Ác Mộng

Chương 17




Phong Ca

Một lần lãng du lại là năm trăm năm.

Năm trăm năm, cũng đủ để mối tình đầu của ta bám rễ ăn sâu. Năm trăm năm sau, ta cùng hắn đi gặp nhóm Phượng Nhi, Giản Hề, Đại Miêu, nhưng vừa thấy hắn, nhóm người Phượng Nhi đã biến sắc, Giản Hề phất tay áo nhảy dựng lên, mặt lạnh hỏi: “Thượng tôn, người nếu buồn chán thì đi nhìn dòng vong xuyên của người đi, đừng trêu chọc Tiếu Tiếu!”

Ta lại nghe Phượng Nhi nói: “Aiss, thượng tôn thật đúng là có tình ý với ám nguyệt u lan nha!”

Lời nói hàm chứa ý châm chọc, ta không hiểu vì sao họ lại khắc khẩu nên chỉ im lặng ngồi bên, cùng Đại Miêu, Mộc Tử Du ăn bánh uống trà.

Liễu Hoa Hiên nghe những lời này lại vẫn duy trì ý cười, chậm rãi nói: “Ta thành tâm đối đãi với Tiếu Nhi, nguyện thương yêu bảo hộ nàng, làm bạn cả đời.”

Khi hắn nói chuyện, ngữ điệu thong thả tự nhiên, như một người bình thường. Lòng ta lại như sóng biển quay cuồng, kích động đến mức tay cầm tách trà cũng run rẩy.

Nhóm Phượng Nhi không thèm tiếp lời, Giản Hề hừ lạnh một tiếng, lại nói: “Thượng tôn, người thật lòng?”

Liễu Hoa Hiên mỉm cười không nói, sau một lúc hắn mới lên tiếng: “Nếu cần thề, ta cam chịu bị thiên lôi đánh.”

Không khí một mảnh tĩnh lặng, Phượng Nhi lại hừ lạnh, phủi tay đứng dậy bỏ đi. Nhìn bóng dáng Phượng Nhi rời đi, đôi mi thanh tú của Liễu Hoa Hiên nhíu lại, nhưng với tính tình nhẫn nại của hắn, cũng không nói gì.

Ở chung mấy trăm năm, ta biết vị đại thần này thân kiều thịt quý, tính tình rất bá đạo. Nhưng lúc này hắn lại nhẫn nhịn, khiến ta không thể không rung động. Vì thế, dù nhóm Phượng Nhi có ám chỉ khuyên bảo thế nào, ta vẫn ngoan tâm đi theo hắn, ngay cả tên hắn ta cũng chỉ gọi ‘A Hiên’

Có lẽ sớm chiều bên nhau hơn năm trăm năm, ngày qua ngày bên ta, lời ngon tiếng ngọt, nói đến mức tim ta cũng ngọt. Khi đó ta thật không có tiền đồ, một lòng đợi đến khi hắn thành thân cùng ta, sau đó giúp phu quân dạy nhi tử, giống cuộc sống của phàm nhân, làm bạn cùng hắn mấy ngàn mấy vạn năm.

Hắn thường nắm tay ta hỏi: “Tiếu Tiếu, nếu ta phạm phải sai lầm gì, nàng có bỏ ta đi không?”

Ta sao lại muốn bỏ hắn?

Dù có sai lầm nào, cũng làm sao đủ khiến ta rời bỏ hắn?

Vì thế ta vuốt ve khuôn mặt hắn, trả lời: “A Hiên, ta sẽ không rời bỏ chàng. Dù chàng muốn ăn tim ta, ta cũng nguyện hai tay dâng hiến.”

Song, ta cũng quá đề cao vị trí của hắn trong lòng ta. Đến khi hắn thực sự muốn ăn tim ta, hoá ra, ta cũng không hoàn toàn cam tâm tình nguyện.

Có một ngày, hắn đột nhiên biến mất, vừa đi là hơn mười ngày trời, khi hắn trở về, mình đầy thương tích, trong tay cầm một cây Hồi Sinh Thảo, nói với ta: “Tiếu Tiếu, Tiếu Tiếu, ta sợ nàng cuối cùng cũng sẽ có ngày rời bỏ ta không quay lại. Ta đã hái Hồi Sinh Thảo này, cho nàng.”

Hồi Sinh Thảo vô cùng quý hiếm, thực vật như chúng ta, chỉ cần hồn phách còn là có thể cải tử hồi sinh, được canh giữ bởi 17 thần thú, hắn lại không sợ chết?!

Ta ôm hắn thầm oán: “Chàng làm gì thế này? Dù ta chết, chàng cũng không thể chết!”

