Abo Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 31




Tuyết tan, đại hàn.

Trong Ngự hoa viên, Liên Kiều đang một mình thưởng rượu vô cùng thích ý.

“Tường giác sổ chi mai, lăng hàn độc tự khai. Dao tri bất thị tuyết, vi hữu ám hương lai”[1] Một ly rồi lại một ly, tâm tình tốt!

“Phong vũ tống xuân quy, phi tuyết nghênh xuân đáo. Dĩ thị huyền nhai bách trượng băng, do hữu hoa chi tiếu. Tiếu dã bất tranh xuân, chỉ bả xuân lai báo. Đãi đáo sơn hoa lạn mạn thì, tha tại tùng trung tiếu”[2]

Ha hả, những câu này vô cùng hợp với ý cảnh. Lại thêm một chén nữa.

“Ngươi đã đủ chưa?” Long Tiêu lạnh lùng nhìn chăm chú vào nữ tử thoải mái cười trước mặt, cười đến mức quyến rũ, cười đến mê hoặc, lòng đã sớm trầm luân.

Nàng say đến hai mắt lờ đờ, ý cười nói thầm: “Vương gia có nhã hứng, cũng đến thưởng mai? Đông mai tàn rồi, xuân mai vừa nở thật đẹp nga!”

Con ngươi hắn lạnh xuống: “Hắn bị bệnh rồi.”

“n, tuyết sắp tan rồi!” Nàng đáp lại câu hỏi của hắn.

“Ngươi….. Thật sự muốn hắn chết sao?”

“Aiz……..” Từ từ thở dài, Liên Kiều đứng dậy đi vào Mai Lâm, “Cuối cùng cũng sắp sang xuân rồi, năm nay mùa đông thật sự dài.”

“Liên Kiều!” Hắn chạy đến nắm lấy khuỷu tay nàng, vẻ mặt thống khổ: “Đủ rồi! Như thế này là đủ rồi!”

Liên Kiều rốt cục nhìn thẳng vào hắn, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Là ai nói, bị khi dễ nhất định phải bắt hắn trả lại gấp ngàn lần? Là ai nói, chết mà không có ý nghĩa thì không bằng một con chó? Là ai nói, ta là người đến tư cách chết cũng không có? Tiêu Diêu vương gia!”

Cánh tay bị hắn siết chặt sinh đau, nàng cũng không rên một tiếng.

Nhìn chằm chằm vào nàng, hắn nhìn thấy bản thân mình trong mắt nàng thật hèn mọn và yếu đuối, nhưng hắn không thể ngồi xem a! Lúc trước nói như vậy là vì kích nàng, sợ nàng như vậy mà mất đi mục đích sống, một lòng muốn chết. Nhưng hôm nay………..

“Có thể buông tha hắn không?”

Liên Kiều dùng sức vung cánh tay, thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, lạnh lùng nói: “Buông tha hắn? Hắn đã từng buông tha ta sao? Đã từng buông tha Mục Sa Tu Hạ sao?”

Long Tiêu bắt đắc dĩ nhìn Liên Kiều, lắc đầu, cảm thấy nữ nhân trước mắt mình rất đáng sợ, tựa như con nhện hoa, xinh đẹp lại trí mạng, nếu rơi vào lưới dày công thiết kế của nàng, chờ đợi ngươi chính là tử vong!

Thôi đành vậy, trời tạo nghiệp chướng có thể tha thứ, còn tự tạo không thể sống! Chuyện tới ngày hôm nay hắn có năng lực gì để thay đổi? Chỉ là hoàng đế nếu chết, đế chế sụp đổ, vương triều rối loạn, cường đạo nổi lên tứ phía, dân chúng lầm than, hắn không muốn có một ngày như vậy a! Hơn nữa, nàng ra tay quá nhanh, hắn còn không có kịp chuẩn bị tốt bố cục, Long Ứng cũng sắp không được rồi. Biết rõ hết thảy đều do nàng một tay thao túng, lại tìm không thấy chứng cớ gì, lại càng không biết nàng làm như thế nào.

Long Tiêu đi rồi, Liên Kiều cũng mất đi hứng thú ngắm mai, trời giá rét làm cả người tê dại. Những cành hoa rơi trên mặt đất làm cho nàng nhớ tới ngày đó, hắn cùng với nàng ở trong cái đình thưởng mai, trong bình là rượu mai nóng, hương tinh khiết và thơm thuần. Nàng đi phía trước, phía sau hắn đi theo, nhìn thấy hắn tùy ý nàng nhặt lên những cành hoa rơi, nhìn thấy hắn ngửi hương thơm trên cành, nàng xem thường mà lại căm ghét.

Vì vậy, nàng quyến rũ hắn, đem hết bản lãnh ra quyến rũ hắn. Lúc gần lúc xa, thoắt ẩn thoắt hiện, nàng làm cho tâm hắn khó nhịn, nàng làm cho hắn bỏ xuống phòng ngự, nàng tiến vào chiếm giữ tâm hắn, chiếm lấy suy nghĩ của hắn.

