[Abo] Tái Hôn

Chương 14: Thoải mái đến vậy sao?




Hóa ra, đại hội luyện đan sư hai tháng sau không chỉ có phải phân ra thực lực cao thấp của luyện đan sư ba quốc gia Vân quốc, Mạnh quốc, Càn quốc, còn muốn quyết định ra ba danh ngạch tiến vào Đan Cực tháp tu luyện.

Ba danh ngạch này không có khả năng do ba quốc gia gánh vác, chỉ có ba người có biểu hiện xuất sắc nhất ở trong đại hội luyện đan sư mới có thể có được tư cách này.

Đơn giản mà nói, nếu như người của Đan Minh Càn quốc đủ xuất sắc, như vậy ba danh ngạch này rất có thể đều rơi xuống trên thân người của Đan Minh Càn quốc.

Ngược lại, cũng có khả năng ba danh ngạch đều bị hai nước khác nhận được.

Trước kia ba nước tiến hành đại hội luyện đan sư, Đan Minh Vân quốc luôn luôn mạnh nhất. Trên cơ bản mỗi lần đều phải nhận được hai đến ba danh ngạch. Đan Minh Càn quốc và Mạnh quốc Đan Minh lại thực lực tương đương.

Cũng chính vì vậy, Tô lão đặc biệt không cam lòng, vẫn muốn vượt qua Vân quốc, khiến cho Đan Minh Càn quốc trở thành mạnh nhất trong hạ tam quốc.

Mà đại hội luyện đan sư lần này chính là cơ hội tốt nhất để thể hiện ra thực lực, đương nhiên điều kiện trước tiên là cần Phương Lâm tham gia, nếu không phần thắng của Đan Minh Càn quốc vẫn không lớn lắm.

Sau khi Phương Lâm nghe xong, chân mày càng nhíu chặt lại. Hắn ở đây còn phải tham gia thi đấu ba nước, lại tới một đại hội luyện đan sư, đây quả thực là bận tối mày tối mặt.

- Tô lão, Đan Cực tháp này là gì?

Phương Lâm hỏi, hắn cũng không biết gì về Đan Cực tháp Tô lão nhắc tới, vì vậy có nghi vấn này.

Tô lão nói:

- Đan Cực tháp chính là nơi gửi rất nhiều thuật luyện đan cổ cùng với rất nhiều cảm ngộ của đại năng luyện đan thượng cổ, có thể tiến vào Đan Cực tháp tu luyện sẽ có giúp đỡ vô cùng lớn đối với luyện đan sư.

Phương Lâm nghe vậy, nhất thời càng không có hứng thú. Muốn nói thuật luyện đan cổ, Phương Lâm hắn có cái gì không biết? Về phần cảm ngộ của đại năng luyện đan thượng cổ gì đó, vậy lại càng không có lực hấp dẫn.

Dù sao Phương Lâm kiếp trước chính là Đan Tôn, đã đến trình độ này, trên cơ bản không có người nào có thể lại phát sinh trợ giúp lớn đối với hắn trên phương diện đan đạo.

Nói chung Phương Lâm chính là không có hứng thú, cảm thấy tham gia đại hội luyện đan sư này đối với mình không có bất kỳ ý nghĩa gì. Nhiều lắm là kiếm chút mặt mũi cho Đan Minh Càn quốc mà thôi.

- Tô lão, ngài cũng biết ta còn phải tham gia thi đấu ba nước. Lúc này, sợ rằng không thể đến tham gia đại hội luyện đan sư kia được.

Phương Lâm quyết đoán cự tuyệt nói.

Tô lão thoáng ngẩn người ra, lập tức ánh mắt cổ quái nhìn Phương Lâm. Tiểu tử này lại còn dám từ chối, hắn lẽ nào lại hoàn toàn không có chút hứng thú gì đối với Đan Cực tháp này sao?

Tô lão không nghĩ ra. Dựa theo lẽ thường mà nói, bất kỳ một luyện đan sư trẻ tuổi nào, chắc hẳn đều rất hi vọng tiến vào Đan Cực tháp mới đúng, thế nào đến lượt Phương Lâm, lại không thể thực hiện được.

Chỉ có điều Tô lão suy nghĩ một lát, lại nói:

- Ngoại trừ Đan Cực tháp ra, ngươi còn có thể nhận được phần thưởng của tổng bộ Đan Minh đưa tới. Đây cũng không phải là phần thưởng bình thường. Tối thiểu cũng là một gốc cây dược liệu cổ nghìn năm gì đó.

Nghe vậy, chân mày Phương Lâm khẽ động. Tô lão đoán ý qua lời nói và sắc mặt, biết Phương Lâm có chút động tâm, không khỏi âm thầm kỳ quái. Tiểu tử này không có hứng thú đối với Đan Cực tháp, ngược lại cảm thấy rất hứng thú đối với dược liệu cổ nghìn năm?

- Thật sự có dược liệu cổ nghìn năm? Tô lão ngài không gạt ta chứ?

Phương Lâm dùng ánh mắt hoài nghi nhìn lão nhân này.

Tô lão không vui nói:

- Lão phu làm sao có thể gạt ngươi chứ? Chỉ cần ngươi thu được một trong ba danh ngạch tiến vào Đan Cực tháp, sẽ nhận được phần thưởng của tổng bộ Đan Minh, hơn nữa nếu như ngươi có lực ép luyện đan sư của hai nước khác, phần thưởng còn có thể càng phong phú hơn. Đồng thời lão phu cũng sẽ lấy từ trong kho ra một gốc cây dược liệu cổ nghìn năm cho ngươi.

- Thật vậy sao?

