Abo Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 41






“Điện hạ, bên ngoài cung có đứa nhỏ được người ta nhờ đem này phong thư cho ngài.” Cận vệ trung thành và tận tâm Mạc Cổ Nhĩ đi vào bẩm báo.
“Cút!” Mục Sa Tu Hạ nói một tiếng cực khẽ, hiện giờ trừ bỏ Liên Kiều, mọi sự hắn đều không muốn nghĩ tới. Hai mắt sung huyết cho thấy hắn đã mấy ngày chưa ngủ.
“Nhưng mà...” Mạc Cổ Nhĩ có chút khó xử, không biết lời nói của đứa nhỏ kia có thật không, nếu chỉ là chuyện vui đùa, mấy người bọn họ đừng nghĩ có cuộc sống tốt đẹp, nên tự giác một chút đem đầu trên cổ tháo xuống còn có vẻ nhanh hơn.
Mục Sa Tu Hạ không liếc mắt một cái hắn, còn đang uống tiếp rượu trong chén, hắn tìm nàng chín ngày, tìm nàng trên trời dưới đất suốt chín ngày, nhưng vẫn không hề có tin tức, cho dù đem Tang Kỳ tra tấn đến chết cũng không lấy được tin tức của nàng. Ngửa đầu, đổ rượu vào bụng, vị chua sót làm cho ấn đường hắn nhíu lại.
Nhìn thấy chủ tử thống khổ, Mạc Cổ Nhĩ không đành lòng, lần đầu tiên mất đi thái tử phi, điện hạ không giống người sống, lần thứ hai mất đi thái tử phi, điện hạ đã biến thành quỷ. Tùy ý giết người, đem tức giận tùy ý phát tiết, từ trước hắn tuy rằng khát máu nhưng không lạm sát, hiện giờ... Thôi được, chỉ cần có thể tìm được thái tử phi, làm cho chủ tử trở về nguyên bản của chủ tử, cho dù phải chết, hắn cũng cam lòng.
“Điện hạ, đứa nhỏ kia nói, phong thư này là thái tử phi gửi cho ngài, thỉnh ngài...” Không đợi Mạc Cổ Nhĩ nói xong, phong thư trong tay đã bị Mục Sa Tu Hạ đang cách xa ngoài ba trượng đoạt lấy rồi.
Thư, nắm vào trong tay, run rẩy, thật lâu không dám mở ra. Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, Mục Sa Tu Hạ thật cẩn thận rút lá thư, mở ra, một lọn tóc đen rơi xuống. Hắn nhanh tay lẹ mắt tiếp được, không cần xem, mùi hương thấm vào ruột gan kia chính là của riêng nàng.
Nàng gửi cho hắn một lọn tóc là ý gì? Lại nhìn giấy viết thư, mấy chữ ít ỏi.
Hạ!
Tình ta đã cạn, từ nay về sau hai bên không thiếu nợ nhau, giống như lọn tóc này!
Kiều.
Nổi giận gầm lên một tiếng, đem lá thư vò nát, túm áo Mạc Cổ Nhĩ quát hỏi: “Đứa nhỏ kia đâu?”
“Ở ngoài cửa cung!” Bị sự kích cuồng nơi đáy mắt của chủ tử làm cho kinh sợ, chủ tử như vậy khiến cho hắn thấy xa lạ.
Liên Kiều ngồi ở trong phòng thản nhiên đọc sách, uống trà, trên bàn trà đặt mấy chén trà nhỏ tinh xảo, khói bay phất phơ, giống như đang lẳng lặng chờ đợi người nào đó đến.
Nàng cố ý để lại manh mối, hắn rất nhanh sẽ tìm đến.
Giữa trưa, gió có chút ấm áp, thổi khiến người ta buồn ngủ, người nàng chờ rốt cục đã đến đây.
Dẫn theo trọng binh phong tỏa sơn cốc, lúc này đây Mục Sa Tu Hạ tuyệt đối không cho phép nàng chạy thoát.
Một mình tiến vào trong sơn cốc, hắn nhìn thấy một tòa nhà gỗ, cửa chính mở rộng, hắn cất bước đi vào, tim đập dồn dập. Lặng lẽ ngồi trong tiểu thính, điềm tĩnh mà nhàn nhã, đối với sự xuất hiện của hắn đích ngay cả mí mắt cũng chưa nâng một chút.
Đứng trước cửa, Mục Sa Tu Hạ không dám tiến lên phía trước một bước, run sợ nhìn nữ tử đã rời hắn đi chín ngày, đau lòng nhìn thấy nữ tử muốn cùng hắn ân đoạn nghĩa tuyệt.
“Liên Nhi…” một tiếng gọi này, vô cùng phức tạp, không rõ là yêu say đắm, là đau lòng, là chờ mong, hay là bất an.
Nhẹ nhàng thở dài, Liên Kiều không có nhìn hắn, tự lẩm bẩm một mình: “Lá thư đó ngươi không xem sao? Còn tới làm gì nữa?”
