Ác Ma Cũng Đi Làm

Chương 120-3: Chỉ là đùa giỡn




Ở lại Võ Thánh Sơn một thời gian Tần Vô Song mới khởi hành về quê. Tử Bào Võ Thánh đem theo vài Tôn giả tiễn đến tận khi ra khỏi Đế đô.
Dọc đường Tần Vô Song luôn thầm lặng lên đường. Một ngày sau là đến quan đạo bên ngoài châu thành Nam Vân Châu vài chục dặm. Những gì thấy được trên đường khiến Tần Vô Song rất ngạc nhiên.
Dọc đường, Tần Vô Song nhìn thấy hàng nghìn hàng vạn thanh niên vạm vỡ cõng trên lưng một cái sọt, trên sọt buộc những thứ như chăn đệm, bên trong thì để rất nhiều những thứ như lương khô. Nhìn qua họ có vẻ giống như dân đang chạy nạn vậy, nhưng nhìn kỹ thì lại thấy không giống.
Từ vẻ mặt của họ không thấy chút nỗi sợ hãi, càng không có sự thê lương tuyệt vọng của người chạy nạn. Ai ai cũng tỏ ra vui vẻ, thậm chí có phần chờ đợi điều gì đó. Tần Vô Song rất tò mò muốn dừng lại hỏi một chút nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được.
Một lúc sau thì đến cổng thành của châu thành Nam Vân Châu. Muốn về quận La Giang phải đi qua cửa Bắc, ra khỏi thành từ cửa phía Nam, đi về quận La Giang theo con đường lớn phía Nam Nam Vân Châu sẽ nhanh hơn.
Tần Vô Song thấy mấy chục dặm đường quan đạo đều có những thanh niên như vậy. Nếu nói họ tập trung làm loạn, thì họ là những người dân bình thường, lại còn có người là nông dân, tuyệt đối không thể nào chống lại được bộ đội chính quy, mà trong tay họ cũng chẳng có bất cứ thứ vũ khí nào.
Bên ngoài cổng thành thì càng nhiều người hơn. Cổng thành bên này có đến mấy trăm hộ vệ, sắc mặt ai nấy đều rất cẩn trọng duy trì trật tự, đối với những hương dân kia không đuổi mà cũng không cho qua.
- Tổng gia, ngài hãy cho chúng tôi qua đi. Chúng tôi bảo đảm sẽ không gây chuyện đâu, sẽ lặng lẽ đi qua, sẽ không dừng lại đâu mà. Chúng tôi không đến gây sự, cũng không phải đến cáo trạng gì cả.
Một thanh niên khá tinh tế dùng giọng nói không chuẩn lắm của mình nói với Đội trưởng đội hộ vệ.
Tần Vô Song tò mò thúc ngựa lại gần, những hộ vệ kia thấy Tần Vô Song ăn mặc không tầm thường nên cho qua. Mông ngựa của Tần Vô Song vừa lọt qua thì đám dân như ong vỡ tổ định ùa vào. Nhưng hộ vệ đã nhanh chóng tạo thành bức tường người chặn đứng lại. Tên Đội trưởng rút đao ra hét:
- Đứng lại hết cho ta, còn xông vào nữa là bọn ta không khách khí đâu!
Nhìn thấy lưỡi đao, những nông dân này đều khựng lại. Người dưới quê thường sợ quan binh, thấy lưỡi đao sắc lẹm kia đều sang một bên, vẻ mặt chán nản.
Có vài người còn nói:
- Ài, châu thành không cho qua, cùng lắm thì chúng ta đi đường vòng, đi dài hơn vài trăm dặm vẫn có thể đến nơi.
- Đúng thế, Nam Vân Châu này lẽ nào không phải thuộc về Thiên Tứ Lĩnh sao? Thiên Tứ Vương đối xử tốt với thường dân như vậy, tại sao Nam Vân Châu ngược lại, lại hung dữ như thế chứ?
Tần Vô Song thúc ngựa quay lại hỏi một hộ vệ:
- Những người này muốn đi đâu vậy?
Tên hộ vệ nói không mấy thiện cảm:
- Ai biết chúng muốn đi đâu chứ? Mấy ngày nay cứ như phát điên, ngày nào cũng có hàng mấy nghìn người tràn về châu thành Nam Vân Châu.
Tần Vô Song thúc ngựa đi ra nói với những người đứng hàng đầu tiên:
- Các vị, mọi người xung kích châu thành thế này là không được. Dù là có việc đặc biệt cần qua thì cũng phải có sự cho phép của quan phủ, tình huống đặc biệt phải có sự giải quyết đặc biệt. Mọi người cứ lùi lại đã, nói rõ tình hình xem có thể lấy giấy phê chuẩn không.
