Ác Hán

Chương 120: Nhận Chức Ở Huyện Lê




Lư Vệ Đông buồn bực đến cực điểm.

Không nghĩ tới, vụ án Phạm Bảo Thanh bị mưu sát lại kinh động đến phóng viên báo tỉnh.

Nhật báo Thanh Sơn đối với vụ án này rất coi trọng, liền phái hai vị phóng viên xuống dưới tiến hành điều tra phỏng vấn.

Phóng viên báo tỉnh đại giá quang lâm thị trấn Phong Lâm, Lư Vệ Đông khi nhận được thông báo từ Ban Tuyên giáo Địa ủy và Ban Tuyên giáo Thành ủy thì trong lòng vừa giận vừa sợ, rồi lại không thể không tổ chức đội ngũ hoan nghênh, ở ngoài cửa chính quyền sắp hành chỉnh tề, nét mặt mỉm cười, bất cứ lúc nào cũng vỗ tay hoan nghênh.

Phạm thư ký đứng bên cạnh Chủ tịch thị trấn Cao.

Sắp xếp như vậy vốn hơi trái quy cũ. Phạm thư ký vốn chỉ là một nhân viên nho nhỏ, nếu ở trong đội ngũ này thì cũng là hơi quá giới hạn. Nhưng các đồng chí ở thị trấn cũng là khách khí, cứng rắn đem Phạm Hồng Vũ đẩy bên cạnh Cao Khiết, Phạm thư ký cũng chỉ có thể tiếp nhận “hảo ý” mà thôi. Ai bảo hắn treo cái danh nhân viên văn phòng UBND địa khu chứ? Nếu là “khâm sai đại thần” thì tự nhiên đãi ngộ phải cao hơn một bậc.

Nói thật, đối với việc Phạm thư ký lần này đến thị trấn Phong Lâm điều tra nghiên cứu, có đồng chí ở thị trấn trong lòng thật có điểm không rõ ràng. Hoàn toàn chẳng biết Phạm thư ký muốn điều tra nghiên cứu cái gì. Mà Phạm thư ký dường như cũng không có tiêu chuẩn xác định, cả ngày lúc ẩn lúc hiện ở thị trấn Phong Lâm. Đại đa số thời điểm đều trốn trong phòng của mình. Nếu không đến phòng của Chủ tịch thị trấn Cao thì cũng ở trong ký túc xá độc thân. Thời gian thật sự không ló đầu ra ngoài.

Ai biết bọn họ đang làm gì?

Nếu như thuần túy nói là thương thảo công việc, ai chắc cũng đều không tin.

Tuổi còn trẻ, cô nam quả nữ, có thể có nhiều công tác để thương lượng như vậy sao?

Chó má!

Chỉ có điều, muốn nói Phạm thư ký là bạn trai của Chủ tịch thị trấn Cao thì có vẻ cũng không giống. Song phương thật ra cũng môn đăng hộ đối. Phạm Hồng Vũ là con trai của Chủ tịch huyện Vũ Dương, cũng thuộc loại con ông cháu cha, rất xưng đôi với Chủ tịch thị trấn Phong Lâm. Tuy nhiên Cao Khiết lớn hơn Phạm Hồng Vũ bốn năm tuổi, tuổi tác không hợp cho lắm. Nếu đổi sang nam lớn hơn nữ thì như thế là vừa vặn.

Không rõ!

Nhưng quan hệ giữa hai người này không giống như bình thường.

Đương nhiên, nếu điều tra nghiên cứu, có một số khu thuộc phạm vi quản lý, Phạm thư ký cũng phải chạy một chuyến. Nghe các đồng chí ở dưới phản ánh, Phạm thư ký thường xuyên đến bờ sông, hoặc đến những thôn hẻo lánh, đứng cạnh vách núi đá ngẩn người.

Cũng không ai biết hắn rốt cuộc điều tra nghiên cứu cái gì.

Thần kinh à?

Những vui buồn thất thường của Phạm thư ký cũng làm cho đoàn người thần kinh cũng khẩn trương theo.

