Ác Hán

Chương 119: Báo Chí Bá Châu




Thấy bộ dạng của Bành Na như vậy, Cao Khiết liền hé miệng cười.

Người kia cũng không biết đã làm cho bao nhiêu thiếu nữ vô tri chết mê chết mệt. Trước mặt phóng viên tỉnh đã còn như vậy thì trước mặt các cô gái khác không hỏi cũng biết.

Đức hạnh!

Tuy nhiên Chủ tịch thị trấn Cao chế nhạo chưa được bao lâu thì lập tức hiện lên một tia cười khổ.

Làm gì mà chê cười Bành Na?

Chính mình không phải cũng như thế sao?

Bên ngoài sân cơ quan chính quyền là một trận hỗn loạn, cuối cùng cũng đã chào hỏi xong.

- Trưởng ban Vương, phóng viên Triệu, phóng viên Bành, xin mời.

Lư Vệ Đông liên thanh mời.

Đoàn người vây quanh Vương Hạo Trăn, Triệu Hâm và Bành Na, đi vào trong sân chính quyền địa phương. Bành Na hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, đối với hết thảy đều lộ ra cảm giác rất mới mẻ. Bành Na là cô gái lớn lên ở tỉnh thành, trong nhà lại có một địa vị nhất định ở tỉnh, nếu không cũng không tốt nghiệp một trường đại học tốt được. Sau khi tốt nghiệp đã đến báo tỉnh để thực tập.

Đương nhiên, sinh viên đại học những năm tám mươi tuyệt đối là phần tử trí thức, được người ta tôn trọng. “Sinh viên” thuộc loại thành viên cấp bậc thiên kiêu chi tử. Làm sao mà giống như đời sau, đại học còn phải phân thành ba bốn cấp khiến cho sinh viên choáng váng đầu óc, muốn nghĩ vung sách đập vở.

Tới vùng hẻo lánh này, nhìn thấy kiến trúc từ thập niên 50-60, cũng khó trách Bành Na lại cảm thấy hiếu kỳ.

Cao Khiết nhẹ nhàng cười, hạ giọng nói:

- Na Na, khi nào phỏng vấn chấm dứt, bảo đồng chí Phạm Hồng Vũ mang em đi dạo chung quanh. Anh ta là người dẫn đường tốt nhất đấy.

Mấy ngày hôm trước, trong lúc ăn cơm, Bành Na đã có nói tới vấn đề này.

Đây đúng là tiểu sư muội của Triệu Hâm.

- Được, được.

Bành Na vui mừng khôn xiết. Tuy nhiên, cô gái cũng rất chú ý hoàn cảnh, chỉ có điều thấp giọng hoan hô, chứ không có la to, lại càng không khoa chân múa tay.

Cao Khiết liền bỡn cợt trừng mắt nhìn Phạm Hồng Vũ, vẻ mặt trêu tức.

Phạm thư ký liền cảm thấy đau đầu.

Không nghĩ qua là chính mình lại trở thành lễ vật, tặng cho cô nàng ký giả này.

Lúc trước khi còn làm ở Địa ủy, Cao Khiết lúc nào cũng đoan trang điềm đạm, chưa bao giờ càn quấy qua. Hiện giờ làm Chủ tịch thị trấn, ngược lại lại thay đổi tâm tính của cô ta sao?

Cảnh tượng này, tất nhiên sớm bị Lư Vệ Đông nhìn thấy, không khỏi trong lòng nghi ngờ nổi lên. Hay là bọn họ đã sớm có quen biết? Lần này phóng viên tỉnh đến điều tra phỏng vấn vụ án Phạm Bảo Thanh, sợ là cũng không phải đơn giản như vậy.

Tuy nhiên hiện giờ, Lư Vệ Đông tạm thời cũng không thể so đo, trước phải ứng phó cục diện trước mắt cho tốt.

Triệu Hâm ngẩng đầu bước đi, giống như bộ dạng của một lãnh đạo.

Phóng viên báo tỉnh, phần lớn đã dưỡng thành tâm tính này. Cho dù là đến Địa ủy phỏng vấn thì trong lòng cũng không chút luống cuống, lại càng không cần phải nói đến một xã thị trấn miền núi như Phong Lâm.

