Ác Nữ Trùng Sinh_Vương Phi Đáng Yêu Của Lãnh Khốc Vương Gia

Chương 72




Không biết vì sao lại muốn gặp anh một lần!

Hai người đối diện, một người kinh ngạc, một người mê mang.

"Muốn gặp tôi? Vì cái gì?"

Trình Tuấn kinh ngạc ngay từ đầu Tiểu Ngũ thế nhưng dự định muốn lặng lẽ mang Trình Hiểu Hải đi, trong lòng bị thắt chặt, may mắn hắn không có làm như vậy, nếu không tìm thấy con, Trình Tuấn sẽ điên mất.

Nhưng nguyên do làm cho Tiểu Ngũ thay đổi ước nguyện ban đầu lại làm cho Trình Tuấn ngoài ý muốn, trước khẩn trương sau đó dâng lên nhè nhẹ mừng thầm cùng với kích động tự cõi lòng, có thể kỳ thật Tiểu Ngũ đối với hắn cũng có hảo cảm hay không? 

Hơn nữa, từ trước đến nay hắn cũng chưa từng đề cập qua chuyện muốn dẫn Trình Hiểu Hải đi, đây không phải chính là minh chứng cho việc Tiểu Ngũ sau khi gặp hắn thì liền sinh ra ý tưởng muốn lưu lại?

Nếu là như vậy, Trình Tuấn hẳn là cũng không tính là tình cảm đơn phương.

Trình Tuấn trong âm thầm hết sức vui sướng, Tiểu Ngũ cũng là ánh mắt mê mang, hiển nhiên cũng không phải rất rõ ràng tại sao bản thân mình lại sinh ra cái ý nghĩ như vậy, loại tâm tình cùng dục vọng "muốn nhìn thấy 

Trình Tuấn" này đối với một động vật mà nói chắc là rất xa lạ, bản thân hắn cũng không có khả năng để giải thích tường tận.

Tiểu Ngũ trầm mặc hai giây sau lắc đầu không nói, Trình Tuấn trong lòng tuy thất vọng, nhưng là không bức bách hắn. Dù sao đi nữa, hắn rất may mắn vì Tiểu Ngũ không có mang theo Trình Hiểu Hải không xuất đầu lộ diện, về phần quan hệ giữa hai người bọn hắn ——

Ngay cả đứa nhỏ cũng đã có còn những phương diện khác, Trình Tuấn cho dù có muốn đạt được hẳn là sẽ không quá khó đi.

"Tiểu Ngũ!" Trình Tuấn nắm lấy hai tay Tiểu Ngũ, thực nghiêm túc mà nhìn hắn, "Nếu như vậy, tôi nuôi anh cả đời được không?"

Tiểu Ngũ nháy mắt mấy cái, vẻ mặt hình như có kinh ngạc. Hai mắt của hắn lâm vào suy nghĩ sâu xa, lại một lần trầm mặc.

Trình Tuấn nhíu mày, "Làm sao vậy? Cậu không đồng ý à?"

Tiểu Ngũ ngẩng đầu, nói: "Anh đồng ý nuôi dưỡng tôi thật sự là quá tốt, đáng tiếc tôi chỉ có thể tạm thời đáp ứng anh."

"Tạm thời?" Trình Tuấn không hiểu, dùng sức tóm chặt tay của Tiểu Ngũ, "Vì cái gì?"

Tiểu Ngũ ánh mắt trong veo, hắn lắc đầu, nói: "Tôi có khả năng về sau vẫn phải trở lại biển cho dù không quay về, đến lúc đó cũng sẽ có sứ thần tới tìm tôi."

"Sứ thần?" Trình Tuấn đầu óc vừa chuyển, ở trong biển chẳng lẽ còn có quốc gia dưới đáy biển à?

"Ừ, sứ thần, chính là binh lính trong tộc người ở bên cạnh trưởng lão."

"Trưởng lão?" Trình Tuấn nuốt nuốt nước miếng, "Các cậu tại ở trong biển đến tột cùng là cái tình huống gì? Có một vương quốc à?"

"Nếu ý của anh là bảo loại chế độ trong xã hội mà có người thống trị với thần dân như loài người thì ở dưới đáy biển là không có, chỉ bất quá tộc cá heo của chúng ta có một chút đặc biệt mà thôi."

"Đặc biệt như thế nào?"

"... Không thể nói cho anh biết!"