Vạch kế hoạch, bày mưu kế, nàng đã làm rất lâu, lạnh lẽo, xa cách, hờ hững, coi thường, lại cố ý vô tình mà lộ ra một tia tình ý khó nắm bắt với hắn, làm cho hắn đoán, làm cho hắn ngứa ngáy, làm cho hắn hiểu lầm một lần. Một lần đó nàng cố ý để cho hắn bắt được, nàng đang dẫm lên dấu chân của hắn, tham luyến sự ấm áp của hắn, từ kháng cự đến lúc khó kìm lòng nổi, nàng cẩn thận từng ly từng tý, từng bước thận trọng, không dám vội vàng, hắn quá tinh ranh! Ha ha, hắn cuối cùng cũng hiểu lầm rồi, thật tốt, quá tốt! Người đã từng bắt nạt nàng, tuyệt đối sẽ không có ngày lành.

Hiện tại hắn luôn nằm trên giường, cả ngày đau đớn làm cho hắn không thể đứng dậy, mười mấy tên thái y bó tay không có biện pháp, tra không ra nguyên nhân bệnh, mạch tượng hỗn loạn làm cho một đám thái y mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nàng biết nhóm thái y sợ cái gì, lại không dám nói cái gì, bởi vì đó là quân vương của họ, là đương triều Lương Quốc hoàng đế.

Long Ứng, tim, gan, lá lách, dạ dày, thận, lục phủ ngũ tạng không một chỗ nào may mắn thoát khỏi, đều xuất hiện vấn đề.

Nàng thật sự là cao hứng, hắn mỗi ngày đều ăn sạch trơn, cho dù trước đấy thân thể xuất hiện triệu trứng không thoải mái nhưng vẫn không ngừng ăn đồ ăn của nàng, những độc dược mà nàng chính tay điều chế cho hắn.

Tinh tế hồi tưởng lại, những món ăn mà nàng vì hắn dày công phối hợp.

Ba ba thêm rau dền – trúng độc

Cá chép thêm cam thảo – trúng độc

Thịt lợn thêm ốc bươu – dạ dày lạnh

Cà rốt thêm rượu – tổn thương gan

Hành tây và mật ong – chấn thương mắt

Thịt gà thêm hạt mè – trúng độc

Nàng không khỏi bội phục sự thông minh của chính mình, hắn ăn nhiều độc như vậy, lại thủy chung không biết nàng làm, mỗi một thứ đồ ăn không có độc tính, ngân châm cũng thử không ra, nhưng mà nếu đem hai thứ đồ trộn lẫn lại với nhau để ăn…… ha ha. Hắn dù có tinh ranh cũng không đoán ra được điểm này. Hắn ăn hai tháng, ròng rã hai tháng.

Nàng thống hận nam nhân này, tên nam nhân ép chết Mục Sa Tu Hạ, nàng là người có thù tất báo, dùng phương thức của nàng báo thù, giải hận!

Mệt mỏi, thật sự là có phần mệt mỏi. Liên Kiều đứng dậy, một thanh âm mềm mại, nhẹ nhàng phía sau gọi nàng.

“Liên cô nương, ngươi cũng đến thưởng mai sao?”

Xoay người lại, trước mặt là một tiểu cung nữ đáng yêu, phía sau là Thái hậu đã lâu ngày không gặp.

“Tham kiến Thái hậu!” Liên Kiều cúi chào.

“Liên cô nương không cần đa lễ.” Thái hậu nhìn qua tâm tình cũng là vô cùng tốt, đứa con bệnh sắp không được, nàng lại ung dung đi thưởng mai, có chút kỳ quái, bất quá điều này cũng không liên quan đến nàng.

Thái hậu sau khi ngồi xuống tỏ ý muốn Liên Kiều ngồi cùng.

“Hôm nay ngày đại hàn tuyết tan, Thái hậu không nên ra ngoài, thân thể quan trọng hơn.”

Thái hậu nhẹ cười, nhìn cảnh tuyết đến ngẩn người, hồi lâu mới nói: “Ngày mai còn có thể có tuyết rơi”

Liên Kiều mỉm cười.

Thái hậu ghé mắt liếc nhìn nàng một cái, nhướng mi: “Như thế nào? Không tin?”

“Thái hậu, hôm nay tuyết tan!” Liên Kiều nhỏ giọng nhắc nhở, tuyết tan còn có thể có tuyết rơi sao? Mùa xuân sắp đến rồi.

Thái hậu giống như có chút vô tình nhìn nàng, rồi sau đó quỷ dị cười: “Liên Kiều, phải biết rằng trên đời này, hết thảy đều có thể!”

Thái hậu giống như có hàm ý khác, nhưng nàng lại không nghe ra ẩn ý trong đó, càng không có lòng dạ đi phỏng đoán.

Lúc gần đi, Thái hậu còn nói một câu rất kỳ quái: “Ngươi giúp ta một việc lớn, một ngày nào đó ta sẽ báo đáp lại ngươi!”

Thái hậu thật là một nữ nhân khó đoán, có lẽ mỗi nữ nhân trong cung đều là một câu đố, nàng lười đi tìm hiểu.

