Abo Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 54: Một chiếc áo yếm gây bao sóng gió






Sau khi bắt nạt đủ hai tên đầu heo kia, không cần thiết phải tiếp tục trêu đùa như vậy, Liên Kiều ôm lấy cánh tay Mục Sa Tu Hạ bước ra khỏi quán rượu.
“Lại đi dạo một lát nữa được không? Đi dạo một canh giờ nữa rồi chúng ta ngồi xe ngựa!” Liên Kiều lo lắng mở miệng đề nghị Mục Sa Tu Hạ, nàng biết hắn đã nhẫn nhịn nàng rất lâu rồi.
Thấy đường nét khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng như trước, nàng triển khai công phu mị hoặc, đung đưa cánh tay hắn, nũng nịu nói: “Cái yêu cầu nho nhỏ này của người ta cũng không coi là quá đáng nha, có được không vậy! Người ta cam đoan sẽ không gây chuyện, không chỉnh người, an phận, chàng nói cái gì thì chính là cái đó, để cho ta chơi thêm một canh giờ nữa đi! Nhé?”
Nàng cười rộ lên như một con hồ ly, hơn nữa còn vô cùng tinh ranh, Mục Sa Tu Hạ luôn tự nhắc nhở bản thân không được mềm lòng với nàng, nhưng nhìn ánh mắt cầu xin và chờ mong của nàng, hắn lại mềm lòng. Có thể đoán trước, số mệnh tương lai của Mục Sa Tu Hạ sẽ rất khổ, bị chính thê tử của mình bắt nạt, mặc kệ hắn là anh hùng khí phách như thế nào cũng phải hóa thành sợi chỉ mềm mại, mà cả đời cũng không vùng lên được. Aiz, loại nam nhân si tình như Mục Sa Tu Hạ chính là điển hình cho việc ở ngoài là con rồng, trong nhà cũng chỉ là một con sâu nhỏ.
Lúc nghe tiếng Liên Kiều hoan hô, Mục Sa Tu Hạ bi thảm phát hiện bản thân mình đã vô thức gật đầu.
“Con phố kia thật náo nhiệt, chúng ta đi xem chút đi!” Nói xong Liên Kiều liền bỏ cánh tay Mục Sa Tu Hạ ra rồi chạy về phía trước.
Sự ấm áp dịu dàng trên cánh tay đột nhiên biến mất, Mục Sa Tu Hạ lại cảm thấy có chút mất mát, có chút trống rỗng, rất muốn bắt tiểu nữ nhân kia túm về tiếp tục ôm cánh tay của mình. Sau đó, hắn phát hiện một sự thực đáng sợ, hắn quả thực đã trúng độc, trúng độc của tiểu nữ nhân này, truyền thống nam tôn nữ ti trăm ngàn năm qua của Cách Tát áp dụng trên người nàng quả thực là chó má, hắn không muốn nàng rời khỏi hắn nửa bước, nếu thật sự muốn nàng tuân thủ truyền thống, xa xa đi phía sau hắn, hắn sợ ngay cả đường mình cũng đi không xong, liên tục phải quay đầu lại trông nàng còn không kịp. Hay là cứ dứt khoát để nàng đi phía trước, hắn ở phía sau, mới yên tâm được một chút. Vì thế hắn chấp nhận, chấp nhận số phận với nàng.
Nhìn thấy Liên Kiều vui mừng dạo qua mấy quầy hàng, Mục Sa Tu Hạ không biết trong nụ cười của mình có bao nhiêu sủng nịch, dịu dàng như có dòng nước chảy qua.
Bỗng nhiên dừng lại trước một quầy trang sức, ánh mắt Liên Kiều bị một chiếc nhẫn hấp dẫn, đó là một chiếc nhẫn bằng bạc màu bạch kim trên mặt có khắc một hình con sói, mắt sói âm hàn uy nghiêm tràn đầy khí phách, đó là loài sói sa mạc, kẻ đi săn ngoan tuyệt trong sa mạc, khôn khéo, cứng cỏi, giảo hoạt, tàn nhẫn, chớp thời cơ mà hành động, có cảm giác quen thuộc không thể nói rõ, giống như đang quay xung quanh mình.
