Abo Hôn Nhân Thứ Hai

Chương 111




Bóng dáng của Hoàng Thiên theo cửu bước mà tiêu tất, để lại sau lưng một phiến không gian tràn đầy tĩnh mịch. Chỉ còn nghe thấp thoáng đâu đó tiếng hô hấp đều đều, và tiếng ken két của kim loại cọ vào nhau, len lỏi khắp chốn.

- Chỉ tin vào số mệnh mà bản thân mình giành lấy, khí phách thật lớn.

Phong Võ nhếch môi cười, ánh mắt toát lên từng tia cảm khái. Mặc dù chỉ nói chuyện qua một chút, nhưng tên thanh niên này để lại cho hắn ấn tượng rất không tệ.

Lời ra, thân động, cơ thể khổng lồ của hắn lúc này đột nhiên run lên, tạo thành một làn sóng sao động cực kỳ khủng bố. Chín đầu thần xích to lớn là thế, nhưng trước làn sóng này lại yếu ớt chẳng khác nào sợ tơ, chớp mắt bị chấn tan thành trăm ngàn mảnh.

Đưa tay phủi phủ đi mấy mẩu xích vụn vương trên cơ thể, Phong Võ ánh mắt chợt ngưng về phương xa, lạnh lùng cất tiếng:

- Các vị! Cảm thấy thế nào?

Không gian nơi đây trống vắng không một bóng người, hắn đang nói chuyện với ai?

Chẳng phải đợi lâu, khi mà lời nói của hắn vừa dứt, xung quanh thinh không đột nhiên biến hoá, nhanh chóng xuất hiện thêm mười bảy cái bóng người.

Sáu nữ mười một nam, tất cả đều mặc chung một loại trang phục kỳ quái, trên ngực có thêu hai chữ đỏ rực như lửa – Thiên Không.

Mười bảy người, mặc dù đã tận lực thu liễm khí tức khiến bản thân không khác gì phàm nhân, nhưng nếu như ngươi có kiến thức, chỉ cần liếc nhìn qua tư thái liền có thể cảm nhận được mỗi một người trong số đó đều là tồn tại cực kỳ khủng bố, cao cao tại thượng. Chỉ sợ một người vừa ra, liền có đầy đủ năng lực quét ngang thiên hạ, đánh khắp Nguyên Giới không địch thủ.

- Tâm cơ che giấu rất sâu, dã tâm cực lớn. Quả thực nếu như không có lời tiên tri, ta nhìn thế nào cũng chỉ thấy hắn là một tên nhóc ngây thơ và tự đại mà thôi, không thể nào thấu được mục đích thật sự của hắn.

Một cái cao gầy nam tử lộ ra nụ cười nhàn nhạt, chậm rãi đưa ra đánh giá của bản thân mình. Trong lời nói thậm chí còn ẩn ẩn một tia tán thán.

- Hừ! Chỉ là một tên tiểu bối không biết trời cao đất dày mà thôi. Tranh giành số mệnh của bản thân mình? Nói thật hay! Ngay cả đám lão già chúng ta còn chưa có tư cách tranh giành số mệnh, tên nhóc còn chưa tới Hoá Linh như hắn có thể sao. Chỉ sợ ngay cả việc giữ được tính mạng để rời khỏi nơi này còn không làm nổi.

Nghe nam tử cao gầy tán thưởng Hoàng Thiên, một lão đầu trong nhóm lại tỏ ra thái độ khó chịu. Lời nói của hắn không hề che giấu sự khinh thị cùng ác ý, dường như hắn rất có thành kiến đối với Hoàng Thiên.

- Bạch Cơ, ngươi cần gì phải chấp nhặt với một đứa nhỏ. Ta thấy nó từ đầu đến cuối đều không hề có chút ý xấu nào, nhất là khi nói chuyện muốn giải cứu Phong Võ sư huynh, ta có thể cảm nhận được sự bi thương trong ánh mắt đó, dường như nó đã trải qua một quãng thời gian không mấy vui vẻ ah…

Bên cạnh lão đầu là một thiếu phụ xinh đẹp ước chừng ba lăm bốn mươi gì đó, lên tiếng bênh vực Hoàng Thiên. Lão đầu bị phản bác đương nhiên không dễ chịu, nhưng dường như rất e ngại thiếu phụ này cho nên chỉ hừ lạnh mà không nói gì thêm.

