Ác Nữ Kim Tiểu Mãn

Chương 9




Trăng sáng sao thưa. !

Vùng ngoại ô trấn Dương Tây, trong khu đất rộng rãi bên cạnh con đường quê có ba cái bóng đen cấp tốc chạy tới bên này, không xa phía sau họ còn rất nhiều bóng người đang đuổi theo.

Khoảng cách của hai bên đang dần thu hẹp lại.

- Nhị tỷ, tam ca, các người đi trước.

Bóng đen thon thả dừng lại trước tiên thở dốc một hơi nói.

Chính là Đại đương gia của "Yên Chi xã", được xưng là ma nữ số một giang hồ phương Bắc Yên Chi Hồng Uyển Thiên Thiên. Cho dù giọng nói của Uyển Thiên Thiên vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng đã bị hơi thở nặng nhọc bán đứng.

Vị ma nữ tung hoành giang hồ lúc này bị thương không nhẹ.

- Không được. Thiên Thiên em cùng Tống Hoàn đi trước đi, chị sẽ cản phía sau.

Đường Huyên lập tức phản đối.

Trong bóng đêm Nhị đương gia Yên Chi xã mặc một bộ quần áo bó sát màu xám rỉ sét, không ngừng nhìn lại phía sau, bộ ngực cao vút không ngừng phập phồng, hiển nhiên cũng không thoải mái.

- Nói cái gì thế? Đương nhiên là hai người đi trước, tôi ở lại cản đường chúng.

Tam đương gia Tống Hoàn cũng thở hổn hển nói.

Trong ngữ khí của Tống Hoàn tràn đầy oán hận, còn mang theo uất ức không nói ra được.

Đúng vậy, chính là ủy khuất.

Yên Chi xã trên giang hồ phương Bắc uy phong hiển hách như thế nào? Bao nhiêu bạn bè trên giang hồ nghe đến tên "Yên Chi xã" và "Yên Chi Kiếm" đều vô cùng lo lắng. Nhiều khi không cần ba vị đương gia đích thân ra mặt, mà chỉ cần nói một câu thì mọi việc phiền toái đều được giải quyết hết. Hiện giờ cả ba vị đương gia cùng ra tay mà lại bị người ta đuổi giết ở ngoại thành hoang vu, thậm chí muốn chạy trốn còn khó.

Uyển Thiên Thiên, Đường Huyên, Tống Hoàn đều bị thương, còn tiếp tục bị truy đuổi như vậy, ai cũng đừng mong chạy thoát, sớm hay muộn sẽ bị đuổi kịp.

- Đừng nói nhảm!

Uyển Thiên Thiên gào to một tiếng.

- Đến lúc nào rồi mà còn tranh cãi những thứ vô dụng này? Hai người các ngươi ai có thể cản nổi Trì Bân?

Một tiếng quát này lập tức trấn trụ Đường Huyên và Tống Hoàn, hai người ngơ ngác nhìn nhau, ai cũng không lên tiếng nữa.

Uyển Thiên Thiên nói không sai.

Hai người bọn họ ai cũng không đỡ nổi Trì Bân.

Cái gã mập mạp kia cả người núc ních toàn thịt, so với hà mã không gầy hơn bao nhiêu, nhưng thân thủ không phải tầm thường. Không cần nói Đường Huyên và Tống Hoàn đã bị thương không nhẹ, cho dù cả hai người hoàn toàn khỏe mạnh cũng không chạy thoát khỏi tay Trì Bân được mấy lần.

Nhất là lúc này trong một hai chục dặm truy đuổi, Trì Bân nặng trên trăm cân nhưng cũng không để chậm lại nửa bước, ngược lại càng đuổi càng thu hẹp lại khoảng cách. Đương nhiên là do gã thủ đoạn bỉ ổi đánh lén nhóm người Uyển Thiên Thiên làm cho họ đều bị thương không thể toàn lực tháo chạy, nhưng sự nhẫn nại của Trì Bân cũng thật kinh người.

