Ác Mộng

Chương 16




Phong Ca

Biết con không chết, lão già Tống Nho vui sướng không yên, vội nói với người bên ngoài: “Mau, đưa công tử về phủ.”

Ta rời khỏi thân thể Tống Tử Mạch, lúc gần đi còn không quên trừng mắt nhìn Tô Thiển Chi đang từ phòng đi ra.

Ta nhìn thân thể kia được đưa về Tống phủ, sau đó máu tươi đầm đìa đưa về phòng ta, trong khi đại phu và bọn hạ nhân hớt ha hớt hải, ta ngồi yên một bên xem náo nhiệt. Còn Mặc Băng Khiết từ khi thân thể Tống Tử Mạch được đưa về thì ngây ngốc đứng đó, sững sờ nhìn bộ dạng chật vật của thân thể đó mà không nói lời nào. Chờ mọi người đều đi rồi, nàng vẫn đứng yên, một lúc sau, nàng khẽ thở dài, ngồi xuống bên giường nói với ta: “Tỉnh lại đi, họ đi cả rồi.”

Nàng vừa nói xong, ta nhanh chóng trở lại thân thể, sau đó cảm thấy toàn thân cao thấp đều đau, cả tim cũng đau. Ta vội nói với Mặc Băng Khiết: “Ta chữa thương, ngươi không được nhìn, quay đầu lại đi.”

Cuộc đời ta sợ nhất là người khác nhìn thấy bộ dạng khốn đốn của mình, biết thiên kính không mở, ta cũng có thể thi triển pháp lực.

Nhưng Mặc Băng Khiết lại không nói năng gì, chỉ im lặng nhìn ta, nhìn rất chăm chú, đột nhiên nàng vươn tay, một bàn tay che khuất miệng mũi ta, bàn tay kia che trán ta, chỉ để lộ ra đôi mắt, nàng nhìn không chớp mắt. Vẻ mặt ấy, như vui sướng, lại như bi thương. Sắc mặt nàng thay đổi mấy bận, ta đang tính thúc giục, nàng đột nhiên nói: “Ngươi tên là ‘Diệp Tiếu’?”

Ta giật mình: “Sao ngươi biết tên ta?”

Nghe ta hỏi trong mắt hắn đột nhiên lộ ra thần sắc như mừng như đau, khác hẳn ngày thường, dường như hắn đang tìm kiếm điều gì đó, cuối cùng cũng đã tìm được. Nét mặt ấy lại khiến lòng ta đau, ta không khỏi than nhẹ: “Ngươi xoay người đi trước, để ta trị thương đã được không?”

“Được.”

Nàng ngoan ngoãn xoay người, ta dùng pháp lực làm liền vết thương được bảy tám phần, lại xoá sạch vết máu trên chăn. Vì còn luẩn quẩn lo lắng về Ti Mệnh Tinh Quân, lại thêm những việc linh tinh, ta vỗ vỗ giường nói: “Ngủ thôi!”

Ta nghiêng người đi ngủ. Nghe ta nói nàng ta cũng không phản đối, ngược lại còn ngoan ngoãn nằm xuống giường, vươn tay ra, ôm ta. Ta thoáng kinh ngạc nhưng cũng không nhiều lời, thấy phía sau như có chút nóng ấm, giống dòng nước ấm thường chảy trên mặt người.

Đến nửa đêm, ta lại mông mông lung lung nằm mộng.

Trong mộng ta phảng phất nghe có người nói: “Tiếu Nhi, Tiếu Nhi, hoá ra đúng là nàng.”

Thanh âm chua xót, nghe vào lại khiến tim ta tê tái, thê lương. Trong mộng ta đang mở miệng, không biết nói gì.

Giọng nói của một nữ tử quanh quẩn bên tai ta, tê tâm liệt phế, làm cho ta từng đợt từng đợt đau đớn đến đứt gan đứt ruột.

Nàng nói: “Đừng tìm ta. Chúng ta hãy buông tha nhau thôi…buông tha nhau thôi…”

Ta nằm trên giường dưỡng thương ước chừng mười một ngày, đại phu có nói ta hồi phục rất mau, hắn chưa bao giờ thấy ai hồi phục mau như vậy.

Lúc hắn nói, Mặc Băng Khiết đang ở bên gọt táo cho ta. Nàng ta từ ngày hôm đó bỗng nhu thuận dị thường, khiến ta không thể không cảm thấy có âm mưu nhưng đôi mắt nàng nhìn ta như đã từng quen biết, nhiều lần ta muốn hỏi nhưng lại cố nén lại.

“Đó là…” ta vừa nói với đại phu đang thu dọn hòm thuốc vừa cắn một miếng táo Mặc Băng Khiết gọt, vẻ mặt đắc ý dào dạt nói: “Gia ta bát tự tốt, sao có chuyện gì được?”

