Ác Ma Ca Ca

Chương 3-2




Hàn Lăng quay đầu, mắt đen hàn quang vạn trượng nhìn về phía Thượng Quan Minh Tiệp đánh bay nàng.

Nàng dám hạ độc thủ!

Thân ảnh nho nhỏ không chịu không khống chế được rơi xuống dốc núi!

Nếu nàng không chết, nhất định sẽ làm cho nàng ta trả giá đại giới gấp trăm ngàn lần!

Thượng Quan Minh Tiệp bên miệng gợi lên một nụ cười thực hiện được mưu kế, một bên kinh hoàng hướng Phượng Hạo Thiên kinh hô: “Tứ điện hạ, Hàn Lăng bị người đánh bay ra ngoài!”

Phịch một tiếng, Phượng Hạo Thiên thân hình kịch liệt rung động. Đột nhiên xoay người, nhìn về phía Hàn Lăng đang bay đi, vươn tay muốn bắt lấy nàng, đáng tiếc đã chậm, hết thảy đều không kịp, Hàn Lăng thân thể nhanh chóng rơi xuống dốc núi!

“Hàn Lăng!” Tiếng kêu thê lương của thiếu niên vang lên tận trời xanh. “Hàn Lăng!”

Thiếu niên hoảng sợ nhìn thân thể nữ hài không ngừng rơi xuống, buông thỏng tay dưới vách đá, trơ mắt nhìn nữ hài biến mất trước mắt hắn!

“Hàn Lăng……..”

Phía sau địch nhân đang công kích cũng ngốc lăng, bị tiếng kêu thê lương của Phượng Hạo Thiên làm cho kinh sợ!

Bạch y nam tử, đã từ trong đám người cưỡi ngựa đi đến.

Nhìn vách đá, , Phượng Hạo Vân thanh âm thản nhiên vang lên phía sau Phượng Hạo Thiên một thân đầy máu: “Tứ đệ, ngươi không có việc gì thì tốt rồi.”

Phượng Hạo Thiên dường như không nghe thấy, như cũ thất thần nhìn triền núi, khóe mắt đau xót, nhưng, nước mắt đã sớm khô cạn, như thế nào cũng không rơi xuống được. Chỉ có thể, lẳng lặng nhìn. Lẳng lặng.

Tâm giống như bị một thanh kiếm đâm.

Rất đau, đau đến tứ chi bách hài, giống như có hàng ngàn con kiến đang cắn.

Nàng vẫn là một hài tử, mới tám tuổi.

Nàng kiên cường muốn sống như vậy, bởi vì hắn, cứ như vậy……

Thiếu niên nhắm chặt mắt lại, nàng đối với hắn mà nói chỉ là một hài tử, chỉ là một món đồ chơi đặc biệt sao?

………..

Thượng Quan Minh Tiệp đang quỳ gối một bên, khuôn mặt trầm tĩnh nhìn chằm chằm vách núi không có nửa bóng dáng con người, tâm cười trộm, tiếp theo là cuồng tiếu, kong6 ngờ mọi chuyện lại thuận lợi như vậy. Hàn Lăng cuối cùng cũng không còn uy hiếp đến nàng.

Từ nay về sau, chỉ cần nàng dụng tâm, thì nhất định sẽ có được thứ nàng muốn.

Chuyện hôm nay, tin tưởng trong lòng Phượng Hạo Thiên, nàng một tồn tại đặc biệt, dù sao thì nàng cũng cứu hắn.

………..

Giống như qua lâu thật lâu thật lâu, sau khi yên tĩnh, là xôn xao.

“Hoàng huynh, Ngũ đệ và Thất đệ hồ đồ, về sau tuyệt đối không có chuyện này xảy ra nữa.” Phượng Hạo Hiên và Phượng Hạo Minh quỳ trên mặt đất, cầu xin, bọn họ làm sao cũng không ngờ Phượng Hạo Vân lại tới đây.

“Đây là lần cuối cùng.” Phượng Hạo Vân thanh âm đạm mạcphiêu đãng trong không khí.

Đây là kết quả Phượng Hạo Thiên đã dự đoán được.

Phượng Hạo Vân cứu hắn cùng tha cho hai người Phượng Hạo Hiên là cùng một mục đích. Phượng Hạo Vân vừa mới đăng cơ, phải để cho các hoàng tử bọn họ, các cựu thế lực kiềm chế lẫn nhau, đối với hắn, là có lợi nhất.

Bất quá, thiếu niên đôi mắt u ám, hàn khí chợt lóe qua, hắn muốn để bọn Phượng Hạo Hiên chôn cùng Hàn Lăng!

“Như vậy, Lục đệ đâu?” Thiếu niên thu hồi tầm mắt dưới triền núi, nhìn về phía Phượng Hạo Vân, thanh âm khàn khàn hỏi.

Phượng Hạo Vân khẽ cau mày, thản nhiên nói: “Lục đệ trong lúc săn bắn gặp chuyện ngoài ý muốn, làm trẫm đau lòng không thôi, sau khi trở về, hãy chuẩn bị cho Lục đệ một tang lễ thật long trọng đi.”

Khóe miệng gợi lên một nụ cười châm chọc, Phượng Hạo Thiên không nói nhiều nữa.

Thượng Quan Minh Tiệp ở một bên, cúi đầu ở phía sau Phượng Hạo Thiên. Tâm tư bắt đầu chuyển động, nay Nhị điện hạ đăng cơ, hy vọng cha vẫn ủng hộ Tứ điện hạ như cũ, không cần phải lâm trận phản chiến.

Phong vân loạn động, Phượng quốc trong lúc nhất thời, thay đổi triều đại.