- Vậy cô phải làm sao?

Tống Hoàn có phần sốt ruột hỏi.

Trong hoàn cảnh bình thường đấu một chọi một, Uyển Thiên Thiên đương nhiên không sợ Trì Bân. Nhưng tình hình trước mắt rõ ràng là không bình thường. Uyển Thiên Thiên bị thương rất nặng, hơn nữa không phải là vết thương bình thường mà đã xâm nhập vào cơ thể tạo thành nội thương.

Cổ mộ thời Hán kia cũng thật sự là tà môn.

Là Tam đương gia của tổ chức trộm mộ lớn nhất phương Bắc, Tống Hoàn trong giới trộm mộ có thể nói là kinh nghiệm phong phú, có loại cổ mộ nào chưa từng thấy? Thế mà lại chưa từng thấy dạng này, vừa vào địa cung liền cảm thấy rõ ràng sự bất đồng.

Rất âm u!

Hàn khí xâm nhập vào người.

Một tên trộm mộ lại nói nó "Âm u" nghe vào quả thực là buồn cười, nhưng cảm giác của Tống Hoàn là thực. Không chỉ Tống Hoàn có cảm giác đó, mà Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên cũng có cảm giác như vậy.

Cái sự âm u của cổ mộ này thực sự khác thường, dường như bọn họ không phải là vào địa cung cổ mộ cách bề mặt đất 5~6 mét, mà là không cẩn thận rơi xuống mười tám tầng địa ngục.

Cái loại hàn khí âm u tập kích người đó không phải do tâm lý sinh ra, mà là đến từ cảm giác trong lòng.

Giống như trong ngôi cổ mộ kia có một đôi mắt lạnh lẽo âm u từng phút từng giây trừng nhìn bọn họ, cái loại nguyền rủa và âm sát đến từ viễn cổ, chỗ nào cũng xâm nhập vào, theo sát trên người bọn họ đến từng lỗ chân lông, chen chúc chui vào trong cơ thể họ.

Đường Huyên và Tống Hoàn vẫn còn tốt chỉ rùng mình mấy cái, Uyển Thiên Thiên thì "Vết thương cũ phát tác" ngay tại chỗ, không thể không sử dụng một tấm "Chính khí phù" Tiêu Phàm tặng, mới có thể miễn cưỡng chống lại hàn khí xâm nhập.

Tình cảnh này cũng vô cùng quỷ dị.

Đường Huyên và Tống Hoàn về mặt võ thuật và nội công đều không bằng Uyển Thiên Thiên, theo lý thì họ mới là những người không chịu nổi hàn khí xâm nhập trước. Nhưng giờ họ trái lại không sao cả, có lẽ liên quan đến phương thuốc Tiêu Phàm kê cho họ.

Cho đến tận bây giờ Tống Hoàn vẫn không phục Tiêu Phàm, nhưng y không thể không thừa nhận phương thuốc Tiêu Phàm kê cho y rất đúng bệnh. Chiếu theo đơn uống thuốc triệu chứng âm hàn theo y lâu năm rõ ràng đã chuyển biến tốt đẹp. Tình hình của Đường Huyên cũng tương tự như y, ước chừng một khoảng thời gian ngắn nữa âm khí trong cơ thể bọn họ sẽ dần tan hết.

Tiêu Phàm không kê phương thuốc cho Uyển Thiên Thiên chỉ viết cho cô một pháp môn về đạo khí. Theo như Đường Huyên kể thì Tiêu Phàm cũng đã nói đây là một phương pháp về đạo khí, không chắc có tác dụng. Nếu muốn loại bỏ toàn bộ âm khí độc hại trong cơ thể của Uyển Thiên Thiên, phương pháp tốt nhất là ở bên cạnh Tiêu Phàm ngày đêm không rời để Tiêu Phàm đúng giờ làm phép cho cô mới hy vọng trừ hết tận gốc.

