[ABO] Sau Khi Kết Hôn Tôi Thật Thơm

Chương 501




Nếu không đi, cô sợ mình sẽ say nắng ngất xỉu mất.

“Ơ, cô chủ, cô chủ..” Vừa xuống xe, Trương Khai đã cảm nhận được c3ái nóng hầm hập ập tới.

Ngoài trời quá nóng, ở giao lộ không có bóng râm, ít nhất cũng phải năm mươi độ, khó trách c2ậu chủ lại nói chuyện khẩn cấp như thế trong điện thoại.

“Cô chủ, lên xe đi.

Cậu chủ bảo tôi đến đưa cô về đ5ây, cô không về là tôi sẽ không hoàn thành nhiệm vụ cậu chủ giao cho.” “Anh nói với anh ta, anh ta có giỏi thì vĩnh viễn đừn4g đến tìm tôi.” “...” Trương Khai đâu dám nói lại lời này, muốn chết sao? Anh ta vội vàng đuổi theo Lâm Thiển, “Cô chủ, cô c0hủ, thời tiết nóng thế này, cô đừng đi trên đường cái, tôi lo cô sẽ say nắng.”.

Lâm Thiển thầm nghĩ, ngay cả Trương Khai cũng biết trời nóng bức không nên đứng ngoài đường cái trong thời gian dài, còn Cố Thành Kiêu thì hay lắm, thẳng thừng bỏ lại cô dưới trời nắng gay gắt.

Lâm Thiển càng nghĩ càng bực, so sánh với Trương Khai lại càng bực mình hơn.

Đúng lúc này, lại có một chiếc xe dừng lại bên đường, là người đã lâu không gặp - Triệu Húc Nghiêu.

“Lâm Thiển, sao thế?” Thấy một người đàn ông đuổi theo Lâm Thiển trên đường, ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh ta chính là Lâm Thiển gặp phải tên dê xồm có ý đồ xấu, nên anh ta hỏi với giọng rất lớn, giọng điệu cũng rất dữ dằn.

Lâm Thiển mừng rỡ, “Tiện đường chở em một đoạn được không?” “Lên xe đi.” “Cảm ơn.” Lâm Thiển vội vàng mở cửa ghế sau, ngồi vào.

Trương Khai không biết làm sao, “Cô chủ, cố định đi đâu thế?...

Ở cô chủ...

ơ...” Triệu Húc Nghiêu lái xe chở Lâm Thiển đi, nhẩm thời gian thì có lẽ bọn họ cũng đã gần hai năm không gặp lại rồi.

Nam Nam và Bắc Bắc vẫn theo học ở trường năng khiếu Tiểu Thu Miếu.

Cô hiệu trưởng Triệu Phương Đình của trường Tiểu Thu Miếu chính là chị ruột của Triệu Húc Nghiêu.

Năm đó, Lâm Thiển muốn ghi danh cho Nam Nam Bắc Bắc vào trường Tiểu Thụ Miều nhưng không giành được suất, là nhờ Triệu Húc Nghiêu giới thiệu vào.

Bọn họ quen biết nhau là nhờ Phạn Phạn giới thiệu, cũng có thể tạm coi là bị bắt đi xem mắt.

Lúc đó, Cố Thành Kiêu với Lâm Thiển vẫn chưa phục hôn, Lâm Thiển vẫn là bà mẹ đơn thân hai con.

Triệu Húc Nghiêu không những không để ý đến tình trạng của cô mà còn vồn vã theo đuổi cô.

Năm đó, Lâm Thiển muốn ghi danh cho Nam Nam Bắc Bắc vào trường Tiểu Thụ Miều nhưng không giành được suất, là nhờ Triệu Húc Nghiêu giới thiệu vào.

Bọn họ quen biết nhau là nhờ Phạn Phạn giới thiệu, cũng có thể tạm coi là bị bắt đi xem mắt.

Lúc đó, Cố Thành Kiêu với Lâm Thiển vẫn chưa phục hôn, Lâm Thiển vẫn là bà mẹ đơn thân hai con.

Triệu Húc Nghiêu không những không để ý đến tình trạng của cô mà còn vồn vã theo đuổi cô.

Có điều, Lâm Thiển từ chối anh ta rất dứt khoát, sau đó họ trở thành bạn bè.

Đây đều là chuyện ngày xưa, bây giờ quan hệ giữa họ chỉ tồn tại trên mối giao hảo thi thoảng like vòng bạn bè của nhau.

Họ biết tình hình của nhau nhưng không quấy rầy nhau.

“Anh ta gọi em là cô chủ, là người làm trong nhà em à?” Triệu Húc Nghiêu tò mò hỏi.

“Là tài xế trong nhà Cố Thành Kiêu.” Lâm Thiển tức đến nỗi vạch rõ ranh giới với Cố Thành Kiêu.

Anh có bản lĩnh quay người bỏ đi, thì hẳn cũng có bản lĩnh gánh chịu hậu quả của việc đó.

Nghe giọng điệu của Lâm Thiển, Triệu Húc Nghiêu càng tò mò hơn, cãi nhau với chồng à?” “Đừng nhắc tới nữa, phiền lắm!” “Ờ, thể em muốn đi đâu?”

Đi đâu đây? Lâm Thiển bỗng mù tịt.

Cô cũng chưa nghĩ ra mình muốn đi đâu.

Nếu đến chỗ Hà Hẩm hoặc Lâm Húc, e rằng sẽ làm sự việc càng phức tạp hơn, sợ bọn họ lo lắng.

