Ác Nữ Vương Phách Lối

Quyển 5 - Chương 17: Mạng lơ lửng trên dây (1)




Đi một đoạn đường dài mà nàng không hề biết mình đã đi đâu. Nơi này vắng vẻ thế này, thực nguy hiểm quá.

Thấy đằng sau có tiếng xe ôtô đuổi theo mình, nàng bất giác chạy nhanh về phía trước. Nhưng ngay sau đó nàng lại có cảm thấy còn có một chiếc xe máy cũng đang đuổi theo mình khiến nàng càng chạy nhanh hơn nữa.

Nàng dừng lại thở hổn hển vì quá mệt. Không quay mặt lại, nàng khẩn khoản:

- Tôi ăn ở lương thiện, chưa từng hại ai bao giờ. Các người đừng bắt tôi.

Bỗng từ phía xe đó có tiếng cười lớn:

- Em gái à? Đến xe anh mình cũng không nhận ra sao?

Thì ra là ông anh nàng, làm nàng hết hồn.

- Xí. Anh Bin đểu thật đó, cứ thích trêu em ý.- nàng xụ mặt.

- Ý sao lại tại anh. Tại em lo lắng quá ý mà.

- Chả tại anh thì tại ai. Nếu sáng nay không phải anh bỏ em để em phải đi bộ thì bây giờ em đâu phải lang thang ở đây rồi. - Nàng chun mũi lên, nũng nịu giận hờn.

- Gớm ông anh này biết lỗi rồi. Em chun mũi đáng yêu quá cơ.

Nói rồi anh trai nhéo má đứa em gái yêu của mình. Hành động này lọt vào mắt một người. Phong ngồi trong xe quan sát nãy giờ. Do kính ôtô được cách âm khá tốt nên chỉ qua nhìn thấy sẽ dễ lầm tưởng hai người kia là người yêu. Cậu ta không hiểu sao tự nhiên cảm thấy thật chướng mắt. Thì ra người con trai cô nhắc đến trong mơ đây sao. "Cũng đẹp trai đó. Nhưng không bằng mình"- cậu ta tự sướng.

Quản gia Trương qua tấm gương chiếu hậu thấy cậu chủ như thế thì cười thầm, ngẫm:"cô gái ấy khiến cậu chủ để ý ngay từ lần đầu gặp. Thật là vi diệu quá đi."

Phong mở cửa xe bước ra.

- Ê cô kia. Cô không nhớ mình quên thứ gì sao? Con gái gì mà...

- Tôi làm sao thì liên quan gì đến bạn. Mà tôi quên gì thật sao?- nàng vẫn ngây thơ.

Bộ mặt ngây thơ này làm cậu ta phát ngấy.

- Tôi chịu cô luôn đó. Đi học mà không đem cặp về.

Nàng nhìn lại sau lưng, gãi đầu

- À. Tôi quên mất. Cảm ơn bạn đã cầm giúp tôi.

- Không cần cảm ơn. Tôi đi đây.

- Hì. Bạn ra đi thanh thản.-nàng lè lưỡi trêu ngươi hại Phong thâm tím mặt mày.

- Cô....

- Sao? Tôi làm sao? Người ta tốt thế mà.

Không đỡ lại được với người như nàng.

Để gỡ rối, ông anh đành lên tiếng:

- Em nũng quá đi. Không nên bắt nạt người khác thế chứ. Bây giờ cũng muộn rồi. Anh đưa em về.

- Hì. Vâng anh.

Nhanh chóng nàng khoát tay anh trai mình đi về phía xe đi về, bỏ lại Phong mặt mày khói đang bốc ngùn ngụt " Tôi sẽ bắt cô đền tội".

------------

Trên xe anh trai đang cầm lái, nó bắt đầu kể lể công lao:

- Anh hai hôm nay em làm được việc tốt nhé.

- Vậy sao? Em kể anh nghe nào.

- Hì. Cái bạn vừa nãy ý, là em cứu cậu ta đó.