Lam mâu nháy mắt trở nên ám trầm, hắn không muốn nàng nói chuyện với hắn như vậy.
“Xem rồi, chỉ là lá thư đó với ta không có ý nghĩa gì.” Hắn đến chính là muốn mang nàng đi, chứ không phải ở trong này cùng nàng giận dỗi, muốn giận dỗi, nàng có thể trở về cùng hắn chậm rãi giận dỗi, hắn có rất nhiều thời gian.
“Ngươi muốn như thế nào?” Nàng rốt cục giương mắt nhìn hắn, vầng trán phong sương, hai mắt mỏi mệt, râu mọc lởm chởm khiến cho hắn trông tinh thần sa sút cùng chán nản, nàng có chút đau lòng, nhưng nàng không thể mềm lòng.
“Theo ta trở về.” Hắn muốn nói là, hắn thật sự yêu nàng, nhưng ánh mắt lạnh nhạt của nàng làm cho hắn không mở miệng được, hắn cũng có tôn nghiêm của hắn.
“Nếu ta không muốn?” Nàng lại lần nữa khiêu chiến nhẫn lại hắn.
Hít sâu một hơi, giọng điệu hắn trở nên đông cứng: “Chuyện này không phải do ngươi làm chủ.” Trời sinh vương giả, không gì có thể làm cho hắn cúi đầu, hắn hạ lệnh như một bậc vương giả: Nàng, phải sống dưới đôi cánh của hắn.
Liên Kiều nở nụ cười, cười đến quỷ dị, ôn nhu nói: “Nếu ta lấy cái chết uy hiếp?”
Hô hấp đông cứng lại, hắn tức giận: “Ta không đồng ý, không có sự cho phép của ta, ngươi ngay cả chết cũng không thể!”
Giương lên một nụ cười lạnh: “Phải không?” Nàng thật muốn nhìn hắn ngăn cản như thế nào.
Ngay khi Mục Sa Tu Hạ cảm thấy không đúng thì đã chậm, hắn nhìn thấy môi Liên Kiều chuyển động một chút, nhanh chóng phi thân về phía trước, kéo áo nàng, nắm lấy hàm dưới của nàng, bức nàng há miệng, vươn ngón trỏ, nhanh chóng móc vào trong cổ họng của nàng…
Chậm, hết thảy đều đã chậm. Hắn không móc ra được viên thuốc nàng đã nuốt vào. Cảm thấy được nàng trong lòng ở hắn dần dần mất đi nhịp tim cùng hô hấp, khóe miệng lại mang theo một nụ cười nhạt, cười trào phúng, lãnh khốc và tàn nhẫn.
Mục Sa Tu Hạ bị choáng váng vì bất ngờ, giữ lấy thân thể của nàng lắc mạnh, giận dữ rít gào: “Tại sao, tại sao? Chẳng lẽ ngươi hận ta đến như vậy? Không tiếc lấy cái chết uy hiếp, ngươi như thế rốt cuộc là vì cái gì?”
Hơi thở của nàng mong manh, trên khóe miệng ý cười vẫn như cũ: “Ta... Không nợ... Ngươi...” Nụ cười ngừng lại trên môi, hô hấp của nàng đã mất.
Hoảng sợ trừng mắt, gắt gao trừng mắt, hắn không thể tin nàng cứ như vậy bỏ lại hắn, nhẫn tâm bỏ lại hắn, vứt bỏ hắn mà đi, đúng vậy, nàng không cần hắn, dùng cái chết để kháng cự hắn, để chứng tỏ ý nguyện của nàng.
Tức giận trong lòng bùng nổ, dường như làm chấn động cả sơn cốc.
Không, hắn không tin nàng cứ như vậy mà đi, thân thể của nàng vẫn ấm, vẫn mềm, chỉ là mất hô hấp. Hô hấp... Hắn bỗng nhiên bừng tỉnh, cúi đầu xuống, phủ lên cánh môi mềm mại của nàng, thổi khí, muốn làm cho nàng khôi phục nhịp tim, khôi phục hô hấp.
“Buông nàng ra!” Không biết từ khi nào, Lạc Phong xuất hiện ở cửa, lẳng lặng nhìn xem mọi sự trong phòng.
Mục Sa Tu Hạ không có phản ứng, tiếp tục động tác của hắn.
“Ta nói là ngươi buông ra nàng!” Hắn rống to, nhanh chóng ra tay, một kiếm đâm ra, cắm thật sâu vào bả vai hắn.
Kêu lên một tiếng, Mục Sa Tu Hạ vẫn là ôm chặt thân mình không còn nhịp tim của Liên Kiều không chịu buông tay.
Thu kiếm vào vỏ, Lạc Phong lạnh lùng nói: “Buông tay ngươi ra, đừng làm bẩn nàng.”
Hắn chấn động, vẫn không thả lỏng.
“Ta không hy vọng ngay cả tâm nguyện cuối cùng của nàng khi còn sống cũng không thể đạt được, chết không nhắm mắt.”
