Abo Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 47




“Mở cửa lao ra!” Long Tiêu hạ lệnh.

Cai ngục không thể tin được: “Hoàng thượng, chuyện này …. Nơi này chính là thiên lao, Ngài ….”

“Trẫm bảo ngươi mở cửa lao, ngươi điếc sao?” m thanh lãnh liệt không chút độ ấm, rõ ràng hiện ra vẻ không vui.

“Vâng, vâng, nô tài lập tức mở cửa!” Cai ngục sợ tới mức hai chân run lên, tay run rẩy mà mở cửa nhà lao ra.

Long Tiêu cúi thấp đầu đi vào lao ngục, ra lệnh: “Tất cả đều lui ra, không có mệnh lệnh của Trẫm không ai được đi vào, ai dám giết không tha!”

Thấy tất cả mọi người đều lui ra xong, Long Tiêu mới chậm rãi xoay người đối mặt với Liên Kiều.

Nhìn nàng chăm chú, thật lâu sau mới nói: “Ngươi không sợ ta giết ngươi sao?”

Liên Kiều nhìn cũng không nhìn hắn, ngồi lại chỗ ván giường, đáp lại hắn là sự im lặng. Người đã nằm trong tay hắn rồi, muốn chém muốn giết thì tùy hắn, hỏi nàng câu này chẳng phải quá nhàm chán?

Sớm đã biết nàng không phải là nữ tử bình thường, cho nên thái độ lạnh lùng của nàng cũng không khiến Long Tiêu tức giận. Nhìn tròng mắt nàng đang chằm chằm nhìn dưới chân giường, hắn đột nhiên hỏi: “Hắn làm ngươi đau lòng?”

Run rẩy, một vết thương nào đó trong tim bị khơi ra, nhanh chóng liếc mắt nhìn hắn, lại bị chấn động bởi một mạt thâm tình mà hắn vô ý tiết lộ ra nơi đáy mắt, nhanh chóng đè nén đau đớn nhè nhè trong lòng, nàng lạnh nhạt nói: “Chuyện đó không liên quan đến ngươi!”

Một hồi lâu sau mới nghe được tiếng thở dài rất nhẹ, Long Tiêu vậy mà ngồi trên một ván giường cùng với nàng, đường đường là thiên tử, thân phận cao quý lại ngồi cùng trên giường gỗ với một nữ phạm đang ngồi tù, chuyện này nếu truyền ra bên ngoài chẳng phải làm trò cười?

“Liên Kiều!” Hắn lần đầu tiên gọi thẳng tên nàng, “Đừng quật cường như vậy, lùi một chút, ngươi có thể nhìn xa hơn!”

Xí, nàng cười giễu, hắn đây là đang khuyên nàng sao? Thật giả dối! Lùi một chút? Có thể nhìn xa hơn? Hắn hy vọng nàng nhìn thấy được cái gì? Buồn cười!

“Thân giam tại nhà tù, còn nói cái gì mà lùi một bước, cho dù lùi đến mười bước thì lùi được đến đâu?” Ngữ điệu trào phúng, cười hắn sao nói nghe dễ dàng thế.

Long Tiêu nắm lấy bả vai nàng, ép buộc nàng phải đối diện với hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi nếu muốn rời khỏi, lúc nào, chỗ nào cũng có thể đi, không ai có thể ngăn cản được ngươi, chỉ là do ngươi tự đem lòng mình khóa chặt lại, không để cho ai có thể tiến vào mà thôi!”

Liên Kiều kinh ngạc nhìn hắn, có chút nghi hoặc cùng bàng hoàng, lời hắn nói là có ý gì?

Sự bất lực trong mắt nàng khiến hắn đau xót vạn lần, lòng chỉ vì nàng mà mềm nhũn xuống. Một tay đem nàng ôm chặt vào lòng ngực, vùi mặt lên bờ vai nàng, hắn tham lam hít lấy hương thơm chỉ thuộc về nàng, nàng khiến hắn khát vọng lâu như vậy. Nàng tuy gần nhưng lại xa xôi đến thế, rốt cuộc hắn nên làm sao với nàng đây?

Thân mình nàng cứng đờ, chợt hiểu được tâm ý của Long Tiêu, thì ra, thì ra hắn cũng …… Cố sức giãy giụa khỏi cái ôm của hắn, hắn lại càng siết chặt. Dường như hắn muốn đem nàng tan chảy vào lòng ngực của mình, hít thở không thông, hô hấp của nàng trở nên dồn dập, lồng ngực phập phồng kích thích cảm giác của hắn. Dứt khoát đem nàng ngồi lên đùi mình rồi bá đạo hôn lấy nàng, một tay chế trụ gáy nàng, làm cho cơ thể nàng cùng hắn tiếp xúc càng thân mật hơn. Một tay giữ chặt chiếc eo thon nhỏ nhắn, không cho nàng cơ hội né tránh.

