Á Tử Ca

Chương 29




Hành Tinh Gaia.

Bên ngoài Thập Linh Hỏa thành khoảng bốn mươi km về hướng tây nam.

Đây là một thị trấn bị bỏ hoang, rong rêu, thực vật mọc khắp nơi, chúng chen lấn những tòa nhà hiện đại rồi hủy hoại một cách từ từ bằng các bộ rễ khỏe khoắn.

Bởi vì nơi đây là vùng đất ở gần Thập Linh Hỏa thành nên có rất Venger lãng vãng bởi vì khi chúng xuất hiện theo bầy, Quân Đoàn Gaia lập tức cử người đến tiêu diệt chúng.

Tần số Venger hiển hiện càng ngày càng đông, rất nhiều người dân cũng tham dự vào việc tiêu diệt Venger tránh cho chúng tập hợp thành một bầy đàn đông đúc đủ uy hiếp đến Thập Linh Hỏa thành.

Tổng thể, năm mươi km quanh tòa thành trì lớn là khu vực an toàn cho con người, tỷ lệ đụng độ Venger rất thấp.

Chẳng còn một Venger nào ở trong thị trấn bỏ hoang, ngay cả quái vật cũng rất hiếm gặp.

Một lớp tuyết dày phủ xuống, bao trùm thực vật, tòa nhà, đưa một thị trấn khá lớn vào giấc ngủ như thể không có ngày tỉnh lại.

Tại thời điểm này, một nhóm người đang ngồi trong một căn nhà ba tầng, tòa nhà bị phá hủy nghiêm trọng, một phần ba tường gạch sụp đổ, trông rất thê thảm.

Nhóm người này không để tâm đến hoàn cảnh tồi tệ của căn nhà cho lắm, bọn họ đang trò chuyện gì đó rất chuyên tâm.

“Nhiệm vụ lần này rất quan trọng, nếu làm tốt chúng ta sẽ được Quốc Vương Martin Oliver ban thưởng!” Một người cao giọng nói ra.

“Đúng vậy, chúng ta phải đả kích Quang Minh Giáo Đình trước ngày khai chiến, cô lập bọn chúng với người dân bình thường từ đó giành lấy thắng lợi tuyệt đối!” Một người ngưng trọng nói trong khi nhìn quanh một lượt.

Bảy người đàn ông, sắc mặt hồng hào, cơ thể khỏe mạnh chứng tỏ bọn họ là những người không bị ảnh hưởng nhiều bởi sự nguy hiểm của Hành Tinh Gaia, ngược lại, bọn họ còn sống rất tốt.

Có vẻ như họ đang bàn tính một kế hoạch quan trọng gì đó.

“Thiếu Tá Lion, nhiệm vụ này do anh chỉ huy, chúng tôi sẽ làm theo lời của anh!” Một người trầm giọng nói.

“Được! Tất cả làm theo kế hoạch đã đề ra, không được để những việc khác làm phân tâm, nhớ kỹ, chúng ta đang đi vào đồn địch, không được mất cảnh giác, nếu không chúng ta sẽ chẳng thể nào quay về được nữa!” Thiếu Tá Liona nghiêm nghị nói lớn.

Thiếu Tá Lion, người sở hữu dị năng “không khí” từng dẫn theo một nhóm binh lính đến căn cứ của Amoty, sau đó Lion giết chết các đồng đội thân thiết của Paul làm Paul mất đi lý trí, rơi vào trạng thái thức tỉnh.

Bây giờ, hắn ta đang dẫn dắt một nhóm nhỏ gồm bảy người, kể cả hắn ta.

Bảy người này không phải bình thường, mà là người sở hữu dị năng đặc biệt, có thể giết chết kẻ thù mạnh hơn một cấp độ, một tiểu đội tuy nhỏ nhưng chất lượng.

Bọn họ nhận được mệnh lệnh từ Quốc Vương Martin Oliver đi thực hiện hành động đả kích Quang Minh Giáo Đình.

Vì để người khác không nghi ngờ, bọn họ di chuyển từ hướng tây bắc xuống tây nam rồi vòng lên Thập Linh Hỏa thành, tránh cho người biết điều tra thân phận thật sự của bọn họ.

Lúc này, khoảng cách đã đến rất gần với Thập Linh Hỏa thành, cả nhóm đang ngồi nghỉ ngơi rồi bàn tính cho kỹ lưỡng.

Một kế hoạch hết sức quan trọng, không thể bị thất bại!

“Không ngờ Quang Minh Giáo Đình gì đó lại có thể chết tạo ra mấy vũ khí sắc bén đến nhường này, nó dễ dàng cắt xuyên qua cơ thể của Venger tiến hóa cấp ba luôn đấy.” Một người trầm trồ nói trong khi đưa một thanh kiếm dài lên cao, tên của người này là Pratama.

Từ màu sắc, lưỡi kiếm cho đến hoa văn trang trí thân kiếm và chuôi kiếm, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng thanh kiếm này tinh xảo, tuyệt vời đến cỡ nào.