Lư Vệ Đông xem như hiểu được vì sao Khâu Minh Sơn lại phái Phạm Hồng Vũ đến thị trấn Phong Lâm làm điều tra nghiên cứu. Rõ ràng là cấp cho thị trấn Phong Lâm một người “ngoài biên chế Chủ tịch thị trấn”, ở phía sau Cao Khiết nói nhỏ, bày mưu tính kế, ý xấu đầy mình. Từ lúc Phạm Hồng Vũ đến thị trấn Phong Lâm, Cao Khiết không bao giờ còn bộ dạng mặt mày cau có như lúc trước nữa, suốt ngày vẻ mặt hưng phấn, nhiệt tình mười phần, giống như được uống thuốc kích thích. Nhưng Phạm Hồng Vũ thân phận đặc biệt, thị trấn không thể không nể mặt hắn. Bằng không, Khâu Minh Sơn sẽ có lý do nổi bão.

Như thế nào, nhân viên công tác bên cạnh ta đến thị trấn Phong Lâm các người làm điều tra nghiên cứu, các người không chào đón à? Thị trấn Phong Lâm của cá người có còn thuộc sự quản lý của địa khu Ngạn Hoa hay không?

Phạm Hồng Vũ tới chưa được vài ngày, thị trấn Phong Lâm liền phát sinh đại sự liên tục. Ngay cả phóng viên tỉnh cũng đến. Mặc dù hết thảy dường như không có liên quan đến Phạm Hồng Vũ, nhưng Lư Vệ Đông lại cảm giác, cảm thấy có chỗ nào đó rất không thích hợp, chẳng lẽ lại trùng hợp đến như vậy sao?

Quả thực như thế, thì Tiểu Phạm này chẳng khác nào sao chổi rồi.

Hắn mà còn ở đây thì làm sao mà an bình được.

Tuy nhiên, đối với một “sát thần” trong hệ thống chính trị pháp luật trên toàn bộ huyện, Phạm Hồng Vũ vì thị trấn Phong Lâm mà làm hết thảy thật sự chỉ coi là đồ chơi cho con nít, không đáng giá.

Hiện tại Lư Vệ Đông tâm tư tạm thời không để trên người Phạm Hồng Vũ, mà là nhìn chăm chú vào đoạn đường quốc lộ.

Ngoại trừ cán bộ chính quyền đứng xếp hàng chờ đón, trận chiến này còn hấp dẫn rất nhiều người rảnh rỗi ở thị trấn. Đứng cách đó không xa vây thành một vòng tròn, hướng tới bên này chỉ trỏ, nghị luận.

Không biết thị trấn Phong Lâm đang có vinh dự được đón tiếp một loại đại lãnh đạo như thế nào?

Rất nhiều gã thanh niên trẻ tuổi ánh mắt từ đầu đến cuối không hề rời khỏi thân mình Chủ tịch thị trấn Cao, không kềm chế được, nuốt nước miếng ừng ực. Ánh mắt của bọn chúng sắc bén như dao, hận không thể chém cái tên “công tử bột” bên cạnh Cao Khiết thành mười bảy, mười tám miếng, để chính mình đến thay thế vị trí đó.

Cao Khiết không hề nhìn Phạm Hồng Vũ.

Người này từ ánh mắt đến vẻ mặt đều khiến Cao Khiết cảm thấy lạ.

Chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra trong chiếc xe jeep, cùng với câu thì thầm của Phạm Hồng Vũ, Cao Khiết không kìm nổi gương mặt đỏ lên, xấu hổ vô cùng.

Tên khốn kiếp này có rất nhiều điều kỳ lạ.

Ban đầu ở văn phòng Địa ủy sao không nhìn ra, còn tưởng hắn là một gã tiểu tử thành thật nữa chứ.

Nhóm cán bộ đứng khoảng chừng mười phút thì hai chiếc xe con chạy đến. Đi đầu là một chiếc Volga kiểu cũ. Lư Vệ Đông nhận ra đây là xe chuyên dụng của Ủy viên thường vụ địa ủy, Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Vương Trăn Hạo.

