Ác Quỷ Cánh Trắng

Quyển 1 - Chương 10-2




Cao Quyên Quyên vào thông báo họp, nói là họp ở hội trường lớn của văn phòng. Thông báo xong cô bé còn không đi mà thần bí nhìn quanh một vòng, cô nhỏ giọng nói:
- Chủ nhiệm, tôi vừa nghe được người ta nói, bên ngoài truyền khắp nơi nói ngài sau khi nhận chức liền chỉnh lão đồng chí ở Ban giám sát, còn nói trước đây ngài làm việc ở quận Hồng Sam thì nhất định không sạch sẽ, nếu không đang làm tốt sao lại bị điều lên Ban giám sát tỉnh ủy?

Cao Quyên Quyên không đi làm đặc vụ đúng là phí tài năng. Bên cạnh có người như vậy cũng không nhất định là việc xấu. Đương nhiên Vương Quốc Hoa cũng không thể khuyến khích cô. Chút chuyện nhỏ, đồn thổi cũng báo cáo thì Ban giám sát vĩnh viễn không có ngày bình yên.

- Tôi biết rồi, cô đi làm việc đi.
Cao Quyên Quyên có chút thất vọng rời đi. Thái độ này của chủ nhiệm Vương không có chút thành phần cao hứng nào, chẳng lẽ chủ nhiệm Vương không thích nghe người báo cáo như vậy? Cao Quyên Quyên muốn tranh thủ cơ hội điều chỉnh nửa cuối năm tới. Thực ra cô có thể tìm ông bố, vấn đề là bố cô ở văn phòng tỉnh ủy cũng phải mang đuôi làm người. Nguyên nhân không vì gì khác, trưởng ban thư ký Cao luôn không được trưởng ban thư ký Hô Diên thích. Cho nên đợt điều chỉnh nhân sự này Cao Quyên Quyên gần như không quá mong chờ vào ông bố mình.

Vương Quốc Hoa tìm được đến phòng hội nghị thì bên trong đã có không ít người. Hắn nhìn quanh nhưng không nhận ra mấy người.

Tùy tiện tìm một vị trí ngồi xuống, Vương Quốc Hoa có thể cảm nhận các ánh mắt nhìn tới mình không mang theo nhiều thiện ý. Hắn còn quá trẻ, làm chủ nhiệm Ban giám sát còn chưa tính, không ngờ còn đả kích các lão đồng chí. Người tham gia họp ở đây có ai không hơn 35, 36 tuổi chứ. Vương Quốc Hoa đúng là rơi vào một nhóm lão đồng chí.

Có không ít người tham gia họp, ít nhất có 40, 50 người. HỘi trường khá loạn, tiếng rầm rì rất nhiều, chẳng qua những người này có cấp bậc từ phó huyện trở nên vì thế không có tiếng ồn lớn.

Ngôn Lễ Hiếu mặt mày nghiêm túc tiến vào, phòng hội nghị thoáng cái trở nên yên tĩnh. Đi tới đài chủ tịch, Ngôn Lễ Hiếu ho khan một tiếng sau đó nói:
- Họp, mời mọi người tắt máy điện thoại.

- Hôm nay triệu tập mọi người đến tham gia hội nghị này chủ yếu là nhằm vào một ít không khí không tốt đang diễn ra gần đây ở văn phòng. Có một số lão đồng chí không vừa mắt với cán bộ trẻ, lấy lý lịch ra rồi không phục tùng chỉ huy của lãnh đạo cấp trên.

Ngôn Lễ Hiếu vừa đi lên đã nói thẳng vào chủ đề, không hề có ý thăm dò, uyển chuyển, nói năng sắc bén.

- Gần đây tôi nghe được ít lời, nói có cán bộ lãnh đạo đi xe riêng, một ít đồng chí cảm thấy người ta có chuyện, sau đó không thông qua điều tra đã rất không có trách nhiệm đồn loạn. Các vị đang ngồi đây có truyền những lời này hay không thì tôi mặc kệ. Từ bây giờ trở đi chỉ cần mọi người phát hiện có người truyền lời này thì tôi kiên quyết điều tra, xử lý, sau đó thuận thế tìm ra ai là người tạo nguồn cơn, sau đó phải xử lý mạnh tay.