Dứt lời, ta bắt mạch cho hắn, phát hiện mạch tượng của hắn rất yếu, tiên phách đã mất hết, chỉ còn lại nguyên đan chống đỡ. Ta vội vàng lấy nguyên đan của ta ra, nguyên đan của ám nguyệt u lan có tác dụng thu thập hồn phách, trên trời dưới đất người thần đều muốn có nhưng lại không biết nguyên đan của ám nguyệt u lan để ở nơi nào trên thân thể, hình dạng thế nào. Trên thực tế, nguyên đan của ám nguyệt u lan giấu kín ở những nơi khác nhau, chỉ có ám nguyệt u lan tự thân nguyện ý, triệu hồi nguyên đan thì người khác mới có thể thấy.

Mà nguyên đan của ta, chính là trái tim ta.

Vì thế ta lấy tim mình ra, thay hắn tụ hồn, khi đó hắn nằm trên giường nhìn ta, sắc mặt đau đớn vô cùng.

Thần sắc ấy khiến ta toàn thân phát lạnh, ta chỉ nghe hắn nói cảm thấy mệnh mình sắp hết, vì thế vội vàng an ủi: “A Hiên, chàng đừng sợ, nguyên đan của ta đây, ta sẽ tụ hồn cho chàng, chàng sẽ không sao đâu.”

Hắn mỉm cười gật đầu, im lặng nhìn ta. Ta niệm chú, dần dần đưa hồn phách của hắn trở về, ngay lúc hồn phách tề tựu đầy đủ, không đợi ta thi pháp, hồn phách liền đột nhiên quay lại cơ thể hắn, lúc đó điện quang hỏa thạch, hắn nhanh tay cầm lấy nguyên đan trên tay ta, một chưởng đánh văng ta ra xa, nuốt nguyên đan vào bụng.

Trong chớp mắt ấy, ta cảm giác rất rõ nội lực dần tụt xuống, kinh mạch từng đoạn vỡ tan, trái tim như bị ai đó lấy ra, xé nát, sau đó chặt đứt thành nhiều mảnh, ném thật xa.

Đau đớn!

Đau đớn quá!

Máu tươi đầm đìa khiến ta không dám tin.

Ta ngỡ ngàng nhìn hắn, nhìn hắn dáng vẻ vô sự thản nhiên, gọi tên hắn “A hiên.”

Hắn từ từ thở dài, chậm rãi nói với ta: “Xin lỗi… Ta cũng là bất đắc dĩ!”

Ta cảm thấy có nước mắt đang chảy xuống, làm nhoè mắt ta. Ta vẫn si tâm vọng tưởng, níu kéo hắn: “A hiên, chàng trả nguyên đan cho ta…cứ vậy ta sẽ chết…”

“Tiếu Tiếu, xin lỗi!”

Hắn cúi người, nhẹ nhàng ôm lấy ta: “Ta muốn tụ hồn cho nàng ấy, muốn tìm thân thể cho nàng ấy. Trong thiên địa này, chỉ duy nhất mình màng là ám nguyệt u lan… Xin lỗi… Xin lỗi…”

Hắn vẫn lặp lại câu xin lỗi này.

Ta thấy tim dần lạnh đi. Có cái gì đó xẹt qua đầu ta, rõ ràng hơn.

Ta rốt cục hỏi: “A hiên, chàng nói cho ta biết, chàng gọi là gì…”

Hắn đối với ta…nhóm Phượng Nhi cũng gọi hắn thượng tôn, tên thật của hắn, nhất định không phải A Hiên. Trước kia ta không muốn nghĩ, không muốn để tâm, nhưng mà hôm nay, ta cuối cùng cũng phải hỏi cho rõ.

Hắn cứng người, càng ôm ta chặt hơn. Qua hồi lâu, hắn mới mở miệng, nói ra cái tên đó – Liễu Hoa Hiên!

Ta cười thành tiếng đến.

Liễu Hoa Hiên, trên trời dưới đất, ai lại không biết. Phụ thần khai thiên tích địa, tạo dựng sinh linh, chúng ta tất cả đều phải gọi một tiếng thượng tôn.

Năm đó hắn cùng Thiên đế Mặc Tử Dạ, và U Minh Phủ Quân Hoàng, cũng chính là gốc ám nguyệt u lan đầu tiên tu luyện thành tiên, giữa họ khúc mắc yêu hận, có ai không biết, ai không hiểu?

Sau đó, Quân Hoàng bị Mặc Tử Dạ giết chết, hắn liền bặt vô âm tín, biến mất khỏi tiên giới không để lại dấu vết, nguyên lai là đi trấn thủ dòng vong xuyên, nguyên lai là đi tụ hồn cho nàng, nguyên lai… nguyên lai… là vì đợi nàng hồi sinh.

Ta vốn là khách qua đường không chút quan hệ. Lại vì để nàng được hồi sinh mà xuất hiện.

Ngươi có từng yêu một người đến vậy?

Yêu đến tê tâm liệt phế, đứt ruột đứt gan.

Ta cười lớn, lệ chảy thành dòng, cảm giác được thân thể mình đang từng chút từng chút lạnh đi.