“Đây chỉ là một thanh kiếm cấp ba hậu kỳ mà thôi, Quốc Vương Martin Oliver đã giữ một thanh kiếm gần chạm tới cấp bốn, tên Gankil gọi nó là gì ấy nhỉ? À, đúng rồi, nửa bước Tứ Dương kỳ!” Một người khác lên tiếng nói ra, hắn tên là Niron.

“Một cái tên gọi thật kỳ lạ!” Một người khác nữa lên tiếng, hàng mi dày cau lại như thể đang suy nghĩ về mấy loại vũ khí đang ở trong tay của bọn họ.

“Haha, để ý chuyện đó làm gì chứ, Valar? Rồi tất cả sẽ biến mất mà thôi, đây là thời đại của Quốc Vương Martin Oliver, kẻ nào cản đường đồng nghĩa với cái chết!” Jone lạnh lùng nói ra.

“Bọn chúng quá ngu ngốc, có vũ khí tốt vậy mà lại bán cho người bên ngoài, chúng không biết làm thế thì sẽ tạo ra rất nhiều kẻ địch mạnh hay sao?” Noval cười khẽ.

“Noval, ý của ngươi, kẻ địch mạnh đó chính là chúng ta phải không?” Người cuối cùng, Ferdo vừa cười to vừa đập mạnh vào cái bàn gỗ trước mặt, hắn ta cao khoảng một mét bảy lăm, đang mặc một bộ quần áo làm từ da thú trông rất thô cuồng, bộ quần áo che không hết mấy chục vết sẹo dữ tợn hằn sâu vào da của hắn.

“Haha, ta còn có thể bay lượn nhờ vào tu luyện theo quyển sách kia nữa, tất cả đều nhờ vào bọn Giáo Đình gì đó sắp sửa bị Quốc Vương tiêu diệt!” Noval liền cười theo một cách khinh bỉ, vóc người của Noval hơi nhỏ con hơn mấy người khác và cũng là một tên rất nham hiểm.

Hắn ta chẳng phải là binh lính, từ một người bình thường, chà đạp kẻ yếu, chiếm đoạt tài nguyên tăng cao sức mạnh, giờ đây, Noval đã là một người tiến hóa cấp ba đỉnh phong, quá mạnh mẽ.

Những người khác, ngoại trừ Thiếu Tá Lion cũng như vậy, bọn họ là người bình thường, để chạm tới độ cao ở hiện giờ thì phải bỏ ra rất nhiều, bao gồm cả phần nhân tính vô giá.

Đổi lại Pratama, Niron, Valar, Jone, Ferdo, Noval có thể xưng là chiến binh nhiều kinh nghiệm trong các trận chiến sống còn, thua cuộc tương đương với cái chết.

“Thông qua điều này cho thấy Quang Minh Giáo Đình chỉ là một tổ chức được điều hành bởi một Giáo Hoàng ngu xuẩn, bị mất tu luyện pháp thuật, vũ khí tốt của chúng đều đã bị người ngoài biết đến, chúng ta không cần quá lo lắng, chỉ cần làm đúng tuyệt đối theo kế hoạch là được!” 

Thiếu Tá Lion dửng dưng lên tiếng, ánh mắt nhìn xuyên qua khung cửa sổ đầy bụi ở tầng ba, ngoài kia là một thế giới màu trắng lạnh lẽo, lâu lâu một ít tiếng gầm gừ vọng ra từ những nơi vắng bóng người.

Sau một khoảng thời gian dài, tuyết trắng tạm thời ngưng rơi, băng tuyết đóng thành một tầng dày, không ai biết ngoài cái lạnh cô độc kia thì ở bên dưới lớp tuyết đó có tồn tại khủng bố nào đang chờ chực tấn công con mồi hay không…

Thời gian trôi đi, một tiếng đồng hồ nhanh chóng qua, cả nhóm đã nghỉ ngơi đầy đủ, bọn họ lau sạch mấy vũ khí cướp được từ Gankil, chuẩn bị cho một hành động khó khăn.

“Lên đường!” Thiếu Tá Lion đứng thẳng người, hắn ta khoát tay rồi nhàn nhạt nói.

Bảy người nhảy xuống tòa nhà ba tầng, dấu chân in đậm lên mặt tuyết rồi kéo dài cho tới nơi phương xa, biến mất tại khu rừng đã bị đóng băng.

Chuyến đi khá nguy hiểm, cứ cách chừng vài phút, vài chục phút thì bọn họ lại bị tấn công bất ngờ bởi quái vật đột biến hay một ít bầy Venger nhỏ.

Gặp phải quái vật yếu hay vài ba chục Venger thì họ sẽ tiêu diệt chúng rồi lấy tinh thể tiến hóa, còn khi gặp quái vật mạnh thì họ sẽ đi vòng, dùng năng lực tiến hóa “không khí” của Lion ngăn cách hết dấu vết, tránh khỏi sự truy đuổi của lũ quái vật ăn thịt.

