Abo Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 13






Hôn sự cùng Mục Sa Tu Hạ đến đây xem như đã định, nghi thức hôn lễ hoàn toàn dựa theo tổ chế mà làm, vô cùng long trọng, phủ thái tử phải chiêu đãi yến tiệc một tháng, mở tiệc chiêu đãi quan to hiển quý các nơi, hơn nữa còn đại xá thiên hạ, có thể nói đã cấp cho Liên Kiều mặt mũi thật to. Nhưng Liên Kiều lại không hề có chút cảm giác ngượng ngùng gì của người sắp làm tân nương, cả ngày đều chạy từ trong cung ra y quán ngoài cung. Vị hôn phu của nàng cũng không quản nàng, chỉ là phái một ít thị vệ ở bên người bảo vệ nàng. Liên Kiều cười khổ, nói là phái thị vệ để bảo hộ nàng không bằng nói là đến giám thị nàng thì chính xác hơn.
Hôn lễ cùng Mục Sa Tu hạ đã định là ngày một tháng mười, ồ, ngày tốt, còn là quốc lễ nữa nha. Sáng sớm hôm nay, trước buổi bình minh đã thấy một đám tiểu cung nữ tha ra một đống chăn, bởi vì hôm qua vẫn lo lắng sau khi kết hôn lập gia đình rồi sẽ là cuộc sống bi thảm, thế cho nên cả đêm cũng chưa ngủ ngon, đến tận canh ba mới ngủ, mới ngủ được một giờ đã bị lay tỉnh, sau đó bắt đầu vấn tóc, trang điểm, đeo trang sức…Liên Kiều cơ bản vẫn còn nhắm hai mắt để mặc cho tiểu nha đầu này giày vò. Đến khi sao lặn, gà gáy, tất cả mới tính là hoàn tất.
“Cô nương, nhìn dung mạo tân nương của nàng đi, đẹp tựa tiên nữ nha. Thái tử gia nhất định sẽ bị nàng mê đảo.” Y Mã dời gương đồng qua cho nàng xem.
Hứ, nàng mới không có thời gian rỗi để mê đảo tên sắc ma kia đâu. Cầm lấy gương đồng, Liên Kiều nhìn lại một thân mình hoa kim gấm vóc, toàn bộ đều lấy màu vàng và màu đỏ làm chuẩn, bóng mắt vàng, mi vàng, trang sức vàng đính rubi chói mắt, cuộn tóc quăn dài phía sau cũng đính phụ kiện bằng vàng. Bờ môi mềm mại căn mọng mỏng manh lộ ra với một tầng son sáng bóng, khuôn mặt ửng sáng hồng nhuận, tỏa hào quang rạng rỡ.
Váy áo vừa vặn, chiếc váy dài ôm gọn đường cong tuyệt đẹp, chiếc cổ chữ V như ẩn như hiện, tay áo tạo hình không như hai cái đèn lồng giống lúc trước mà đổi thành tay áo loa ra, thanh lịch trang trọng, dưới thắt lưng váy đuôi cá được thiết kế để nổi bật ra bờ mông đẹp cùng đôi chân dài mảnh mai, làm tăng thêm phần thanh thoát, phía sau thắt lưng kéo theo một đuôi váy thật dài.
Tuy rằng không có tâm trạng lập gia đình, nhưng nhìn vào gương thấy chính mình vẫn là có chút thoả mãn cùng say mê. Như vậy cũng có thể cho là khuynh quốc khuynh thành đi, Liên Kiều xem đến thoáng ngẩn ngơ. Đến khi nàng nghe được phía sau các tiểu cung nữ phát ra tiếng cười mới phát hiện mình luống cuống.
Buông gương ra, Liên Kiều hỏi Y Mã: “Còn bao lâu nữa thì hành lễ?”
Y Mã chớp chớp đôi mắt to đẹp, rõ ràng là hiểu lầm ý tứ của nàng: “Cô nương chờ không kịp a, ha ha, nhanh thôi, đợi nửa canh giờ nữa là tới giờ hành lễ, thái tử gia sẽ đến đón nàng.”
Aiz, lười giải thích với các nàng, hiểu lầm thì hiểu lầm thôi.
