Abo Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 133




Lại qua mười hai phút sau, tại một con hẻm vắng người tới lui, Vô Thường đang dắt tay Nhậm Tử Y bước đi thì bỗng dừng lại, hắn nói.

-Vị lão giả sau lưng này, ngươi theo ta đến chỗ vắng vẻ đây rồi là rốt cuộc muốn làm gì ta, ngươi có tin hay không ta mách gia gia ta giết ngươi.

-Hừ, đến là dĩ nhiên lấy mạng ngươi.

Bị phát hiện tung tích ngay tại một góc khuất cạnh tường, lão giả cũng chẳng có gì để mất nếu giết người thuộc tầng lớp “con cha cháu ông” tại trong thành nên liền điên người lao ra, mục tiêu tất nhiên là đoạt về Nhậm Tử Y trong tay của một tên tiểu Phàm Nhân cảnh.

“Ngu ngốc”

Mắng nhẹ trong lòng, Vô Thường lập tức động ý niệm, kích hoạt con ấn phù lục trên người của lão giả mà hắn đã để lại trước đó vài giây, dịch chuyển Nhậm Tử Mục rời khỏi chỗ này ngay lập tức.

Bùm!

Thân thể Nhậm Tử Mục vừa rời đi, ngay tại chỗ hắn vừa đứng liền xuất hiện một bàn tay bằng linh lực to lớn từ trên mái nhà đánh xuống đất, tạo nên một tiếng nổ vang cùng rung chấn, bụi mù tức thì bốc lên.

-Á!

-ÁM!

Vô Thường tựa như diễn viên chuyên nghiệp, hắn trong lúc đưa lão già có khả năng cao là Nhậm Tử Mục rời đi cũng đã đồng thời giải thuật trên người Nhậm Tử Y, để nàng cùng hắn ngồi bệch ra đất, diễn một màn sợ hãi tột cùng.

“Đúng như dự liệu, giết không được tên kia sẽ đổi sang giết biểu muội trước vì nàng đã không còn cần thiết khi mà hắn đã kịp lưu lại khí tức trên người của tên kia”.

Cảm nhận sát khí ập đến người Nhậm Tử Y, một chiêu thức linh lực đơn giản của người trên mái nhà cũng chuẩn bị xuất, Vô Thường liền cười nhạt trong lòng.

“Nhưng đáng tiếc, ngươi không làm được”.

“Dịch chuyển”.

Lần nữa kích hoạt dấu ấn dịch chuyển tại địa điểm đã định sẵn cùng với lão giả kia, Vô Thường tức khắc khiến Nhậm Tử Y bốc hơi ngay bên cạnh.

-Ý…

Hoảng sợ đến cực độ khi hai người bỗng dưng biến mất như ma quỷ cùng với cú chưởng mạnh mẽ vừa rồi đã hằng in dấu rộng vài mét lên mặt đất, Vô Thường trợn trắng mắt ngất xỉu.

Nhìn Vô Thường diễn rất thật, ngoài ra còn điều tra được thoáng qua hắn là người Dược Các, vị lão giả trên mái nhà vội bỏ qua hắn, cơ thể bay đi tìm về khí tức của cả hai người Tử Y mà lão đã ghi nhớ.

-Ha hả, đùa thôi.

Bất quá khi lão vừa bay qua được hai mái nhà, Vô Thường không biết tựa lúc nào đã xuất hiện ngay sát cạnh sau lưng lão cùng một nụ cười quỷ mị chứ không phải đang nằm ngất trên đất như một giây trước.

-Kẻ n…

Lão giả giật mạnh mình bật thốt, sức mạnh trong người cũng xoáy chuyển, ý định đánh về kẻ tập kích bất ngờ phía sau lưng, thế nhưng đã quá trễ.

-Sột!

Một bàn tay nhỏ bé từ sau lưng đâm vào người lão, xuyên thẳng qua ngực lão cùng một trái tim đỏ như máu còn đang đập thình thịch nằm trong lòng bàn tay.

-Ngươi không thể di chuyển, đứng trước mặt ta ngươi chẳng thể làm được gì cả.