Liên Kiều hoảng sợ, đột nhiên cảm nhận được dưới đùi va chạm vào một vật nóng rực cùng cứng rắn. Đứng hình, nàng không dám tiếp tục giãy giụa, trong lòng hiểu quá rõ ràng phía dưới lớp áo bào đó là cái gì. Quan trọng hơn, một nữ nhân giãy dụa trong lòng một nam nhân cảm xúc hưng phấn sẽ dẫn đến hậu quả như thế nào. Nàng sẽ không khờ dại, dễ dàng để nam nhân này đem mình ăn sạch mà không hay không biết.

Hắn hôn làm nàng không thể hô hấp bình thường được, cũng khiến cho bản thân hắn chìm đắm mãi trong nụ hôn này, nhưng cuối cùng vẫn buông nàng ra. Hắn còn chưa đến mức đầu óc phát sốt mà muốn nàng ngay tại chỗ này, đây là thiên lao a!

Đặt cằm mình lên trên đỉnh đầu của nàng, cố hồi phục lại hơi thở, hồi lâu hắn mới nói: “Ngày mai, Trẫm liền đưa nàng ra khỏi thiên lao!”

Hắn cần phải suy nghĩ kỹ xem nên an bài nàng như thế nào, nàng vô danh vô phận khó có thể đi vào hậu cung, hắn lại càng không yên tâm để nàng ở ngoài cung, nàng phải sống trong phạm vi tầm mắt của hắn.

Long Tiêu đi rồi, Liên Kiều vô lực xụi lơ ở trên giường, nhìn bầu trời sao ở ngoài cửa sổ cao cao kia, không nói gì, nhưng một dòng lệ lại lặng lẽ rơi xuống. Bất đắc dĩ lại vô lực, từ đầu đến cuối nàng vẫn không thoát khỏi vận mệnh bị người khác thao túng. Sống trong xã hội này, nữ nhân đã định trước là kẻ yếu, không quyền không thế, tự bảo vệ mình cũng là khó. Người nàng yêu ruồng bỏ nàng, người nàng không yêu thì giam cầm nàng, dưới bầu trời xanh này, đến tự do mà thở cũng là một thứ xa xỉ.

Sáng sớm ngày thứ hai, cai ngục thật cẩn thận gọi Liên Kiều. Hôm qua, Hoàng thượng đối với nữ nhân này quan tâm thấy rõ, thân làm cai ngục đã nhiều năm nếu ngay cả điểm ấy cũng nhìn không thấy hóa ra chẳng phải là mù lòa. Vì vậy, trời vừa sáng là muốn thả người, hắn còn dám chậm trễ sao?

Liên Kiều còn mơ mơ màng màng buồn ngủ, tối qua mãi đến đêm khuya nàng vẫn chưa ngủ được. Trong lòng nhiều chuyện rối rắm, mãi đến tờ mờ sáng mới mệt quá mà ngủ. Tiếng gọi bên tai thật sự là đáng phiền, nàng vừa mới ngủ thôi có được ko, hắn không để nàng ngủ thêm một lát sao?

Phất tay, Liên Kiều trở mình tiếp tục ngủ. Cai ngục hết cách chỉ đành gọi thêm hai cai ngục nữa đến nâng nàng ra ngoài. Bên ngoài thiên lao chờ sẵn một cỗ kiệu tinh xảo, cẩn thận đặt Liên Kiều lên kiệu, đầu cai ngục toát đầy mồ hôi, gật đầu với kiệu phu, bốn kiệu phu vững vàng nâng cỗ kiệu rời khỏi.

Khi Liên Kiều mở mắt ra thì phát hiện mình đang ngủ trong một căn phòng cực kỳ hoa mỹ, dưới thân là giường cao gối mềm. Giật mình ngồi dậy, theo bản năng nàng cúi đầu, phát hiện quần áo trên người nàng từ trong ra ngoài hoàn toàn bị thay đổi hết rồi.

Chuyện này ……..

Đang suy nghĩ mông lung, cửa phòng bị mở ra. Từ bên ngoài đi vào là một đôi vợ chồng quần áo sang trọng, cười khanh khách mà tiến đến bên giường nàng. Đôi vợ chồng này ước chừng hơn bốn mươi, mặt mũi hiền lành, rất có phong thái trưởng bối.

Vị phu nhân kia ngồi lên mép giường của Liên Kiều còn lão gia thì đứng đầu giường bên kia, từ ái nhìn nàng. Liên Kiều bị hai người kia nhìn khiến lạnh người, không biết cuối cùng họ là ai, muốn làm gì, sao mà nàng mới ngủ có một giấc thì trời đất đều thay đổi rồi.

“Ngọc Nhi, ngươi tỉnh rồi! Có đói bụng không? Muốn ăn gì cứ việc nói với nương!” Phu nhân mở miệng.