Những người dân đó thấy Tần Vô Song khí độ bất phàm, y phục cao quý, nghĩ hắn chắc là thiếu gia của gia tộc nào đó, một người đứng ra nói:
- Thưa thiếu gia, chúng tôi đều là dân lành của Thiên Tứ Lĩnh, nay đã vào đông rồi, ruộng vườn không thể canh tác được nữa. Nghe nói Thiên Tứ Vương Phủ đang tu sửa, chúng tôi muốn đi giúp một tay.
- Đúng thế, Thiên Tứ Vương bảo hộ cho cả vùng chúng tôi, con trai của Thiên Tứ Vương là Vô Song Hầu càng là bảo vệ cho cả Bách Việt Quốc chúng rôi. Người ta tốt như vậy, dù chúng tôi có địa vị thấp hèn, không giúp được việc lớn thì cũng muốn giúp việc nhỏ. Quả thật không phải chúng tôi gây chuyện, chỉ là muốn tranh thủ ba bốn tháng nghỉ đông đi giúp người ta xây dựng Vương Phủ mà thôi.
- Đúng thế, vị thiếu gia đây, phiền thiếu gia nói hộ chúng tôi! Nếu đi đường vòng mấy trăm dặm thì lại phải lãng phí mất mấy ngày. Thời gian của nhà nông chúng tôi không nhiều, chỉ muốn giúp nhiều hơn mấy ngày. Chúng tôi sẽ không trở thành gánh nặng của Thiên Tứ Vương Phủ đâu. Thiếu gia xem chúng tôi đều tự đem theo chăn đệm, lương khô, khát thì tìm nước khe suối nào đó uống là được rồi…
Vô vàn những gương mặt đầy thật thà, ánh mắt tràn đầy sự chân thành, có thể thấy những người này đều thành tâm muốn giúp đỡ.
Tần Vô Song không ngờ Thiên Tứ Vương cai quản khu vực trước đây là của Xích Mộc Vương cũng chưa đến hai năm mà đã có danh tiếng và sức hiệu triệu đến vậy. Trong lòng cảm thấy vô cùng ấm áp và tự hào, Tần Vô Song gật đầu:
- Mọi người tại sao lại coi trọng Thiên Tứ Vương Phủ đến vậy? Thiên Tứ Vương bảo vệ lãnh địa, Vô Song Hầu bảo gia vệ quốc, đó là những việc họ nên làm mà.
- Tuy nói là nên làm, nhưng họ khác!
Một anh chàng cao lớn hét lên. Trai tráng quê mùa gặp những lúc thế này nói năng không được gọn gẽ, chỉ có thế hét to lên mà biểu thị tình cảm.
- Khác thế nào?
- Khác thì là khác. Họ tốt hơn nhiều Xích Mộc Vương trước đây. Xích Mộc Vương thu thuế cao, hoàn toàn không nghĩ đến sự sống chết của dân chúng. Một năm chúng tôi trồng trọt canh tác, khi thu hoạch thì đến chín phần phải nộp thuế, chỉ còn lại một phần đến lót dạ còn không đủ, còn không phải sao? Dưới sự cai trị của Thiên Tứ Vương, chúng tôi chỉ cần nộp thuế năm phần, được giữ lại năm phần. Không những có thể no bụng mà còn có chút dành dụm.
- Cho chúng tôi được ăn no mặc ấm, không phải lo lắng sợ hãi, một Vương gia như vậy không ủng hộ thì còn ủng hộ ai?
- Ủng hộ Thiên Tứ Vương! Ủng hộ Vô Song Hầu!
Dân chúng càng nói càng kích động, nhưng hoàn toàn có thể thấy được sự chân thành trên nét mặt của họ. Đây chắc chắn không phải giả tạo, càng không phải những tình cảm khách sáo.
Tần Vô Song có thể hiểu được thịnh tình này của họ. Kiếp trước không phải cũng có rất nhiều người nông dân như vậy sao? Người khác đối xử tốt một thì họ sẽ dùng tình cảm gấp mười để báo đáp. Họ cần không nhiều, họ chỉ cần có thể sống những ngày tháng bình an, không cần quá giàu có, khá giả một chút là đủ.
- Thiếu gia, xin thiếu gia làm chút việc tốt, nói giúp chúng tôi được không? Chúng tôi đảm bảo tất cả sẽ ngoan ngoãn yên lặng đi qua, sẽ không gây ra bất cứ chuyện gì đâu. Đảm bảo không gây chuyện gì đâu.
Tần Vô Song cảm nhận được sự chân thành của họ, bèn gật đầu:
- Được rồi, tâm ý của mọi người thật hiếm có, Thiên Tứ Vương và Vô Song Hầu chắc chắn sẽ vô cùng cảm kích. Ta thay mặt họ cảm ơn mọi người! Mọi người hãy tập hợp lại trước đã, đừng gây hỗn loạn. Cứ một trăm người thành một đội, đứng theo thứ tự, tập kết ở ngoài thành. Đồng thời thông báo cho những người đằng sau biết, cũng tập hợp như vậy. Giờ ta đi nói hộ mọi người.