Hiện tại, quái vật, Venger cấp ba rất thông thường, chẳng hiếm gặp như trước, với lại quái vật đang sinh sản với một tốc độ rất nhanh, các con non chiếm ưu thế vượt trội vì bố mẹ chúng là sinh vật mạnh mẽ, khả năng phát triển tăng nhiều so với đời trước.

Phần lớn quái vật cấp một, cấp hai là thế hệ quái vật đời sau, chúng được thừa hưởng nhiều năng lượng lớn trong quá trình mang thai, ấp trứng hay thậm chí là nhận luôn cả tư chất như dị năng.

Cuối cùng vào hoàng hôn vàng chói rọi, bảy người đã nhìn thấy Thập Linh Hỏa thành ở trong tầm mắt.

Đây là một tòa thành rất lớn với hơn năm mươi ngàn con người đang sinh sống.

Vì hiện giờ là cuối ngày nên khá nhiều người đã trở về từ bên ngoài, xếp hàng đi vào trong Thập Linh Hỏa thành để nghỉ ngơi, một ngày bận rộn, giờ là thời gian chăm sóc bản thân và gia đình.

Thời gian biểu của mọi người không còn bị thúc ép như trước đó nữa, về đêm, ở bên trong Thập Linh Hỏa thành tuyệt đối an toàn, cần gì phải đày ải bản thân thức đêm để chiến đấu với quái vật?

Hiển nhiên, bên ngoài thành rất náo nhiệt vì mấy hàng quán ăn vặt như bỏng ngô, một ít loại bánh kẹo bổ sung năng lượng và rất ngon lành. Bọn họ bán thức ăn nhanh cho người đi săn ngoài hoang dã, giờ cũng là lúc nên đóng cửa tiệm.

Mấy người dân vội vàng mua ít quà về tặng cho các đứa trẻ, những người đang xây dựng thêm một lớp tường thành cách xa xa tường thành cũ cũng bắt đầu dọn dẹp để nghỉ ngơi, một khung cảnh rất yên bình, không khác nghiệt, căng thẳng như các căn cứ khác mà nhóm Thiếu Tá Lion từng ghé ngang.

“Đây là Thập Linh Hỏa thành ư?” Ferdo nói với vẻ mặt rung động, hắn ta không nhìn thấy đầu bên kia của Thập Linh Hỏa thành chứng tỏ tòa thành này rất khổng lồ, hùng vĩ.

“Nó còn lớn hơn cả tòa thành trong tưởng tượng của tôi!” Niron nói một cách trầm trồ, gương mặt không thể không chiêm ngưỡng Thập Linh Hỏa thành.

“Người dân nơi này làm sao thế? Bọn họ không sợ chiến tranh sắp sửa xảy ra ư?” Noval cau mày nói, cảnh yên bình ở dưới kia làm hắn ta cảm thấy chán ghét, hỗn loạn thì tốt hơn rất nhiều, kẻ mạnh có thể tung hoành không kiêng kỵ luật lệ gì hết.

“Lý nào lại như vậy, tại sao uy nghiêm của Quốc Vương Martin Oliver lại không thể ảnh hưởng tới đây chứ?” Ferdo trầm giọng hỏi, vẻ mặt khó hiểu.

“Vào thôi!” Liona hơi híp mắt lại để nhìn cho rõ tòa thành trì rồi hắn bình tĩnh cất tiếng nói.

Thế là bảy người nhảy xuống đồi đất cao đang đứng, tiến thẳng đến gần Thập Linh Hỏa thành, tiếng nói chuyện rõ dần cho đến khi họ nghe rõ cuộc trò chuyện của người dân.

“Medilo, hôm nay thế nào rồi?”

“Haha, rất khá rất khá, bắt được một con gà núi to, còn lại tìm được mấy người đang đi lạc, thuận tiện dẫn họ về đây.”

“Tuyệt vời, chúng tôi cũng vậy, lời đồn về Thập Linh Hỏa thành đã lan rộng đi rất xa, vì vậy rất nhiều người đang lưu lạc ở ngoài kia lên đường tìm đến đây, mong đợi một cuộc sống tốt đẹp, Medilo, chúng ta cũng từng giống như họ cho nên chúng ta phải dẫn họ về đây.”

“Tất nhiên rồi, cuộc sống ở ngoài kia rất khổ sở, chúng ta phải giúp họ mới được.”

“Haha, ông rất hợp ý tôi, nào, tối nay đến quán rượu uống nhé?”

“Quán rượu Brian phải không? Thức ăn ở đó rất ngon, giá cả lại khá rẻ nên tôi rất thích.”

“Vậy thì quyết định vậy nhé?”

“OK!”

“Bỏng ngô giảm giá cuối ngày đây!!”

“Số da lông này vướn víu quá, chúng ta lại không có nhà kho lớn, tôi nghĩ chúng ta nên đi đổi lấy một ít Linh Thạch từ Quân Đoàn Gaia.”

