao hứng.

Ba giờ sau Hoàng Phủ Thần Phong đi ra ngoài, bọn họ toàn bộ đều say, có người nằm trên ghế salon, có người nằm trên mặt đất, còn có người ghé trên mặt bàn. Hoàng Phủ Thần Phong ra ngoài gọi bảo vệ đem bọn họ đến khách sạn thuê phòng ngủ.

————LOVE———–

”A” Ngón tay của Chỉ Ngưng bỗng nhúc nhích.

Hoàng Phủ Thần Phong thấy tay Chỉ Ngưng cử động, mừng rỡ vạn phần, “Ngưng Nhi, em đã tỉnh? Em không cần nói, bác sĩ nói khoang miệng em bị vỡ, em rất đau phải không?”

”Ô ô ô” nhìn thấy Hoàng Phủ Thần Phong, Chỉ Ngưng liền khóc. Trong khoảnh khắc đó, Chỉ Ngưng cho rằng mình vĩnh viễn sẽ không gặp được Hoàng Phủ Thần Phong nữa.

“Ngưng Nhi, đừng khóc, không sao rồi, không phải sợ, anh sẽ luôn bên cạnh em, không phải sợ!” Hoàng Phủ Thần Phong không muốn nhất chính là thấy Chỉ Ngưng khóc nên hắn lập tức ôm cô an ủi.

Hoàng Phủ Thần Phong ấn chuông khẩn cấp ở đầu giường, nói Chỉ Ngưng đã tỉnh lại, gọi bác sĩ trưởng tới ngay lập tức, một vài bác sĩ vừa nghe Hoàng Phủ Thần Phong phân phó lập tức chạy tới.

Sau khi kiểm tra, một bác sĩ báo cáo: “Phong thiếu, Hàn tiểu thư đã không còn gì đáng ngại, quan sát thêm một ngày, nếu như không có vấn đề gì có thể xuất viện, nhưng vẫn là đừng cho cô ấy nói quá nhiều, nếu không khoang miệng sẽ vỡ ra.”

”Tôi biết, cám ơn.” Chỉ Ngưng vừa tỉnh lại, trong lòng Hoàng Phủ Thần Phong vui mừng vô cùng.

Bác sĩ nghe thấy Hoàng Phủ Thần Phong nói cảm ơn với mình, yên lặng đứng tại chỗ hồi lâu, sau đó vẫn chưa lấy lại tinh thần nói, “Không, không cần cám ơn.”

Hoàng Phủ Thần Phong cũng không nói thêm, trực tiếp đến bên Chỉ Ngưng.

Bởi vì khoang miệng Chỉ Ngưng còn chưa khỏi hẳn cho nên cô nói rất nhỏ, “Phong, em sợ cuối cùng không được nhìn thấy anh nữa, không được nhìn thấy mẹ nữa, em rất sợ.”

Hoàng Phủ Thần Phong cảm thấy Chỉ Ngưng sợ hãi, liền lập tức trấn an cô: “Ngưng Nhi, ngoan, không sao rồi, không cần suy nghĩ nữa, ngoan ngoãn ngủ một giấc, không cần nói nữa, ngày mai chúng ta trở về nhà.”

Chỉ Ngưng nghe lời nhắm mắt lại, nhưng tay của cô nắm thật chặt tay của Hoàng Phủ Thần Phong, sợ hắn sẽ rời đi. Hoàng Phủ Thần Phong đành phải ngồi ở bên cạnh, trong lòng hắn có cảm giác đau lòng không nói nên lời, hắn hiểu rõ nếu như thời khắc kia mình không xuất hiện kịp thời…, sẽ xảy ra chuyện như thế nào.

Nửa đêm, Chỉ Ngưng ngủ không yên.

”A! Không cần” không cần! Cầu các người, cầu các người buông tha tôi!” Chỉ Ngưng trong mơ vừa kêu lên vừa vung tay loạn xạ.

Vốn không quen ngủ ở nơi này, Hoàng Phủ Thần Phong lập tức tỉnh, ôm lấy Chỉ Ngưng nhẹ nhàng vỗ vỗ phía sau lưng cô nói: “Ngưng Nhi, đừng sợ, em đang nằm mơ, không phải thật sự, ngủ đi! Anh ôm em.”

Cảm giác được sự tồn tại của Hoàng Phủ Thần Phong, lần này, Chỉ Ngưng ngủ vô cùng yên ổn.