"Nói một chút đi, cậu hiện tại chính là ‘vợ’ của tôi, tôi chính là chồng cậu mà! Hắc hắc, người một nhà không cần phải khách khí như vậy đi, nói nghe một chút a!" Những lời này Trình Tuấn nửa đùa nửa thật, dùng để che dấu cảm xúc khẩn trương của hắn. Hắn còn không biết Tiểu Ngũ có cảm giác ở phương diện kia đối với hắn hay không đâu.

Tiểu Ngũ hơi cúi đầu, không thể hiểu hỏi: "Cái gì là vợ, cái gì là chồng?"

Trình Tuấn: "..."

Thở dài, Trình Tuấn nhận mệnh mà đảm đương nhiệm vụ giảng giải tri thức trong xã hội loài người: "Tiểu Ngũ, loài người chúng ta rất có ý thức trách nhiệm, cậu sinh con cho tôi, theo lý thuyết chính là vợ, tôi chính là chồng của cậu nha. Cho nên chúng ta một nhà ba người vĩnh viễn phải ở cùng một chỗ."

Mọi chuyện về cuộc diễm ngộ năm đó cùng với thân thế của đứa nhỏ giờ đã rõ ràng, Trình Tuấn đương nhiên đem Tiểu Ngũ quy lại trong phạm vi "người của ta", mới vừa rồi vốn còn đang có chút xấu hổ, nhưng nhìn Tiểu Ngũ ngây thơ như vậy, hắn ngược lại da mặt dày lên.

(Diễm ngộ: cuộc gặp gỡ đẹp đẽ)

Đương nhiên, Trình Tuấn cũng không biết lần này nói vậy Tiểu Ngũ có nghe hiểu hay không, dù sao thế giới động vật cùng với loài người không hề giống nhau. Tộc cá heo chúng nó hai bên giao phối chỉ đơn thuần là vì sinh sản, không giống như con người còn có mối quan hệ tình cảm phức tạp như vậy. 

Tiểu Ngũ là cá heo biến hóa thành, chỉ số thông minh so với những chú cá heo bình thường cao hơn nhiều, nhưng tư duy vẫn là cách thức của động vật. Trình Tuấn tuy rằng hiểu được điểm ấy, nhưng dưới tình hình này, hắn vẫn có chút không thể khống chế được trong lòng vẫn có chút vọng tưởng.

Quả nhiên, Tiểu Ngũ sau khi nghe Trình Tuấn nói xong câu đó liền nhíu mày, "Vì cái gì sinh con cho anh lại chính là vợ của anh? Ở trong biển tất cả mọi người đều tự do giao phối, không có cách nói là buộc ai phải trung thành với ai."

Trình Tuấn: "..."

Xem đi, hắn chỉ biết là sẽ như vậy, quả nhiên vừa rồi nói như vậy chính là vọng tưởng.

Chỉ có điều ——

"Không quan hệ, tôi sẽ khiến cho cậu nguyện ý vĩnh viễn ở cùng một chỗ với tôi, dù cho tạm thời cậu cũng không có ý thức như vậy, nhưng có một ngày nhất định sẽ có."

Trình Tuấn trời sinh lạc quan tiến thủ, ra phòng khách vào phòng bếp, nuôi được con khỉ con thuần hóa được cá heo, hiện tại bất quá đối mặt một chướng ngại hơi cao cấp một chút, sinh vật siêu tự nhiên nhưng là, chỉ cần hắn không phải là một tên đầu đá, hắn tin tưởng có thể làm cho tên kia cảm động.

Bất quá, giống như có cái gì không thích hợp.

Hình như, trong lúc không để ý bị dời đề tài a!

Đang nói tới hoàn cảnh sinh tồn trong biển cùng với tộc của Tiểu Ngũ...

Trình Tuấn ngâm nga hát đứng lên làm bữa sáng, tâm tình hạnh phúc như muốn bay lơ lửng. Hắn làm món cá trắm đen hấp cho Tiểu Ngũ làm đến mỹ vị, làm cho Trình Hiểu Hải trứng lòng đào hình trái tim chần nước sôi cùng với lạp xưởng thơm ngào ngạt, ăn cùng với một chén cháo mễ mềm dẻo, còn mình thì ăn liền hai cái bánh bao lớn.

"Ba à, bữa sáng xong chưa ạ?" Trình Hiểu Hải từ trong phòng ngủ đi ra, một bên xoa mắt một bên đi đến phòng vệ sinh, đi ngang qua phòng bếp nhìn thoáng qua, phát hiện trên bàn nhà ăn hoàn toàn trống không, thuận miệng hỏi một câu.