Nói xong, Mặc Băng Khiết lại đưa cho ta một ly trà, ta há mồm uống cạn, đại phu bên cạnh lại cười nói: “Là Tống công tử phúc lớn mạng lớn, không thể so với người thường.”

Ta uống hết trà, cười ngây ngô với đại phu, Mặc Băng Khiết cầm khăn tay nhẹ nhàng lau khoé môi ta, động tác vô cùng tự nhiên, hơn nữa rành rành là dịu dàng, ta hoàn toàn không cảm thấy có thù hằn gì, chỉ có sủng nịch mà thôi.

Đại phu thu thập xong rồi cáo từ, sau đó, trên hành lang đột nhiên vang lên một tiếng gọi thanh thanh, khẩu khí lại quen thuộc: “Tử Mạch, ngươi gần đây đã khá hơn chưa?”

Vừa nghe giọng nói này, cả người ta bỗng phát lạnh, không tự chủ được trốn ra sau Mặc Băng Khiết. Sau lại thấy, ta hiện giờ đường đường một đấng nam nhi mà lại trốn sau một nữ tử thì quá mất mặt, vì thế lại nhô đầu ra. Nhìn thẳng tên Tô Thiển Chi không mời mà tới kia.

Tô Thiển Chi hôm nay mặc áo bào màu tím, trên đầu đội ngọc quan, trong tay phe phẩy một cây quạt, bộ dáng công tử quý phái, cùng với dung nhan của hắn, thật đúng là khí độ bất phàm. Nhưng, ta từng bị hắn tra tấn nên vừa thấy hắn liền lo lắng, không còn tâm trí đâu mà chú ý đến cái sự tao nhã của hắn nữa.

Có lẽ nhận ra sự quẫn bách của ta, Mặc Băng Khiết mặt không đổi sắc đứng chắn trước mặt che khuất tầm mắt ta, bàn tay đặt lên tay đang cầm ly trà của ta, vỗ nhẹ, ý như muốn bảo ta yên tâm.

Tô Thiển Chi nhìn lướt qua ta và Mặc Băng Khiết, đáy mắt đầy thâm ý nhưng vẫn tươi cười, làm như không chút để ý nói: “Băng Khiết, đã lâu không gặp, ta thấy nàng đã thay đổi rồi.”

“Thái tử điện hạ nghĩ nhiều.” Mặc Băng Khiết khôi phục bộ dáng khó gần giống lúc trước khi ta bị thương. Tô Thiển Chi cười: “Ngày xưa Băng Khiết nhìn thấy ta đều gọi Thiển Chi ca ca, hôm nay sao lại không gọi?”

“Thân phận bất đồng.”

“Ồ?” Nghe vậy, Tô Thiển Chi nhíu mày, trong mắt loé lên ý bất mãn: “Băng Khiết thay lòng đổi dạ thật nhanh!”

“…”

Mặc Băng Khiết im lặng.

Lời nàng nói luôn ngắn gọn, đối mặt với Tô Thiển Chi lần đầu gặp mặt, có thể không mở miệng sẽ không mở miệng.

“Haiz, Băng Khiết, nàng làm ta đau lòng quá.” Tô Thiển Chi đưa tay ôm ngực, ta vừa nghe hắn nói liền vui vẻ.

Buồn nôn? Bản đại thần nghe nhân gian diễn đi diễn lại bao nhiêu hí khúc, từ thiên kính nhìn xuống mấy vạn năm, còn xem chưa thấu ư?

Vì thế ta lập tức cầm tay Mặc Băng Khiết đặt trước ngực, thâm tình nói: “Tiểu tâm can của ta, nàng sẽ không rời khỏi ta chứ?”

Nghe ta nói vậy, hai kẻ kia đều định lực rất tốt, Mặc Băng Khiết bỗng cười rộ lên, hất nhẹ mái tóc trước trán đang che khuất mắt ta, gật đầu nói: “Ta không rời khỏi ngươi, đời đời kiếp kiếp cũng không rời khỏi ngươi.”

“Bảo bối, nàng nói thật chứ? Nếu nàng rời khỏi ta, ta uống nước cũng dắt răng. Ta sẽ không có thái dương, không có minh nguyệt, không thể hô hấp, không thể ăn cơm, như cái xác không hồn, chỉ có thể tưởng niệm nàng. Nếu nàng đi rồi, ta dù lên trời xuống biển, thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền cũng phải tìm được nàng.”

Lời ta nói cũng chỉ đùa chơi thôi, nhưng lại thấy trong mắt Mặc Băng Khiết dần có nét bi thương, nàng đột nhiên ôm chặt ta, Tô Thiển Chi ở bên ho khan một tiếng, nàng lại chẳng buồn để ý, chỉ ôm ta, tựa như muốn dung nhập ta vào xương tuỷ nàng, nhu tình nói: “Ngươi phải nhớ lời ngươi nói hôm nay, nếu ta đi rồi, ngươi dù lên trời xuống biển, cũng phải tới tìm ta.”