“Nhìn cái gì thế?” Mục Sa Tu Hạ im lặng đứng phía sau Liên Kiều, cúi người xuống, phát hiện nàng nhìn cái nhẫn trên tay kia đến thất thần, cũng không có gì đặc biệt, chỉ là thứ đồ chơi không đáng giá.
Ngực rung động, Liên Kiều bỗng nhiên quay lại nhìn hắn, cái cảm giác này chính là hắn! Sói, hắn giống như một con sói ngoài sa mạc, là vua chúa trong sa mạc, toàn thân tràn ngập khí phách, chói mắt làm nhật nguyệt ảm đạm.
“Chủ quầy cái nhẫn này bao nhiêu tiền?” Liên Kiều quyết định mua nó.
Tuy rằng là vật không đáng giá tiền, nhưng Mục Sa Tu Hạ cũng không can thiệp vào sở thích của nàng, chỉ cần nàng thích là được.
“Giơ tay ra!” Liên Kiều mỉm cười hạ mệnh lệnh với hắn.
Mục Sa Tu Hạ hoài nghi nhìn, chậm rãi vươn tay phải từ trong tay áo ra.
“Không phải, muốn tay trái!” Liên Kiều sửa lại.
Chậm một chút, Mục Sa Tu Hạ đành không tình nguyện giơ tay trái cho nàng.
Lúc Liên Kiều từ từ đeo chiếc nhẫn bạc vào ngón áp út của hắn, hắn có hơi sững sờ, sau đó hắn nghe được thê tử của mình ghé vào tai hắn nhẹ nhàng nói: “Hạ, ta cảm thấy chiếc nhẫn này rất xứng với chàng, chàng chính là vương giả trời sinh, thống lĩnh quần hùng, tranh giành thiên hạ, cho dù sau này chàng đi nơi nào, ta cũng sẽ làm bạn với chàng, đi theo chàng, một bước cũng không rời khỏi chàng! Tựa như chiếc nhẫn này, vĩnh viễn nhốt chàng lại. Được không?”
Hắn ngớ ra, bị lời nói của nàng làm rung động mạnh mẽ, một lúc lâu cũng chưa hồi phục thần trí, trong ánh mắt có chút ấm nóng. Ánh mắt quấn quýt si mê mạnh dạn nhìn thẳng nàng, vì giờ khắc này, hắn đã chờ lâu lắm rồi, cho tới bây giờ không biết tình là gì, cho tới bây giờ không biết mùi vị tình yêu, dường như ngay cả sinh mệnh hắn cũng vì đợi nàng mà xuất hiện.
“Ôi, thật đẹp! Rất xứng với chàng nha!” Liên Kiều vẫn còn ở đấy đắc ý, thô cuồng, nhẫn bạc mang phong cách cổ xưa và khí chất của Mục Sa Tu Hạ vừa vặn thích hợp.
“Cái này là ta dùng bổng lộc của mình mua cho chàng, đối xử với chàng quá tốt rồi nha!” Nụ cười kiều mị gần sát trước mặt hắn, Liên Kiều nhón mũi chân, lướt nhẹ một dấu hôn bên má hắn, vui vẻ chạy đi.
Trong đám người, nàng cười như vầng sáng nhật nguyệt, lúc sáng lúc tối. Hiện giờ, nụ cười xinh đẹp kia đã thuộc về hắn, chỉ thuộc về một mình hắn, ông trời thật vẫn còn hậu đãi hắn. Bước đi ung dung mà kiên định, hắn tình nguyện cả đời này làm tùy tùng phía sau nàng.
Nâng bàn tay trái, hôn nhẹ nhàng lên chiếc nhẫn bạc ở ngón áp út.