Tần Vô Song vỗ về, đồng thời cũng bảo họ tổ chức gọn gàng chứ đừng hỗn loạn như ong vỡ tổ.
Tần Vô Song nói vậy những người nông dân này rất hợp tác, người nọ nói với người kia, vô cùng tự giác, rất nhanh chóng đã có tổ chức ngay, đúng như Tần Vô Song nói, mỗi một trăm người xếp thành một đội.
Tần Vô Song đi đến cổng thành nói với Đội trưởng đội hộ vệ:
- Đội trưởng các hạ, phiền các hạ đưa vật này đến phủ đệ của Tây Môn Đại phiệt, nói với Tây Môn Phiệt chủ có cố nhân đến thăm. Nhìn thấy vật này là ngài ấy biết thân phận của ta. Sau đó các hạ nói với ngài liên hệ với phủ nha Nam Vân Châu phê chuẩn cho những người này qua thành.
Đội trưởng đó nghe Tần Vô Song ăn nói bất phàm, hơn nữa động tác cũng khí độ vô cùng, biết lai lịch không tầm thường, mở miệng là nói muốn gặp ngay Tây Môn Phiệt chủ, thân phận đâu có đơn giản? Vậy là hắn nhận lấy lệnh bài, cũng không dám liếc nhìn, cất luôn rồi cúi người nói:
- Được, ta sẽ đi ngay. Nhưng trước khi ta quay lại xin các hạ hãy ngăn những người này lại được chứ?
Hắn cũng thấy những người dân này rất nghe lời Tần Vô Song.
- Được, các hạ yên tâm!
Đội trưởng quay lại dặn dò vài câu rồi lên ngựa đi. Một lúc sau thì đến phủ đệ của Tây Môn Đại Phiệt, báo tên rồi cầu kiến Tây Môn Phiệt chủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Vốn dĩ một Đội trưởng bảo vệ thành nhỏ nhoi không có tư cách cầu kiến Tây Môn Phiệt chủ, nhưng hắn đã phụng mệnh đến thì cũng không quan tâm tiểu tiết nữa.
Gác cửa Tây Môn Đại Phiệt thấy thân phận của người đến thấp kém, khinh thường nói:
- Các hạ, Phiệt chủ bận trăm công nghìn việc, lúc này đang nghỉ ngơi, ngươi có chuyện gì cần gặp?
Người Đội trưởng biết kẻ kia muốn gây khó dễ, rõ ràng là coi thường thân phận của mình. Trong lòng giận dữ nhưng cũng nói:
- Ngoài thành có một vị quý nhân bảo ta đưa vật này cho Tây Môn Phiệt chủ, nói là cố nhân đến thăm. Người ấy bảo Phiệt chủ đại nhân thấy sẽ biết thân phận của người đó.
- Hừ, không biết chui đâu ra bọn thấp hèn vô danh lại mượn danh đến thăm hỏi Phiệt chủ.
Tên gác cửa lườm Đội trưởng kia một cái, hơ hững:
- Ngươi đợi ở đây, ta đi thông báo.
Nhận lấy tín vật từ Đội trưởng gác thành, hắn vào trong, thông báo qua vô số vòng cuối cùng cũng đến tay Tây Môn Phiệt chủ.
Tây Môn Vũ lúc này đang nhắm mắt dưỡng thần. Nghe tâm phúc báo cáo thì có chút không vui. Từ sau khi con trai Tây Môn Tinh làm môn hạ của Tinh La Điện thì hắn bắt đầu hưởng thụ cuộc sống rồi.
- Phiệt chủ, có Đội trưởng đội gác thành cầu kiến. Hắn nói có cố nhân đưa tín vật này muốn gặp Phiệt chủ. Hắn nói Phiệt chủ nhìn vật này là biết lai lịch của hắn.
Tây Môn Vũ gật đầu:
- Vào đi!
Tên tâm phúc đi vào rồi cung kính đưa tín vật ra.
Tây Môn Vũ nhìn nó, lật qua lật lại, một tấm lệnh bài cổ phác, mặt trước khắc chữ triện "Đại La", phía sau khắc hai chữ "Quốc Sĩ".
Tây Môn Vũ run rẩy, đưa lệnh bài lại gần - Đại La Quốc Sĩ Lệnh!
Tây Môn Vũ đứng phắt dậy, tay cầm bộ y phục Phiệt chủ bên cạnh mặc vào với tốc độ ánh sáng.
- Mau, chuẩn bị ngựa, ngựa tốt nhất, nhanh nhất!
Tây Môn Vũ hơi bất an, từ cổng thành đến chỗ hắn ít nhất phải thông báo qua năm vòng, đi đi về về đã làm chậm không ít thời gian rồi. Nghĩ đến đây trán hắn toát mồ hôi lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.