Ác Hán

Chương 47: Thái Tử "giả"




- Như vậy, đồng chí Phạm Hồng Vũ tính tình quả thật không nhỏ nhỉ? Không gây ra họa thì không được.

Ai ngờ Bí thư Dịch lại phụ họa theo lời của Cao Khiết.

- Bí thư Dịch, Chủ tịch thị trấn Cao, hai vị một người là thầy của tôi, một người là lãnh đạo của tôi, sao lại không hiền hậu vậy?

Đồng chí Phạm Hồng Vũ sa sầm nét mặt, không nhịn được liền kháng nghị.

Bí thư Dịch bật cười ha hả, tựa hồ như đối với Phạm Hồng Vũ hết sức tán thưởng, rất hứng thú mà đánh giá hắn.

Chữ “Nhất thất đại án” là có liên quan đến hành động của Phạm Hồng Vũ, rốt cuộc nên như thế nào thì lúc ấy đã từng có tranh luận. Nhưng nhìn vẻ mặt của vị Bí thư Dịch thì không hề nghi ngờ hẳn là đứng về phía Phạm Hồng Vũ. Bí thư Dịch ghét ác như cừu, Phạm Hồng Vũ cho dù có đập chết Trịnh Phong Khuông thì chỉ sợ Bí thư Dịch cũng sẽ như cũ mà tán thành.

- Chú Dịch, vị học trò này của chú chẳng học được kỹ năng nào khác ngoài việc đánh nhau.

Cao Khiết tâm trạng thật tốt, ngay cả Bí thư Dịch cũng bị lôi vào.

Kẻ hèn này chính là Phạm thần thám, thành phố Hồng Châu có đại án, Bí thư Dịch tự mình điểm tướng, đem kẻ hèn này điều đến tỉnh thành phá án.

Làm sao kẻ hèn này cái gì cũng không học được?

Chủ nhiệm Phạm nói thầm trong lòng, rất không cam lòng.

- Tính tình có chút không bình tĩnh thì cũng không có gì. Người trẻ tuổi nếu không tức giận thì làm sao làm việc được chứ? Nhưng chỉ cần sử dụng cho thích hợp, vậy là được rồi.

Bí thư Dịch liền khích lệ Phạm Hồng Vũ một câu.

- Vâng, cảm ơn giáo sư Dịch đã khen ngợi.

Phạm Hồng Vũ kính cẩn nói.

Bí thư Dịch gật đầu, chuyển hướng sang Cao Khiết nói:

- Tiểu Khiết, tối nay xảy ra sự việc náo loạn như vậy, cha của cháu rất nhanh sẽ biết được. Cháu nên về nhà đi, để ông ấy không lo lắng nữa. Để chú đưa cháu về.

Cao Khiết suy nghĩ một chút, rồi nhẹ gật đầu.

Bí thư Dịch liền thở phào một cái.

- Đi thôi!

Cao Khiết thấp giọng nói với Phạm Hồng Vũ.

- Có thật là dẫn tôi đi không? Chủ tịch Cao lần này không phải là Chủ tịch Cao kia chứ? Chỉ sợ là không chịu nhả ra một dấu hiệu cho tôi thôi.

Phạm Hồng Vũ mỉm cười, nhỏ giọng nói một câu.

Không thể nghi ngờ, hắn đã đoán được thân phận của cha Cao Khiết.

- Muốn có chút dấu hiệu thì chờ xem.

Cao Khiết nhếch miệng, thản nhiên cười.

Phạm Hồng Vũ cũng cười theo, rồi bước lên xe của Bí thư Cao.

Trời đã tối, và vì vội nên Bí thư Dịch tự mình lái xe, cũng không phiền đến tài xế. Và bây giờ Bí thư Dịch cũng tự mình lái xe. Cao Khiết nói:

- Chú Dịch, cái này thật sự chúng cháu nhận không nổi đâu.

Bí thư Dịch cười ha hả nói:

- Tiểu nha đầu, trước mặt chú Dịch còn chối cải sao? Ăn kẹo nhiều là sâu răng đấy.

Nhớ tới khi Cao Khiết còn bé, mỗi lần cô muốn ăn kẹo thì hay vòi vĩnh mình, Bí thư Dịch mặc dù lòng dạ sắt đá nhưng cũng phải mềm nhũn ra, tràn đầy nhu tình. Ông thật sự xem Cao Khiết như đứa con gái của mình.

Chủ nhiệm Phạm liền hướng Chủ tịch thị trấn Cao cau mày.

Không nghĩ tới Chủ tịch thị trấn đại nhân khi còn bé cũng rất tham ăn.

Chiếc xe lao nhanh trên đường phố Hồng Châu. Trên đường đi không có một chút trở ngại nào, rất nhanh đến một nơi rất uy nghiêm.

“UBND thành phố Hồng Châu”, tấm bảng hiệu với dòng chữ màu đen đập vào trong mắt.

Đây còn được gọi là tòa nhà Ủy viên thường vụ thành phố.

Nhà của Cao Khiết ở trong này.