Tâm nguyện cuối cùng của nàng! Tay dần dần buông ra, thân thể của hắn bắt đầu cứng ngắc. Buông nàng ra, hắn giống cái u hồn, từ từ đứng dậy, máu từ miệng vết thương trên vai chảy chậm rãi xuống, hắn không hề có cảm giác. Thất tha thất thểu đi qua Lạc Phong, ánh mắt hắn trống rỗng, nghiêng ngả lảo đảo bước ra cánh cửa, hắn đột nhiên cất tiếng cười to, cười ha hả, mà tiếng cười này so với tiếng khóc càng thê thảm, so với rống giận càng điên cuồng, so với mưa bão càng tàn sát bừa bãi. Từ giờ khắc này, hắn điên rồi. Mục Sa Tu Hạ, một kẻ điên mất trái tim.
Mưa tí tách rơi trên mặt đất, ngoài thành, trên ngọn núi, một nấm mồ nho nhỏ lẻ loi xuất hiện ở trên đỉnh. Phía trước nấm mồ, một chiếc ô giấy, dưới tán ô một nữ tử xinh đẹp, lẻ loi đứng một mình.
Lạnh lùng nhìn tấm bia trước mộ phần:
Liên Kiều chi mộ
Không kèm thêm họ của hắn, không làm thê tử của hắn, từ thời khắc nhìn thấy hắn cùng với nữ nhân khác đồng giường cộng chẩm kia, nàng liền không còn là vợ hắn, không thể ngăn cản hắn vượt tường, nàng ít nhất có thể ngăn cản hắn dây dưa.
“Ngươi thật sự quyết định cả đời này cũng không gặp lại hắn?” Một chiếc ô giấy khác xuất hiện, thiếu niên dịu dàng, cơ thể cao lớn.
“Gặp lại không bằng không gặp.” Nàng buồn bã cười, nàng là đã người chết, hết thảy ân oán đều trở thành mây khói.
Thiếu niên không hề lên tiếng, chỉ đứng ở bên người nàng, im lặng.
Nàng bỗng nhiên nhìn về phía hắn, tuyên bố: “Ta muốn rời khỏi nơi này.”
“Được, ta đi cùng ngươi!” Vô luận nàng muốn đi đâu hắn đều sẽ đi cùng.
Lắc đầu, vẻ mặt nàng đông lạnh: “Ta muốn sống một mình, đến một nơi không ai biết ta, sống mà không có gì ràng buộc.” Có lẽ chỉ có như vậy, nàng mới có thể chậm rãi quên người kia, thời gian là thuốc trị thương tốt nhất.
Thiếu niên mím môi, ánh mắt có một chút u tối: “Ta sẽ đi cùng ngươi!” Ngữ khí kiên định làm cho nàng có chút hoảng hồn.
“Ngươi...”
“Ta sẽ đi cùng ngươi!” Hắn khẳng định lại một lần nữa, “Vô luận ngươi đến đâu, ta đều sẽ đi cùng ngươi, ở bên cạnh ngươi!”
Ánh mắt nghi hoặc dần dần trở nên lạnh lùng, nàng không hề nhìn hắn, nhìn xa về phía gốc cây cao thụ trên đỉnh núi nhẹ giọng mà lại không cho phép bàn cãi: “Ta không cần!”
Vẻ mặt thiếu niên bình tĩnh không thay đổi, giọng điệu thoáng có chút kích động: “Ngươi là của ta, ta không cho phép ngươi rời đi.”
Nụ cười mê người hiện trên khóe môi của nàng, ánh mắt mê ly: “Ta không phải của bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả ngươi!”
Thiếu niên rốt cục biến sắc, xoay người nhìn nàng, lại bị vẻ mặt lạnh lùng của nàng ngăn cản, thở sâu, thật lâu mới nói: “Ta sẽ không cho ngươi rời đi!”
Chậm rãi đem ánh mắt nhìn về trên mặt hắn, nhìn chăm chú vào con ngươi hắn, nàng không có biểu hiện gì mà nâng tay, một mũi ám tiễn nhỏ im lặng không tiếng động, nhanh chóng bắn ra, bởi vì bắn ở cự ly gần như thế, cho dù hắn phản ứng có nhanh hơn nữa cũng tránh không khỏi, mũi tên cắm vào trong cánh tay.
Lông mày nhíu chặt, hắn đưa tay nắm lấy cổ tay nàng, vẫn chưa đem loại này thương tổn nhỏ để vào mắt. Nhưng giấy tiếp theo, hai mắt trợn trừng, khó có thể tin được mà nhìn hai tay mình dần tê dại, cảm giác dần dần chết lặng này lan tràn toàn thân.
Nàng cho hắn một nụ cười an tâm, nhẹ nhàng chậm chạp nói: “Yên tâm, đây chỉ là thuốc tê, dược tính sẽ biến mất sau hai canh giờ, ngươi liền có thể hành động bình thường.”
Chậm dãi dìu hắn nằm xuống, nàng rời đi không chút lưu luyến…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.