Ngôn Lễ Hiếu nói sắc như đao, nói gần một tiếng. không khí hội nghị trở nên quỷ dị hơn rất nhiều theo lời của Ngôn Lễ Hiếu. Không ít người một mực nhìn chằm chằm vào Vương Quốc Hoa. Vẻ mặt Vương Quốc Hoa từ đầu tới cuối không chút thay đổi, căn bản không thấy mánh khóe gì. Thực tế chuyện này Vương Quốc Hoa không cho rằng họp là có thể giải quyết vấn đề. Thích đồn cứ đồn, cây ngay không sợ chết đứng, hắn không sợ có người nhảy ra nói này nói kia.

Ngôn Lễ Hiếu làm thế này chỉ ngăn đượ nhất thời, là chữa ngọn không chữa từ gốc. Vương Quốc Hoa hy vọng tin đồn càng lớn hơn, cuối cùng kinh động lãnh đạo chủ yếu của tỉnh ủy, lãnh đạo tỉnh ủy điều tra mới là biện pháp hay nhất.

Mở một hội nghị hơn tiếng, gần hết giờ làm Ngôn Lễ Hiếu mới dừng nói. Cuối cùng y nhấn mạnh chỉ thị rồi mới tan họp. Từ góc độ của Vương Quốc Hoa mà nói thì đây là việc nhỏ mà làm lớn, ít nhất thời cơ vẫn chưa tới.

Ra khỏi phòng hội nghị, Vương Quốc Hoa bật máy điện thoại, có mấy cuộc gọi nhỡ. Hắn gọi cho Lý Quốc Quang trước. Lý Quốc Quang rất khó chịu nói:
- Quốc Hoa, anh lừa tôi lên đây rồi không quản gì ư?

Vương Quốc Hoa không khó đoán ra mục đích dùng vẻ thân thiết này để nói chuyện của Lý Quốc Quang. Hai người trước đây luôn có vài thứ cách nhau một chút. Trong này có nguyên nhân là do Lý Quốc Quang vốn kiêu ngạo, nhưng cũng không chắc không có thành phần ghen ghét ở trong đó. Nhưng Lý Quốc Quang cũng rất thực tế, sau khi Vương Quốc Hoa đi, y biết mình muốn tiến bộ thì phải cố gắng không ngừng, mà tạo quan hệ tốt với Vương Quốc Hoa chính là con đường tắt. Đáng tiếc đúng như lời Lý Quốc Hổ nói, Lý Quốc Quang đã mất cơ hội qua lại với một người bạn đáng tin nhất.

- Được, tôi tới đây.
Vương Quốc Hoa nói, trong lòng hắn không thấy có gì áy náy khi mình lợi dụng Lý Quốc Quang. Chuyện này ngay từ đầu Vương Quốc Hoa đã xác định Lý Quốc Quang là đối tượng để mình lợi dụng, đương nhiên cũng không làm cho Lý Quốc Quang đi công không.

Hoàng Nhàn vẫn chờ dưới sảnh khách sạn. Cái gọi là Triệu thiếu gia từ Bắc Kinh tới, Hoàng Nhàn có nói với bố, đáng tiếc ông bố không có câu trả lời thuyết phục gì, chỉ là bảo cô cẩn thanadj đối phó. Đối với Vương Quốc Hoa, Hoàng Nhàn nếu như nói ban đầu chỉ muốn tìm cây cổ thụ để dựa vào, như vậy tâm trạng của cô bây giờ đã có thay đổi.

Hoàng Nhàn không thấy mình dựa vào người mạnh có gì không ổn, mấy năm qua lại trên xã hội làm cô trở nên rất thực tế. Đối với uy hiếp và ám chỉ của Triệu Kim Lăng, Hoàng Nhàn lúc đầu cũng không cho rằng Vương Quốc Hoa có thể đứng ra che mưa che gió cho mình. Xã hội này rất thực tế, không đủ lợi ích thì rất khó để một người trong nhà nước nhảy ra mạo hiểm vì tình nhân.

Nhưng sự thật nằm ngoài dự đoán của Hoàng Nhàn. Vương Quốc Hoa rất dứt khoát có câu trả lời thuyết phục, giây phút đó làm Hoàng Nhàn rơi lệ, cảm giác cũng bị phá vỡ.