Cử chỉ này của nàng khiến ta muốn ngất, thật ta không hiểu nổi, con người với tình cảm đáng thương này không phải Tô Thiển Chi, không phải ta, mà là hắn – Mặc Băng Khiết.

Ta không diễn nổi nữa, đúng lúc này Tô Thiển Chi lại ho khan hai tiếng, mở miệng: “Băng Khiết, nàng ra ngoài một chút, ta muốn nói chuyện với Tử Mạch.”

Thái tử ra vẻ rất thân thiết, ta và hắn lúc trước còn có thâm cừu đại hận, bây giờ cứ mở miệng là Tử Mạch.

Mặc Băng Khiết không nhúc nhích, chỉ đứng trấn giữ trước giường ta, Tô Thiển Chi nhẹ phe phẩy cây quạt nhỏ trong tay hắn, bộ dáng không chút vội vàng, cẩn thận đánh giá bài trí phòng ta. Ta biết hắn có chuyện nói, bèn bảo Mặc Băng Khiết: “Bảo bối, ta muốn uống chè hạt sen, nàng đi xem giúp ta đi.”

“Được.” Mặc Băng Khiết gật đầu, đứng dậy, trước khi đi còn không quên liếc mắt cảnh cáo Tô Thiển Chi. Tô Thiển Chi vẫn trưng ra nụ cười lưu manh, gật đầu nói với Mặc Băng Khiết: “Băng Khiết, tiện thể lấy cho ta một phần luôn.”

Mặc Băng Khiết không trả lời, đi thẳng một mạch. Nàng ta vừa đi, Tô Thiển Chi lập tức đóng cửa, chạy tới giường ta, chân thành nói: “Tiểu tâm can, ta luôn ngày nhớ đêm mong ngươi!”

Mặt ta giật giật.

Ta sai rồi, ta thật sự sai rồi.

Hắn chẳng có gì đứng đắn để nói cùng ta cả!

“Họ Tô kia, ngươi không có việc gì làm à?” Ta cắn răng, nhìn quanh tìm xem có thiên kính nhìn trộm không. Ấy vậy mà, ta vô cùng bất hạnh phát hiện, Ti Mệnh Tinh Quân phỏng chừng đang ăn táo ngó lơ rồi.

Tô Thiển Chi nhếch mép cười, thập phần tà ác. Hắn vén tóc ta, một tay chống người, từ từ tới gần ta nói: “Tử Mạch, trước kia sao ta không biết Thừa tướng phủ lại có người thú vị như ngươi nhỉ? Thật sự ta càng nhìn càng thích ngươi.”

“Thái tử điện hạ!” Ta càng lui, hắn càng tiến tới.

“Gọi ta là Thiển Chi.” Hắn tới gần tai ta, thổi khí, cười sảng khoái. Ta thầm rên, trái tim ta cũng già rồi~ sống đã chừng năm vạn ba ngàn năm mà lại bị một phàm nhân đùa bỡn…

“Vậy…ngài rốt cuộc muốn nói gì?” Ta lảng sang chuyện khác, nghiêng mặt đi. Hắn cười khẽ bên tai ta: “Ngươi lo lắng?”

Ta tức giận!

Nhưng, lời này dĩ nhiên ta không dám nói ra. Ta cúi đầu, ra vẻ nghiêm túc nói: “Điện hạ, ngài dựa gần như vậy không hay đâu.”

Dứt lời, ta muốn đẩy hắn ra, ai ngờ hắn nhanh tay hơn ta, vừa điểm huyệt đạo trên người ta, vừa đưa tay tham tiến vào nội y của ta, ta cứng người, hắn lại nở nụ cười: “Tử Mạch ơi Tử Mạch, ngươi hãy theo ta đi, ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi.”

Nói xong, hắn cúi đầu làm bộ muốn hôn ta, ta khóc không ra nước mắt, chỉ có thể ăn ngay nói thật: “Thái tử điện hạ, ngài đấu với cha ta, không cần lôi ta vào chứ?”

Vừa nghe ta nói, Tô Thiển Chi liền cứng người. Hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt lục sắc đầy thâm ý. Hắn đột nhiên cười nhạo, thu tay về, cười nói: “Không ngờ ngươi cũng rất thông minh.”

Haiz, lão thân còn không phải già hơn ngươi cả mấy vạn tuổi!

Ta thầm ai thán, đồng thời cũng cảm thấy may mắn, thân thể hắn sờ soạng cũng không phải là của ta.

“Bất quá,” hắn đột nhiên lại xoa ngực ta, mắt ngập ý trêu đùa: “Xúc cảm thật tốt.”

