Ác Bá Cửu Vương Gia

Chương 8




Gia Văn thuật lại vài câu với hai vị từ tước đại nhân đến từ Khải Duyệt đế quốc, trên mặt bọn họ lập tức lộ ra nụ cười, một người trong đó còn đứng dậy, khom người với Trần Húc Đào tướng quân một cái, khiến cho bọn người Trần Húc Đào có chút kích động.

Phương Minh Ngụy ở một bên lạnh lùng nhìn, lập tức phát hiện ra hai chuyện, thứ nhất, quái thú biến dị kia đối với hai vị từ tước đại nhân vô cùng quan trọng, cho nên đối phương mới cảm kích như vậy. Thứ hai là, bọn người Trần Húc Đào ở đây nhìn thấy từ tước của Khải Duyệt đế quốc, cũng biểu hiện sự kính sợ phi thường Bởi vậy có thể thấy được, trước mặt quốc gia có đẳng cấp cao hơn, cho dù là quái vật như Nữu Man đế quốc, cũng không có địa vị đáng nói.

Phương Minh Nguy cúi đầu, len lén hỏi: “Trần đội trưởng, mấy người của Khải Duyệt muốn cái xác của quái thú để làm gì?”

“Không biết” Trần Bang cũng nghi ngờ đầy mặt, nghĩ nửa ngày mà không ra nguyên do.

Giờ phút này, Gia Văn lại dài dòng vài câu, sau đó đưa ra thinh cầu lập tức chuyển giao xác của quái thú. Mà Trần Húc Đào tất nhiên là không có ý quấy nhiễu, kêu tâm phúc của mình là Trần Bang lập tức làm việc.

Trần Bang vừa đứng dậy, Phương Minh Nguy liền thuận thế đứng dậy, theo sát hắn, tựa hồ như một tùy tùng bình thường. Bọn người Trần Húc Đào tuy nhìn thấy, nhưng vì trở ngại hai vị tử tước đại nhân đang có mặt nên không dám mờ miệng hỏi. Hơn nữa nói thật ra, Phương Minh Nguy ở trên tinh cầu Ngải Mạc Nhĩ này có thân phận là khách khanh, ngay cả Trần Húc Đào tướng quân cũng không muốn đắc tội hắn, những người khác tất nhiên là càng không tự làm mất mặt.

Dưới sự sai khiến của Khoa Tư Mạc, một võ sĩ có thân hình cao lớn đi theo Trần Bang ra khỏi buổi tiệc, đi đến cảng vũ trụ.

Xác của quái thú dị biến đã sớm được kéo về cảng vũ trụ, vốn muốn đưa cho viện nghiên cứu khoa học của Nữu Man đế quốc nghiên cứu, những quái thú vũ trụ này tại sao phát sinh dị biến, nhưng bây giờ đương nhiên là không còn khả năng.

Trên đường đi, Phương Minh Nguy chủ động bắt chuyện với vị võ sĩ tên là Mạch Tạp Kì kia, muốn biết nguyên nhân tại sao bọn họ lại muốn xác quái thú, nhưng không ngờ võ sĩ kia nhìn cao lớn thô kệch, nhưng mà lại kín miệng vô cùng, nói chuyện nửa ngày, cũng không có thu hoạch được gì.

Không lâu sau, ba người đi đến cảng vũ trụ, ở đây dừng đầy các loại chiến hạm Nhưng mà, cái làm cho người ta chú ỳ nhất không phải là mấy chiến hạm cấp Thắng Lợi, mà là một cái xác quái thú khổng lồ hầu như có thể so với chiến hạm

Thân hình của con quái thú này dài gần hai mươi cây số, tuy hình thể của nó có chút thua kém chiến hạm cấp Thắng Lợi, nhưng mà con người đứng cạnh con quái thú này, nhỏ bé như một con kiến không đáng nhắc đến.

ở đây có rất nhiều người đang làm việc, nhưng cũng không quên nhìn về hướng này một cái. Đối với bọn họ mà nói, quái thú khổng lồ như vậy vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

“Mạch Tạp Kì tiên sinh xác của con quái thú kia nằm trong này, chúng tôi đã quét dọn sơ bộ, rửa đi máu đen trên người nó. Ngài xem cần xử lý thế nào?” Trần Bang mờ miệng nói.

Mạch Tạp Kì đưa mắt nhìn con quái thú khổng lồ vô cùng này, trong mắt không hề có bất kỳ sự kinh ngạc nào, tựa hồ như đã sớm nhìn quen loại quái thú này vậy.

Chỉ thấy hắn ta móc một cái hộp ra từ trong lòng, sau đó lấy ra một cái máy nho nhỏ bên trong.