Hung tàn gằn từng chữ nhỏ vào tai lão khiến lão nghe lời trở nên bất động, Vô Thường hạ thân thể cả hai trụ vững trên mái nhà thường dân.

-Yên nghỉ vĩnh viễn đi!

Bóp nát trái tim của lão giả, Vô Thường vội rút tay ra rồi đầy ác tợn dùng hai tay xé toạc đầu người của lão giả thành hai nửa ném đi để máu huyết ấm nóng ngọt ngào hương vị của não bộ vấn vương lên người hắn. Trong lúc đó, hắn cũng đã đồng thời cướp đoạt toàn ký ức của lão giả để phục vụ cho mục đích trả thù vô cùng kinh dị của hắn.

-Tiêu hủy.

Lấy được ký ức nhưng cũng cần có thời gian để xử lý, do vậy Vô Thường liền biết cái xác cùng toàn bộ máu huyết thành hư không, hoàn toàn biến mất trong trời đất với loại thuộc tính “hủy diệt” quý hiếm bậc nhất trong thế giới tu luyện.

Làm xong đâu đó, hắn cũng ngã lưng nằm xuống ngay vị trí vừa giết người để thanh lọc ký ức vừa cướp được, giữ lại những thứ cần thiết và loại bỏ những thứ không cần thiết ra khỏi đầu, tránh trường hợp não bộ quá tải.

Mười lăm phút sau.

Trong lúc Vô Thường nằm dài trên mái nhà, bốn bóng người có trang phục không hề khác gì so với lão giả vừa bị Vô Thường giết bỗng xuất hiện gần cạnh Vô Thường.

Một lão giả Linh Sư cảnh đỉnh phong bên trong nhìn tiểu Phàm Nhân nằm ngủ trong nắng chiều liền kỳ quái nói.

-Khí tức của a Đạt chỉ đến đây liền ngưng, đã không còn gì nữa, rất khó hiểu.

-Chẳng lẽ hắn đã xảy ra chuyện?

Một trung niên ngũ tuần đưa ra nghi vấn.

-Không, hắn đã chết rồi, là do ta giết và giờ thì đến phiến các ngươi.

Bất giác một giọng nói trẻ con chen vào cuộc đối thoại khiến bốn vị Linh Sư cảnh đỉnh cao quái lạ nhìn xuống Vô Thường.

-Bụm…

Bốn tiếng nổ nhỏ kêu lên cùng một lúc, não bộ của tất cả bốn lão giả đồng lúc hóa thành huyết vụ rơi la liệt xuống gạch ngói mái nhà.

-Tan biến.

Không để xác họ kịp rơi xuống đất gây ra động tĩnh dẫn đến người chú ý, Vô Thường xua tay hóa tất cả thành tro bụi bay vào làn gió thổi nhẹ trong bầu trời. Riêng Vô Thường, hắn tiếp tục tìm kiếm những ký ức cần thiết.

Một lúc lâu sau, khi bầu trời đã gần về đêm tối, Vô Thường đứng dậy rời đi, quay trở về Mộng Hương Lâu cùng một câu nói.

“Là một thế lực Phá Giới Cảnh rất ghê gớm. Ha… ha ha…”

Trở về Mộng Hương Lâu, Vô Thường ngay lập tức tiến đến một căn phòng đã được Vụ Diễm Hương canh phòng nghiêm ngặt bằng cả chốt khóa lẫn bản thân một vị Tông cảnh như nàng để không cho bất kỳ ai ở bên trong được rời đi.

-Mẹ vợ, hai người bọn họ đều ở bên trong?

-Ừm. Mà nè, làm sao hai người bọn họ lại tự dưng xuất hiện ở bên trong vậy, lúc đó nếu ta nhớ không lầm thì khi ngươi dặn dò ta canh giữ căn phòng thì nào có người bên trong, mãi cho đến gần bốn giờ trước ta mới bỗng cảm ứng được khí tức người sống, họ là từ đâu chui ra thế?

-Sịt… chuyện bí mật, mẹ vợ không nên biết nhiều.

Vội ngăn cản, không để Vụ Diễm Hương tra hỏi quá nhiều, Vô Thường bỏ nàng qua một bên mà hé một khe nhỏ ở cửa sổ nhìn vào tình hình bên trong.