“Đứng lại!” Ngay lúc Mục Sa Tu Hạ không chú ý, hai thanh trường kiếm đã đặt ở cổ Liên Kiều. Hai nam nhân cao lớn có bộ dáng như thị vệ, hung ác hét lớn một tiếng.
Liên Kiều dừng lại, lập tức đoán ra được là nhân mã do tên công tử Tư Thừa vừa mới bị bọn họ bắt nạt phái tới. Mặc dù bị mũi kiếm uy hiếp, nhưng không hề sợ hãi, bởi vì biết hắn tuyệt đối sẽ không để kẻ nào thương tổn mình.
Nhìn xung quanh, khóe môi nhếch lên, khí chất ung dung cao quý khiến hai tên thị vệ trong chốc lát tim đập mạnh và loạn nhịp.
“Hai vị huynh đài thật lạ mặt nha! Tiểu nữ tử tự hỏi mình và hai vị không thù không oán, vì sao lại làm khó ta?”
Hai người bị Liên Kiều mị hoặc mất đi hơn nửa tâm thần, lại hơi do dự, trong đó có một người hạ giọng nói: “Ai bảo các ngươi đắc tội Đức công tử của Tư Thừa đại nhân, chúng ta cũng không có cách nào, chỉ đành mời ngươi theo chúng ta đến phủ Tư Thừa một chuyến!”
Thừa dịp hai người đang do dự, Liên Kiều bình tĩnh nhích ra khỏi hai mũi kiếm một chút, sau đó vừa lòng nghe được hai tiếng kêu thảm thiết, rồi đến tiếng trường kiếm leng keng rơi xuống đất.
Hai đại nam nhân ban đầu cầm kiếm dí vào cổ nàng, đột nhiên buông cánh tay xuống, hô đau không ngừng. Mục Sa Tu Hạ đã giống như quỷ mị tiến đến bên cạnh Liên Kiều, một tay ôm eo nhỏ của nàng, một tay chơi đùa mấy hòn đá nhỏ trong tay.
Đám người xung quanh tự động tản ra, tránh sang bên cạnh ngó nghiêng, lúc này phía trước họ đột nhiên xuất hiện một đội quan binh.
Ngồi trên cao là một nam nhân có râu quai nón hơn năm mươi tuổi, dáng người béo tốt. Ngồi trên một con ngựa khác là tên có dáng người gầy còm vừa rồi ngồi trong quán rượu bị Mục Sa Tu Hạ dọa tới mức đái cả ra quần.
Cách đó không xa, tên không có tiền đồ kia chỉ vào Liên Kiều và Mục Sa Tu Hạ hô: “Là bọn chúng, cha, mau bắt bọn chúng lại!”
Nói vậy nam nhân râu quai nón kia chính là người cha vô dụng của hắn, kiêu ngạo trừng mặt, hai mắt lồi lên như con cóc, bàn tay đầy thịt vung lên, phẫn nộ quát: “Bắt bọn chúng lại cho bản quan!”
Thị vệ tuân lệnh bao vây bọn họ, Mục Sa Tu Hạ ôm Liên Kiều không hề động, lạnh lùng nhìn đám người bên cạnh này. Dân chúng sợ tới mực trốn vào cửa hàng ven đường, không dám đi ra.
Mấy chục đại đao đồng thời chĩa về phía hai người, như hổ rình mồi.
“Hừ! Điêu dân, thật to gan! Thấy bản quan còn không quỳ xuống!” Từ Thừa đại nhân vô cùng tức giận, không ngờ trên địa bàn của mình còn có kẻ không nghe lời như vậy.
Mục Sa Tu Hạ lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Làm càn!”