Nhưng Uyển Thiên Thiên lại không để lời cảnh cáo của Tiêu Phàm vào trong lòng, tự làm theo ý của mình.

Tính cách của ma nữ số một này vốn là như vậy, nếu lời nói của người nào cũng có thể nghe lọt tai thì Uyển Thiên Thiên có còn là ma nữ số một trên giang hồ phương Bắc không?

Nhưng ngôi cổ mộ thời Hán này âm khí nặng vô cùng, vượt xa dự liệu của mọi người.

Uyển Thiên Thiên bị âm khí xâm nhập làm vết thương cũ phát tác, sau khi rời cổ mộ lại bị Trì Bân đánh lén. Với tình hình của cô hiện nay thì chính cô cũng khó đối phó được với Trì Bân, huống chi bên cạnh Trì Bân còn có nhiều trợ thủ bản lĩnh không tồi.

Mọi người đi trước, tôi chặn bọn họ lại một chốc. Chỉ cần mọi người đều đi trước, còn một mình tôi chưa chắc bọn họ đã chặn lại được.

Uyển Thiên Thiên chậm rãi nói, nhưng ngữ khí vô cùng chắc chắn, không thể thương lượng.

Đường Huyên và Tống Hoàn lại liếc nhau một cái.

Uyển Thiên Thiên nói lời này có chút tổn thương người, quả thực chính là xem bọn họ như "Gánh nặng". Đương nhiên bây giờ không phải là lúc so đo loại chuyện này, là trợ thủ hay là gánh nặng tùy thời điểm mà khác nhau.

Tỷ như khôi giáp, thời điểm chiến tranh kịch liệt là vật bảo mệnh, lúc công thành tác chiến thì chiếc áo giáp nặng nề lại trở thành trói buộc.

Dưới tình huống bình thường, Đường Huyên và Tống Hoàn võ công không thấp, cùng liên thủ với Uyển Thiên Thiên thì đương nhiên họ là trợ thủ. Nhưng trong tình hình hiện tại thì ba người liên thủ cũng đánh không lại người ta, như vậy "Tự mình thoát thân" lại càng phù hợp với thực tế.

- Đi mau, chớ trì hoãn!

Mắt thấy truy binh càng ngày càng đến gần, Uyển Thiên Thiên lại quát khẽ một tiếng.

Cũng chỉ trong thời gian nói mấy câu đó truy binh đã đuổi đến. Người đứng phía trước thân hình vô cùng to lớn mập mạp, tựa như một núi thịt lớn. Dưới ánh trăng trong trẻo lạnh lùng làm cho người ta có cảm giác bị chèn ép. Ai cũng không thể tưởng tượng được núi thịt cực đại đó lại có thể chạy nhanh như vậy, giống như là ngựa phi.

Toàn bộ mặt đất gần như đều chấn động.

Trong cái nghề trộm mộ này Trì Bân xem như là lão tiền bối, rất ít người nghĩ rằng "Âm Dương Nhãn" Trì Bân lại là một tên béo mập cường tráng như vậy. Cho dù dựa vào phỏng đoán khách quan nhất, thì thể trọng của Trì Bân cũng phải trên một trăm cân.

Tốc độ của Trì Bân từ từ chậm lại, đứng tại vị trí cách Uyển Thiên Thiên chừng sáu bảy mét thở hổn hển.

Mặc kệ Trì Bân võ công cao cường cỡ nào, sức chịu đựng cao bao nhiêu, nhưng với thể trọng không chỉ gấp hai lần Uyển Thiên Thiên đó của y thì việc liên tục chạy một hai chục dặm không dừng, vẫn là xuất toàn lực để chạy mà có thể xem như không có chuyện gì, không đỏ mặt không thở gấp, nào có dễ dàng như vậy?