Địa khu Ngạn Hoa bần cùng lạc hậu, xe của lãnh đạo địa ủy cũng trải qua bảy tám đời. Bí thư Địa ủy Lương Quang Hoa ngồi chiếc xe kiểu cũ Minh Châu. Khâu Minh Sơn và Vương Trăn Hạo thì ngồi chiếc Volga cũ rích này. Còn có rất nhiều lãnh đạo trực tiếp ngồi xe jeep trùm vải bạt. Loại xe jeep kiểu cũ này, trong vấn đề dùng xe công vụ cũng được coi là tiêu chuẩn phối trí rồi.

Lượng dầu tiêu hao đến kinh người. Mùa hè thì giống như ngồi trong lò hấp, mùa đông thì cứ như trong hầm băng.

Theo sát chiếc Volga là một chiếc xe jeep, lập tức chạy đến trước đội ngũ hoan nghênh rồi mới chậm rãi ngừng lại.

Lư Vệ Đông bước nhanh lên, tự tay mở cửa xe Volga, vẻ mặt tươi cười, liên tục cúi đầu, miệng liên thanh nói:

- Hoan nghênh!

- Bí thư Lư quá khách khí rồi. Chúng tôi không dám nhận.

Từ chiếc Volga bước xuống một người cán bộ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, đi giày da láng coong, đầu láng láng bóng, vừa thấy thì biết rằng cán bộ làm lớn, là Trưởng ban Tuyên giáo Địa ủy Vương Trăn Hạo.

Vương Trăn Hạo cũng là cán bộ bản thô, trước kia là giáo viên dạy văn của trường sư phạm Ngạn Hoa. Bởi vì tài văn chương rất giỏi, sau những lần náo động được điều về ban Tuyên giáo Địa ủy, nhanh chóng được đề bạt. Luận tuổi, luận kinh nghiệm, ông ta so ra còn kém hơn Lư Vệ Đông.

Lư Vệ Đông xoay người cúi đầu, khiêm cung nói:

- Trưởng ban Vương đại giá quang lâm, đối với thị trấn Phong Lâm, đối với các đồng chí có tính ủng hộ và thúc giục lớn lao.

Lư Vệ Đông ở thị trấn Phong Lâm chính là thổ hoàng đế có một không hai, nhưng cũng không nói lên được ông ta trước mặt lãnh đạo cấp trên sống lưng cũng quá cứng rắn. Nhất là Bí thư Thành ủy Tống Mâm đến thị trấn Phong Lâm, sống lưng của Lư Vệ Đông so với bây giờ còn mềm hơn.

Mọi người thấy nhưng không thể trách.

- Haha, Bí thư Lư quá khách khí rồi. Bí thư Lư, để tôi giới thiệu một chút, hai vị này là đồng chí phóng viên của báo tỉnh. Vị này là đồng chí Triệu Hâm, phóng viên thâm niên của ban Tin tức báo tỉnh. Còn vị này là Bành Na, cũng là phóng viên tin tức báo tỉnh. Hai vị, đây là Bí thư Đảng ủy thị trấn Phong Lâm đồng chí Lư Vệ Đông, là một cán bộ lãnh đạo có năng lực rất mạnh, vô cùng có quyết đoán.

Vương Trăn Hạo vô cùng hòa khí, tươi cười chân thành giới thiệu hai bên với nhau.

Báo tỉnh cử tới hai vị phóng viên cũng là tuổi còn rất trẻ. Triệu Hâm tuổi lớn nhất nhưng cũng chỉ mới hai lăm, hai sáu tuổi, dáng người cao gầy. Là nam đồng chí, tóc của anh ta hơi có chút dài một tý, rất có hương vị phóng khoáng, mặc một chiếc áo jacket có phần cổ quái trong mắt dân quê, có rất nhiều túi, quần bò, giầy thể thao. Nói chung cách ăn mặc vô cùng tân tiến. Còn nữ đồng chí Bành Na vóc dáng trung bình, ước chừng chỉ hơn một thước sáu, diện mạo xinh đẹp, mái tóc dài, tính cách trẻ con vẫn chưa hết, trên gương mặt tròn mỗi khi cười còn có hai má lúm đồng tiền, ước chừng khoảng hơn hai mươi tuổi. Bành Na hẳn là phóng viên thực tập, còn Triệu Hâm mới là phóng viên chính.

- Phóng viên Triệu, phóng viên Bành, hoan nghênh, hoan nghênh.

