Ác Mộng

Chương 26




Phong Ca

Ta nheo mắt nhìn hắn, rồi gật đầu nói: “Được.”

Sau đó bỏ tay hắn ra, bước ra ngoài.

Hắn muốn cứu Quân Hoàng, ta lại không thể trơ mắt nhìn hắn chết.

Vì thế ta đến Doanh Châu nơi có Hồi Sinh Thảo, nơi ấy mặc dù có rất nhiều Hồi Sinh Thảo nhưng cũng có tới 17 thần thú thủ hộ, lần trước hắn chỉ đi trộm vài cây, dù là cố ý dâng nước nhưng một thượng tôn nhất giới như hắn còn bị đánh cho hồn phách cũng phải tiêu tán, vậy nên cũng chẳng dễ dàng gì.

Ta trước tiên niệm quyết ẩn thân, định lặng lẽ vượt qua nhưng lại không tưởng tượng được, ta vừa động, quyết ẩn thân đột nhiên vô hiệu, 17 thần thú khí thế hùng hồn ập tới, bao vây lấy ta!

Chuyện đã đến nước này, ta cùng không thể nghĩ nhiều, chỉ có thể đánh bừa, tay trái vung lên, chặn lại luồng kiếm quang bằng lòng bàn tay, tay phải cầm kiếm, quét ngang, lập tức thấy một đạo ánh sáng dài đâm xuống.

Ta đã rất nhiều năm không đánh nhau, nhưng cũng không thấy lạ, có điều thần thú dù sao cũng không tầm thường, giao đấu mấy chiêu ta đã cảm thấy chống đỡ không nổi.

Chúng bảo hộ Hồi Sinh Thảo vô cùng tốt, ta ngay cả một chút đường sống cũng không có. Nhưng thời gian của Liễu Hoa Hiên và Quân Hoàng hữu hạn, không thể chậm trễ, ta không khỏi có chút lo lắng, nên lại càng dùng nhiều sức.

Vội vàng qua lại mấy chiêu, ta tới gần thần thú hơn rồi một kiếm hoa vung ra, thẳng hướng đầu thần thú, thần thú chấn kinh lui ra sau, ta ngay lập tức thừa dịp khe hở lao về phía Hồi Sinh Thảo, nắm một bó đầy tay.

Ngay nháy mắt ấy, thần thú đột nhiên chụp lên lưng ta, ta liền ném Hồi Sinh Thảo ra thật xa, miệng phun ra một ngụm máu, cảm giác ngũ tạng lục phủ đều đảo lộn hết.

Con đường phía trước đã bị chặn, hơn mười thần thú vây ta ở giữa, rồi bổ nhào tới.

Ta một tay cầm kiếm, một tay che chở Hồi Sinh Thảo, đám thần thú có lớn có nhỏ, nhưng không con nào không nhanh nhẹn linh hoạt, động tác tàn nhẫn. Dù sao cũng đã thụ thương, ta tiếp chiêu có chút khó khăn, đừng nói đến thoát ra, lúc này ta chỉ có thể tiếp từng chiêu từng chiêu với đối phương.

Lòng ta chùng xuống, ta dĩ nhiên đã mệt mỏi rã rời, vì thế liền cắn răng, vung trường kiếm lên, bức chúng lui xuống một trượng rồi lập tức ngự phong tìm đường ra.

Chúng đuổi theo, ta cũng không ngăn cản, mặc cho pháp lực đánh lên người, ta chạy như điên, chỉ lo chạy thoát thân.

Có một thần thú cắn trúng bả vai ta, trong lòng ta biết mình quyết không thể chậm nửa động tác nên càng gắng sức tránh về trước, ta thấy toàn thân đã huyết nhục mơ hồ. Trên vai đau nhức không thôi, ta thậm chí không dám quay đầu, chỉ nghĩ đến mà đã thấy sợ hãi.

Ta cứ chạy như điên, cảm giác được pháp lực liên tục quất vào ngươi nhưng cũng không biết rốt cuộc là bị thương bao nhiêu.

Ta nghĩ có lẽ ta đã thật sự nhập ma, tâm trúng mê chướng nên đã vì người đó mà điên rồi. Cư nhiên có thể không để ý sinh tử mà vì một nữ tử khác đến cướp Hồi Sinh Thảo.