“Ồ! Da của trâu rừng cấp ba, một loại nguyên liệu tốt đấy, dạo này Quân Đoàn Gaia đang tăng gia thu vào nguyên liệu nên nó sẽ giúp chúng ta sống thoải mái trong ít nhất một tuần lễ.”

“Các cậu hãy mau lên đi chứ? Đây là ngày quan trọng nhất cuộc đời của Sayan đó, chúng ta phải đến kịp để chung vui với cậu ấy.”

“Tôi cũng muốn kết hôn!!”

“Tôi không ngại lấy cậu làm vợ đâu, thế nên chúng ta tới Lễ Đường đăng ký kết hôn nhé?”

“Không đâu! Chừng nào cậu cạo hết đám râu xấu đó đã!”

“Tôi nghe nói khi kết hôn sẽ nhận được một phần quà chúc mừng từ Quang Minh Giáo Đình.”

Có người hối hả, có người bình tĩnh kể về thu hoạch của một ngày dài, có nhóm người nói chuyện vui vẻ trông rất hào hứng, lại có cả đôi tình nhân nắm tay nhau dạo bước, nội tâm hạnh phúc bất kể ngày mai ra sau…

Đây là một tòa thành có rất nhiều màu sắc!

Bảy người Lion đi tới cổng thành, trong lúc chờ đợi tới lượt họ thì họ luôn trầm mặc.

Bọn họ không hiểu nổi, tại sao một nơi như vậy lại tồn tại chứ?

Chẳng lẽ người dân ở nơi đây không biết thế giới đang bị tàn phá bởi quái vật ư?

Ai lại cho phép bọn họ cười đùa, hạnh phúc như vậy?

Thật sự rất đáng tức giận và cũng rất đáng hâm mộ những người dân như thế.

“Nếu chiến tranh không xảy ra thì tốt biết mấy, mình sẽ đưa Lecti đến đây sinh sống, có lẽ, Lecti cũng sống vui vẻ giống như bọn họ, kết bạn rồi lại nảy sinh tình yêu đôi lứa, sống một cuộc đời vui vẻ…” Bất tri bất giác, Liona nghĩ thầm trong vô thức, nhưng một giọng nói của Vệ Binh đã hắn ta tỉnh táo lại.

“Hãy xuất trình Thẻ Chứng Minh!” Một Vệ Binh mặc trọng giáp bình tĩnh nói với Lion.

“Thẻ Chứng Minh?!” Lion nghi ngờ hỏi lại, kế tiếp hắn ta nhìn quanh và thấy rõ mấy khuôn mặt kỳ quái đang nhìn hắn.

“Các ngươi lần đầu tới đây phải không?” Vệ Binh nhìn thấy biểu tình của Liona và sáu người đi cùng nên đành hỏi vì đã phân tích được tình hình.

Không biết Thẻ Chứng Minh, ăn mặc lại toàn là da lông chưa được thiết kế sao cho đẹp mắt, dáng vẻ như người vừa xuống từ trên rừng rú, đầu tóc mang theo một ít thức vật để ngụy trang, những người này giống như hàng trăm, hàng ngàn người từng đứng đây, vẻ mặt ngơ ngác nhìn quanh, chắc chắn là người mới rồi.

“Đúng vậy.” Lion thản nhiên gật đầu, hắn ta đã được trang điểm trước khi thực hiện kế hoạch bí mật nên không một ai nhận ra hắn là Thiếu Tá từng xuất hiện ở căn cứ của Amoty.

“Anne, Eira, lại có người mới tới nè, làm phiền hai cô dẫn họ đến chỗ đăng ký lấy Thẻ Chứng Minh nhé!” Người Vệ Binh quay đầu ra sau rồi nói lớn.

“Được rồi, hãy giao họ cho chúng tôi dẫn đường.” Rất nhanh, hai cô gái rảo bước tới cổng thành rồi gật đầu với Vệ Binh, họ là Anne và Eira, người đang là thành viên chính thức của Quân Đoàn Gaia, thuộc nhóm thành viên chính thức quản lý tường thành, có thể ra lệnh cho rất nhiều thành viên dự bị giống như Vệ Binh.

Dường như áp lực tỏa ra từ nhóm Lion khá mạnh nên Vệ Binh đã lên tiếng nhờ Eira, Anne đưa nhóm Lion đi tới khu vực đăng ký ở lại.

Sợ rằng thành viên dự bị không đủ sức ứng phó nếu như tình huống xấu xảy ra.

Lion bỏ hết suy nghĩ vu vơ, nội tâm của hắn càng cứng cỏi hơn vì nơi này chuẩn bị rơi vào sự hỗn loạc hoặc bị hủy diệt bởi nòng súng của Martin Oliver, không còn cảnh tượng yên bình như bây giờ nữa.

Lecti là đứa em gái ruột của Lion, hắn sẽ không để người thân duy nhất của hắn rơi vào tình cảnh nguy hiểm.