Thanh âm hắn không nặng không nhẹ gây nên cảm giác áp bách mạnh mẽ, khí phách vương giả cao cao tại thượng khiến Tư Thừa đại nhân sững sờ trong chớp mắt, suýt nữa không tự chủ được mà xoay người xuống ngựa quỳ xuống trước hắn. Sau đó hắn gắng sức lắc lắc đầu, thầm mắng mình có bệnh, đường đường là Tư Thừa đại nhân lại bị tiểu tử tóc chưa mọc hết trước mắt ra oai làm sợ hãi, thật mất mặt.
“Hừ! Rốt cuộc là ai làm càn! Điêu dân, dám nói chuyện với bản quan như vậy, chán sống rồi sao? Xông lên cho ta!”
Tư Thừa đại nhân ra lệnh một tiếng, thị vệ xung quanh đồng loạt ra tay, tất cả đại đao sáng loáng đều chĩa về phía Mục Sa Tu Hạ. Nhưng không cần đợi Mục Sa Tu Hạ ra tay, mấy chục cây đại đao đều bị đứt thành hai đoạn, nửa lưỡi đao đồng thời rơi xuống, âm thanh leng keng không dứt bên tai. Giữa đường đột nhiên xuất hiện chín nam tử che mặt mặc trang phục màu đen, trong tay cầm kim đao hình lưỡi liềm.
Chín người lấy tốc độ nhanh như chớp dễ dàng chém ngã mấy chục người tay cầm đại đao, mọi người nhìn vậy bất giác hít vào một ngụm khí lạnh.
Sắc mặt Tư Thừa đại nhân vô cùng khó coi, hét lớn một tiếng: “Loạn thần tặc tử, bắt lại cho ta!” Thị vệ xung quanh không có kẻ nào dám tiến lên, tất cả đều trơ ra tại chỗ, bị khí thế của chín người uy hiếp, sợ hãi.
Mục Sa Tu Hạ nhếch khóe môi nở nụ cười khinh miệt, đáy mắt hiện lên ý châm biếm đâm sâu vào lòng tự trọng của Tư Thừa đại nhân.
“Cười cái gì? Ngươi cười cái gì? Các ngươi là đám cướp thổ phỉ, mưu nghịch phạm thượng, dám công khai phản kháng mệnh quan triều đình, chán sống rồi sao?”
Mục Sa Tu Hạ nhẹ nhíu mày, học bộ dáng trầm tư của Liên Kiều, lẩm bẩm nói: “Đúng nha, phản kháng mệnh quan triều đình là tội mất đầu.”
Tư Thừa đại nhân đáng thương chết đến nơi rồi mà vẫn mù mắt giống con trai hắn, vẻ mặt đắc ý nói: “Biết sợ rồi sao, còn không mau khoanh tay chịu trói, nói không chừng bản quan nhất thời mềm lòng mà tha tội chết cho các ngươi.”
Từ từ ngẩng đầu, Mục Sa Tu Hạ biểu cảm âm lãnh, thời tiết tháng sáu, nhưng lại hàn khí bức người.
“Muốn bổn vương khoanh tay chịu trói ngươi còn chưa đủ tư cách, nhưng bổn vương lại có biện pháp tốt vẹn cả đôi đường.” Mắt lam tối sầm lại, sắc mặt trầm xuống, “Chỉ cần cách chức quan Tư Thừa của ngươi, những người này sẽ không còn là phản kháng mệnh quan triều đình.”
Nghe hắn tự xưng là bổn vương, lòng Tư Thừa đại nhân lộp bộp mấy tiếng, đợi hắn nói xong, mãi mới run rẩy nói: “Ngươi là ai?”
Một trận gió thổi qua, thoáng thổi lên một góc mũ choàng, vài sợi tóc bạc lơ đãng bay ra, như tơ như lụa.
Tư Thừa đại nhân “A” một tiếng sợ hãi, lòng nguội lạnh đi một nửa, toàn quốc cao thấp có thể có được sợi tóc như thế trừ đương kim thái tử điện hạ không có người thứ hai. Thật là năm hạn xúi quẩy a! Lại đắc tội với đại nhân vật như vậy, hiện giờ không chết cũng mất nửa cái mạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.