Ta ước chừng bản thân không thể chống đỡ nổi mà đến Ma giới đoạt Minh Thuỷ Châu nữa nên đành về U Minh Phủ trước. Trên người đã đau đến chết, trước mắt ngày càng mông lung, trên trán vì cố gắng gượng mà mồ hôi đầm đìa. Nhưng ta không dám ngã xuống, nắm chặt Hồi Sinh Thảo trong tay, đầu óc trống rỗng đi về phía trước.

Ta không biết mình đã đi bao lâu, đến khi ngẩng đầu lên, lại thấy trên cây nhân duyên kia, những dải lụa đào tung bay. Có người nam tử quay lưng về phía ta, đang treo một dải lụa khác.

Tầm mắt ta khi thì rõ ràng, khi thì mông lung.

Nhưng đến khi nhìn rõ, trên những dải lụa đó, tất cả đều là tên ta, và Bách Lý Quân Hoa.

Nam tử như phát hiện phía sau có người, quay đầu lại. Rồi sau đó trong nháy mắt, ta thấy đồng tử hắn đột nhiên mở to, sắc mặt thoắt cái trắng bệch.

Ta cuối cùng cũng không thể chống đỡ nổi nữa, ngã nhào về phía hắn. Khoảnh khắc đó ta không biết vì sao, chỉ có một ý niệm trong đầu.

Nếu hắn có thể đón được ta, ta sẽ ước nguyện với hắn, cùng hắn một mối nhân duyên đời đời kiếp kiếp.

Thương thế của ta có lẽ quá nặng, dù ta muốn tỉnh lại nhưng sống chết cũng không thể tỉnh được.

Nhưng ta biết, ta phải tỉnh lại, Liễu Hoa Hiên đang chờ ta, Quân Hoàng đang chờ ta, ta nếu bất tỉnh, đổi lại chính là tính mạng của Liễu Hoa Hiên, tính mạng của Quân Hoàng.

Trong lúc ta nửa tỉnh nửa mê, chỉ nhớ đến tính mạng hai người kia, lại không biết mình đã nói những gì. Giữa mông lung nắm chặt tay ai, nghe được tiếng thở dài của người đó.

Hắn hỏi ta: “Nàng thật sự muốn cứu họ?”

Tiếp theo, hắn lại nói: “Nếu ta không cứu họ, nàng cũng vẫn liều chết đi cứu?”

Ta không biết mình đã trả lời thế nào, lại nghe người đó thở dài, sau đó cảm giác có gì in xuống trán, ấm áp mà mềm mại, đầy tình thâm ý trọng.

Hắn nói: “Được, ta sẽ đi thay nàng.”

Dứt lời, ta bỗng cảm thấy tay trống không, lại nghe tiếng bước chân. Ta vẫy vùng muốn tỉnh lại, muốn nói với người kia.

Đây là chuyện của ta, người đừng bận tâm.

Là ta khờ, ta điên, trong đầu ta chỉ nuôi cá vàng, hắn không cần phải ngốc nghếch theo ta. Ta sợ ta không tỉnh lại được nữa, ta sợ ta sẽ nợ hắn cả đời.

Thế nhưng ta lại trì trệ chưa thể tỉnh được, đầu óc hỗn loạn, vô số thanh âm văng vẳng bên tai, tiếng nói, tiếng động ồn ào.

Đầu tiên là nam tử như mưa bụi Giang Nam kia, hắn ở trước mặt mọi người, hạ xuống lời thề son sắt: “Ta thành tâm đối đãi với Tiếu Nhi, nguyện thương yêu bảo hộ nàng, làm bạn cả đời.”

Rồi sau đó hắn lại nắm tay ta, đứng trên cầu Nại Hà, nhìn dòng Vong Xuyên cuồn cuộn chảy, nói cùng ta: “Tiếu Tiếu, nàng có nguyện ý cùng ta nhìn dòng Vong Xuyên, cứ như vậy cả đời này?”

Ta gật đầu cười khẽ, tâm tính thiếu niên vội vàng xao động là thế, nên cũng dễ dàng ưng thuận cả đời.

Rồi hình ảnh bỗng xoay chuyển, hắn một chưởng đánh văng ta, ở trước mặt ta nuốt vào nguyên đan của ta, bất chấp lời khẩn cầu của ta, hắn lại nói: “Xin lỗi, Tiếu Tiếu…Ta không có cách nào…”

Ta đã cho là ta sẽ khóc, ta sẽ hận, ta sẽ sợ.