- Chắc đùa. Em hôm nay lại trở thành nữ anh hùng cơ.- Anh nói trêu.

- Thật mà. Anh không tin thì thôi. Mà chuyện dài lắm,giờ em không thể kể được.

- Thôi được rồi cô nương. Giờ em chuẩn bị để về nhà "thi vấn đáp" với mama đi. - Anh Long (còn gọi là anh Bin-anh của nàng) cười nguy hiểm.

- Ý. Anh nhớ nói đỡ giúp em đó nhé. Tại anh không đèo em, bắt em phải đi bộ thì em mới bị ốm đó nhé. Bắt đền anh.- nàng trách yêu.

- Ừ anh biết rồi.

Nàng vòng tay ôm anh.

- Yêu anh nhất trên đời.

-Gớm em còn trẻ con quá. Em ôm anh thế này mà người yêu anh nhìn thấy thì chết anh à? Mà em chỉ được cái nói miệng. Sau này có người yêu rồi chắc lại cho ông anh này ra rìa chứ gì?

Nàng tỏ vẻ mặt kinh ngạc:

- Oa. Sao anh hiểu em ghê.

Anh Bin cười:

- Anh biết ngay mà.

Nhoáng cái đã về đến nhà, nàng lễ phép chào bố mẹ:

- Mama baba. Con về rồi.

Mẹ nàng thì:

- Ừ. Con về muộn thế này, con có đói không? Mẹ đi hâm lại thức ăn cho.

Còn baba:

- Con gái iu quí của ba đã về rồi đó à? Nghe bạn con bảo con bị ốm à?

Ông anh ganh tị:

- Baba mama. Sao 2 người chả nhớ con gì?

Cả bố và mẹ đều đồng thanh:

- Nhường em con tí đê.

Nàng nhanh nhảu:

- Con khoẻ bố mẹ ạ. Con bị sốt nhẹ thôi ạ. Trưa nay con ăn cơm cùng bạn con rồi nên con không đói đâu ạ.

- Ừ. Vậy con lên phòng nghỉ ngơi chút đi.

- Dạ vâng thưa bố mẹ.

Thả mình xuống chiếc giường thân yêu, nàng thấy mình đúng thật là hạnh phúc. Nàng mới yêu cái gia đình này làm sao. Baba là giáo sư, mama làm công nhân viên chức Nhà nước. Gia đình nàng cũng có một công ty nhỏ về đồ trang sức. Tuy công việc luôn bề bộn nhưng hai người vẫn luôn dành nhiều thời gian chăm sóc chu đáo cho hai anh em nàng. Thế mà gia đình của cái bạn nàng chưa biết tên kia lại khác. "Khổ thân cậu ấy. Mà cậu ta khổ thì liên quan gì đến mình nhỉ"- nàng chậc lưỡi.

-------'-'-----

Thấy vẻ mặt cậu chủ có vẻ tức giận, quản gia Trương khẽ hỏi:

- Cậu đang giận cô gái đó ạ.

Cậu chối:

- Cô ta thì có cái gì đáng để cháu giận cơ chứ. Mà quản gia Trương, khi không ở trước mặt bố mẹ cháu thì ông không cần lễ nghĩa đâu. Chú chăm sóc cháu từ nhỏ, cháu cũng coi chú như cứ xưng chú- cháu cũng được.

- Vâng thưa cậu chủ.

- Vẫn còn cậu chủ gì nữa chú. Còn một chuyện nữa, chuyện chuyển trường... chú sắp xếp cho cháu vào lớp 10a1 ạ.

- Vâng thưa cậu chủ.

- Chú này! Đúng thật là...

Cậu thở dài, lại nhìn vào cuốn truyện tiểu thuyết cầm trên tay:

- Vô bổ.

Rồi cậu nhìn vào dòng chữ tên của chủ sở hữu quyển truyện:

- Trương Ngọc Uyển Nhi. Tên cô khá là kêu đấy. Rồi cô sẽ biết tay tôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.