Liên Kiều nghe được đầu mình ong ong lên, bà ấy rốt cuộc là đang nói cái gì thế? Nàng căn bản không hề biết bọn họ, sao gọi nàng là Ngọc Nhi, còn thành mẫu thân của nàng?

“Ngọc Nhi, ngươi bệnh một trận như thế này làm cha mẹ đều sợ hãi, ngươi có biết ngươi ngủ đã bao lâu không? Suốt bảy ngày bảy đêm rồi, làm nương ngươi gấp đến tóc cũng bạc đi! Đại phu đều nói cứu ngươi không được, chỉ có thể xem ngươi có thể tỉnh lại hay không. Bây giờ cuối cùng cũng tỉnh rồi, thật sự ông trời thương xót a!” Lão gia ở cuối giường kia lải nhải một hơi.

Liên Kiều trong lòng càng thêm sợ hãi, có khi nào nàng lại xuyên qua nữa không? Ông trời sẽ không đùa giỡn nàng như vậy nữa đi?

“Các ngươi là ai?” Nàng lạnh mặt hỏi, không vì vẻ thiện lương của đôi phu thê này mà dao động.

Vị phu nhân khó thể tin được: “Ngọc Nhi, ngươi không nhận ra mẫu thân sao? Ta là mẫu thân của ngươi đây a! Còn đây là phụ thân ngươi a!” Nói xong còn chỉ một ngón tay hướng lão gia.

“Ta không phải nữ nhi của các ngươi, ta cũng không gọi là Ngọc nhi, tên của ta là Liên Kiều!” Mặc kệ là có phải lại xuyên hay không, nàng không muốn vô duyên vô cớ mà biến thành một ai đó.

Phu nhân cầm không được khóe mắt rơi lệ, lão gia dùng mu bàn tay vỗ về an ủi phu nhân: “Không sao, thầy thuốc nói, Ngọc Nhi sau khi tỉnh lại có thể một số sự tình không nhớ rõ, nhưng mà ta tin tưởng Ngọc Nhi của chúng ta sẽ từ từ nhớ ra được cha mẹ của nó.”

“Các ngươi rốt cuộc là ai? Đây rốt cuộc là chuyện gì?” Liên Kiều cảm thấy mình muốn phát điên.

Phu nhân lau lệ nơi khóe mắt, nói: “Cha ngươi là Cửu Môn Đề Đốc, đại quan nhị phẩm đương triều, ngươi là nữ nhi duy nhất của chúng ta, chúng ta thương ngươi như châu như bảo, là tâm can bảo bối của chúng ta a!”

Lão gia tiếp lời: “Trước đó vài ngày, trong cung tuyển tú nữ, ngươi cũng trúng tuyển rồi, vốn là một chuyện vui, nào biết được ngươi lại bị trượt chân rơi xuống nước, hôn mê bảy ngày bảy đêm. Bây giờ mới tỉnh lại cũng đã lỡ ngày tuyển tú.”

Liên Kiều càng nghe càng nhíu mày, hai hàng chân mày tú lệ như muốn rối lại cùng một chỗ.

Lão gia tưởng nàng vì chuyện tuyển tú mà buồn rầu, vội an ủi nàng: “Ngọc Nhi đừng lo lắng, vi phụ đã thay ngươi cầu tình, Hoàng Thượng khai ân, đặc biệt chuẩn cho ngươi vào cung, còn nói phải phong ngươi làm Phi đấy!”

Trời ạ, ai tới giúp nàng đi! Đem hai kẻ điên trước mắt này đá thẳng ra ngoài đi!

Xốc lên chăn, Liên Kiều từ giường bước xuống, lười cùng hai người kia tranh chấp, nàng thầm nghĩ làm sao nhanh chóng đi ra ngoài, rời khỏi cái nơi quỷ dị đến muốn chết này.

“Ngọc Nhi, ngươi muốn đi đâu?” Phu nhân một tay vội giữ chặt lấy nàng, sợ nàng chạy trốn.

“Buông ta ra!” Liên Kiều lạnh lùng nói, nếu hỏi không ra nguyên do, nàng phải tự mình đi tìm đáp án.

Lão gia cũng tiến lên khuyên can: “Ngọc Nhi, đừng quậy nữa, thân thể ngươi vừa hồi phục, mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút. Một lát nữa trong cung sẽ phái người đến đón ngươi.”

“Cái gì?” Liên Kiều hét ta.

Bỗng nhiên nghĩ ra điều gì, hai mắt mị hoặc lộ ra sắc bén, từng chữ một nói: “Đây là nước nào? Đương triều thiên tử là ai?”

Lão gia lập tức đáp: “Nơi này đương nhiên là Lương quốc, đương kim thiên tử hiển nhiên là Lương Đế a!”

Quả nhiên, lại hung hăng trừng mắt đôi vợ chồng trước mắt, thật sự là diễn tốt, xứng đáng nhận giải thưởng Oscar về tài diễn xuất rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.