Lion giương mắt đánh giá hai cô gai mặc giáp nhẹ, họ tỏa ra một áp lực nhàn nhạt như có như không làm hắn không biết chính xác sức mạnh của Eira, Anne nằm ở đâu, thậm chí hầu hết người dân ở nơi đây cũng giống vậy, khó để phán đoán sức mạnh của một người.

“Mời các vị đi theo chúng tôi tới đang ký làm Thẻ Chứng Minh, sau đó các vị sẽ được phân cho một chỗ ở tốt để bắt đầu cuộc sống mới.” Anne khẽ nói trong khi quan sát bảy người Lion, tướng tá cao to, vẻ mặt nguy hiểm, thế nhưng Anne không sợ hãi một chút nào.

Eira cũng thế, hai người con gái mảnh mai thong dong dẫn đường, đi ở đằng trước nhóm Lion.

“Cảm ơn.” Liona gật đầu nhẹ đáp lại, sáu người khác đang đưa đôi mắt thô tục nhìn ngó một cách phi lễ.

“Đừng gây chuyện!” Lion trầm giọng nhắc nhở sáu người đó.

“Được rồi.” Họ liền thu hồi ánh mắt với một nụ cười nhiều hàm ý.

Eira với mái tóc dài màu đen óng mượt, một Anne cá tính với mái tóc ngắn màu nâu, hai người được cứu về từ hang động của lũ nhện khổng lồ, kể từ đó họ đã sống ở đây rồi gia nhập Quân Đoàn Gaia, bắt đầu từ một thành viên dự bị cho đến làm thành viên chính thức.

Họ cũng đang sống ở chung một ngôi nhà với đầu bếp Briona, tình cảm giữa ba người như người thân có chung dòng máu nóng vậy.

Có lẽ, bởi vì quá yêu thương Eira và Anne nên Briona đã không cho họ đi theo các cuộc viễn chinh, đánh giết Venger, quái vật nguy hiểm.

Briona không ra lệnh ép buộc Eira, Anne phải làm theo mà cô dùng một cách khác, đó là liên lạc với Quân Đoàn Trưởng nhờ họ chuyển Eira, Anne về bộ phận nội thành, làm việc như điều hành bảo vệ tường thành, trị an trật tự.

Công việc không có nguy hiểm, lại nhiều thời gian rảnh rỗi nên tu vi của hai người tăng tiến rất nhanh, bây giờ họ đã đặt chân vào cảnh giới Tam Dương đỉnh phong, được rất nhiều thành viên dự bị kính trọng.

Dù cho bảy người Liona cùng tấn công thì Eira, Anne vẫn đủ sức chống trả cho tới khi các Vệ Binh khác phản ứng.

Dọc đường đi, một số hàng quán đóng cửa, một số thì hoạt động ban đêm nên đang dọn hàng ra bán, ánh sáng màu vàng nhạt đang dần biến mất nơi cuối chân trời, các cây đèn đường bắt đầu phát sáng.

Bầu không khí đang trở nên vắng lặng vì lúc này là thời gian cho việc nghỉ ngơi và ăn uống trước khi một buổi tối náo nhiệt như lễ hội bắt đầu.

Lâu lâu, một số người vội vàng chạy qua, hay một ít đoàn đội cưỡi quái vật trông rất oai hùng, bọn họ vừa mặc giáp vừa cưỡi tọa kỵ mạnh nên trông giống như các chiến binh, kỵ sĩ bước ra từ truyền thuyết, câu chuyện viễn tưởng.

Đó là đoàn đội của các thành viên Công Hội Mạo Hiểm Giả, họ được quyền mua nhiều trang bị, pháp thuật, thú cưỡi mạnh, được hỗ trợ hết mình, nếu gặp phải nguy hiểm thì có thể gữi lời cầu cứu cho công hội để nhận trợ giúp.

Hay có những bóng dáng bước đi một mình, lẩn vào trong bóng đêm, không phát ra một tiếng động nào, bình tĩnh, lẳng lặng, cả người nhuốm đầy máu quái vật hay máu của chính họ, không ai biết họ là ai, đến từ đâu và đang làm gì, có lẽ, họ chỉ còn lại một thân một mình sinh tồn giữa thế giới này.

Một Thập Linh Hỏa thành chân chính đang hiện ra trước mắt nhóm Lion.

Một hồi sau, Anne, Eira dừng bước trước một căn nhà khá lớn, người vào, người ra đông đúc trông rất bận rộn.

“Các vị có thể vào trong để đăng ký.” Eira bình tĩnh nói ra.

“Cảm ơn sự giúp đỡ của hai vị.” Lion gật đầu một cái để chào hỏi rồi thong dong bước lên các bậc thang, sáu người khác nhanh chóng đi theo.

Eira, Anne nhìn bọn họ từ phía sau, nét mặt hơi suy nghĩ đôi điều.

“Những người đó rất khả nghi!” Eria nói khẽ.