Bất quá, ngày hôm sau quả thực có tuyết rơi, rất nhiều tuyết, rơi một ngày một đêm, tuyết vừa mới tan nay lại dày thêm một tầng.

“Liên nhi - ” tiếng nói yếu ớt kéo lại tinh thần nhìn tuyết của nàng, quay đầu nhìn người đang nằm trên sạp, hốc mắt sâu trũng, gò má tái xám vàng vọt, đôi môi nứt nẻ, con ngươi vô hồn, nhìn không ra hắn là Lương Quốc hoàng đế, từng phong lưu phóng khoáng, hăng hái.

Biến thành hình dáng tiều tuỵ bệnh tật hiện giờ. Đây là kiệt tác của nàng! Thật tốt!

Mắt không biểu cảm nhìn hắn, tựa như nhìn một người chết.

Long Ứng cười đến vô lực, vẫn cười như cũ: “Trẫm còn muốn ăn cháo vừng Liên nhi làm.”

Cười lạnh, thanh âm không lên không xuống cúi đầu đáp: “Được, ta liền đi làm.”

Lúc Liên Kiều đem cháo vừng vừa làm xong đến, Long Ứng đã chìm vào mê man.

Để bát xuống, ngồi ở bên cạnh sạp, nàng chậm rãi chờ đợi, chờ đợi tử vong, giờ khắc này nàng không muốn bỏ lỡ.

Long Ứng ngủ vô cùng bất an, trong mộng nghe được tiếng lầm bầm, lắng nghe, tựa hồ kêu tên nàng. Rốt cục…… Tỉnh dậy.

Liên Kiều múc một thìa đưa vào miệng hắn, hắn ngay cả khí lực nuốt cũng không có, miệng ngậm cháo vừng, nói mơ hồ không rõ: “Liên nhi tay nghề thật tốt!”

Đúng vậy, thật tốt, có khả năng tiễn ngươi về Tây thiên!

Khó khăn mà nuốt xuống miếng cháo: “Thân thể trẫm không biết làm sao vậy, lại ngày càng lụn bại, Liên nhi?” Hắn nghi hoặc mà nhìn về phía nàng, hy vọng nàng thân là thần y sẽ giúp hắn.

Tươi cười càng lúc càng lớn, rốt cục cười to thành tiếng.

“Liên nhi?” Long Ứng hoang mang, không rõ vì sao nàng đột nhiên cười to.

Tiếng cười dừng lại, nàng nhìn xuống hắn, mâu quang bắn ra oán hận, chậm rãi cúi đầu, dịu dàng mà ghé vào ngực hắn, ghé vào lỗ tai hắn thổi khí: “Ngươi a, không thể khỏi được đâu, là bệnh nan y!”

Long Ứng khó có thể tin mà trừng lớn hai tròng mắt, đột nhiên cảm thấy nữ nhân trước mặt vô cùng xa lạ, xa lạ đến mức đáng sợ!

“Ngươi, có ý tứ gì?” Con mắt trong hốc lộ hẳn ra.

Nàng kinh ngạc: “Ngươi còn không hiểu sao?” Bỗng nhiên lại vỗ vỗ bả vai hắn, an ủi nói: “Yên tâm, trước khi ngươi chết, ta nhất định sẽ làm cho ngươi hiểu được.”

“Ngươi……” Hơi thở đứt quãng, thân thể gầy yếu của hắn không chống đỡ được, lại hôn mê bất tỉnh.

Hèn mọn nhìn thân thể hắn dần dần mất đi sức lực, Liên Kiều cảm thấy chính mình cũng sắp giải thoát rồi, tình trạng này của hắn, không qua nổi 10 ngày. Bất quá, đến lúc đó, chính mình nên đi nơi nào chứ?

[1] Hoa mai (Người dịch: Điệp luyến hoa)

Góc tường mấy nhành mai,

Trong rét nở mình ai.

Xa biết không phải tuyết,

Vì hương thoảng đâu đây.

Mai hoa

Tường giác sổ chi mai,

Lăng hàn độc tự khai.

Dao tri bất thị tuyết,

Vị hữu ám hương lai.

Dịch nghĩa

Ở góc tường có mấy nhành mai,

Khi rét tới, chỉ nở một mình.

Từ xa đã biết không phải là tuyết,

Vì có hương thoang thoảng bay tới.

[2] Bốc toán tử - Vịnh hoa Mai

Phong vũ tống xuân quy,

Phi tuyết nghênh xuân đáo.

Dĩ thị huyền nhai bách trượng băng,

Do hữu hoa chi tiếu.

Tiếu dã bất tranh xuân,

Chỉ bả xuân lai báo.

Đãi đáo sơn hoa lạn mạn thì,

Tha tại tùng trung tiếu.

Người dịch: Xuân Thuỷ

Gió mưa đưa tiễn xuân đi

Tuyết bay chào đón xuân về cùng ai

Non cao băng đóng chặt rồi

Mà cành hoa ấy vẫn tươi muôn phần

Tươi nào phải để tranh xuân

Tươi là để báo tin xuân đã về

Tưng bừng đợi khắp sơn khê

Hoa này trong đám hoa kia cùng cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.