Trong trí nhớ của Phạm Hồng Vũ, ở kiếp trước, chính quyền thành phố Hồng Châu là văn phòng tách ra. Nhưng đó hẳn còn là chuyện của mười năm trước.

Chiếc xe chậm rãi tiến vào cổng tòa nhà Ủy viên thường vụ. Cánh cổng từ từ đóng lại.

Phía trước u tĩnh dị thường. Hai bên con đường nhỏ đi dạo lóe lên ánh sáng nhàn nhạt.

Chiếc xe chậm rãi dừng trước một căn lầu đơn mới xây.

- Cám ơn chú Dịch. Chú Dịch vào nhà ngồi chơi một lát?

Cao Khiết từ trong xe bước ra, nhiệt tình hướng về phía Bí thư Dịch phát ra lời mời.

Bí thư Dịch bật cười một tiếng nói:

- Chú không vào đâu. Xem chừng có người sắp bị mắng nên chú không muốn làm bia đỡ đạn. Dù sao, cháu bây giờ cũng có một bia đỡ đạn rồi, bắn hết lên người cậu ấy thì tốt hơn.

Bí thư Dịch bề ngoài thì cực kỳ uy nghiêm, nhưng kỳ thực lại rất hài hước, cũng không phải là người thông thái rởm. Hơn nữa, đối với Phạm Hồng Vũ thì hết sức thưởng thức.

Phạm nhị ca cảm thấy đau đầu.

Đưa mắt nhìn chiếc xe của Bí thư Dịch rời đi, Phạm Hồng Vũ hỏi:

- Bí thư Dịch không ở trong tòa nhà Ủy viên thường vụ sao?

Bí thư Dịch cũng là một vị Ủy viên thường vụ thành ủy.

Cao Khiết nói:

- Chú ấy ở lại cục Công an thành phố. Văn phòng Thành ủy cũng đã chuẩn bị một căn nhà cho chú ấy, nhưng chú ấy lại không chịu, nói là không quen.

Bí thư Dịch là điển hình của cán bộ kỹ thuật đi lên. Trước kia ở cục Công an thành phố chịu trách nhiệm nghiệp vụ. Hôm nay, mặc dù đảm nhiệm chức Bí thư Đảng ủy Công an thành phố, nhưng chủ yếu là trông coi cục Công an thành phố. Viện kiểm sát và cục tư pháp ông chỉ thống nhất phối hợp, chứ không trực tiếp tham dự.

Phạm Hồng Vũ gật đầu.

- Đi thôi!

Phạm Hồng Vũ do dự, hạ giọng nói:

- Chị, tính cách của Chủ tịch thành phố Cao là như thế nào?

Bỗng nhiên, trong lúc chuẩn bị đi gặp cha của Cao Khiết, Chủ tịch thành phố Hồng Châu, Phạm Hồng Vũ liền có mấy phần thấp thỏm. Cao Khiết là người mà hắn kính trọng, nhưng đối với Chủ tịch thành phố Cao thì lại vừa kính lại vừa sợ.

Nếu như không phải đúng lúc xảy ra chuyện tối nay, Phạm Hồng Vũ thật sự không ngờ tới, Cao Khiết lại là con gái của Chủ tịch thành phố Cao.

Điều bí mật này bảo vệ vô cùng đúng chỗ.

Sau này, Cao Khiết trở thành Chủ tịch thành phố Ngạn Hoa tựa hồ cũng có rất ít người biết, cha của cô, Cao Hưng Hán từng là Chủ tịch thành phố Hồng Châu. Dĩ nhiên, khi đó Chủ tịch thành phố Cao đã về hưu nhiều năm rồi, nên chẳng làm cho người ta chú ý. Phạm Hồng Vũ lúc này mới mơ hồ nhớ lại, Cao Hưng Hán con đường làm quan sau cùng là Phó chủ tịch hội nghị hiệp thương chính trị tỉnh.

Thấy Chủ nhiệm Phạm vốn ngang ngược càn rỡ, không sợ trời không sợ đất bỗng nhiên có chút sợ hãi, Cao Khiết âm thầm buồn cười, nhưng ngoài miệng lại thản nhiên nói:

- Cậu đã gọi tôi bằng chị, vậy thì cậu quan tâm chi tính cách của Chủ tịch thành phố Cao?

Nói rất đúng!

Chủ nhiệm Phạm huyết tính tuôn ra, hào khí tung bay, làm ra một bộ dũng cảm, không biết sợ là gì.

Cao Khiết khẽ cười, rồi bước vào nhà.

Năm 87, những người lãnh đạo chính quyền thành phố Hồng Châu cũng còn chưa ở biệt thự, mà chỉ sống theo hình thức căn hộ. Nhà của Cao Khiết ở lầu ba. Trước cửa nhà, cô dừng lại, ấn chuông cửa.

- Ai vậy?

Bên trong truyền ra một giọng nói thanh nhã.

- Mẹ!

Cao Khiết cất giọng kêu lên, tựa hồ như trong nháy mắt, Chủ tịch thị trấn Cao thông minh tháo vát lại biến thành một cô gái được nuông chiều.

- Tiểu Khiết?