“Tôi cũng thấy vậy.” Anne gật đầu.

“Nhưng chúng ta không thể nghi ngờ một người chỉ vì bề ngoài của họ, trở lại tiếp tục làm việc thôi.”

“Quán của chị Briona vừa mở cử đấy, tôi muốn ăn một cái bánh cua nóng hổi.” Eira cười một cách vui vẻ, cô bước đi như bay trên con đường đang ngập tràn mùi thơm của thức ăn.

“Món ăn đó rất mắc đấy!!” Anne vội vàng chạy theo Eira, hai người cười đùa vui tươi.

“Chị Briona sẽ miễn phí cho chúng ta!!” Eira chớp chớp mắt rồi trả lời.



Làm xong thủ tục để ở lại đây một cách đúng luật của Quang Minh Giáo Đình.

Đám người Lion đang ở trong một ngôi nhà năm tầng được thiết kế theo kiểu cách thời trung cổ nhưng lại rất bắt mắt, đẹp theo vẻ cổ kính, thần bí.

“Hãy bắt tay vào làm việc thôi!” Lion đặt một ít đồ vật xuống cái bàn gỗ dài, sáu người đang ngồi trên ghế sô pha lập tức ngưng trọng.

“Công việc của cậu đó Niron!” Tầm mắt Lion rơi vào một người thanh niên trẻ tuổi.

Niron bình tĩnh gật đầu: “Tôi sẽ đột nhập mạng lưới của bọn họ rồi phát ra đoạn băng ghi hình này!”

“Hãy làm cho thật kín kẽ, đừng để ai truy tìm ra chúng ta!” Lion trầm giọng nhắc nhở.

“Đây là nghề của tôi!” Niron nói với vẻ mặt tự tin, sau đó hắn ta ngồi xuống rồi bắt đầu làm việc bù lu bù loa với những đồ vật kỳ lạ giống như trang thiết bị hiện đại.

Lion đã đem theo đồ vật đó vượt qua cổng thành nhờ vào năng lực tiến hóa “không khí”, ở trong mắt người khác, mấy đồ vật đó vô hình bao gồm các loại vũ khí của từng người. 

“Nhiệm vụ đầu tiên là gây ra hỗn loạn ở đây để biết rõ Giáo Hoàng đang có mặt ở tòa thành này hay không và phân tán lực lượng của Quang Minh Giáo Đình, kế tiếp, chúng ta nên đi gặp mặt tên Giáo Hoàng cố làm ra vẻ thần bí này một lần.” Lion uống một ly rượu nhỏ rồi nhàn nhạt nói ra.

“Để xem Quang Minh Giáo Đình không có Giáo Hoàng thì sẽ trở thành cái gì.” Noval cười lạnh.

“Haha!” Ferdo bật cười một cách nguy hiểm.

“Chúng ta chưa từng giết một người địa vị cao như thế, ta cảm thấy nôn nóng rồi đây!” Jone vừa liếm môi vừa nói.

“Máu của một sứ giả do Thần Linh phái xuống sẽ có màu gì?” Pratama chậm rãi cất lời trong khi đang mài sắc một cây kiếm dài.

Tiếng lóc cóc vang lên liên hồi từ Niron, thời gian chảy xuôi, bình minh kéo đến với một lớp áo choàng ánh sáng phủ lên thế giới đầy rẫy hiểm nguy, trời đã sáng.

Âm thanh phát ra từ Niron bỗng dưng ngừng lại, hắn ta đưa mắt lên nhìn sáu người Lion và nghiêm giọng nói ra:

“Tôi đã thành công đột nhập vào mạng lưới của Quang Minh Giáo Đình! Chúng ta có thể bắt đầu bất cứ lúc nào!”

“Rất tốt!” Lion bình tĩnh lên tiếng.

“Hãy chào đón một ngày mới cùng Quang Minh Giáo Đình nào!”

“Hành động đi, Niron!!” 

“Có ngay đây!” Niron nở một nụ cười nham hiểm, hắn ta kết thúc công việc xuyên đêm bằng một núi nhấn trên bàn phím đang kết với một một màn hình giả lập.

Cùng lúc đó, người dân đang đi trên đường tản bộ, hay đang làm việc đều ngẩng đầu nhìn vào những cái màn hình ti vi lớn treo trên các tòa nhà cao tầng, chúng được dùng để phát tin tức mới nhất cho người dân biết nhưng hôm nay, các màn hình to lớn đột nhiên sáng lên.

Và rồi một giọng nói trầm ổn vang vọng ra khắp Thập Linh Hỏa thành.

“Xin chào tất cả người dân thân yêu của quốc gia Niyensa, ta là Martin Oliver, người đang chỉ huy căn cứ quân sự ở dưới dãy núi Siruan, nay ta muốn cho mọi người biết về hành độc ác độc của một tổ chức gọi là Quang Minh Giáo Đình, xin mời mọi người hãy xem đoạn ghi hình ngắn sau đây.” Martin Oliver hiện ra ờ trên màn hình, ông ta bình tĩnh phát biểu.