“Rất không sai”.

Thấy được chính xác hình ảnh Nhậm Tử Mục đang âu yếm, dỗ dành Nhậm Tử Y đang còn rất sợ hãi “người lạ anh trai”, Vô Thường hài lòng gật đầu, sau đó hắn xoay người nói với Vụ Diễm Hương.

-Mẹ vợ, phiền mẹ kêu người chuẩn bị một mâm thức ăn tối cho hai người, hẹn hai người sau ba giờ nữa ta sẽ đến gặp mặt nói chuyện riêng.

-Ừ, ta biết rồi, để ta đi dặn người làm ngay.

Mặc dù không hiểu con rễ đang làm chuyện gì, Vụ Diễm Hương xem như là vì con gái nên cũng đành phải ngoan ngoãn nghe lời hắn, chuẩn bị đi kêu gọi một nữ nhân viên tới phòng bếp, nhờ phòng bếp làm một mâm thức ăn như Vô Thường đã dặn.

-À mà khoan đã mẹ vợ.

-Hử, ngươi còn chuyện gì?

Vụ Diễm Hương xoay người dùng mắt đẹp hỏi.

Vô Thường từ giới nhẫn lấy ra một chiếc lọ có chứa một loại dâm dịch không màu, không mùi mang tên “nhớt nhát, ướt át và vui sướng đến quên đường về” đã được hắn mua ở Dược Các ngày hôm trước đưa cho Vụ Diễm Hương, hắn nói.

-Mẹ vợ dặn người làm năm món, mỗi món trộn 1/5 muỗng dịch này vào rồi mới mang lên cho họ ăn.

-Cái này… không lẽ là thuốc độc?

Vụ Diễm Hương trợn mắt hỏi, trong đầu nàng thầm nghỉ tên này chẳng lẽ có vấn đề, nếu đã đối với hai Phàm Nhân cảnh động sát tâm thì sao không giết cho nhanh mà còn chơi thuốc độc này nọ?

-Sịt…

Vô Thường lại ra dấu là chuyện bí mật, sau đó hắn cười gian nói.

-Đại khái là khi đưa thức ăn lên cho họ, mẹ vợ cũng không cần canh chừng phòng nữa, ngoài ra mẹ còn phải dặn dò nhân viên tốt nhất là tránh xa căn phòng hoặc ít nhất là bịt kín tai khi đi ngang qua.

-Chẳng lẽ… chẳng lẽ... đây là xuân dược, ngươi đê tiện như vậy?!

Vụ Diễm Hương không phải người ngu chưa từng trải, thế nên nàng đã lập tức đoán ra được lọ dịch trong tay là thứ gì.

Vô Thường nhàn nhạt trả lời.

-Đê tiện? Không, mẹ vợ sẽ chẳng hiểu ta đang làm điều tốt gì cho họ đâu. Mẹ vợ cứ làm như những gì ta nói, đây dù sao cũng là chuyện giữa ta và bọn họ, mẹ vợ không cần phải quá quan tâm làm gì.

-Vậy nhé, giờ con rễ có việc cần làm, khoảng hai, ba giờ nữa mới quay về được, trông cậy hết vào mẹ vợ.

Nói rồi, Vô Thường trực tiếp quay người rời đi, bỏ lại Vụ Diễm Hương mím môi đỏ nhìn bóng lửng nhỏ bé của hắn ở đằng sau.

Cách Mộng Hương Lâu một đoạn khá xa, tại một viên phủ nhỏ tồn tại ở phía Bắc của Châu Nam thành.

Bên trong một căn phòng lớn, một thanh niên tầm 20 tuổi nhưng đã có thực lực Linh Sư cảnh tầng 7 ngồi trên ghế cao lạnh giọng quát với một đám mười vị Linh Sư cảnh già, trẻ bên dưới.

-Năm người chết tiệt kia giết có mỗi hai người vậy mà cho đến bây giờ còn chưa lết bản mặt về sao hả?!!!