- Các ngươi hẳn đã trông thấy trạng thái của hắn khi xuất hiện tại không gian này chứ? Hắc bạch song dực, lân phiến toàn thân, còn có tam tinh nhãn lưu chuyển thần quang, hoàn toàn trùng khớp với miêu tả của lời tiên tri.

Phong Võ không biết suy nghĩ gì trong đầu mà trầm tư trong rất lâu, sau đó mới lên tiếng nhắc nhở mọi người. Thân thể của hắn đã thu nhỏ lại như người bình thường, cho nên thanh âm không còn to lớn nữa, nhưng mà vẫn thập phần cứng cáp và hữu lực.

Nghe Phong Võ nói như thế, mười bảy người còn lại đều gật đầu đồng ý, thanh niên này đích xác là người mà bọn hắn đang tìm.

- Lão Võ, nếu như hắn đúng là người kia, chi bằng…

Một tên nam tử tóc đỏ đứng bên cạnh Phong Võ sắc mặt không mấy thân thiện bỗng nhiên lên tiếng, hắn vừa nói ánh mắt vừa phát ra sát khí, thập phần lăng lệ. Loại ánh mắt này rất đáng sợ, quản chi là Vấn Đỉnh tu sỹ, một khi bị nhìn tới đều như chó gà, hoàn toàn có thể bị doạ cho chết ngất.

- Không! Nếu như lời tiên tri càng ứng nghiệm, thì càng không được động tới hắn.Tương lai mịt mù, không ai có thể biết được chính xác chuyện gì sẽ xảy ra. Lợi thế duy nhất của chúng ta chính là dựa vào lời tiên tri này mà đi trước một bước. Nếu như ra tay với hắn, chỉ làm cho mọi chuyện trở nên rắc rối mà thôi.

Phong Võ nhìn qua một lượt mười bảy người, lắc đầu phản bác ý kiến của nam tử tóc đỏ.

Thân là kẻ đứng đầu trong Thiên Không Trấn Giới Đoàn, hắn đương nhiên phải có cái hơn người. Ngay từ cách nhìn nhận vấn đề đã chứng minh rất rõ điều đó, hắn có một cách nhìn không phiến diện thiển cận mà bao quát, xa rộng và cực kỳ sâu sắc.

Chẳng phải tự nhiên mà hắn phải lao tâm sắp đặt, tự mình đích thân diễn kịch, tiếp xúc cùng một tên tiểu bối. Mọi việc hắn làm, đều có mục đích và động cơ của nó. Chưa kể, nếu như giết chết Hoàng Thiên có thể ngăn chặn được hậu quả mà lời tiên tri kia tiên đoán, có lẽ những kẻ kia đã hành động từ lâu mà không phải án binh bất động như bây giờ.

Càng quan trọng hơn là vừa nãy tiếp xúc, khi mà hắn thúc dục uy áp lên người Hoàng Thiên, không hiểu sao nội tâm vẫn cứ có một tia bất an không nói thành lời. Tựa như, luôn có một ánh mắt nào đó đang dõi theo từng cử chỉ hành động của hắn. Và chỉ cần hắn tổn thương Hoàng Thiên một chút thôi là sẽ gây ra đại hoạ ngập trời, để bản thân hồn phi phách tán, rơi vào trong vạn kiếp bất phục.

Cái cảm giác kinh khủng này mặc dù là lần đầu tiên hắn gặp phải trong đời, nhưng tuyệt đối không thể nào nhầm lẫn được. Quy Nguyên đệ tam bước đỉnh phong, ở trong thế giới này đã gần như là tồn tại vô địch trong truyền thuyết. Nhưng hơn ai hết hắn hiểu rằng, thế giới này không chỉ riêng mình nó, mà là một bộ phận của toàn vũ trụ. Đâu đó bên ngoài vùng trời kia, tất cả mới chỉ là bắt đầu, hắn cũng chỉ là con sâu cái kiến.

- Vậy tại sao phải cho hắn biết về sự tồn tại của chúng ta? Chẳng phải càng ẩn danh thì càng nắm thế chủ động hơn sao?

Một cái nữ tử đứng phía đối diện Phong Võ thắc mắc.

- Nếu như hắn thực sự là người kia, trước sau gì hắn cũng sẽ biết đến sự tồn tại của chúng ta. Cho hắn biết sớm một chút cũng không sao, coi như là một lần đánh cược đi, cũng là một lời cảnh cáo khiến hắn phải dè chừng. Ta tin một kẻ thông minh như hắn sẽ biết chừng mực.