Sau đó, Martin Oliver biến mất nhường vị trí trung tâm cho một đoạn băng ghi hình, đó là ở gần một khu rừng, trên đoạn đường nhựa cũ nát, đoàn xe của Công Chúa Fiona bị tấn công, các vụ nổ xảy ra liên tục, mà những người tấn công chính là một nhóm đang đứng trên bầu trời, miệng ngâm chú ngữ, tay kết ấn, rõ ràng họ đang sử dụng pháp thuật.

Người đi cùng Công Chúa Fiona liều mạng chống trả nhưng vẫn vô ích, cuối cùng một vụ nổ cực lớn chiếm trọn màn hình, bao phủ cả đoàn xe và Công Chúa Fiona, dù không nhìn thấy kết quả nhưng ai cũng biết người bị vụ nổ nhấn chìm chẳng thể nào còn sống nữa.

“Quang Minh Giáo Đình đã cử người tấn công giết chết Công Chúa Fiona, nay ta, Martin Oliver sẽ phát binh tiêu diệt Quang Minh Giáo Đình, người ủng hộ thì cứ theo quân đội của ta, những người không ủng hộ thì làm phiền đứng ở một bên quan sát, ta sẽ không nhân nhượng với bất cứ một người nào đứng về phe Quang Minh Giáo…”

Ầm!

Tất cả màn hình ti vi lớn đột nhiên nổ tung khi Martin Oliver chưa nói hết lời. Một ít người lạnh lùng nhìn giữa không trung, vẻ mặt không thoải mái lắm, họ chính là các thành viên của Quang Minh Giáo Đình.

Nguyễn Thanh, Vũ Hy, Mặc Hàn, ba Quân Đoàn Trưởng Rinka, Richard, Dieter, cùng các Phó Đoàn Trưởng Derek, Lucas, Fergal, Fergus, các đầu bếp như Briona, Aylimer, Durra, Brian, các Luyện Đan Sư, Phù Sư, Luyện Khí Sư, Trận Pháp Sư, hay Không Huy đến từ Tuần Thú Đường…

Rất nhiều thành viên của Quang Minh Giáo Đình đều đã xem đoạn ghi hình đó.

Không có gì phải bàn cãi, rõ ràng Martin Oliver đã gây ra chuyện này nhằm gây bất hòa giữa Giáo Đình và người dân.

Một đoạn phim được dựng nên nhằm buộc tội oan cho Giáo Đình.

Những phản ứng khó hiểu, suy nghĩ trên gương mặt người dân đã phản ánh lại hiệu quả của đoạn phim bất ngờ đó.

“Giáo Đình thật sự làm như vậy ư?”

“Không thể nào, tôi khẳng định đoạn phim kia là giả!”

“Chúng ta nên làm gì đây?”

“Nếu như Giáo Đình đã làm việc xấu xa đó thì sao?”

“Mọi người hãy bình tĩnh, đừng vì một lời cáo buộc vô căn cứ làm ảnh hưởng!” Bất chợt, một giọng nói từ tốn phát ra từ một người thanh niên có đôi cánh hoàng kim rực rỡ, đôi cánh mở rộng, chiếu rọi ánh sáng ấm áp xuống Thập Linh Hỏa thành.

“Giáo Hoàng!!” Mọi người rung động nói.

“Đúng là Giáo Hoàng rồi!”

“Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy ngài ấy!”

Thanh Vũ rời đi gần một tháng nên nhiều người chưa từng nhìn thấy Thanh Vũ tận mắt, chỉ nghe về Thanh Vũ thông qua các lời kể của người khác.

Lúc này, khi nhìn thấy hình dáng thật sự của vị Giáo Hoàng, bọn họ mới biết rõ lời kể còn không thể diễn tả hết sự chói lóa của người đó.

“Martin Oliver tự xưng Vương ở vùng tây bắc, hắn muốn chiếm đoạt Quang Minh Giáo Đình, gây ra chiến tranh tàn khốc, Quang Minh Giáo Đình sẽ không để kế hoạch của hắn thành công!” Thanh Vũ chầm chậm lên tiếng, giọng nói tuy nhỏ nhưng vang rõ vào tai của từng người dân.

Thanh Vũ nói xong rồi biến mất khỏi tầm mắt của mọi người cùng với các thành viên Giáo Đình, bọn họ trở về để bàn bạc hay truy tìm kẻ đã đột nhập vào mạng lưới nội bộ của Thập Linh Hỏa thành để lợi dụng màn hình ti vi phát đoạn phim xấu xa đó.

“Đó là Giáo Hoàng?! Hắn ta đang ở đây!” Lion nghiêm nghị nói trong khi quan sát Thanh Vũ từ xa, sáu người khác cũng biểu lộ gương mặt ngưng trọng.

“Chuẩn bị đi, tối nay hành động, lấy đầu Giáo Hoàng!” Sau một hồi, Lion lạnh lùng lên tiếng.