Tân hoàng đăng cơ, lại là người từng bị thiên hạ người người phỉ báng – Nhị điện hạ Phượng Hạo Vân.

Lúc tin tức lan truyền khắp Phượng quốc, lòng dân hoảng sợ, yêu nghiệt làm hoàng đế, Phượng quốc có phải sắp vong hay không!

Bất quá, tân hoàng đăng cơ vẫn không có hành động gì không đúng, dân chúng tạm thời thả lỏng tâm tình, chỉ hy vọng, tân hoàng là một minh quân! Mỗi người đều yên lặng cầu nguyện trong lòng.

Còn nữa, phong lưu Lục Hoàng tử trong lúc săn bắn gặp phải chuyện ngoài ý muốn, lời đồn nổi lên bốn phía. Có người nói, có lẽ là Nhị điện hạ mưu đồ soán vị, Lục điện hạ bị Nhị điện hạ giết!

Còn có người nói, Tiên hoàng và Lục điện hạ cùng Nhị điện hạ không thoát khỏi quan hệ.

Nhưng mà, mặc kệ như thế nào, chuyện của hoàng gia, cùng dân chúng không có bao nhiêu quan hệ. Đồng thời, lúc tân hoàng lâm triều, đã phong vương cho các vị điện hạ. Ban cho phủ đệ, cùng một ngày đã cho xây dựng ở ngoài cung.

Phượng Hạo Thiên và Thượng Quan Minh Tiệp sau khi hồi cung, Phượng Hạo Thiên liền ở trong cung, không cho phép bất kì ai tiến vào, mà Thượng Quan Minh Tiệp sau khi hồi cung, bị Phượng Hạo Thiên lấy cớ phải chuẩn bị tham gia Bách Hoa yến hơn một tháng sau, đuổi về Thượng Quan phủ.

Thượng Quan phủ.

Trung viện, trong thư phòng.

“Ha ha ha! Tiệp nhi, cha quả nhiên không nhìn lầm người! Không ngờ giết Hàn Lăng lại dễ dàng như thế, hơn nữa nhân cơ hội tranh thủ tình cảm với Tứ vương gia. Bách Hoa yến một tháng sau, Tiệp nhi không ngoài ý muốn nhất định sẽ trở thành Tứ Vươngphi.” Thượng Quan Chính Hào nghe xong Thượng Quan Minh Tiệp kể lại chuyện tối hôm qua cùng buổi sáng hôm nay, nhướng mi, thập phần vui vẻ.

Thượng Quan Minh Tiệp cười duyên gật gật đầu, “Tiệp Nhi đã nói, nhất định sẽ không làm cha thất vọng.”

“Tiệp nhi hãy dưỡng thương cho thật tốt, tranh thủ ở Bách Hoa yến tỏa sáng, làm cho Tứ Vương gia yêu thích Tiệp nhi hơn.”

“Dạ, cha.”

…………

Tây Uyển, trong phòng Thượng Quan Quân Dao.

Thượng Quan Minh Tiệp sau khi ra khỏi thư phòng, đã đến nơi này của Thượng Quan Quân Dao.

Vừa mới tiến vào, một mùi hương gay mũi đã đập vào mặt. Thượng Quan Minh Tiệp nhíu nhíu mày.

Trong Thượng Quan gia tộc, chỉ cần không có bản lĩnh, liền sẽ mất đi giá trị lợi dụng, như vậy sẽ sống không bằng nô lệ.

Thượng Quan Quân Dao chính là một ví dụ. Lúc chưa bị Hàn Lăng làm hại, ở Thượng Quan gia tộc rất được xem trọng, ở trong gia tộc muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Nay, hoàng cảnh này, vô cùng thê thảm.

Thượng Quan Minh Tiệp ngồi ở bên giường, nhìn thiếu nữ vẻ mặt tái nhợt trên giường.

“Đại tỷ, Hàn Lăng đã chết, là ta giết nàng. Ta đánh nàng một chưởng rơi xuống triền núi, vách đá nguy hiểm, nàng căn bản không thể có cơ hội sống sót. Đây cũng xem như là báo thù cho Đại tỷ.”

“Xem ra, ông trời cũng giúp chúng ta, nàng đã chết, ngươi cũng có thể an tâm. Nếu sống quá vất vả, Đại tỷ, ngươi chắc đã không còn bận tâm gì đi.” Thượng Quan Minh Tiệp nhìn Thượng Quan Quân Dao đang cố giãy dụa khi cận kề cái chết, lòng có chút không đành lòng. Nàng hy vọng nàng ấy có thể giải thoát. Đây cũng là nguyên nhân nàng bị thương cũng muốn gặp nàng ấy.

Thiếu nữ trên giường nghe vậy, ngón tay kịch liệt run lên.

Thượng Quan Minh Tiệp không phát hiện, tiếp tục nói: “Nếu như không có lần ngoài ý muốn này, Hàn Lăng còn sống sẽ là uy hiếp lớn nhất của ta, hoàn hảo, ông trời cho ta cơ hội này.”

Thân thể thiếu nữ bắt đầu run run.

Thượng Quan Minh Tiệp cuối cùng cũng phát hiện thiếu nữ khác thường, cúi đầu nhìn xuống, hàng mi thiếu nữ rung động, thân thể kịch liệt run run. Ngay sau đó, thiếu nữ mở to mắt ra!

“A! Đại tỷ! Ngươi tỉnh!” Thượng Quan Minh Tiệp kinh hô một tiếng.

Thiếu nữ mở mắt ra, trong mắt lộ ra hận ý, “Ngươi sao lại để cho nàng chết dễ dàng như vậy.” Hàn Lăng hủy cả đời nàng, như thế nào có thể để nàng chết dễ dàng như vậy!

………..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.