Ta nắm tay hắn, ngửa đầu nhìn dung nhan tuấn tú tuyệt trần của hắn, vẫn không cam lòng, hèn mọn nhìn hắn, hy vọng hỏi: “Liễu Hoa Hiên, chàng có từng yêu ta, cho dù chỉ một chút?”

Hắn im lặng, hồi sau mới mở miệng: “Chưa từng!”

Vì thế ta rốt cục cũng cảm thấy được, trái tim của ta quả thật đã không còn nữa.

Chớp mắt đó, ta cũng đã hiểu ra, bất quá là do ta cam tâm tình nguyện quấn quýt si mê. Hắn nói yêu ta, thương ta, bảo hộ ta, hết thảy lời ngon tiếng ngọt cũng chỉ vì thân thể này của ta, vì nguyên đan được phong kín kia.

Ta si ngốc nhìn hắn, ngón tay xoa xoa khuôn mặt hắn, vầng trán, ánh mắt, mũi, môi, như muốn khắc từng chi tiết này vào lòng.

Cuối cùng, ta nhẹ nhàng cười, nói khẽ: “Ta không cần tình yêu của ngươi, ta không cần tình yêu.”

Dứt lời, ta dùng chút dư lực liên lạc với Phượng Nhi cùng Giản Hề ở thiên đình, rồi thương lượng với hắn: “Thượng tôn, ta có thể đem nguyên đan cho ngươi mượn tụ hồn, trong tứ hải bát hoang này, ngoài thân ta, quả thật còn có thuật tố thân, ta nguyện cắt bỏ một nhánh, dùng làm ký chủ cho tố thân thuật, mong thượng tôn tha cho tiểu tiên, được không?”

Hắn im lặng một lúc, cuối cùng gật đầu nói: “Được.”

Giây phút đó ta đã biết, ta và hắn, cứ thế, đã xong rồi.

Sau đó, nhóm Phượng Nhi tới, giúp ta vẽ vài lá bùa đặt trước ngực, xem như là bảo vệ cái mạng tàn. Nguyên đan ta cũng cho hắn mượn, sau đó ngầm chặt đứt một chi của ta cho hắn, từ đó, ta và hắn không còn quan hệ. Hồi Sinh Thảo của hắn thực ra cũng không phải cho ta mà là để lại cho nữ tử kia, đợi nàng trở về.

Hắn nếu không đứng trên cầu Nại Hà nhìn dòng vong xuyên thì lại vội vàng đi thu thập vật chứa Tố thân.

Còn ta, cũng không bao giờ dừng lại trên cầu Nại Hà nữa.

Nhớ tới chuyện cũ, ta bất giác uống nhiều hơn.

Thật ra, ta cũng không oán, càng chẳng có ý kiến gì. Thời gian thật vĩ đại, hôm nay ta cũng chỉ nhớ đại khái. Hắn có nói với ta cái gì mà thề non hẹn biển, không biết có phải do ta chưa từng để trong lòng hay không, nhưng đều đã quên sạch sẽ rồi.

Rượu ngon, ta uống hết liền lăn ra ngủ, mơ mơ màng màng, ta lại như thấy một bóng áo trắng bên cạnh, người đó cũng không phải Mặc Băng Khiết, mà là một nam tử

Ta hoa mắt, không thể thấy rõ dung mạo hắn nhưng trực giác cho ta biết đây là một mỹ nam, hơn nữa còn là mỹ nam tuyệt sắc vô song trong thiên địa.

Hắn khẽ ôm mặt ta, hỏi: “Tiếu Nhi, nàng thật sự đã quên ta?”

Thanh âm của hắn ôn nhu triền miên, thoáng như lưu thủy, lại lẳng lặng thấm vào tim ta. Ta cười khẽ hỏi hắn: “Ngươi là ai?”

Hắn không đáp lời, nghiêng người, ngậm môi ta, lặp lại không ngừng: “Tiếu Nhi, Tiếu Nhi.”

Lời hắn gọi đau thương, nặng nề, nùng tình mật ý. Ta xoay tay ôm lấy hắn, hỏi lại một lần nữa: “Ngươi là ai?”

Thân hình hắn cứng đờ, lúc sau, hắn hôn ta thật sâu, chỉ nói: “Ta sẽ tìm nàng, nàng đừng quên ta.”

“Cho dù nàng quên rồi cũng tốt, nhớ được cũng không sao, không yêu cũng được, hận cũng được, oán cũng được. Dù sao, ta phiêu linh ngàn năm chỉ vì tìm được sinh mệnh của nàng.”

Dứt lời, hắn liền im bặt. Ta cùng hắn quấn quýt si mê trong mộng, đoạn đối thoại ấy, sao lại thấy quen thuộc. Tựa hồ là nhiều năm trước, đã từng xảy ra.

Ta ôm hắn, hắn hôn ta, sau đó một tiếng lại một tiếng, một câu lại một câu, gọi ta, Tiếu Nhi.

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.