Phương Lâm hoàn toàn động lòng. Dược liệu cổ nghìn năm sẽ có trợ giúp cho mình lớn hơn những cảm ngộ cường giả và thuật luyện đan thượng cổ gì đó rất nhiều.

Tô lão mặt mỉm cười, lời thề son sắt nói:

- Chỉ cần ngươi có thể tranh thủ được ba danh ngạch, chí ít hai gốc cây dược liệu cổ nghìn năm là trốn không thoát.

Phương Lâm gật đầu:

- Tốt lắm, ta tham gia là được. Tô lão lại không nên nuốt lời, nhớ chuẩn bị trước dược liệu cổ nghìn năm đi.

Tô lão cười ha ha một tiếng:

- Yên tâm, cái ngươi nên được, nhất định sẽ không thiếu.

Dừng lại một lát, Tô lão còn nói thêm:

- Chỉ có điều ngươi tốt nhất mau chóng thăng cấp đến luyện đan sư tam đỉnh. Nếu không lấy thân phận của luyện đan sư nhị đỉnh đi tham gia, thật sự hơi kém.

Phương Lâm cười nói:

- Hôm nay ta đến đây, chính là vì thăng cấp luyện đan sư tam đỉnh. Còn không phải vì vẫn luôn sát hạch công khai, còn chưa đến lượt ta sao?

Tô lão gật đầu, vỗ nhẹ vào vai Phương Lâm, thần sắc trở nên có chút nghiêm túc nói:

- Tề Tam Hiên kia, ngươi sau đó phải cẩn thận một chút. Hắn ở Đan Minh vẫn có địa vị nhất định.

Phương Lâm nghi ngờ nói:

- Không phải là một trưởng lão của Đan Minh Huyền quốc sao?

Tô lão lắc đầu, cau mày nói:

- Ngươi hiểu quá ít về Đan Minh, Tề Tam Hiên này tuy rằng thân phận chỉ là trưởng lão của Đan Minh Huyền quốc, nhưng hắn lại là người của một mạch đan độc sư. Mà hiện nay thế lực của đan độc sư ở trong Đan Minh không nhỏ, nếu như bọn họ làm khó dễ ngươi, sợ là sẽ rất phiền phức.

- Cái gì? Hắn là đan độc sư?

Phương Lâm nhất thời kinh sợ, lập tức sắc mặt cũng trầm xuống.

Thảo nào, hắn luôn cảm thấy trên người Tề Tam Hiên này có một loại cảm giác khiến cho hắn rất không thoải mái, hóa ra Tề Tam Hiên này không ngờ là đan độc sư.

Tô lão nói:

- Hiện tại đan độc sư ở trong Đan Minh đã trở thành một thế lực không thể bỏ qua, rất nhiều đan độc sư đều có chức vụ cao. Tề Tam Hiên lần này nhiều lần mất mặt, sau khi trở về hắn nhất định sẽ lợi dụng thế lực nhân mạch trong tay mình đi đối phó với chúng ta. Ta ngược lại không có vấn đề gì. Dựa vào hắn vẫn không động được đến ta. Nhưng nếu như đối phó với ngươi, lại dễ dàng hơn nhiều. Ta cũng rất khó bảo vệ được ngươi.

Phương Lâm im lặng. Hắn tin tưởng Tô lão cũng sẽ không nói chuyện giật gân. Nếu Tô lão nói như vậy, Tề Tam Hiên này tuyệt đối là một phiền toái lớn.

Chí ít, có Tề Tam Hiên ở Đan Minh, Phương Lâm hắn muốn ra mặt, sợ rằng cũng khó khăn.

Trong mắt Phương Lâm lóe ra tia sáng sắc bén. Nếu Tề Tam Hiên sau đó tạo ra cho mình rất nhiều phiền phức, vậy nếu không phải nên nhân lúc Tề Tam Hiên này còn đang ở Càn quốc, động thủ giết hắn sao?

Càng nghĩ, sát cơ trong lòng Phương Lâm lại càng tăng lên. Nhất là sau khi biết được người này là đan độc sư, Phương Lâm lại càng muốn giết chết hắn.

- Tô lão, Tề Tam Hiên này là cảnh giới gì?

Phương Lâm hỏi.

Tô lão đáp lại:

- Chắc là luyện đan sư ngũ đỉnh.

Phương Lâm lắc đầu:

- Ta là hỏi cảnh giới võ đạo của hắn.

Tô lão thoáng ngẩn người ra, chỉ có điều vẫn đáp lại:

- Chắc là khoảng Thiên Nguyên lục trọng.

Nghe vậy, trên gương mặt Phương Lâm hiện lên một tia nghiêm trọng. Khoảng Thiên Nguyên lục trọng, Phương Lâm hắn căn bản cũng không có bất cứ cơ hội nào hạ thủ. Nếu thật sự muốn đi giết hắn, còn không biết ai giết ai.

Tô lão lại nhìn ra được một chút manh mối, có chút kinh hãi hỏi:

- Tiểu tử ngươi không phải là muốn giết Tề Tam Hiên này chứ? Ngươi điên rồi phải không?

Phương Lâm lắc đầu, hắn thực sự là nổi sát tâm, nhưng nếu Tề Tam Hiên này là cường giả cảnh giới Thiên Nguyên lục trọng, Phương Lâm này sẽ không có bất cứ cơ hội nào.

- Thật ra, muốn giết chết Tề Tam Hiên, ngược lại cũng không phải là không có cơ hội, chỉ là độ khó khá lớn mà thôi.

Tô lão bỗng nhiên nói như thế, ngược lại khiến Phương Lâm bị dọa cho giật mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.