Lư Vệ Đông tiếp đãi long trọng vô cùng, ở trong phòng họp lớn của thị trấn cử hành buổi họp báo. Các cán bộ bộ môn trong thị trần gần như có mặt đông đủ. Phòng họp lâm thời cũng đã căng một biểu ngữ hoan nghênh. Nhìn điệu bộ này hoàn toàn không phải tiếp đãi phóng viên báo tỉnh, mà là tiếp đãi một lãnh đạo chủ chốt của Tỉnh ủy đến thị sát.

Thật là làm khó ông ta khi bày ra trường hợp lớn như thế này.

Phạm Hồng Vũ hơi trợn mắt há hốc mồm.

Hóa ra phóng viên báo tỉnh đến phỏng vấn có thể được tiếp đãi như vậy sao?

Ở kiếp trước, Phạm cảnh quan thật ra cũng thường xuyên cùng với lãnh đạo trong phòng ra mặt tiếp đãi phóng viên. Tuy nhiên, lúc đó và lúc này hoàn toàn khác nhau một trời một vực, căn bản chỉ mang theo còng tay, thậm chí súng lục để đi tiếp đãi.

Đồng chí phóng viên nếu thức thời thì rượu ngon, thức ăn ngon được dùng để khoản đãi, cuối cùng cấp cho một bao lì xì rồi tiễn bước. Nếu không thức thời thì chỉ sợ cũng bị “cướp bóc” rồi.

Tuy nhiên, nhìn thần sắc của Vương Trăn Hạo thì dường như ông ta cảm thấy rất hài lòng với sự chuẩn bị của thị trấn Phong Lâm.

Trong quan trường, thái độ rất quan trọng.

Lư Vệ Đông tự mình hướng phóng viên báo tỉnh làm báo cáo, bày ra những thành tích mà thị trấn Phong Lâm đạt được trong mấy năm gần đây. Nói tóm lại, tình thế tốt, càng ngày càng tốt. Vấn đề rất ít, càng ngày càng ít.

Theo sau, Cao Khiết cũng đại diện cho chính quyền thị trấn làm báo cáo, cũng rất tốt, càng ngày càng tốt.

Triệu Hâm ngồi trên đài Chủ tịch, nét mặt mỉm cười, nghiêm trang, không chút nào ra vẻ mong mỏi. Xem ra chỉ cần ở trong thể chế, mặc kệ anh làm công việc gì, công phu ‘mài mông” cũng phải luyện đến cấp bậc cao nhất.

Bành Na thì viết nhanh như chớp vào trong quyển sổ, ghi lại những nội dung chủ yếu của buổi họp báo.

Trợ thủ chính là làm công việc này.

Sau khi thị trấn báo cáo xong, Trưởng ban Tuyên giáo Vương Trăn Hạo đơn giản lên tiếng, đại diện cho UBND địa khu Ngạn Hoa tỏ vẻ nhiệt liệt hoan nghênh phóng viên Triệu và phóng viên Bành, cảm ơn báo tỉnh đã coi trọng công tác cơ sở của địa khu Ngạn Hoa.

Triệu Hâm lên tiếng cuối cùng, cũng đơn giản cảm ơn Địa khu Ngạn Hoa và Đảng ủy chính quyền thị trấn Phong Lâm đã nhiệt tình tiếp đãi, nhưng từ đầu đến cuối cũng không hề đề cập đến vụ án Phạm Bảo Thanh.

Toàn là những lời sáo rỗng.

Phạm thư ký ngồi ở hàng ghế trước, chán đến chết, hai mắt không kiêng nể gì ngắm tới ngắm lui trên người đại mỹ nữ đang ngồi trên đài.

Sau hội nghị báo cáo, còn lại là liên hoan. Các cán bộ lớn nhỏ của thị trấn ngồi bảy tám bàn. Tuy rằng thức ăn không tinh xảo, nhưng lại hết sức vững chắc. Đều là chén lớn, tô lớn, no bụng mười phần.

Sau khi uống hết chai rượu thường, chủ khách chuyển sang loại rượu sang trọng.