Vương Quốc Hoa đang lái xe nghe thấy máy điện thoại vang lên, cầm lấy nhìn thoáng qua không ngờ là Chu Lạp Phong gọi tới. Hắn ấn nghe.
- Quốc Hoa, tôi đã hỏi thăm rõ ràng giúp cậu. Triệu điên đến tỉnh Nam Thiên để tán con nhà giàu nhất tỉnh, chắc là nhìn chằm chằm vào tiền. Theo cách của hắn thì chính là ép cô gái kia lên giường trước rồi lấy thân phận con rể vào tay. Thằng này từ trước đến giờ đều dùng cách này.

Từ giọng điệu của Chu Lạp Phong thì có thể đoán ra được hắn đã sớm không vừa mắt với Triệu Kim Lăng.

- Ừ, cảm ơn, tôi biết rồi.
Vương Quốc Hoa dập máy, phía trước đã là khách sạn Phương Nguyên. Xe còn chưa dừng ổn, Hoàng Nhàn có chút khẩn trương đã chạy tới mở cửa cho hắn.

- Còn tưởng anh không tới chứ. Em vừa nhận được điện của bên kia, nói nửa tiếng nữa sẽ tới, bảo em đuổi hết khách đi. Em không đồng ý, hắn còn nói lấy phòng ở tầng đỉnh, em lại phản đối. Sau đó bên kia hình như đập máy điện thoại.
Hoàng Nhàn nói có chút không đúng sự thật. Người gọi điện là phó trưởng ban thư ký ủy ban tỉnh, Hoàng Nhàn cũng không phản bác ngay chỉ là khéo léo nói với người ta là mình đã đặt không ít cuộc hẹn, khách đến không thể nào không tiếp đón mà, sau đó bên kia dập máy, rất tức giận là thật nhưng đập máy điện thoại là không có.

- Cứ lên rồi nói tiếp, bạn anh đến rồi, có tiếp đón chu đáo không thế?
Vương Quốc Hoa vẫn duy trì vẻ bình thường vốn có giống như không coi chuyện này vào đâu. Vẻ mặt này của hắn làm Hoàng Nhàn rất tự tin.

- Em sao có thể tiếp đón bạn anh không chu đáo được. Đúng rồi, Triệu Kim Lăng kia có lai lịch gì thế?
Khoác tay Vương Quốc Hoa, Hoàng Nhàn cẩn thận hỏi. Một chút lo lắng trong lòng giờ đã biến mất khi Vương Quốc Hoa xuất hiện, thậm chí Hoàng Nhàn còn có chút xấu hổ.

- Con nhà quan chức Bắc Kinh, em yên tâm, đây là tỉnh Nam Thiên, không phải Bắc Kinh, chưa đến lượt hắn ra oai.
Vương Quốc Hoa không nói nhiều, chỉ đơn giản giải thích một câu mà thôi. Cái gọi là mãnh long quá giang, mặc dù là chút thái tử cấp cao nhất ở Bắc Kinh đến tỉnh Nam Thiên – tỉnh phát triển bậc nhất cả tỉnh thì cũng chưa chắc dám kiêu căng khiêu khích thế lực bản địa.

Triệu Kim Lăng dám khi dễ Hoàng Nhàn không phải ỷ vào chủ tịch tỉnh Đoạn Phong khách khí với hắn sao? Hơn nữa nếu hắn túm được Hoàng Nhàn vào tay, đưa lên giường rồi làm đủ chuyện thì người khác cũng không tiện nói gì. Thủ đoạn này không có gì là mới mẻ nhưng khá hữu hiệu. Người giàu nhất tỉnh Nam Thiên không phải người bình thường mà, con gái không quan tâm sao được.

Đến cửa phòng tầng đỉnh, Vương Quốc Hoa dừng lại nói với Hoàng Nhàn:
- Bắt đầu từ bây giờ chúng ta là bạn bè bình thường.

Hoàng Nhàn rất thông minh hiểu ý gật đầu, cô bỏ tay Vương Quốc Hoa ra. Vương Quốc Hoa lúc này mới đẩy cửa tiến vào. Bên trong Lý Quốc Quang và Diêu Hiểu Hoa đang nói chuyện khá vui vẻ với nhau.

- Ồ, lãnh đạo tỉnh ủy tới, mọi người hoan nghênh.
Lý Quốc Quang chua xót nói, không ngờ Cao Thăng ở bên không nhìn được trừng mắt nhìn hắn, Lý Quốc Quang vội vàng ho khan một tiếng đứng lên đưa hai tay ra đòi ôm Vương Quốc Hoa.