-Mẹ nó, có biết ta ở đây đã 20 ngày thời gian rồi không, mẹ các ngươi, là 20 ngày đó! Các ngươi có biết thời của ta quý báu thế nào không, ta muốn quay về tổ chức, ta muốn quay về mảnh đất trân quý để tu luyện, ta muốn rời khỏi cái thành chết tiệt nhỏ bé này!

-Tiểu Thanh Vương, mong ngài bớt giận. Họ có lẽ đang quay trở về ngay thôi.

Một lão giả to gan nhất trong đám người bước ra khom lưng nói với thanh niên tên Tào Thanh, chức vị trong tổ chức là một trong bốn tiểu Vương trẻ tuổi được tổ chức trọng tâm bồi dưỡng với thiên phú vừa tròn 90 sợi xích, kinh hãi thế tục.

Tại 70 sợi xích trở lên, tăng thêm một sợi chính là cách biệt một đẳng cấp vô cùng lớn.

-Hừ, chỉ là giết hai kẻ Phàm Nhân cảnh lại lâu đến thế này mà bảo ta không tức giận? Con mẹ các ngươi, giờ ta sẽ đợi thêm năm phút nữa, nếu mà năm tên chó chết kia không về, các ngươi chuẩn bị tinh thần nhận phạt đến từ cấp trên đi.

Là một trong bốn tiểu Vương trẻ tuổi nhất được tổ chức đào tạo để nối nghiệp, dĩ nhiên Tào Thanh phải được tổ chức ban cho những thử thách mang tính chất rèn luyện bản thân nhằm nâng cao tư chất lãnh đạo, cũng như số mệnh lãnh đạo trong người hắn có hay không tồn tại. Đó cũng là lý do bên cạnh hắn không hề có bất kỳ cường giả nào từ tổ chức bảo hộ chu toàn tính mạng, bởi lẽ người có số mệnh thì dù có khó khăn, nguy hiểm cách mấy họ vẫn sống sót và trưởng thành, còn người không có số mệnh thì dù có được hàng triệu người vây quanh bảo vệ cũng sẽ phải chết. Tào Thanh nếu chết thì chỉ trách hắn không có số mệnh trên cao.

Nhiệm vụ huyết tẩy Nhậm gia ngụ tại Châu Nam thành vốn dĩ của cấp dưới nhưng đã chuyển dời cho hắn vào 20 ngày trước để làm thử thách đầu tiên, yêu cầu hắn tìm kiếm được năm nghiệt chủng Nhậm gia đã trốn thoát bao gồm Nhậm Tử Mục, Nhậm Tử Y, Nhậm Tuyết Nguyệt Liên, Nhậm Thiên Bằng, Nhậm Vô Thường để hoàn thành nhiệm vụ. Thế nên ngay khi tóm được Nhậm Tử Y, hắn đã nhanh chóng nghĩ ra kế dùng Nhậm Tử Y và lợi dụng tình cảm thân thích để bẫy những người còn lại nếu họ còn trốn trong thành.

Nhưng mà kế hoạch này của hắn đã thất bại khá nặng vì dựa vào báo cáo cách đây năm giờ của thuộc hạ, họ chỉ tra ra được hành tung của một người nhờ kế sách, còn ba người đều không có dấu vết.

Điều đó khiến Tào Thanh rất nản lòng, hắn đã dự sau khi giết xong người vừa phát hiện cùng con mồi Nhậm Tử Y liền quay nhanh về tổ chức khai báo giả, mong muốn trở về với mảnh đất trù phú tài nguyên, cũng như linh khí đậm đặc để tu luyện. Vậy mà nào ngờ năm tên thuộc hạ Linh Sư cảnh của hắn chỉ là truy giết hai người Phàm Nhân cảnh lại mất từ chiều cho đến tối còn chưa quay về báo cáo hoàn thành nhiệm vụ.

Tào Thanh chính là đang giận sôi máu, thậm chí đã muốn giết người.

-Không cần phải giận hay tìm người, tay tao chắc chắn sẽ tiễn chúng mày đi gặp bọn chúng ngay bây giờ.

Bất chợt ngay cũng đúng lúc này, bên trong căn phòng bỗng vang lên một âm thanh hàn lạnh đầy quỷ dị, không biết là từ đâu truyền đến.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.