Trình Tuấn vui tươi rạo rực mà bay ra phòng bếp, đột nhiên ôm lấy Trình Hiểu Hải xoay tròn một trận, "Con trai ngoan, bữa sáng ngay lập tức xong liền! A cạc cạc cạc cạc..."

Rõ ràng trước kia cũng rất yêu rất yêu đứa bé này, tuy rằng vẫn luôn cho rằng hắn với nó không có quan hệ huyết thống, nhưng trong lòng mình chăm sóc thương yêu không chút nào giả dối, thật lòng thật dạ.

Nhưng mà, tối hôm qua khi biết nó chính là con trai ruột của mình, mới phát giác thì ra trước kia vì nhóc con làm vẫn không tốt, chưa đủ nhiều. Giờ này khắc này, Trình Tuấn mới thật sự cảm nhận được người khác thường nói "Nâng ở trong tay sợ rơi, ngậm trong miệng sợ tan " là cái dạng cảm thụ gì.

"Ba à, ba làm sao vậy?" Trình Hiểu Hải hoảng sợ gọi to, ba nhóc tự nhiên hứng khởi làm cho một chút buồn ngủ của nhóc không còn sót lại gì, "Làm gì mà cười khủng bố đến như vậy? Ngươi là con quạ đen tinh hóa thành ba ta sao?"

Trình Tuấn cười vui vẻ đem nhóc con thả lại trên đất, hai mắt híp thành một đường, hai tay xoa nắn thịt đô đô trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nhóc con, "Ba ba làm sao có thể là quạ đen tinh! Ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt đi thôi, a đúng rồi, ba ba giúp con dồn bánh được không? Ai nha, con xem con này quần sao lạ mặc lệch như thế nha, đến đây để ba ba giúp con chỉnh lại một chút."

Trình Hiểu Hải hoảng sợ mà nhìn chằm chằm Trình Tuấn vài giây, đôi mắt đột nhiên đỏ lên, đẩy Trình Tuấn ra khóc to gọi Tiểu Ngũ: "Chú Tiểu Ngũ, chú mau tới a, ba con sinh bệnh mau mau gọi điện thoại gọi xe cứu thương! Ô oa..."

Trình Tuấn: "..."

Tiểu Ngũ thân thể trần truồng nước tí tách rơi từ phòng tắm chạy ào đến, vừa thấy con khóc nước mũi giàn giụa, tức giận tầm mắt chỉa ngay tới Trình Tuấn.

Trình Tuấn lập tức giơ hai tay lên: "Tôi chỉ là kích động quá thôi mà!"

Trình Tuấn hôm nay huấn luyện rất không thuận lợi, Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, Tiểu Tam chúng nó hoàn toàn không nghe lời hắn chỉ huy, mặc kệ dùng cá tươi ngon như thế nào cũng không thể khiến cho nhóm cá heo có chút hứng thú.

"Hôm nay xảy ra chuyện gì a?" Lý Tĩnh Như mày ủ mặt ê đứng ở bên cạnh hồ, đối với cử chỉ khác thường của nhóm cá heo cảm thấy không thể giải thích nỗi.

Trình Tuấn liếc mắt Tiểu Ngũ ở trong nước bơi qua bơi lại, nhìn đồng hồ trên cổ tay, vỗ vỗ bả vai Lý Tĩnh Như bảo cô nàng về phòng nhân viên nghỉ nghỉ ngơi một lát, chính mình thì nhảy vào trong nước, đuổi theo Tiểu Ngũ.

Ngàn không nên vạn không nên, chính là buổi sáng không nên đem Trình Hiểu Hải dọa khóc, Trình Tuấn cuối cùng cũng biết Tiểu Ngũ miệng nói lời uy hiếp cũng không phải là nói giỡn.

Tiểu Ngũ ở trong nước bơi qua bơi lại, thập phần vui sướng, dùng hình người sử dụng cả tay lẫn chân bơi không giống, hắn ở trong nước tới lui cũng không trở ngại, giống như cá heo vậy.

Trình Tuấn đuổi theo hắn, đem hắn tha lên trên mặt nước, thở dốc lấy lòng: "Ngoan Tiểu Ngũ, cậu chơi đủ rồi đi? Tôi đã học được bài học rồi, làm ơn hãy thương xót, đừng bảo nhóm Tiểu Nhất bọn họ đối nghịch với tôi nữa, sắp phải biểu diễn a!"