Phong Võ nhìn nhìn người nữ tử trước mắt, không khỏi lộ ra nụ cười nhẹ, nói hết ra suy nghĩ của mình.

- Phong Võ, có một điều ta vẫn luôn muốn biết, rốt cục thân phận của hắn là gì mà có lực ảnh hưởng to lớn đến như thế. Đám người kia đã bấy nhiêu năm im hơi lặng tiếng, lúc này đều đồng loạt xuất thế. Hơn nữa, còn có cả Ma Tộc…

Lúc này, một cái lão giả đứng ở bên cạnh nữ tử kia bỗng nhiên mở miệng nói ra, thần sắc mang theo sự nghi hoặc nồng đậm. Khi nhắc tới hai từ Ma Tộc lão liền ngưng lại, tựa như không dám nói tiếp.

Không chỉ riêng lão, mà toàn một mọi người có mặt tại nơi này đều im lặng, không khí cũng trở nên ngưng trọng hơn rất nhiều.

- Chuyện này ta cũng không biết, chỉ biết rằng hắn chính là nguyên nhân khiến cho lần tận thế này buông xuống. Thân phận của hắn, có thể chỉ là một tên tu sỹ nhỏ nhoi, cũng có thể là người của Ma Tộc.

Một hồi sau, Phong Võ mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí. Hắn cũng giống như mọi người ở đây, tin tức đều giới hạn trong một lời tiên tri cổ đại. Thậm chí, hắn còn không biết đến nguyên nhân dẫn đến tận thế là gì, mà chỉ biết Hoàng Thiên là nguyên nhân chủ chốt dẫn đến lần đại kiếp nạn này.

Tận thế, có thể là do đám người kia đại chiến cùng Ma Tộc gây nên, mà cũng có thể do chính tên thanh niên này dẫn phát, mọi khả năng đều chỉ là có thể.

- Người của Ma Tộc?

Suy đoán của Phong Võ nhất thời khiến cho mười mấy thân ảnh sợ đến ngây người, ai nấy đều im thin thít, không nói lời nào.

Lẽ dĩ nhiên, Ma Tộc là một loại tồn tại quá mức khủng bố, khủng bố đến mức một đám người đã rất lâu đứng ở đỉnh cao cuộc đời như bọn họ, đều chỉ biết sợ hãi ngước nhìn.

- Thật không ngờ, đám quái vật chúng ta trải qua bao nhiêu tuế nguyệt tu luyện, bao nhiêu năm tháng đắm chìm trong sinh tử để đi đến đỉnh phong của cuộc đời, cuối cùng lại phải đau đầu vì một tên nhóc còn chưa tới Hoá Linh. Bi ai a!

Vẫn là Phong Võ cất lời phá tan bầu không khí, giọng điệu mang theo vài phần than thở. Đường đường là tổ chức cường đại nhất Nguyên Giới, tồn tại như thủ hộ thần của nhân gian, lúc này đây lại phải trơ mắt nhìn tận thế buông xuống trong sự bất lực. Nhìn thế giới mình thủ hộ bị người phá nát mà không làm gì được, điều này là cỡ nào bất hạnh cùng đau thương đây?

- Vậy bây giờ chúng ta phải làm gì đây?

Một cái thành viên khác lên tiếng.

- Trước hết ám binh bất động, nhìn xem hai phe bọn chúng có hành động gì tiếp theo. Còn về tên nhóc này, để hắn sống thêm một đoạn thời gian nữa đi. Đến thời điểm thích hợp, dù cho có là người của Ma Tộc, chúng ta cũng phải lấy mạng hắn!

Phong Võ trả lời, giọng điệu tràn đầy quyết đoán.

Chỉ là, ánh mắt của hắn từ đầu tới cuối vẫn luôn đặt tại vị trí mà Hoàng Thiên đứng khi nãy, không che giấu được sự tiếc thương trong đó.

Chỉ cùng nhau đối thoại vài câu, nhưng Hoàng Thiên lại khiến hắn cảm nhận được sự ấm áp của tình thân. Ở bên trong người thanh niên nhỏ bé đó, hắn thấp thoáng nhìn thấy hình bóng của con trai mình.

Nhưng mà, vì an nguy của thế giới này. Vì sinh mệnh của tất cả sinh linh, trong đó có cả con trai hắn. Hoàng Thiên… phải chết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.