Ngoài cửa vang lên âm thanh lễ nhạc, Liên Kiều biết vị hôn phu của nàng tới rồi.
Y Mã thay nàng đội lên khăn trùm đầu, trước mắt bị bịt kín khăn sa màu đỏ, như âm thầm nói cho nàng biết từ nay về sau, sự xinh đẹp của nàng chỉ có thể để cho trượng phu độc hưởng.
Cánh cửa mở ra, Mục Sa Tu Hạ đứng ở đình viện, một thân hồng bào, cổ áo, tay áo, viền áo, cùng dùng kim tuyến thêu lên, hoa văn tinh tế, ngân phát dài phá lệ dùng một cây trâm vàng vấn lên, trên trán cũng được điểm bởi một vòng xuyến đính viên rubi làm trang sức. Phong thần tuấn lãng, khí vũ bất phàm, không thể không thừa nhận hắn xuất sắc đến làm cho người ta chói mắt không thể nhìn vào.
Liên Kiều xuất hiện, hắn cầm tay nàng thật chặt, dẫn nàng đi. Ha ha, buồn cười nha, Hoàng cung vậy mà thành nhà mẹ đẻ của nàng. Ra cửa cung, không tin được cái chờ bọn họ ngoài cửa không phải xe ngựa mà là lạc đà. Đúng rồi, lạc đà là tượng trưng cho dân tộc trên sa mạc, kết hôn là chuyện lớn như vậy đương nhiên muốn đem nó ra. Nhưng thật sự là mùi của lạc đà rất khó ngửi, ngồi trên lưng nó ngửi mùi hôi của cục bướu này khiến Liên Kiều đã có vài lần muốn ngã xuống, cũng không thể nghe thấy được tiếng hoan hô của dân chúng phía sau.
Mục Sa Tu Hạ như nhận ra nàng không khỏe, lại làm trò trước mặt dân chúng một tay kéo nàng vào trong lòng ngực, ngồi chung một con với hắn, khiến cho dân chúng phát ra từng đợt hô nhỏ, cùng với tiếng thét chói tai của các thiếu nữ.
Ngồi trong lồng ngực hắn, hơi thở ngang tàng mà mãnh liệt nam tính của hắn lại có thể át đi mùi hôi của lạc đà, khiến nàng có chút thư thái. Dân chúng chúc phúc cùng tiếng ca ngợi càng rõ ràng hơn.
“Nữ thần giáng thế, Cách Tát ta, thiên thu muôn đời, phúc trạch dài lâu! Nữ thần giáng thế, Cách Tát ta, thiên thu muôn đời, phúc trạch dài lâu! Nữ thần giáng thế, Cách Tát ta, thiên thu muôn đời, phúc trạch dài lâu!…”
Khẩu hiệu chúc phúc của dân chúng dành cho hoàng gia cũng không gây nhiều ngạc nhiên, nhưng lại làm cho Liên Kiều nghĩ đến Mục Sa Tu Hạ cố ý cưới nàng là vì có mục đích khác…
Trong ngoài thái tử phủ giăng đèn kết hoa, tất cả hạ nhân đều mang sắc mặt vui mừng, hôm nay chính là ngày thái tử gia tuấn mỹ bất phàm, quyến rũ mà mạnh mẽ của họ chính thức nạp thái tử phi đó nha. Rốt cục cũng đến ngày này, ai không cảm động vui mừng chứ. Thái tử gia rốt cục tìm được nữ tử định mệnh nguyện làm bạn cả đời mình rồi, mà nữ tử này lại là nữ thần y của Cách Tát quốc nữa, thiên chi kiêu tử cùng thủ hộ nữ thần, quả là tuyệt phối a.
Liên Kiều nhìn vẻ mặt mọi người là biết những người này đã muốn bị nô lệ hóa hoàn toàn rồi. Xã hội cũ vạn ác nha.