Ăn uống vô cùng tận hứng.

Trong bữa tiệc, Vương Trăn Hạo đứng dậy đi ra ngoài một lát. Lư Vệ Đông cũng lập tức đi theo. Khi ra ngoài nhà ăn, mắt thấy Vương Trăn Hạo dừng bước, Lư Vệ Đông bước nhanh tới, lấy ra thuốc lá, hai tay đưa cho Vương Trăn Hạo, cười nói:

- Trưởng ban Vương, ngài xem, phóng viên đến thị trấn Phong Lâm chúng tôi phỏng vấn, tôi đây trong lòng cảm thấy thiếu tự tin. Ngài cũng biết, thị trấn Phong Lâm chúng tôi trước đó đã xảy ra chuyện không được tốt đẹp cho lắm. Phóng viên không phải là vì chuyện này mà tới chứ?

Phóng viên đương nhiên là vì vụ án Phạm Bảo Thanh mà tới, Lư Vệ Đông trong lòng tâm lý nắm chắc. Nhưng bất kể thế nào cũng phải giãy dụa một chút, đem vụ bê bối này quăng ra ngoài. Nhất là đem phương pháp làm việc của phòng Sinh đẻ có kế hoạch cho ra ánh sáng. Nếu không chỉ sợ các lãnh đạo ở địa khu nhịn không được thì Lư Vệ Đông ông ngày sau sẽ thật sự gian nan rồi.

Vương Trăn Hạo khẽ mỉm cười, nói:

- Bí thư Lư, sự tình đã xảy ra như vậy, phóng viên báo tỉnh cũng đã biết. Muốn cản bọn họ lại thì thật sự không được rồi. Anh hãy nên chuẩn bị tư tưởng.

Lư Vệ Đông trong lòng lập tức chìm xuống.

Trưởng ban Vương lời này quá trực tiếp.

Lư Vệ Đông đột nhiên tỉnh ra. Nghe đồn rằng, Trưởng ban Vương và Bí thư Tống ở thành phố không hợp nhau lắm. Thậm chí với Bí thư Địa ủy Lương cũng không phải một lòng, nhưng lại đi lại khá gần với Chủ tịch địa khu Khâu.

Khâu Minh Sơn trước kia có những bài viết cấp tiến, đều là thông qua Ban Tuyên giáo phát ra ngoài. Mặc dù Khâu Minh Sơn là Phó bí thư Địa ủy, nhưng nếu Ban Tuyên giáo địa ủy muốn làm khó dễ thì chỉ sợ cũng không thuận lợi đưa ra ngoài như vậy.

- Bí thư Lư, phóng viên báo tỉnh đến Phong Lâm phỏng vấn, lãnh đạo chủ chốt của địa ủy đều đã có chỉ thị rõ ràng, nhất định phải phối hợp cho tốt, không được gây ra những trở ngại, cản trở phóng viên phỏng vấn. Bí thư Lư, đây chính là nhiệm vụ chính trị.

Vương Trăn Hạo vẫn mỉm cười như trước, rồi dần dần nghiêm nghị lại.

Nhiệm vụ chính trị!

Năm ấy, mặc cho ai cũng hiểu được phân lượng của bốn chữ này có bao nhiêu nặng.

Lư Vệ Đông miệng đầy chua xót.

Vương Trăn Hạo tự mình đi cùng với hai vị phóng viên đến đây, xem ra không phải nói chuyện khách khí, mà là “hộ giá” phóng viên, bảo đảm công tác phỏng vấn được thuận lợi tiến hành.

Ai dám cản trở, thì chính là đối kháng với Địa ủy, đối kháng với UBND, vấn đề sẽ trở nên nghiêm trọng vô cùng.

Mắt thấy nụ cười gượng gạo trên gương mặt Lư Vệ Đông, Vương Hạo Trăn liền vỗ vai của ông ta, cười nói:

- Bí thư Lư, bất luận cái gì cũng đều có hai mặt của nó. Có những thời điểm chuyện xấu chưa chắc không thể biến thành chuyện tốt. Mấu chốt phải xem phóng viên người ta từ góc độ nào mà nói chuyện. Tái ông mất ngựa, họa phúc khôn lường.