Vương Quốc Hoa giơ tay cản hắn lại.
- Đừng, tôi không có hứng thú với đàn ông.

Lý Quốc Quang có chút buồn bực nhưng ngoài mặt chỉ có thể cười nói:
- Cút, tôi cũng không có hứng thú với đàn ông.

Trêu ghẹo vài câu mọi người ngồi xuống. Vương Quốc Hoa nhìn Hoàng Nhàn đứng bên, lạnh nhạt nói:
- Đây đều là đồng nghiệp cũ của tôi, cụ thể đồ ăn gì ngon thì tôi không biết, giám đốc Hoàng bố trí đi, đừng để tôi mất mặt là được.

- Các vị nói chuyện, rất nhanh đồ ăn sẽ lên.
Hoàng Nhàn cười hì hì nói, cô xoay người sang dặn nhân viên rồi cầm ấm rót trà cho mọi người, sau đó cô lui ra.

Lý Quốc Quang lúc này cười nói:
- Quốc Hoa đúng là biết hưởng thụ, ăn cơm cũng có thể tìm nơi có cấp bậc cao.

Vương Quốc Hoa khinh thường nói:
- Cũng chỉ có loại người trên Bắc Kinh đến mới thích tới những nơi này ra vẻ mà thôi. Theo ý của tôi thì mấy người chúng ta tìm một nhà hàng nhỏ có đồ ăn đặc sắc, chọn vài món đặc sản địa phương, uống rượu ngon, vừa ăn vừa nói chuyện mới là thích thú. Đến nơi này ăn cơm không phải lấy ăn làm mục đích chính mà là vì sự sĩ diện.

Lý Quốc Quang vừa nghe liền vỗ tay cười nói:
- Nói rất đúng, ví dụ như lúc tôi ở Bắc Kinh thì tôi cũng thích đến quán nhỏ, gọi vài món cho ấm bụng, lại còn không phí tiền nữa.

Lúc này Hoàng Nhàn cầm theo khăn ấm vào, giám đốc Hoàng làm nhân viên phục vụ đúng là rất có khiếu. nghe Lý Quốc Quang nói như vậy, Hoàng Nhàn cười nói:
- Chủ nhiệm Vương và chủ tịch quận Lý nói thì tôi nghe được, chắc cảm thấy giá ở khách sạn tôi rất cao. Chẳng lẽ không nghĩ đến tới chỗ tôi ăn vừa được ăn ngon vừa có thể diện sao?

Lý Quốc Quang có chút bất ngờ khi Hoàng Nhàn tự mang khăn lên, hắn không khỏi nhìn nhiều vài cái. Lúc này Lý Quốc Quang mới nói.
- Tôi nhìn ra được giám đốc Hoàng sợ là coi trọng Quốc Hoa nếu không thì sao tự mình mang đồ lên như thế này.

Hoàng Nhàn không hề tức giận còn cúi đầu cười nói:
- Coi trọng thì sao chứ? Chủ nhiệm Vương chưa chắc đã thích tôi. Hơn nữa căn phòng này bình thường kinh doanh không được tốt, nếu không được chủ nhiệm Vương chiếu cố quan tâm thì mười ngày nửa tháng cũng không có khách.

Chút nghi ngờ trong lòng Lý Quốc Quang thoáng cái biến mất không còn. Không thể không nói Hoàng Nhàn này đúng là có sở trường nói chuyện. Diêu Hiểu Hoa và Cao Thăng hơi ngạc nhiên khi Hoàng Nhàn nói như vậy, chẳng qua hai vị này không tiện nói gì nên coi như không phát hiện.

Hoàng Nhàn đưa khăn lông xong rồi lại rót thêm trà. Lúc này máy điện thoại vang lên, cô đứng sang góc nghe rất nhanh nhíu mày nói:
- Xin lỗi, thật sự có khách, khách cũng đã tới. Tôi không phải không nể mặt ngài mà là không thể nào để người đến trước đi rồi để mọi người tới chứ? Hơn nữa khách ở đây tôi cũng không đắc tội nổi.