Hai vị phóng viên tuy tuổi còn rất trẻ nhưng Lư Vệ Đông cũng không dám chậm trễ, xoay người cúi đầu, nghiễm nhiên coi là lãnh đạo cấp trên.

- Bí thư Lư, chúng tôi là khách không mời mà đến. Quấy rầy rồi.

Triệu Hâm và Lư Vệ Đông bắt tay, lời nói không mặn không nhạt, hơi có chút kiêu ngạo, nhưng thật ra rất có phong phạm của phóng viên báo tỉnh. Đối với loại đãi ngộ long trọng hoan nghênh như hôm nay dường như đã sớm quá quen thuộc.

Những năm tám mươi, phóng viên báo tỉnh, chân chính là những ông vua không ngai, nhân vật hò hét da trâu, hoàn toàn làm được việc. Dáng vẻ không giống như đời sau, phóng viện chạy đầy đường, điều tra những vụ án bí mật mệt bở hơi tai, lại còn bị bọn cướp cho hơn mười đao.

Bành Na và Lư Vệ Đông lúc bắt tay, thật ra có hơi chút bối rối. Cô nàng vừa mới tốt nghiệp đại học, còn chưa có kinh nghiệm xã giao. Xem chừng đây là lần đầu tiên nhìn thấy “trận chiến” lớn đến như vậy nên cảm thấy khẩn trương khá nhiều.

- Đâu có, đâu có. Hai vị phóng viên đại giá quang lâm thị trấn Phong Lâm, là vinh hạnh cho toàn thể quần chúng cán bộ chúng tôi.

Lư Vệ Đông từ từ nói.

Theo sau, hai vị phóng viên cùng với lãnh đạo chủ chốt thị trấn bắt tay chào hỏi.

Cao Khiết nghiêm trang, khi cùng Triệu Hâm bắt tay trên mặt nở nụ cười chuyên nghiệp hóa, chỉ nói ‘hoan nghênh hai vị phóng viên đến thị trấn tiến hành phỏng vấn”, chứ không có nói nhiều. Mặc cho ai cũng không nhìn ra, bọn họ trước đó không lâu còn cùng nhau uống rượu tại Hồng Châu.

Triệu Hâm và Cao Khiết ban đầu là đồng nghiệp. Khi Triệu Hâm vào làm việc, Cao Khiết chính là “sư phụ” của Triệu Hâm. Tuy nhiên, Triệu Hâm mới đến mấy ngày thì Cao Khiết đã rời đi.

Phạm Hồng Vũ thì càng thêm nghiêm trang, đứng giống như tượng.

Tuy nhiên, Phạm Hồng Vũ rõ ràng cảm giác, Triệu Hâm và hắn khi bắt tay, đặc biệt dùng sức, dường như muốn truyền đạt tin tức nào đó.

Ra vẻ Phạm thư ký và phóng viên Triệu mới gặp mặt lần đầu.

Tuy nhiên, nghi hoặc của Phạm Hồng Vũ lập tức có được câu trả lời.

Bành Na khi cùng hắn bắt tay, gương mặt tròn tỏa sáng, dùng sức đè nén sự hưng phấn của mình, hạ giọng nói:

- A, anh chính là Phạm Hồng Vũ? Thật là lợi hại.

Phạm Hồng Vũ liền giật mình.

Vẫn là do vụ Nhất thất thảm án gây ra.

Xem ra thanh danh “Phạm đại hiệp” trong toàn bộ tỉnh Thanh Sơn chính là đại danh đỉnh đỉnh. Loại da trâu “giết người không chớp mắt” này cũng không phải tùy tiện ở đâu cũng gặp được.

Bành Na rõ ràng đối với Phạm Hồng Vũ ngưỡng mộ không ngừng, bàn tay nhỏ bé nắm thật chặt bàn tay của Phạm Hồng Vũ, sau một lúc lâu vẫn không chịu bỏ ra, không ngừng đánh giá Phạm Hồng Vũ, tựa hồ như muốn khắc sâu hình ảnh của “Phạm ma vương” vào trong đầu.

Trong nội tâm của những thiếu nữ mới lớn đều có những vị anh hùng trong mộng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.