Abo Tôi Trở Lại Thời Trung Học Của Ba Mình!

Chương 1374: 1374: Chương 1362






Nói là thời gian tự do, chẳng qua cũng chỉ cho người khác qua lại phòng mình mà thôi

Thẩm Đình Vũ cầm di động và bước nhanh, cậu ta biết phạm nhân nơi này không thân với mình

Nếu không mau chóng về phòng thì rất có khả năng họ sẽ tìm tới gây sự.

Mới nghĩ tới thôi mà ba đã có phạm nhân cao to đã cản trước mặt cậu ta rồi

Ba tên đứng song song trước mặt Thẩm Đình Vũ, cản hết con đường vốn chẳng rộng rãi gì.

Thẩm Đình Vũ nắm chặt di động tay, nhưng di động quá to, dù cậu ta cầm chắc nhưng vẫn có thể nhìn thấy

Tên đứng giữa là trùm trại giam, đấy là gã ta tự xưng, phạm nhân ở đây cũng không dám trêu chọc gã ta

“Mày cầm gì đó?” Tên trùm bất3cằm, ngước mũi lên nhìn chằm chằm món đồ trong tay Thẩm Đình Vũ: “Di động à?” Thẩm Đình Vũ lùi lại sau mấy bước

Tuy trước kia cậu ta từng đánh nhau với người khác trong quán đêm, coi như đã sắm vai ác, nhưng khi đứng trước ba tên này, so về sức mạnh vẫn cách quá xa

Huống hồ bây giờ cậu ta chỉ cần bảo vệ chiếc di động, không cho bọn chúng giật là được

“Nhường đường chút đi, tôi muốn về phòng.” Thẩm Đình Vũ cất tiếng lạnh nhạt, gương mặt không có cảm xúc, nhưng bàn tay cầm di động đã bắt đầu căng thẳng đổ mồ hôi.

Bởi vì cậu ta biết kế tiếp ba tên này sẽ làm gì, đơn giản là cầm điện thoại lên lật xem

Vừa dứt lời, một tên đứng cạnh gã kia lập1tức giật di động của Thẩm Đình Vũ: “M* nó, thằng giám thị này bất công thật

Tao bảo nó cho tao mượn di động gọi điện mà nó chẳng cho, trái lại bây giờ mày cầm thẳng vào trại giam luôn à?”

Thẩm Đình Vũ nhanh chóng vòng tay ra sau, giấu di động sau lưng, đầy vẻ cảnh giác: “Máy của tôi không có sim, không có mạng, anh không gọi được đâu.”

Ba tên kia hoàn toàn mặc kệ

Thấy Thẩm Đình Vũ bắt đầu chống cự, bọn chúng bất chợt vây quanh cậu ta

Hai tên đứng hai bên, từng tên ghì chặt vai cậu ta xuống, vừa lôi vừa kéo rồi đè người xuống đất

Cánh tay Thẩm Đình Vũ không có chút sức lực, cậu ta ngồi ở cạnh tường, chẳng hề có đường đấu lại.

“Buông tôi ra, đừng động vào di6động của tôi!” Ở trong trại giam, Thẩm Đình Vũ rất hiếm khi lớn tiếng nói chuyện, đa phần đều là bầu không khí trầm lặng, cho dù bọn trùm cố tình bắt nạt, lần nào ăn cơm cũng ném tàn thuốc trúng gáy, hơn nữa tàn thuốc bốc khói ấy còn làm cháy da cậu ta

Chịu đau như vậy nhưng chỉ khiến cậu ta nhíu mày, đứng dậy lấy tàn thuốc ra.

Còn bây giờ, hai mắt cậu ta đỏ bừng như con thú hoang gặp nguy hiểm

Gương mặt gầy yếu đầy vẻ dữ tợn, không ngừng giãy giụa.

“Số 47, ngoan ngoãn đưa di động cho anh mày xem một chút, xem chút thôi.” Tên trùm đứng giữa nở nụ cười xấu xa, đưa tay cầm lấy di động của Thẩm Đình Vũ

Nói là cầm lấy, bởi vì hai tay Thẩm Đình4Vũ đã bị hai kẻ bên cạnh tên trùm ra sức bắt xòe ra

Di động nằm trong tay cậu ta nên tên trùm có thể cầm lấy một cách dễ dàng.