Giọng Hoàng Nhàn không lớn nhưng mọi người đều có thể nghe thấy. Sau khi Hoàng Nhàn dập máy, Lý Quốc Quang cười nói:
- Ai vậy? Có phải là bảo chúng tôi rời đi nhường chỗ không? Tôi nói cô Hoàn, tôi lớn như vậy mà lúc ăn cơm chưa bao giờ nhường chỗ cho người khác. Cô bảo thằng kia tới đây để tôi gặp mặt, hắn mà nói như vậy thì xem tôi có đánh hắn không?

Lý Quốc Quang đúng là kẻ quần áo lụa là, Vương Quốc Hoa nghe vậy nhíu mày thản nhiên nói:
- Lý Quốc Quang, nhiều một chuyện không bằng ít một chuyện, nơi này không phải Bắc Kinh. Sau này anh còn cần phát triển ở tỉnh Nam Thiên, thêm một người bạn thêm con đường, thêm kẻ thù thêm bức tường.

Lời này nghe như phê bình nhưng thực tế Lý Quốc Quang lại thấy khác. Vương Quốc Hoa đây là vì tốt cho hắn nên mới nói vậy. Thật sự nếu có quan hệ bình thường thì Vương Quốc Hoa chưa chắc nói như vậy. Cẩn thận suy nghĩ, Lý Quốc Quang cũng hiểu Vương Quốc Hoa đây là nói thật lòng với mình, lời thật thường khó nghe mà.

- Hắc hắc, được, sau này tôi sẽ mang theo đuôi làm người ở tỉnh Nam Thiên.
Lý Quốc Quang nghe lời nói, Vương Quốc Hoa nghe xong cười ha hả:
- Linh tinh, bảo anh ít gây chuyện không phải bảo anh rụt đầu rụt cổ như rùa đen. Nếu gặp kẻ tàn nhẫn, anh em chúng ta còn có thể sợ ai chứ? Ở địa bàn thành phố Việt Châu này có thể làm chúng ta kinh ngạc, thiệt thòi cũng không đến một bàn tay mà.

Vương Quốc Hoa nói rất hợp với suy nghĩ của Lý Quốc Quang. Lý Quốc Quang là kẻ chỉ sợ không có chuyện. Hắn cười hì hì ưỡn ngực nói:
- Nói cũng đúng, người không phạm ta ta không phạm người, ai chọc ta thì cho nó đẹp mắt.

Lý Quốc Quang vừa dứt câu cửa mở ra, bốn nhân viên phục vụ xinh đẹp bưng đồ ăn tiến vào, bỏ đồ ăn cũng không đi mà đứng sau mỗi người để xem có gì cần phục vụ không.

Mấy món phía sau mang lên khá nhanh, Hoàng Nhàn chờ đồ ăn mang lên được một nửa liền cầm hai chai Mao Đài tới, khẽ đặt lên bàn nói:
- Chủ nhiệm Vương, các vị lãnh đạo, chút tâm ý, rượu hôm nay tính tôi.

Loại thủ đoạn này Lý Quốc Quang tự nhiên thấy nhiều, nói thật có thể đến đây ăn thì ai để ý chút tiền nhỏ này. Cần chính là thể diện, Lý Quốc Quang càng là loại người chết cũng vì thể diện, nếu không hắn sao lại dẫn binh lính đập phá cổng hóa chất Minh Viễn? Không phải là vì cảm thấy mình mất mặt sao?

Hoàng Nhàn chờ hai món ăn cuối cùng được mang lên, tự mình bày bàn. Cô cầm chén rót cho mình một chén, giơ lên nói:
- Tôi có chút chuyện cần làm không thể ở đây tiếp các vị lãnh đạo, chén này tôi mời mọi người.

Làm đến bước này tư nhiên không có gì để nói Hoàng Nhàn. Lý Quốc Quang cũng thầm cảm thấy Hoàng Nhàn tuy là nữ nhưng rất giỏi kinh doanh.

Hoàng Nhàn uống xong chén còn chưa đi thì cửa có một lễ tân tiến vào, cô vội vàng nhỏ giọng nói bên tai Hoàng Nhàn. Mặt Hoàng Nhàn biến rất nhanh, cố gượng cười:
- Các vị lãnh đạo, xin lỗi không ngồi cùng được.