“Được!” Sáu người gật đầu đáp, ánh mắt phát ra một tia sáng lạnh lẽo.

Đã biết Giáo Hoàng ở lại Thập Linh Hỏa thành thì nhiệm vụ sẽ bước vào giai đoạn thứ hai, tiêu diệt Giáo Hoàng, khi đó Giáo Đình không có người lãnh đạo!

Thập Linh Hỏa thành bị rung chuyển bởi một đoạn phim ngắn, nhưng sự xuất hiện của Thanh Vũ làm dịu đi căng thăng, sự lo toàn của mọi người.

Tiếp theo, Giáo Đình cử rất nhiều thành viên đi điều tra ai là kẻ gây ra chuyện đó nhưng không tìm thấy bất kỳ người nào khả nghi.

Thời gian cứ thế đến buổi tối, các thành viên vẫn đang chia nhỏ ra để tìm kiếm, một cơ hội tốt cho nhóm Lion tấn công vào Tòa Tháp Cao ở trung tâm Thập Linh Hỏa thành.

“Đi!” Lion lạnh nhạt cất tiếng nói.

Ánh sáng màu trắng bạc tỏa ra từ hai vầng Mặt Trăng tuyệt đẹp, bảy người bước đi trên con đường lớn, chẳng một ai nhìn thấy họ vì năng lực tiến hóa của Lion.

Sau cùng, cả nhóm Lion vượt qua một ít Vệ Binh đang canh giữ lối vào nơi trung tâm Thập Linh Hỏa thành.

Bọn họ tìm kiếm đến nơi ở của Giáo Hoàng trong yên lặng, đi qua các hành lang uốn lượn dài, sau khoảng chừng năm phút, nhóm Lion nhìn thấy một cô hầu gái đang cầm lấy một khay đựng ấm trà nóng đang tỏa hương thơm dịu nhẹ, cô ấy bước đi một cách nhẹ nhàng.

Ánh mắt Lion liền khóa chặt cô hầu gái kia: “Cứ tiếp tục thế này thì không ổn! Noval, Ferdo hãy bắt giữ người đó lại đây, chúng ta cần thông tin từ một người hầu gái hiểu rõ đường đi nước bước.”

Noval, Ferdo bình tĩnh gật đầu, sau đó hai người cười lạnh rồi dùng một chân đạp lên mặt đất, thân thể phóng tới gần cô hầu gái như một mũi tên đen vô hình, vô âm.

Ngay tại thời khắc nguy hiểm, Noval, Ferdo đi vào khoảng cách ba mét xung quanh cô hầu gái thì dị biến xảy ra!

“Xác nhận kẻ xâm nhập cấm địa có ý đồ xấu, tiến hành tiêu diệt!” 

Noval, Ferdo hay cả nhóm Lion đang đứng ở gần đây đều nghe thấy một giọng nói nhỏ nhẹ, trong tầm mắt của mọi người, thời gian như thể đang chậm lại, cô hầu gái bình tĩnh bỏ khay đựng bình trà nóng xuống đất rồi rút ra thanh kiếm tinh mỹ từ hư không.

Xẹt! Xẹt!

Máu tươi phun trào, hai cái đầu ngơ ngác bay lên khỏi thân thể, Noval, Ferdo ngã lên mặt đất một cái ầm, dù lúc chết thì hai người vẫn không biết chuyện gì đã xảy ra.

Họ đang còn tiếp cận cô hầu gái trẻ đó với tốc độ cực nhanh, thậm chí là bằng cả tu sĩ nửa bước Tứ Dương kỳ nhưng bỗng nhiên cô hầu gái lại biến mất, và rồi một màn đêm ập tới bao phủ họ vào bên trong.

Cô hầu gái tiêu diệt hai kẻ tiến hóa có dị năng chỉ trong vòng một phần tư giây kể từ khi hai người đi vào khoảng cách ba mét ở gần cô.

Lúc này, cô hầu gái đang đứng đối diện nhóm người Lion, cô ấy bình tĩnh ngẩng đầu nhìn thẳng vào bọn họ.

“Gia tốc thời gian!” Một âm thanh nhẹ vang, cô hầu gái biến mất, và thay vào đó là những âm thanh gào thét với sự tuyệt vọng tận cùng, máu tươi bắn lên cao, mạng sống ngã gục ngay trong sân khu vực trung tâm Thập Linh Hỏa thành.

Những kẻ xâm nhập đang bị tàn sát như những sinh vật thấp kém bởi một người hầu gái trẻ tuổi rất xinh đẹp.

“Ngươi… là ai?” Niron nói với vẻ mặt khủng khiếp.

“Behira, một trong năm mươi hầu gái của Quang Minh Giáo Đình!” Behira lạnh lùng nhìn những người đang nằm rạp trên mặt đất.

“Một hầu… gái?” Niron lẩm bẩm vài tiếng rồi im lặng vĩnh viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.