[Abo] Phục Hôn

Chương 6-9




Giang thiếu gia đứng trên lầu một lát rồi mới đi xuống, sau đó đưa chìa khoá cho Hồ Sơn rồi nắm tay Thẩm Thư Kiệt, nói: “Ông Hồ vẫn khoẻ chứ?”

Hồ Sơn nhận chìa khoá: “Rất tốt.”

Giang thiếu gia gật đầu: “Hồ thiếu gia nghỉ ngơi đi, có việc thì có thể kêu quản gia đi làm, không còn sớm nữa, xin lỗi không đón tiếp được.” Nói xong liền kéo Thẩm Thư Kiệt lên lầu.

Buổi sáng Giang Hạo Phong đi làm, Thẩm Thư Kiệt ngồi trong phòng khách đợi đến giữa trưa thì Hồ Sơn mới mơ màng rời khỏi phòng ngủ.

Trước khi ăn cơm, Hồ Sơn ngồi phịch trên sô pha cảm thán: “Không ngờ.”

Thẩm Thư Kiệt cười cười: “Tôi cũng không ngờ hai người biết nhau.”

“Cũng không thể nói là quen biết, muốn nói quen biết thì là ông nội của tôi, tôi chỉ mới gặp qua thôi, biết hắn cũng không có gì là lạ, dù sao thì nhà của tôi, à là… Rất có tiền, cậu và hắn kết hôn mới là chuyện làm cho tôi sợ hãi đó! Đúng là chân nhân bất lộ tướng mà.”

Thẩm Thư Kiệt cười nói: “Cậu nói quá rồi.”

“Nói quá? Cậu biết mình kết hôn với ai không vậy?”

“Giang Hạo Phong.”

“Biết là ai mà còn cảm thấy tôi nói quá?”

Thẩm Thư Kiệt cũng bối rối: “Thật ra tôi cũng không hiểu rõ về Giang Thị, chỉ biết là rất có tiền thôi.”

“… Rất có tiền?”

“Chẳng lẽ không đúng sao?”

“… Đúng.” Hồ Sơn nghiêng đầu nhìn Thẩm Thư Kiệt: “Chẳng lẽ là bởi vì hắn có tiền nên cậu mới kết hôn với hắn hả? Không giống, bạn của Hồ Sơn tôi sao lại nông cạn như vậy! Chẳng lẽ tôi bị mù?”

Thẩm Thư Kiệt bị Hồ Sơn chọc cười: “Không phải, anh ấy có ơn với tôi, cần tôi kết hôn để giúp đỡ.”

“Đừng gạt người, Giang Hạo Phong mà còn cần giúp đỡ sao?”

“Đây là bí mật.”

“Cậu, không thể chỉ nói một nửa, vì sao cậu và hắn lại kết hôn?”

Thẩm Thư Kiệt ngậm miệng không nói, Hồ Sơn thấy cậu không nói thì đành phải nghiêm túc tự ngẫm: “Để tôi suy nghĩ… Hai người biết nhau bao lâu rồi?”

“Nếu nói biết nhau, thì có lẽ là năm sáu năm rồi.”

Hồ Sơn cau mày không biết là đang nghĩ gì, qua nửa ngày mới vỗ đùi vang dội: “Tôi biết rồi, hèn chi, khi đó hắn còn chưa…”

“Cậu đổi nghề thành thám tử sao?”

“Tò mò mà, đã từng nghe nói Giang thiếu gia kết hôn nhưng vẫn không biết là thật hay giả, bởi vì hắn che giấu cậu rất kỹ, cậu đã gặp mấy người ở nhà cũ Giang thiếu gia chưa? Bọn họ có làm gì cậu không??”

“Chưa thấy, Hồ Sơn, bọn tôi không có phức tạp như cậu nghĩ đâu.”

Hồ Sơn thấy không có bát quái thì đành phải buông tha: “Cậu đúng là kỳ lạ mà, nhưng cũng may, bây giờ Giang gia do hắn định đoạt rồi.”

Thẩm Thư Kiệt nhắm mắt tạm dừng một lát rồi cầm kịch bản nói sang chuyện khác: “Dạy tôi đoạn này diễn thế nào đi.”

Hồ Sơn vẫn ở nhà Thẩm Thư Kiệt cho đến hai người trước khi gia nhập đoàn phim mới rời đi.

Tiễn bước Hồ Sơn, Thẩm Thư Kiệt bắt đầu dọn dẹp hành lý, Giang Hạo Phong cầm báo thờ ơ ngồi đó.

Cứ tưởng là hai người sẽ im lặng như vậy, không ngờ Giang thiếu gia lại nói: “Hồ Sơn là bị trưởng bối đuổi ra khỏi nhà.”

“Hả?”

“Hắn vừa không có học vấn lại không có nghề nghiệp.”

Thẩm Thư Kiệt chớp mắt: “Vì sao lại nói chuyện này?”

Giang Hạo Phong thấy cậu không để ý thì bày ra vẻ mặt lạnh lùng: “Không có gì.”