Hoàng Phủ Thần Phong thật không ngờ Chỉ Ngưng sẽ bất an như vậy, xem ra, chuyện lần này làm cô tổn thương rất lớn, Hoàng Phủ Thần Phong tuyệt đối sẽ không buông tha những người kia, đặc biệt là Giang Như Ngọc.

Sáng sớm hôm sau, bác sĩ tới kiểm tra cho Chỉ Ngưng. Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói một tuần sau lại đến kiểm tra lần nữa là được rồi.

Hoàng Phủ Thần Phong khăng khăng không cho Chỉ Ngưng tự mình bước đi, không có biện pháp, cô đành để cho hắn ôm. Bọn họ cùng một đám nhân viên bảo vệ rời khỏi bệnh viện, phía sau bọn họ là một đoàn bảo vệ mặc trang phục đen.

”Những người mặc đồ đen phía sau bọn họ là nhân viên bảo vệ sao?”

”Đúng! Bốn ngày trước, cô gái kia được ôm tới bệnh viện, sau đó anh kia nói tầng lầu ngoại trừ bác sĩ và y tá, tất cả mọi người đều phải chuyển phòng bệnh, chồng tôi vốn cũng ở tầng lầu kia, không có cách nào phải chuyển xuống phòng bệnh ở tầng dưới.”

”Đúng vậy! Hơn nữa những người bảo vệ kia bao vây cả tầng lầu, không cho phép ai tiếp cận cô gái kia.”

”Không biết cô gái kia đã xảy ra chuyện gì mà anh kia khẩn trương như vậy?”

”Tôi hình như đã gặp bọn họ ở nơi nào đó. A! Nghĩ ra rồi, anh kia chính là tổng tài công ty trang sức ‘Earl’, người đàn ông hoàng kim độc thân có giá trị nhất, Hoàng Phủ Thần Phong. Cô gái kia là nhà thiết kế của công ty ‘Earl’, cũng là người đã giành giải thưởng trong cuộc thi lớn nhất của D&L năm nay, cô ấy tên là Hàn Chỉ Ngưng.”

”Thật sao? Tôi nằm mơ cũng muốn gặp Hoàng Phủ Thần Phong, càng muốn gả cho anh ấy.” Ngay cả trong bệnh viện cũng có những kẻ háo sắc.

”Cô không có hi vọng! Cô không thấy Hoàng Phủ Thần Phong đối với Hàn Chỉ Ngưng dịu dàng như vậy a? Nghe nói hắn còn cười với Hàn Chỉ Ngưng.” (Cười thì đã là gì, há há =)))))))))

————LOVE———–

Về đến nhà, chị Lý đã sớm chuẩn bị xong súp đầu cá cho Chỉ Ngưng, chờ Hoàng Phủ Thần Phong đặt Chỉ Ngưng lên giường, chị Lý liền bưng tới. Hoàng Phủ Thần Phong nhận lấy súp đầu cá, muốn đút cho Chỉ Ngưng.

”Ngưng Nhi, ăn canh.” Hoàng Phủ Thần Phong lấy trước đưa đến bên miệng thổi vài cái rồi mới đưa vào miệng Chỉ Ngưng.

Bởi vì Hoàng Phủ Thần Phong không cho Chỉ Ngưng nói chuyện, cho nên cô đành phải ngoan ngoãn há miệng.

”Ngưng Nhi, những người ở ngoài kia sẽ bảo vệ em, em yên tâm, từ nay về sau tuyệt đối sẽ không xảy ra những chuyện tương tự. Hơn nữa, anh cũng sẽ luôn bên cạnh em, em đi đâu, em ở đâu anh liền đi đó, ở đó.” Trải qua chuyện này, Hoàng Phủ Thần Phong sao còn dám để Chỉ Ngưng một mình?

Biết rõ Hoàng Phủ Thần Phong đối với mình tốt như vậy, hốc mắt Chỉ Ngưng liền đỏ.

Nhìn thấy Chỉ Ngưng khóc, Hoàng Phủ Thần Phong luống cuống.”Ngưng Nhi, em làm sao vậy? Đau đầu hay đau miệng? Hay là đau tay?”

Chỉ Ngưng lắc đầu nói: “Ở đâu cũng không đau, em chỉ là vui mừng anh đối tốt với em như vậy.”

”Đứa ngốc! Anh không đối tốt với em thì đối tốt với ai? Em nghỉ ngơi một chút! Anh giúp em.”

Nghe lời Hoàng Phủ Thần Phong, Chỉ Ngưng nằm trong ngực Hoàng Phủ Thần Phong ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.