Nhìn bộ dạng cẩn thận của hắn, ai cũng biết được, thứ trong hộp rất là xa xỉ.

Đi đến đầu con quái thú, Mạch Tạp Kì mờ dụng cụ ra, hắn cẩn thận dạo một vòng quanh đầu quái thú, nhưng mà máy móc không hề có bất kỳ phản ứng nào. Trên mặt hắn không khỏi lộ ra vẻ thất vọng

Nhưng mà Mạch Tạp Kì vẫn không từ bỗ, cầm cái máy, đi dọc theo thân thể của quái

thú.

Có điều quái thú dài đến hai mươi cây số, tức là hai vạn mét, không có bất kỳ cao thủ thể thuật nào coi cái khoảng cách này ra gì cả. Nhưng nếu cầm theo một cái máy, mỗi bước đi đều phải chậm rãi, thì lúc này lại là một chuyện khác.

Chỉ là, Mạch Tạp Kì hoàn toàn không để ỳ đến suy nghĩ của người xung quanh, hắn chăm chỉ nhìn dụng cụ, bảo trì tần suất đi tới nhất định.

Nhìn thấy Mạch Tạp Kì kiên nhẫn như vậy, Phương Minh Nguy và Trần Bang nhìn nhau lắc đầu.

Người này vừa đến đây là đã bắt đầu tự mình hành động, hơn nữa còn không cho người khác tham dự trợ giúp. Nói đến cái thái độ thần bí này là lại làm cho người ta vô cùng chán ghét, nhưng vì ngại thế lực sau lưng hắn, đừng nói là Phương Minh Nguy và Trần Bang, cho dù là đích thân Trần Húc Đào ở đây, chỉ sợ là cũng không dám lộ ra vẻ mặt mất kiên nhẫn.

“Trần đội trưởng, ngài nghĩ hắn đang làm gì?” Phương Minh Ngụy chờ bực mình mặc dù biết lúc này cho dù mình lấy cớ rời đi, cũng không xảy ra bất kỳ vấn đề nào, nhưng trong lòng vẫn có chút tò mò, thế là ở lại xem xét.

“Hắn đang tìm cái gì đó” Trần Bang nói không xác định.

“Tìm cái gì đó?” Phương Minh Nguy nhìn quái thú chồng chất vết thương, tìm đồ tại đây, chẳng lẽ hắn ta muốn tìm một miếng thịt chất lượng để làm mồi nhắm rượu?

Lại qua nửa ngày, thấy đã đi được hơn phân nửa, giờ phút này, không chỉ là Phương 

Minh Nguy và Trần hang nhìn chán, mà ngay cả Mạch Tạp Kì cũng có chút uể oải.

Không cần hỏi, hắn vẫn chưa tìm thấy thứ mình muốn. Nhưng mà, người này vẫn chưa từ bỏ, tiếp tục tự gây việc cho chính mình.

Đột nhiên, một âm thanh chói tai từ trong cái máy trên tay của Mạch Tạp Kì vang lên.

Dưới vẻ mặt không hiểu của Phương Minh Nguy và Trần Bang, Mạch Tạp Kì đã lộ ra vẻ mặt vui mừng, hắn vui vẻ đi đến chỗ cái đuôi của con quái thú, lấy cái ống tròn trên lưng xuống.

Bỗng nhiên, ống tròn xuất hiện một đạo ánh sáng, hơn nữa dần dần kéo dài.

“Kiếm laser?” Phương Minh Nguy kinh hô lên một tiếng.

Đây là kiếm laser mà các binh sĩ sử dụng làm vũ khí! Không chiế là giá trị chế tạo sang quý, hơn nữa còn có yêu cầu đặc biệt cao về năng lượng khối. Nếu không phải là dùng làm trang sức biểu diễn, mà muốn dùng vào thực chiến, cho dù là Nữu Man đế quốc, cũng không cách nào phân phát nó làm vũ khí cho từng binh sĩ.

Cổ tay Mạch Tạp Kì khẽ động, kiếm laser lập tức dài đến hơn mười mét.

Lần này ngay cả Trần Bang cũng có chút động dung, cái này dù sao cũng là vũ khí cá nhân, nếu theo góc độ hữu ích và thực tế, cùng lắm là chỉ cần hai ba mét thôi là đã đù. Nhưng Mạch Tạp Kì vung tay một cái là dài đến mười mét, khoảng cách như vậy thậm chí là còn dài hơn kiếm laser tiêu chuẩn dành cho cơ giáp.

Trong không khí truyền đến âm thanh chấn động nhỏ, Phương Minh Nguy và Trần Ban nhìn nhau, đồng thời hiểu rõ, uy lực của thứ này vô cùng to, quả thật không dưới kiếm laser của cơ giáp.