Có thể nói vai diễn mới của Thẩm Thư Kiệt rất phù hợp với cậu, bởi vì đó là công việc mà cậu làm lâu nhất trước khi kết hôn với Giang Hạo Phong.

Thẩm Thư Kiệt vào phòng giữ quần áo tìm một lúc lâu mới tìm được quần áo lúc trước của mình, sau khi thay xong liền chạy đến trước mặt Giang Hạo Phong, cười hỏi: “Giang Hạo Phong, anh còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?”

Giang Hạo Phong thấy cách ăn mặc của cậu, đại não lập tức trống rỗng vài giây, một lát sau mới mở miệng: “Nhớ.”

Giang thiếu gia hai mươi tuổi thì về nước, bạn bè vì chúc mừng mà đề nghị tổ chức một bữa tiệc, anh đã ra nước ngoài vài năm, ngoại trừ hai người bạn vẫn còn liên lạc thì những người khác đều rất xa lạ. Tuy anh không thích ồn ào nhưng cũng không ghét, huống chi mấy bữa tiệc thế này cũng không đơn giản là trao đổi tình cảm, mà là tiến cử và kéo thêm quan hệ.

Quản gia đưa cho anh thực đơn và thời gian diễn ra bữa tiệc, lúc đó anh đang xem tạp chí tài chính và kinh tế, Giang Hạo Phong không có hứng thú gì lắm, mười năm giáo dục bắt buộc và năm năm du học lấy tiếng làm anh không hiểu rõ sở thích của giới trẻ, cho nên cũng không cảm thấy có vấn đề gì, nhưng khi nhìn thấy thực đơn thì lại nhíu mày: “Không có bánh ngọt à?”

Từ nhỏ quản gia đã chăm sóc cho anh, cho nên biết rõ tất cả yêu thích của anh: “Còn chưa viết bánh ngọt, dì Vương làm không ngon, thiếu gia lại không thích đầu bếp ở nhà cũ đến đây, tôi biết một cửa tiệm không tệ, đã mời bọn họ đến làm rồi, đến lúc đó thiếu gia có thể chọn thứ mình thích.”

Giang thiếu gia vừa lòng gật đầu: “Cứ như vậy đi.”

Ngày gặp mặt vô cùng náo nhiệt, mặc kệ có phải là bạn của Giang Hạo Phong hay không, chỉ cần là có chút dính dáng thì đều tới tham gia, sự nghiệp của Giang gia rất lớn mạnh, nếu có thể dựa vào thì càng tốt.

Đây là lần đầu Thẩm Thư Kiệt nhìn thấy vườn hoa biệt thự lớn như vậy, cậu và chủ quán vừa bàn bạc về nguyên liệu vừa đi vào, trừng mắt nhìn một vòng mới cảm tháng: “Nơi này lớn quá…”

Chủ quán Vương nhìn thấy dáng vẻ của Thẩm Thư Kiệt thì cười nói: “Đây là thế giới của kẻ có tiền.”

“Phải bán bánh ngọt bao lâu mới mua được nơi này?”

Chủ quán Vương nghiêm túc tự ngẫm rồi cho ra kết luận: “Hai đời.” Sau đó dặn dò: “Ở đây toàn là người giàu có, nói chuyện và làm việc đều phải cẩn thận, biết chưa?”

“Dạ, chủ quán cứ yên tâm.”

Đặt nguyên liệu nấu ăn trong đình nghỉ chân kiểu Âu, lại kiểm tra dụng cụ, phát hiện đem thiếu đồ sàng bột, chủ quán vội vàng quay đầu nói với Thẩm Thư Kiệt: “Anh để quên đồ sàng bột trong xe rồi, Thư Kiệt đi lấy dùm anh đi.”

Thẩm Thư Kiệt lên tiếng rồi vội vàng chạy đi, vừa chạy được hai bước thì nghe chủ quán Vương kêu gào: “Nhớ lấy thêm pho mát nữa.”

Cậu vừa chạy vừa quay đầu đáp lại: “Đã biết – ai da!”

Va chạm đột ngột làm cậu giật mình, sau đó vội vàng giải thích: “Rất xin lỗi rất xin lỗi, là tôi không nhìn đường, anh có sao không?”

Đây là lần đầu Giang Hạo Phong nhìn thấy Thẩm Thư Kiệt, cậu đụng vào ngực anh, dưới đáy mắt là hoảng hốt và lo sợ, giống như nai con vậy.

Thẩm Thư Kiệt xoa nhẹ cái trán, lo lắng nhìn cái người lạnh lùng trước mặt, vừa rồi chủ quán còn dặn cậu phải cẩn thận, kết quả vừa mới quay đầu đã đụng vào người ta, cậu chỉ biết giải thích chứ không biết nên làm gì, đối phương nhìn cậu một lúc lâu, lâu đến nổi cậu tưởng mình sắp bị đuổi việc mới lên tiếng: “Không sao.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.