Vừa dứt câu cửa bị một người đá văng ra, một người đàn ông mặc âu phục, tóc vuốt keo, mắt không nhìn ai bên trong đã lớn tiếng nói:
- Tôi nói cô Hoàng, cô không cho tôi chút mặt mũi là sao? Sao, sợ tôi ăn không trả tiền ư? Cô đi hỏi xem bổn công tử ở Bắc Kinh ăn cơm có lúc nào không thanh toán?

Triệu Kim Lăng vừa dứt câu thì chuyện rất không hài hòa xảy ra. Lý Quốc Quang trên bàn rượu cười lạnh một tiếng nói:
- Thằng kia mày còn ít lần ăn không trả tiền sao? Tao tưởng là ai kiêu căng như vậy, dám đá cửa phòng ông. Thì ra là một thằng chó chạy đến mua vui. Sao, không ở Bắc Kinh được nên chạy tới tỉnh Nam Thiên làm ông lớn à?

Chính xác là kẻ thù gặp nhau sẽ đỏ mắt. Chu Lạp Phong quá thiếu đức, Vương Quốc Hoa thấy cảnh này liền như nhìn thấy Chu Lạp Phong đang che miệng cười đầy bỉ ổi.

Vương Quốc Hoa không thể ngồi nhìn chuyện ầm lên. Hắn ho khan nhìn thoáng qua Lý Quốc Quang:
- Quốc Quang, bạn từ Bắc Kinh tới à? Giới thiệu một chút đi.

Lý Quốc Quang nghe Vương Quốc Hoa nói vậy đành khách khí nói:
- Một thằng ranh từ Bắc Kinh tới, chị tôi ở đây thì hắn ngay cả cửa cũng không dám vào.
Chị của tôi mà Lý Quốc Quang nói đương nhiên chính là Sở Sở.

- Nhắc Sở Sở làm gì? Có quan hệ gì với cô ấy?
Vương Quốc Hoa có chút mất hứng giống như không muốn nhắc đến thân phận con rể Sở gia của mình. Cái này Lý Quốc Quang có thể giải thích. Hắn cũng cho rằng người như Vương Quốc Hoa không cần lấy nhà vợ ra làm chỗ dựa.

- Tôi chỉ thuận miệng nói mà thôi.
Lý Quốc Quang không giới thiệu mà cười lạnh nói với Triệu Kim Lăng đứng ở cửa:
- Triệu điên, hôm nay anh tao mời khách, tao không muốn gây chuyện làm mất không khí nên không so đo với mày. Mày biết điều thì cút ngay về Bắc Kinh cho tao nếu không lần gặp mặt sau nói chuyện không tốt như thế này đâu.

Triệu Kim Lăng cũng không nể mặt Lý Quốc Quang, chẳng qua hắn khá để ý Vương Quốc Hoa. Hắn đi tới chắp tay nói:
- Triệu Kim Lăng, một nhân vật nhỏ kiếm chút cơm ăn ở Bắc Kinh, không biết ông anh gọi như thế nào?

Vương Quốc Hoa khách khí đứng lên chắp tay nói:
- Vương Quốc Hoa, một cán bộ nhà nước nho nhỏ của tỉnh Nam Thiên, cũng coi như kiếm chút cơm ăn.
Lời này nếu Triệu Kim Lăng coi là thật thì hắn đúng là ngu ngốc. Người Lý Quốc Quang còn kiêng kỵ thì có thể là đơn giản sao?

- Hân hạnh, đã làm phiền, bữa hôm nay tính tôi, hôm nào tôi nhất định đến xin gặp.
Triệu Kim Lăng rất quyết đoán, nói xong xoay người đi. Ai ngờ Vương Quốc Hoa thản nhiên nói.
- Triệu huynh, giám đốc khách sạn này có chút quan hệ với tôi, có thể cho chút mặt mũi không? Ngày sau anh gặp khó xử gì ở tỉnh Nam Thiên thì tôi coi như có vài quan hệ ở tỉnh.

Triệu Kim Lăng lăn lộn ngoài xã hội đã lâu, Vương Quốc Hoa nói gì hắn sao không hiểu. Ý của Vương Quốc Hoa rất rõ, chuyện ở đây đừng nhớ đến, lần sau mọi người còn có thể gặp mặt.