Nếu đến công ty, giờ cũng gần trưa rồi, bà chủ biến mất đã lâu đột nhiên xuất hiện ở công ty mà không báo trước, chắc chắn đồng nghiệp sẽ bàn tán sau lưng.

Cô không muốn trở thành đối tượng bàn tán của người khác.

Nếu đi tìm Sở Dương hoặc Tiểu Hi, bọn họ sẽ hỏi này hỏi kia.

Đây là mâu thuẫn giữa cô và Cố Thành Kiêu, cô không muốn làm bạn bè và người thân lo lắng.

Nhất thời, cô cũng không biết phải đi đâu.

Thấy cô mờ mịt, Triệu Húc Nghiêu đề nghị: “Hay là, chúng ta tìm chỗ nào đó ngồi tâm sự một lát? Lâu rồi chúng ta không gặp nhau.” “Được đấy, à mà không làm phiền anh chứ?” “Không phiền không phiền, không có chuyện gì quan trọng hơn chuyện nghe bà chủ Lâm ân cần dạy bảo.” “...

Anh đừng nói nghiêm trọng quá, em có thể có lời dạy bảo gì chứ? Ngược lại là anh đấy, bậc thầy phân tích tài chính như anh, một ngày thu cả đấu vàng, em đâu dám làm lỡ thời gian quý báu của anh?” Triệu Húc Nghiêu cười, “Chúng ta có cần phải tâng bốc nhau sặc mùi thương nghiệp thể không?” Lâm Thiển cũng cười, tâm trạng đột nhiên tốt hơn rất nhiều, trong lòng cũng không buồn bã như ban nãy nữa.

“Muốn uống chút gì không? Trong tủ lạnh phía sau có đó, em tự lấy đi.” “Vậy em không khách sáo đâu nhé.” Lâm Thiển tự mình mở tủ lạnh trong xe, lấy một chai nước trong đó ra, uống ừng ực, thở không ra hơi.

Cô đã đứng ở ngoài trời khá lâu, mặc dù có che ô nhưng vẫn rất nóng, vừa mệt, vừa khát, vừa tức.

Cô thật sự cảm thấy mình sắp bị say nắng rồi.

Hơi lạnh trong xe xoa dịu đi khí nóng trên người Lâm Thiển, ngụm nước lạnh bỗng chốc làm cô giải cơn khát.

Cô cảm thấy như được sống lại lần nữa vậy.

“Chậm thôi, chậm thôi, không ai giành với em đâu.” “Anh không biết đó thôi, vừa rồi thật sự là em tức chết mất!”

“Sao thế?”

“Không muốn nói!!!” Chuyện vợ chồng giữa cô và Cố Thành Kiêu, có nói với người ngoài cũng không nói rõ được.

Hai lần hỏi đều đụng vách, Triệu Húc Nghiêu cũng biết điều cũng không hỏi nữa, “Được rồi, để anh đưa em đến nơi tránh nắng tuyệt nhất.”

“OK!”

Nơi tránh nắng tuyệt nhất mà Triệu Húc Nghiêu nói tới chính là phòng làm việc của anh ta, khí lạnh đầy đủ, sofa mềm mại, trà bánh các loại cung cấp liên tục, còn có thể ăn cơm văn phòng miễn phí.

“Ăn thử xem, ăn xong cho chút ý kiến nhé.”

Lâm Thiển cầm lấy bữa ăn, trêu chọc: “Em nói này bậc thầy Triệu, anh không đến mức này chứ, lương tháng có thể sánh bằng lương cả năm của em, vậy mà lại mời em ăn cơm văn phòng, anh có cần tiết kiệm thể không hả?” Triệu Húc Nghiêu bất đắc dĩ nói: “Anh sợ anh vừa đưa em bước vào nhà hàng thì đã bị chồng em bắt đi tra hỏi rồi.” “...

Anh ta không bắt người lung tung.” “Khó nói lắm, đàn ông mà ghen thì không màng tới lý trí, anh đưa em tới công ty sẽ an toàn hơn, ở đây có nhiều người nhìn thấy, còn có camera giám sát, anh cũng thoải mái hơn.” Lâm Thiển thở dài, “Anh thật sự lo xa rồi...

Những mùi vị cơm văn phòng ở chỗ anh khá ngon đấy, bề ngoài cũng bắt mắt.” “Đương nhiên rồi, căng tin sở sự vụ của của anh có tiếng là ngon nhất cả cao ốc văn phòng này mà.” “Ấy là vì các anh kiếm được nhiều tiền.” Triệu Húc Nghiêu khiêm tốn nói: “Là vì nhóm khách hàng mà bọn anh tiếp đãi khá cao cấp, nhân vật tai to mặt lớn như bà chủ Lâm đây có thể đến chỗ anh dùng bữa là vinh hạnh của công ty anh, càng là vinh hạnh của anh.” “Lại bắt đầu tâng bốc thương nghiệp nhau nữa à?” “Ha ha ha, ăn đi.” Lâm Thiển ăn rất ngon miệng, tùy ý nhìn khắp phòng làm việc này.

Lúc nãy, cô để ý bảng tên ở cửa, thấy Triệu Húc Nghiêu đã là trưởng phòng ở đây.

Phòng làm việc này cũng xa hoa rộng rãi.

Nghĩ lại, mấy năm nay, sự nghiệp của anh ta lại thăng tiến thêm một bậc rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.