Tên trùm lấy điện thoại đặt vào tay xong, thấy vỏ máy màu hồng nhạt thì cau mày: “Chậc chậc, đây là di động của con gái à?” Gã ta nhìn từ trên cao xuống Thẩm Đình Vũ, cố tình dùng hai ngón tay kẹp lấy di động, tung qua hứng lại thưởng thức

“Anh trả điện thoại cho tôi, tôi có thể bảo bạn mình đưa thuốc lá tốt nhất cho anh.” Thẩm Đình Vũ biết phạm nhân trong tù thích thuốc lá nhất, mà phạm nhân ở trại giam này toàn là những kẻ phạm tội nặng, cơ bản không cho phép ai đến thăm tù, một năm chỉ có thể3thăm một hai lần

Trái lại, thời gian thăm tù dành cho Thẩm Đình Vũ có vẻ đặc biệt thường xuyên, giống như cậu ta chẳng phạm phải tội gì nặng, chỉ nhốt chung trại với bọn chúng thôi.

Hơn nữa lần nào thăm tù, giám thị cũng khá rộng rãi với cậu ta

Ví như hôm nay cậu ta có thể cầm di động mà Trần Học Hạo đưa rồi vào đây, tất nhiên lấy thêm mấy gói thuốc cũng không phải chuyện khó

Tên trùm nghe Thẩm Đình Vũ nói vậy, gã ta cũng không vui vẻ trả lại di động

Dù sao cũng như bị chọc giận, gã ta trợn tròn mắt, ngồi xổm xuống nhìn chằm chằm Thẩm Đình Vũ: “Thằng nhóc, có phải mày thấy mình quá trâu bò không? Giờ muốn dùng máy điều thuốc để xin tha hả?” Vừa nói, gã ta vừa không ngừng vỗ vào gương mặt gầy yếu của Thẩm Đình Vũ

Trên mặt cậu ta lập tức hiện ra vết mờ nhạt, có thể thấy bây giờ cơ thể cậu ta yếu ớt biết bao.

Thẩm Đình Vũ nhận thấy có thể tên trùm nghĩ thái độ mình không tốt, cậu ta chẳng hề nghĩ ngợi đã bày ra vẻ mặt lấy lòng, nở nụ cười nịnh nọt: “Tôi có gì mà trâu bò chứ, anh nói đùa rồi

Ý tôi là cho dù anh bảo làm gì tôi cũng sẵn lòng, chỉ cần anh trả điện thoại cho tôi thôi.” “Chậc...” Tên trùm cố ý cau mày, nhìn sơ qua di động trong tay: “Xem ra cái điện thoại hỏng này rất quan trọng với mày, khiến mày có thể thành ra thế này.” “Trả cho tôi.” Thẩm Đình Vũ nhìn chằm chằm di động trên tay tên trùm bằng ánh mắt trống rỗng, thậm chí còn có vẻ cố chấp: “Anh vui lòng..

Không, cầu xin anh trả điện thoại cho tôi.”

“Cũng không phải là không trả cho mày được.” Tên trùm đưa di động tới trước mặt Thẩm Đình Vũ

Thẩm Đình Vũ hơi cử động, muốn lao ra giật lấy di động ngay trước mắt nhưng hai tay vẫn còn bị hai kẻ kia giữ chặt.

Vì thế cậu ta mới nhận ra tên trùm đang đùa giỡn mình, ánh mắt toát lên sự căm hận: “Anh có cầm di động cũng vô dụng thôi, không sim không mạng, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Nụ cười trên mặt tên trùm càng khiến người ta ghê tởm

Gã ta cầm di động rồi chỉ vào chỗ giữa hai chân: “Tới đây, mày chui qua dưới người tao, tao lấy di động quay rồi trả mày, thế nào?” Nghe tên trùm nói vậy, ngay cả hai tên trợ thủ đắc lực của gã ta đang kìm kẹp Thẩm Đình Vũ bật cười

Sắc mặt Thẩm Đình Vũ khó coi đến mức cùng cực, cậu ta sống hờ hững trong tù vì không thèm để ý tới mấy thứ này

Nhưng giờ đây, cặp mắt đen nhánh kia đang toát ra cái nhìn căm hận mãnh liệt

Đợi sau khi ra tù, cậu ta nhất định không để những kẻ này được sống tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.