Tiểu Ngũ nhìn thời gian, cũng sắp tới thời gian biểu diễn: "Được rồi, về sau tuyệt đối không được khi dễ con nữa!"

Trình Tuấn lập tức giơ ngón tay lên trời thề: "Kiên quyết sẽ không!"

Hôm nay biểu diễn có chút gắng sức, tối hôm qua cả một đêm hai người đều không ngủ, nhất là Tiểu Ngũ, đầu đêm chiếu cố Trình Tuấn bị ngất, sau nửa đêm lại kể hết mọi sự kiện đã trải qua, căn bản là không chợp mắt. 

Khi buổi biểu diễn bắt đầu, Trình Tuấn để cho Tiểu Ngũ đến phòng nghỉ nghỉ ngơi, còn mình cùng với Lý Tĩnh Như chống đỡ.

Sau khi xảy ra sự kiện lần trước sư tử biển cắn người, nhân viên trong viện hải dương tất cả dốc 200% sức lực tinh thần, sợ lại xảy ra sự cố không hay.

Trình Tuấn kỳ thật cảm thấy không cần phải khẩn trương như thế, hết thảy cứ dựa theo quy trình thực hiện là được, chỉ cần trong lòng trân trọng động vật, động vật nhất định sẽ không cắn ngược.

Năm chú cá heo sau khi được Tiểu Ngũ gợi ý biểu hiện hoàn mỹ, giúp cho Trình Tuấn với Lý Tĩnh Như giảm bớt không ít gánh nặng, chiếm được sự trầm trồ khen ngợi của tất cả khán giả.

Một giờ sau buổi biểu diễn chấm dứt, khán giả từ từ tan cuộc, Lý Tĩnh Như ở phía sau nói cho Trình Tuấn biết, hai tháng sau cô nàng kết hôn, với Tư Thần cho nên trước khi cưới hai tháng này không đi làm.

Tin tức này làm cho Trình Tuấn vô cùng ngoài ý muốn, Tư Thần nhị thế tổ kia mới vừa mới nhận được quyền lợi đưa đón không phải sao? Cũng mới không lâu, đột nhiên quyết định kết hôn, này thật sự có chút khiến cho người ta giật mình.

"Kỳ thật em cũng rất thích anh ấy, thoạt nhìn hấp ta hấp tấp không làm việc đàng hoàng, nhưng một khi nghiêm túc cũng là người rất lợi hại.

Trước kia đều là bị cha mẹ của anh ấy làm hư đi, hiện tại hắn đồng ý để em quản, nguyện ý vì em từ bỏ những thói xấu trước kia, bằng lòng đến công ty làm việc với thái độ nghiêm túc chứ không phải bày vẽ cho em nhìn mà thôi. 

Hắn là thật sự đã thay đổi. Một người nam nhân vì một phụ nữ làm được thế này, em cũng không làm kiểu, cho nên khi anh ấy cầu hôn em cũng sảng khoái đồng ý."

Lý Tĩnh Như là một cô nương thẳng thắn, không có giống như nhiều cô gái tâm tư vòng vèo, chỉ cần Tư Thần bằng lòng phấn đấu, cô nàng cũng đã cảm thấy mỹ mãn.

"Chúc mừng cô nha Tiểu Lý! Bất quá tôi sau này rất thảm, sau này thiếu một đồng nghiệp quý báu rồi."

Lý Tĩnh Như tạm nghỉ không khỏi làm cho Trình Tuấn cảm thấy tiếc hận, cái cô nương này nhiệt tình hào phóng rốt cục cũng phải gả cho người khác, sau này muốn tìm một người hợp ý như vậy chỉ sợ không dễ dàng.

Lý Tĩnh Như lau chút nước trên đầu ngón tay, cười nói: "Anh Tuấn ở đây không phải là còn có Tiểu Ngũ sao, em đi rồi vừa lúc hai anh có thể ở trong thế giới riêng chỉ hai người!"

Trình Tuấn theo bản năng nhìn nhìn bốn phía, thấp giọng nói: "Con bé tinh quái này, cô chỉ biết nói bậy, coi chừng lại giống lần trước tạo ra hiểu lầm như vậy."

Lý Tĩnh Như ‘phốc’ một tiếng nở nụ cười, thấp giọng nói: "Anh Tuấn, anh tốt nhất chú ý một chút nhìn ánh mắt khi Tiểu Ngũ nhìn anh đi, nếu hắn là con gái không nghi ngờ hắn chính là yêu anh đó."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.