“Tô! Thiển! Chi!”

Ta sắp nổi giận thì ngoài cửa bỗng vang lên một tiếng nổ, một giọng nói khác đang phẫn nộ thay ta gọi ra cái tên này. Ta và Tô Thiển Chi đồng loạt giương mắt, đã thấy Mặc Băng Khiết tay cầm trường kiếm đứng ngoài cửa, khuôn mặt lạnh lẽo. Ánh mắt nàng quắc nhìn ta và Tô Thiển Chi, hệt như đang bắt kẻ thông dâm tại giường, toàn thân hàn khí bức người, cách xa 3 trượng cũng cảm thấy lạnh.

Tô Thiển Chi nhìn nàng, đầu tiên là giật mình, lập tức cười rộ lên: “Là Băng Khiết à?”

Mặc Băng Khiết sắc mặt rất không tốt, không thèm đáp lời hắn, xông thẳng vào cửa, kiếm dừng ngay trước chóp mũi Tô Thiển Chi, lạnh lùng mở miệng, chỉ nói một chữ: “Cút!”

Tô Thiển Chi sắc mặt khẽ biến, “Mặc tiểu thư, nàng có biết nàng đang chỉ kiếm vào ai không?”

“Ngươi, cút!” Mặc Băng Khiết nói ngắn gọn nhưng lúc này ta lại cảm thấy, nàng nếu là nam nhân thì thật sự trên trời dưới đất đẹp không ai sánh bằng.

Tô Thiển Chi đã lạnh mặt, hắn đột nhiên đứng lên, bước thẳng tới trước Mặc Băng Khiết, gằn từng chữ: “Mặc Băng Khiết, nàng nói hay lắm, ta không cần biết đầu óc nàng có bị nước vào không, nhưng nàng nhớ kỹ, ta, Tô Thiển Chi, là đông cung thái tử, thiên tuế tôn sư, nàng lấy kiếm chỉ vào ta, tưởng ta không dám động đến nàng?”

Mặc Băng Khiết không nói, khinh miệt liếc hắn một cái, rồi ngồi xuống cạnh giường ta, giải huyệt đạo cho ta, sau đó trìu mến nhìn ta: “Ngươi ổn chứ? Hắn có làm gì ngươi không?”

Hắn làm gì ta, nhìn bộ dạng lôi đình của Mặc Băng Khiết trước mắt này ta dám nói sao? Vì thế nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt cảm khái nói: “Hôm nay thời tiết thật đẹp!”

Vừa nói xong liền vang lên một tiếng đồng thanh “Hừ”. Ta xấu hổ quay đầu, nói với Tô Thiển Chi: “Vậy…Điện hạ, ngài còn việc phải làm mà?”

Tô Thiển Chi quay đầu nhìn ta, đột nhiên cười, như đào hoa đua nở, làm ta thất hồn lạc phách.

Thấy ta như vậy hắn rất hài lòng, dùng đầu ngón tay xẹt qua môi mình, cười nói: “Mùi vị quả không tệ.”

Dứt lời, ta chỉ thấy ánh kiếm loé lên, Mặc Băng Khiết đã một kiếm đâm qua. Tô Thiển Chi cười lớn bay ra khỏi phòng, Mặc Băng Khiết xoay người lại, rầu rĩ ngồi bên giường, nhìn ta một lúc lâu, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài nói: “Kẻ này cực kỳ vô sỉ, sau này không thể để ngươi ở cùng một chỗ với hắn được.”

Ta liền gật như gà mổ thóc, Mặc Băng Khiết thế mới cười lại, nghĩ nghĩ rồi thấp giọng nói: “Ngươi giải Toả Ma Thừng cho ta đi?”

Ta trầm mặc.

Nếu giải cho hắn, theo tình cảnh hôm nay, Tô Thiển Chi này còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?

Hơn nữa, ta đã sống mấy vạn năm… là một thượng thần mà không đỡ nổi mấy cái trò sờ sờ ôm ôm đó chắc? Ta vì thế mà sửa lại mệnh cách người ta? Còn là mệnh cách của thần tiên lịch kiếp nữa.

Thiên đình mà phát hiện ra, mấy ngàn năm tu đạo chẳng phải mất trắng, hoặc còn bị đánh xuống trần ấy chứ.

Ta ôm trán thở dài, dùng thuật truyền âm nói: “Băng Khiết, ngươi nhẫn nại thêm chút nữa, đợi hai tên chủ nhân chuyên gây sự kia trở về, ta sẽ giải khai cho ngươi.”

Mặc Băng Khiết không nói, sau một lúc lâu, nàng ôn hòa cười: “Không sao, chỉ cần ở bên cạnh ngươi, ta có bị khóa cả đời cũng không oán.”

Hết

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.