Nhưng trong giấc mộng này, không giống trước đây, một người bỗng ôm lấy ta, lặng lẽ giữ chặt ta, che đi đôi mắt ta.

Vòng ôm của hắn ấm áp là vậy, mang theo lan huân tự nhiên, ngập tràn chóp mũi ta. Hắn ở bên tai ta thì thầm: “Tiếu Nhi, ta sẽ không để bất kỳ ai tổn thương nàng, thà để nàng phụ thiên hạ chứ tuyệt không để người trong thiên hạ phụ nàng.”

Ta gắng gượng mở miệng, nhưng lại không phát ra tiếng.

Chỉ có thể nhìn hình ảnh đổi tới đổi lui, hắn mỉm cười, hắn thương tâm, hắn cầm ngọn hoa đăng, giữa nhân thế phồn hoa, hỏi ta: “Ngươi có thích không?” Hắn dưới tàng cây nhân duyên, lẳng lặng viết tên ta và hắn, sau đó từng dải từng dải lụa, kết đầy trên cây.

Ngày trước hắn nói với ta, hắn sẽ chờ. Vì thế đã chờ ta, cho dù ta tổn thương hắn, cho dù lòng ta lại mang một hình bóng khác, chưa bao giờ thật sự có hắn.

Ta cuối cùng cũng từ trong mộng tỉnh lại, cảm thấy trên gối ấm áp ẩm ướt, ngoài phòng truyền đến tiếng chuông gió, đinh linh rung động, thanh tĩnh bình an. Thương thế của ta đã khỏi, trong thân thể ẩn ẩn có một dòng nước ấm, ta theo bản năng tìm hiểu, phát hiện là linh lực của Bách Lý Quân Hoa.

Ta vội vàng xuống giường lao ra khỏi phòng, đang định ngự gió bay đi thì phát hiện linh lực trên người cũng bị Bách Lý Quân Hoa phong ấn, nhất thời không thể sử dụng được. Lúc này, một tiên tỳ xuất hiện trước mặt ta, cung kính hành lễ. Nàng mặc phục sức của tiên tỳ Bồng Lai đảo, khuôn mặt thanh tú động lòng người, đúng thực U Minh Phủ ta dung mạo không hề tốt chút nào.

“Diệp Tiếu thượng thần, người muốn đến chỗ Liễu thượng tôn ở Đông Cực?”

Cô gái cung kính hỏi, lời nói cũng không e dè.

“Bách Lý đảo chủ đâu?”

“Diệp Tiếu thượng thần, người chỉ có thể đến chỗ Liễu thượng tôn ở Đông Cực hoặc ở lại U Minh Phủ.” Tiên tỳ cúi mình vái chào, mặt không đổi sắc. Ta lạnh mặt, chạy lại phòng ngủ rút trường kiếm ra, chỉ thẳng vào nàng: “Ta hỏi Bách Lý Quân Hoa ở đâu?”

Đối diện với kiếm khí của ta, tiên tỳ này cũng không chút căng thẳng, sợ sệt, chỉ bình tĩnh đứng yên đó, chậm rãi nói: “Ngay lúc này, ba trăm đệ tử Bồng Lai đảo đang ở U Minh Phủ bảo hộ Diệp Tiếu thượng thần, Diệp Tiếu thượng thần cứ yên tâm, không cần lo lắng.”

“Ngươi bớt nói cho ta!” Ta rốt cục nhịn không được, nắm lấy ngực áo nàng, giận dữ nói: “Chủ tử của ngươi đâu?”

“Đảo chủ nói, mời Diệp Tiếu thượng thần đến Đông Cực đợi ngài, ngài chắc chắn sẽ mang Minh Thuỷ Châu về.”

Minh Thuỷ Châu…

Minh Thuỷ Châu…

Nói đến từ này, ta dần khôi phục thần trí.

“Ta ngủ mấy ngày rồi?”

“Năm ngày.”

“Năm ngày? Còn lấy Minh Thuỷ Châu làm gì!”

Ta đẩy nàng ra, cảm thấy đầu óc trống rỗng.

Năm ngày.