Theo sát sau Trì Bân là ba người, hai nam một nữ, trong đêm tối không nhìn rõ diện mạo đều giống như đám người Uyển Thiên Thiên mặc quần áo bó sát, chỉ có thể từ dáng người mà phân biệt được nam nữ. Có điều dáng người của nữ nhân kia tương đối yểu điệu, so với Uyển Thiên Thiên và Đường Huyên cũng không kém gì.

Ba trợ thủ của Trì Bân hiển nhiên cũng là những kẻ lão luyện, không cần Trì Bân phân phó đã lập tức tản ra bốn phía bao vây nhóm người Uyển Thiên Thiên, không cần nói một lời nào, nhưng lại biểu hiện ra sự ăn ý kinh người.

- Đều đứng lại!

Uyển Thiên Thiên hừ lạnh một tiếng.

Ba người đang tản ra lập tức dừng bước lại.

- Đại đương gia đã nghĩ thông rồi?

Trì Bân lại thở dốc một hơi cười nói, giọng điệu tương đối thoải mái. Theo cục diện trước mắt mà nói, ông ta rõ ràng đang chiếm ưu thế, đương nhiên có thể ung dung, không vội vàng không hấp tấp.

- Trì thúc, cái này là thúc không đúng rồi…

Uyển Thiên Thiên cười khanh khách một tiếng, ngọt ngào nói, nghe vào dường như thật sự là đang nói chuyện với một vị trưởng bối quan tâm đến cô, không nhìn ra một chút ác khí nào.

Trì Bân trên giang hồ sánh ngang với sư phụ của cô, tiền nhiệm đại đương gia Yên Chi xã. Uyển Thiên Thiên lúc còn nhỏ cũng đã gặp Trì Bân vài lần, cho nên gọi "Trì thúc" cũng đã thuận miệng rồi. Chỉ có điều lúc này lại ngầm mang theo ý châm chọc.

- Ngài là trưởng bối cùng vãn bối tranh giành đồ vật cũng đã không nên rồi, vậy mà ngài còn trốn ở bên ngoài đánh lén, thực sự là không hợp với thân phận của ngài a Trì thúc. Việc này mà đồn ra ngoài thì mặt mũi Âm Dương Nhãn Trì đại trưởng môn phải để ở đâu a? Một đời anh danh, trôi theo nước chảy.

- Đại đương gia phê bình rất đúng, hổ thẹn, hổ thẹn……

Trì Bân mở lớn miệng cười ha hả nói, không có lấy một chút tức giận.

- Vốn chú cũng không định đi chuyến này, đã già rồi còn cần mấy vật ngoài thân này làm gì? Nhưng mà Thiên Thiên, đồ vật lần này rất quan trọng với Trì thúc, chỉ cần cháu để lại đồ vật, Trì thúc lập tức bồi tội với cháu. Hơn nữa Trì thúc cũng nói luôn, Trì thúc không lấy không đồ vật của cháu, nếu cháu muốn trao đổi thứ gì cứ việc nói ra. Chỉ cần chú có thì cháu muốn cái gì cũng được, tuyệt đối không nuốt lời.

Trì Bân nói xong nhìn lướt qua cái hộp đen như mực được kẹp dưới cánh tay Uyển Thiên Thiên.

Trong đêm tối, cặp mắt của Trì Bân phát ra ánh sáng xanh mởn tựa như con độc lang trên thảo nguyên đi lại trong đêm, cực kỳ đáng sợ.

- Thiên Thiên, ba đổi một! Trì thúc nguyện ý dùng ba đồ vật đổi lấy cái trong tay cháu, thế nào, chú đã đủ thành ý chưa? Cháu cũng biết chỗ của chú còn mấy thứ rất tốt. Cháu cứ chọn đi, chú tuyệt đối không cò kè mặc cả.

Không đợi Uyển Thiên Thiên trả lời, Trì Bân lại tiếp tục nói, giọng điệu vô cùng thành khẩn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.