Cửa phòng sau đó mở ra, mẹ của Cao Khiết hiện ra với vẻ mặt kinh ngạc.

- Sao lại trở về giờ này?

- Mẹ, con là con của mẹ, đây là nhà con, con lúc nào mà chẳng trở về được?

Cao Khiết cười hì hì, ôm lấy mẹ, dịu dàng làm nũng.

Mẹ của Cao Khiết tất nhiên là vui mừng vô hạn, nhưng ngoài miệng vẫn nói:

- Nha đầu này, lớn rồi mà còn giống như đứa trẻ.

Ánh mắt không tự chủ được nhìn vào Phạm Hồng Vũ.

Lúc này trời đã tối, con gái đột nhiên về nhà, bên cạnh còn có một chàng thanh niên cao to tuấn tú, muốn cho mẹ của Cao Khiết không chú ý cũng không được. Đoán chừng, mẹ của Cao Khiết đang suy đoán thân phận của đồng chí Phạm Hồng Vũ.

- Cháu chào cô!

Phạm Hồng Vũ cúi người chào.

Lúc này, Chủ nhiệm Phạm mới nhớ ra, hai tay mình lúc này trống trơn. Lần đầu tiên đến nhà Cao Khiết, mà mình lại đi hai tay không, không khỏi là quá kỳ cục. Một chút thế sự nhân tình cũng không biết.

- A, chào cháu, chào cháu.

Mẹ của Cao Khiết mỉm cười, gật đầu đáp lễ.

Phạm Hồng Vũ thân hình cao lớn, anh tuấn, đứng ở nơi đó hùng dũng, oai vệ, hiên ngang khiến cho ấn tượng đầu tiên của mẹ Cao Khiết về hắn rất tốt.

- Mẹ, để con giới thiệu một chút, đây là đồng nghiệp của con, Phạm Hồng Vũ, thư ký của Chủ tịch địa khu Khâu Minh Sơn. Bây giờ đang ở thị trấn Phong Lâm tạm giữ chức rèn luyện. Hôm nay cùng con đi công tác.

Cao Khiết ôm một hồi rồi buông tay ra, mỉm cười giới thiệu Phạm Hồng Vũ với mẹ.

Phạm Hồng Vũ lại lần nữa cúi người chào hỏi.

Mẹ của Cao Khiết hơn bốn mươi tuổi, vóc người thon thả, mái tóc quăn theo mốt bây giờ. Mặc dù là ở nhà nhưng ăn mặc rất chỉnh tề, rất có phong phạm trí thức. Khó trách có thể sinh ra một đứa con gái có khí chất như vậy.

- Chà, là thư ký của Chủ tịch Khâu à? Mau, Tiểu Phạm, mời vào.

Mẹ của Cao Khiết khách khí mời.

Khâu Minh Sơn ở tỉnh Thanh Sơn cũng là đại danh đỉnh đỉnh, đã từng làm chung với Chủ tịch thành phố Cao ở văn phòng chính quyền tỉnh một thời gian ngắn. Lão Cao đối với Khâu Minh Sơn đánh giá vẫn rất cao. Mẹ của Cao Khiết đối với Khâu Minh Sơn cũng có ấn tượng. Nghe nói Phạm Hồng Vũ là thư ký của Khâu Minh Sơn, trong lòng càng thêm hảo cảm.

Nhưng nếu mẹ của Cao Khiết biết đồng chí Phạm Hồng Vũ là nhân vật chính trong Nhất thất thảm án thì không biết cảm tưởng ra sao nữa.

Dù sao mẹ của Cao Khiết cũng là phần tử tri thức, lại là nữ đồng chí. Đối với đại sự của tỉnh, mặc dù cũng có nghe nói, nhưng không hiểu biết cặn kẽ, cũng chưa từng nghe nói qua “uy danh hiển hách” của đồng chí Phạm Hồng Vũ.

- Vào đi!

Cao Khiết có chút nhún nhảy bước vào nhà, rồi quay đầu nói với Chủ nhiệm Phạm đang đứng ngơ ngác ngoài cửa.

Phạm Hồng Vũ kiên trì bước vào.

Trong phòng khách trống trơn, chỉ có tiếng từ TV phát ra, nhưng lại không có người nào khác.

- Mẹ, ba đâu?

Cao Khiết lập tức hỏi, hết nhìn đông rồi lại nhìn tây.

Mẹ của Cao Khiết chưa trả lời thì một tiếng ho khan ngoài cửa vang lên, cửa thư phòng mở ra, một người đàn ông trung niên phong phạm tri thức, khuôn mặt phong độ, tràn đầy uy nghiêm mặc chiếc áo len màu đen đi ra.

Ông chính là Chủ tịch thành phố Hồng Châu Cao Hưng Hán.

Nhưng nhìn qua, tâm trạng của Chủ tịch thành phố Cao lại không tốt, sắc mặt tương đối nghiêm túc.

- Ba…

Cao Khiết lại kêu to một tiếng, nhào tới, ôm chầm lấy Chủ tịch thành phố Cao.

Bất kể là cha có cao hứng hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.