Mục Sa Tu Hạ bế Liên Kiều từ trên lạc đà xuống, dắt tay nàng, đi vào chính điện, trên điện bây giờ an ninh được đặt lên hàng đầu, lúc này hạ nhân đưa đến một cái bàn, trên đó đặt một chậu nước và một chậu cát, hắn kéo nàng song song quỳ xuống, múc một thìa nước uống vào một ngụm, quay về phía nàng, đáy mắt hiện lên một tia giảo hoạt. Liên Kiều nghi hoặc nhìn về phía hắn, kỳ quái, sao hắn lại không đưa thìa lại cho nàng. Mấy ngày trước Y Mã luôn lải nhải bên tai nàng về nghi thức kết hôn, nàng biết bước này là kính thủy tế sa, tân lang phải uống một thìa nước trước sau đó đưa thìa cho tân nương cùng uống một thìa nước như vậy. Sau đó cùng nhau nuốt xuống, kế tiếp là trong ngày hôm nay sẽ không được ăn cơm để tỏ vẻ tôn kính với nước. Nhưng vì sao Mục Sa Tu Hạ không làm như vậy? Hay là hắn khinh thường, không đưa thìa cho nàng, hay phải chính nàng đi lấy?
Liên Kiều vừa mới vươn tay, hắn cũng đồng thời ra tay, một phen kéo nàng vào trong lồng ngực, không đợi nàng phản ứng lại, cách một lớp khăn che mặt, hắn đem nước trong miệng mình ép cho nàng uống vào.
Liên Kiều hoàn toàn ngây người, hoàn toàn không ngờ được hắn sẽ làm như vậy, nghe phía sau những âm tiếng thở như rút hơi, nàng không khó tưởng tượng được sau này bọn hạ nhân sẽ phán đoán như thế nào. Sắc ma chính là sắc ma, thậm chí nữ nhân của cha mình cũng có thể nhúng chàm mà, thật là man rợ.
Một tiếng cười trầm thấp tà mị trong họng hắn phát ra, cho đến khi đút cho nàng uống hết một miệng nước, hắn mới buông nàng ra. Nắm chút cát, từ tốn rắc lên tóc của nàng, Liên Kiều cũng vô thức mà rắc lên tóc hắn một nắm cát.
Phong tục kết hôn của dân Cách Tát quốc không bái thiên, không bái địa, cũng không bái cha mẹ, lại bái nước bái cát bái ánh trăng. Cho nên hôn lễ vẫn liên tục cho đến khi màn đêm buông xuống, Liên Kiều thì đã đói đến xanh mặt.
“Đói sao?” Cùng đợi mặt trời lặn rồi trăng lên, hắn ngồi song song với nàng, đột nhiên hỏi nàng, nàng liếc mắt nhìn qua hắn, sau đó nghẹn họng nhìn trân trối, hắn bắt mọi người đều quỳ xuống hành lễ rồi cầm lấy một khối điểm tâm, kéo khăn che mặt của nàng ra nhét vào miệng nàng.
“Các ngươi cứ quỳ như vậy đến khi trăng lên đi.” Hắn lạnh giọng ra lệnh.
Vì thế Liên Kiều có đủ thời gian để lấp đầy bụng mà không bị người khác phát hiện.
Rốt cuộc, nửa canh giờ sau ánh trăng cũng lên đến giữa trời, hắn dắt tay nàng, bình tĩnh đi từng bước một ra đại điện, dưới ánh trăng, hắn và nàng cùng quỳ xuống, lão cung nhân lấy tà váy của nàng và áo bào của hắn kết lại với nhau, đó là lời mệnh, định rằng hai người họ đời đời kiếp kiếp là vợ chồng.
Đã lạy Nguyệt thần, không trung đột nhiên lướt qua một đạo ánh sáng, mọi người hoan hô. Hắn mỉm cười nhìn nàng, lần đầu tiên trong mắt hắn lại không mang theo vẻ đùa cợt, không có hèn mọn, không có khinh thường, mà là ánh nhìn dịu dàng đầy tình cảm, đúng vậy, dịu dàng tình cảm. Nàng không nhìn lầm.
“Từ nay nàng là phi tử của Mục Sa Tu Hạ ta, chính phi duy nhất. Ta là vương nàng là phi, ta là đế nàng là hậu.” Hắn lớn tiếng tuyên bố, hứa hẹn. Liên Kiều chớp chớp mắt đầy mê hoặc, nhưng lại cảm thấy đó chính là lời thực tâm của hắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.