Triệu Kim Lăng nhìn cục diện ở góc độ khác. Vương Quốc Hoa ở trường hợp này có thể đè ép Lý Quốc Quang thì có thể thấy không phải nhân vật bình thường. Thật sự làm ầm lên thì chủ tịch tỉnh Đoạn Phong cũng chưa chắc đã có thể mạnh mẽ ra mặt. Quan hệ giữa thế hệ trước đó là dùng một chút nhạt đi một chút, điểm này Triệu Kim Lăng hiểu rất rõ. Có lẽ đến khi đời con của hắn trưởng thành thì hầu hết quan hệ đã không biết bay biến đi đâu.

- Được, được, hy vọng mọi người về sau vẫn là bạn, cáo từ.
Triệu Kim Lăng quyết đoán xoay người đi, không ở lại lâu một phút, hôm nay hắn đến có chút lỗ mãng. Không ngờ gặp Lý Quốc Quang còn không tính, còn gặp một thằng không biết sâu cạn, sau khi về nhất định phải nghe ngóng rõ ràng, miếng thịt béo Hoàng gia đương nhiên không dễ dàng ăn được. Nếu như không thể thì Triệu Kim Lăng cũng hy vọng về sau có thể làm bạn. Vương Quốc Hoa nếu đủ cứng thì mọi người chính là bạn, không đủ cứng thì chỗ lạnh nào đó mày cứ cút tới đó.

- Mẹ mày chứ, dám mạnh miệng hả?
Lý Quốc Quang đứng bật lên ném chai rượu trong tay ra ngoài, chai rượu bay về phía gáy Triệu Kim Lăng.

Vương Quốc Hoa dù muốn ngăn cũng chậm, cũng may có một người bên cạnh Triệu Kim Lăng nhanh nhẹn, vung tay ra chặn chai rượu lại. Sau đó hắn còn cười cười đặt chai lên bàn, ánh mắt uy hiếp vừa định nhìn một vòng đã gặp phải ánh mắt âm u lạnh lùng của Cao Thăng.

Tên kia không khỏi run lên, người vô thức lui về sau một bước. Cao Thăng lạnh nhạt nhìn hắn:
- Thân thủ được đó, chẳng qua không nên ra vẻ ở đây.

- Ăn cơm của ông chủ, hiển nhiên phải bán mạng cho ông chủ.
Đối phương khá cứng, Cao Thăng cười cười đứng lên nói:
- Đây không rộng mấy, hay là đi ra ngoài một chuyến.

Lúc này Triệu Kim Lăng đi tới cửa không quay đầu lại mà nói:
- Lui.

Người đàn ông kia gật đầu nói với Cao Thăng:
- Lần sau có cơ hội nhất định sẽ thỉnh giáo.

Cửa cuối cùng đã đóng lại, Lý Quốc Quang còn thấy chưa đủ nên mắng to:
- Thằng chó kia không ra gì cả. Mấy năm qua ở Bắc Kinh tai họa không ít cô gái. Có lần không ngờ còn đấu với tôi, làm tôi tức lấy chai rượu đập hắn. hôm nay nếu không phải Quốc Hoa ngăn lại thì tôi sẽ cho hắn lưu lại ký hiệu trên đầu.

Vương Quốc Hoa cười hắc hắc:
- Hừ, chút bản lĩnh của anh người ta coi vào đâu. Không thấy thân thủ người bên cạnh Triệu Kim Lăng sao? Hôm nay nếu không có Cao Thăng ở đây thì chúng ta lấy gì cản người ta. Người như tôi anh thì mười người cũng chưa chắc đụng được vào cọng tóc người ta.

Lý Quốc Quang rõ ràng không phục, chẳng qua Vương Quốc Hoa nói cũng là thật. Hắn đành ngoan ngoãn ngồi xuống lẩm bẩm tỏ vẻ khó chịu.

Cao Thăng lúc này nói:
- Vương ca nói không sai, người kia có công phu khá cao, trên tay dính không ít máu. Tôi nếu không nhìn lầm thì chắc đã từng đi ở biên giới. Nếu tôi đấu với hắn cũng chỉ có sáu phần thắng.

Lý Quốc Quang cho dù không phục nhưng Cao Thăng nói vậy làm cho hắn phải im miệng. Vương Quốc Hoa cau mày thở dài nói:
- Việc này nhất định chưa xong, Quốc Quang về coi chừng một chút, Triệu Kim Lăng kia không phải người dễ dàng từ bỏ ý đồ đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.