Liễu Hoa Hiên sợ là chỉ còn một khối thi thể lạnh như băng, còn cần gì Minh Thuỷ Châu. Hơn nữa Minh Thuỷ Châu dễ lấy vậy sao? Ma giới dễ xông vào vậy sao? Mặc dù hắn là Bồng Lai đảo đảo chủ, mặc dù hắn anh dũng thiên hạ vô song, mặc dù…

“Không được, ta muốn đi tìm hắn. Giải ấn cho ta, ta muốn đi tìm hắn…”

Ta mờ mịt lao ra ngoài, tiên tỳ kia ở phía sau khẽ thở dài, ta thấy cả người bỗng nhẹ bẫng, tiên tỳ kia đã niệm chú, nâng ta lên.

Nàng ngự gió ở trước ta, hành lễ nói: “Thất lễ, nhiệm vụ được giao, xin thượng thần chớ trách.”

Dứt lời, nàng mang ta hướng về phía nơi ở của Liễu Hoa Hiên.

Ta không hề giãy dụa, chỉ hỏi nàng: “Đảo chủ nhà ngươi chắc chắn sẽ về?”

Nàng dừng một chút, không đáp lời, ta nắm cổ tay nàng, không kiềm được lo lắng trong lòng, quát: “Chắc chắn về?”

Nàng rốt cục cũng mở miệng, ngữ điệu không mặn không nhạt: “Đảo chủ chắc chắn sẽ về.”

“Được.” ta lui từng bước, buông tay nàng, cực kỳ phẫn nộ nói: “Lần này ta tin ngươi, nếu hắn không trở về, ta sẽ cho ngươi chôn cùng hắn!”

Nói xong, ta không nói chuyện với nàng nữa, cả đường lặng im, đi đến chỗ Liễu Hoa Hiên.

Mới vừa tiếp đất, ta đã vội vàng phóng đi, nhưng không có cảnh tượng tàn nhẫn như ta dự đoán. Quân Hoàng không có hồn phi phách tán, vẫn an an ổn ổn nằm trên giường; Liễu Hoa Hiên không có phi hôi yên diệt, cũng ổn ổn an an nằm trên giường. Ta tiến lên từng bước xem mạch đập của hắn, sau khi cẩn thận xem xét, phát giác mặc dù tình huống của hắn rất nguy cấp nhưng hồn phách chưa tán, đang được một cỗ linh lực khác bảo hộ. Ta thần lực đã bị phong ấn, không thể biết được linh lực đó từ đâu, nhưng nghĩ cũng biết, là linh lực của Bách Lý Quân Hoa. Ta lại xem xét mạch đập Quân Hoàng phát hiện đối phương cũng đang dùng Hồi Sinh Thảo.

Hồi Sinh Thảo dùng như thế nào?

Linh lực vạn năm của Hồi Sinh Thảo đi vào, chạy thẳng đến phổi. Tình trạng Liễu Hoa Hiên, dùng thuốc cũng vô dụng, hắn vừa trị liệu thương thế cho ta, cấp linh lực hộ thể cho Liễu Hoa Hiên, lại dùng Hồi Sinh Thảo cho Quân Hoàng, sau đó còn dám lẻ loi một mình xâm nhập Ma giới lấy Minh Thuỷ Châu?!

“Điên rồi… Điên rồi… Hắn quả nhiên là điên rồi…”

Ta lẩm bẩm thành tiếng, nhìn hai người đang bất động nằm trên giường, toàn thân lại không nhịn được run rẩy.

Ta không dám nghĩ, cũng không muốn nghĩ, trong đầu rỗng tuếch, chỉ cảm thấy giống như bị ai đó nhúng vào hàn băng cực bắc, toàn thân từng đợt từng đợt lạnh lẽo đến thấu tận tâm can.

Ta nói không ra lời, cũng không thể nghĩ được gì, qua hồi lâu, ta cảm thấy đầu óc đã thanh tỉnh.

Ta đứng dậy, ra khỏi phòng, đến đình viện bên ngoài.

Ta không biết mình bị sao, dù sao cũng cứ tự nhiên như vậy, bật ra câu nói đó.

Ta nghe thấy giọng nói của chính mình, vài vạn năm chưa từng kiên định đến vậy, như đang nói một lời hứa hẹn giản đơn, nhưng lại là lời thề sinh tử.

Ta nói: “Thôi, nếu người đã chết, ta sẽ đem mệnh này cho người, đi cùng người.”

Nói xong, ta vung kiếm, trên cây đào bên đình, mạnh mẽ xuyên qua. Ta đứng trên hành lang dài, lẳng lặng nhìn cây đào, rồi bật cười.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.