Nói xong, Vương Trăn Hạo liền chắp tay sau lưng, chậm rãi trở về nhà ăn, gạt Lư Vệ Đông ra bên ngoài.

Lư Vệ Đông nuốt lấy lời nói của Vương Trăn Hạo, sắc mặt âm trầm bất định.

Sau buổi liên hoan, Triệu Hâm đề xuất muốn đến thôn Tây Long thực hiện phỏng vấn, hiểu biết một chút tình hình thực tế trong nhà Phạm Bảo Thanh.

Có chỉ thị ngầm của Vương Trăn Hạo, Lư Vệ Đông tự nhiên không dám cản trở, lúc này quyết định cùng đi với Triệu Hâm và Bành Na đến thôn Tây Long.

Vương Trăn Hạo nhìn thấy như vậy, thản nhiên phân phó một câu:

- Chủ tịch thị trấn Cao và đồng chí Phạm Hồng Vũ cũng cùng đi luôn. Chuyện này, các người đã tự mình đến thôn Tây Long, nên đối với tình huống có chút quen thuộc hơn.

- Vâng, Trưởng ban Vương.

Cao Khiết kính cẩn đáp lời.

Cô trước kia là Phó trưởng phòng phòng Tuyên giáo ban Tuyên giáo địa ủy, là cấp dưới trực tiếp của Vương Trăn Hạo. Đối với công phu hành văn và hành vi làm người của Vương Trăn Hạo, Cao Khiết khá là bội phục.

Lư Vệ Đông âm thầm nghiến răng nghiến lợi.

Sự tình đã rất minh bạch, hai vị phóng viên báo tỉnh này chính là viện binh do Cao Khiết mời tới. Về phần Vương Trăn Hạo tự thân xuất mã, rốt cuộc là nể mặt Cao Khiết hay là muốn vì cấp dưới mà kéo quan hệ thì không biết được rồi.

Cao Khiết ban đầu công tác ở Ban Tuyên giáo địa ủy, nhưng thậm chí trước kia, căn bản chính là cán bộ từ tỉnh xuống mạ vàng, có quan hệ như vậy thì cũng chẳng ngạc nhiên chút nào.

Xem ra mình đã coi thường năng lượng của cô gái này.

Cao Khiết đây là quyết định phải cùng mình quyết đấu một phen.

Con ông cháu cha một khi phát uy thì xác thực cũng khó mà ngăn cản.

Lập tức bốn chiếc xe con, thứ tự trước sau hướng đến thôn Tây Long, trên đường cát bụi tung mịt mù. Cũng may trước đó không lâu đã có một trận mưa lớn, cát bụi cũng không quá nhiều. Bằng không thì chỉ sợ cát vàng văng đầy trời rồi.

Cao Khiết và Phạm Hồng Vũ vẫn ngồi cùng chiếc xe jeep nội. Phạm Hồng Vũ chịu trách nhiệm lái xe.

Cao Khiết hai tay ôm ngực, đoan trang ngồi ở vị trí lái phụ, khẽ cắn môi, khuôn mặt xinh đẹp hơi đỏ ửng lên, cũng không thèm liếc mắt nhìn Phạm Hồng Vũ.

Phạm Hồng Vũ lại có biện pháp khác, nhìn con sông cuồn cuộn nước đục ở một bên đường, hai hàng lông mày nhíu lại, hạ giọng nói:

- Chủ tịch thị trấn Cao, công tác phòng chống lũ lụt năm nay nhất định phải làm cho tốt. Nhìn tư thế này, năm nay sẽ có lụt đấy.

Cao Khiết cả kinh, cũng không kìm nổi nhìn xung quanh con sông, nửa tin nửa ngờ nói:

- Sẽ có lụt sao?

- Ừ, thị trấn Phong Lâm năm rồi cũng có thảm họa lũ lụt, vẫn nên sớm làm công tác chuẩn bị, đỡ đến lúc đó luống cuống tay chân.

Phạm Hồng Vũ nói xong, hai hàng lông mày cau lại chặt hơn.

Cao Khiết cũng không kìm nổi, gật đầu một cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.