Chỉ thấy Mạch Tạp Kì vung kiếm laser dâm vào trong thân thể của con quái thú, có lẽ bởi vì quái thú đã chết, cho nên không có nhiều máu phun ra. Mặc dù có chút máu bắn ra, nhưng cũng nhiệt độ cao của kiếm laser làm cho bốc hơi.

Mạch Tạp Kì sứ dụng kiếm laser đâm vào thân thể quái thú nửa ngày, đột nhiên hai chân dùng sức, nhảy lên thân quái thú, kiếm laser lại một lần nữa đâm xuống, nhìn bộ dạng của hắn, giống như là có thâm thù đại hận với con quái thú vậy, nhất định phải băm vằm con quái thú ra mới hả giận.

Phương Minh Nguy và Trần Bang lại đưa mắt nhìn nhau, người này rốt cục là đang làm trò quỷ gì?

Trần Bang tiến lại một bước, nhỏ giọng hỏi: “Mạch Tạp Kì tiên sinh có cần chúng tôi hỗ trợ không?”

Mạch Tạp Kì khẽ giật mình nghĩ nghĩ, nói: “Tốt, xin mời hai vị hỗ trợ, điều động một số máy móc, tách thân mình con quái thú từ chỗ này ra”

Trong lòng Phương Minh Nguy khẽ động, liền hỏi: “Mạch Tạp Kì tiên sinh ngài tựa hồ đang tìm kiếm cái gì đó, nếu như chúng tôi dùng máy cắt, làm hư vật đó... ”

Mạch Tạp Kì bật cười nói: “Yên tâm đi, vật đó tuyệt đối không có khả năng bị làm hư” Có lẽ do tâm tình cao hứng, nên thái độ của hắn cũng thay đổi rất lớn so với lúc đầu: “Nếu các người có thể làm hòng vật đó, thì nói rõ, đấy không phải là thứ tôi cần tìm”

Trần Bang khẽ giật mình lập tức ra lệnh một tiếng, điều động máy móc đến, sau một hồi bận rộn, rốt cục đã tách thân thể quái thú ra làm hai.

Tuy thân thể quái thú bị cắt ra vô cùng dơ bấn, nhưng Mạch Tạp Kì vẫn không chút do dự đi vào, dưới sự chỉ dẫn của cái máy trong tay, hắn tự mình lấy ra một khối cứng trong thân thể con quái thú.

Phương Minh Nguy khẽ giật mình nhìn Mạch Tạp Kì mặt đầy vui sướng, nghi hoặc hỏi: “Mạch Tạp Kì tiên sinh đây là thứ ngài cần tìm?”

“Đúng vậy,ít nhiều gì cũng do hai vị giúp đỡ, thật sự rất cảm ơn”

“Không cần phải khách khí” Phương Minh Nguy nhìn khối cứng trong tay đối phương, trong thoáng chốc, tựa hồ có cảm giác quen thuộc.

Mạch Tạp Kì đem thứ đó cất vào trong túi, muốn trở về. Tròng mắt của Phương Minh Nguy vừa chuyển, liền vội vàng kéo lại, hỏi: “Mạch Tạp Kì tiên sinh ngài muốn trở lại gặp hai vị từ tước đại nhân sao?”

“Đúng vậy”

“Nhưng..Phương Minh Nguy có ý cau mày, nhìn trên người hắn, nói: “Mạch Tạp Kì tiên sinh có lẽ ngài không để ý, nhưng mà ngài vừa rồi đã tiếp xúc với thân thể của quái thú, không ngại tắm rửa, đổi một bộ quần áo khác chứ?”

Mạch Tạp Kì nhìn thân thể của mình một chút, mũi hơi hơi nhún, tựa hồ cũng ngửi được mùi máu tươi, lập tức cảm kích gật đầu với Phương Minh Nguy.

Đối với Trần Bang mà nói, thu xếp quần áo cho một người, quả thật chỉ đơn giản như ăn bữa sáng.

Dưới ánh mắt nhìn của bao người. Mạch Tạp Kì không hề có kỵ chút nào, tắm rửa sạch sẽ thân mình đồng thời còn lấy khối cứng kia ra lau lại một lần.

Lần này, Phương Minh Nguy nhìn cẩn thận, lông mày của hắn hơi nhíu lại, ánh mắt chuyển về hướng chiến hạm cấp Thắng Lợi của mình.

Hắn nghĩ đến, mình chẳng những là đã trông thấy khối cứng này, hơn nữa trong tay hắn còn có một khối lớn hơn vậy nữa. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.