A Thế Giới Này Làm Sao Vậy

Chương 30: Lại hôn




- Nhưng bị lão phu đập gãy bản mệnh phi kiếm, Tiêu Bạch Vũ ngươi có thể còn dư lại may tầng thực lực?

Trước khi Vạn Độc Thương Khung Bích khép lại, tiếng gầm gừ già nua của Đan Chu lão tổ vừa vặn truyền đến trong tại Lục Bình cùng Nguyên Tửu lão tổ. Rồi sau đó theo hộ bích khép lại, Lục Bình và Nguyên Tửu lão tổ đồng thời cô lập ra với ngoại giới.

Sắc mặt của Lục Bình rất khó coi. Tiêu Bạch Vũ đã bị bị Chân Linh tu sĩ cắt đứt bản mệnh phi kiếm. Không có một thanh bản mệnh phi kiếm do đoản kiếm của Giao đạo nhân khai thiên sử dụng lần nữa luyện chế mà thành, thực lực của Tiêu Bạch Vũ có thể còn dư lại mấy tầng, thì như thế nào sẽ là đối thủ của Đan Chu lão tổ?

Mặc dù đón nhận Cửu Huyền lâu Chân Linh truyền thừa, Lục Bình cũng biết Đan Chu lão tổ làm Chân Linh lão tổ, ở phương thế giới này toàn lực thi triển chỉ sợ cũng chỉ có một kích lực, nhiều hơn nữa sợ rằng lập tức cơ hội dẫn động thiên phạt phủ xuống. Thế nhưng Lục Bình cũng không phán đoán trước đó Đan Chu lão tổ có dùng toàn lực hay không?

Hơn nữa cho dù dùng toàn lực, lúc này Tiêu Bạch Vũ còn sót lại mấy tầng thực lực dưới Đan Chu lão tổ tiện tay một kích chỉ sợ cũng dữ nhiều lành ít.

Tiêu Bạch Vũ dữ nhiều lành ít. Long Hòe lão tổ thủy chung chưa từng lộ diện. Nguyên Tửu lão tổ từng bước ép chặt. Lục Bình tủy răng cho tới bây giờ chưa từng thiếu hụt ý chí chiến đấu, nhưng thời khắc này lòng vẫn không trầm xuống không được.

Nguyên Tửu lão tổ cười một tiếng “ha ha”, nói:

- Lần này đến phiên ngươi!

Trong Huyễn Linh điện, Thương Vũ lão tổ cười ha hả hướng Nguyễn Phong lão tổ nói:

- Nguyên Phong đạo hữu có phải là nên thảo luận một phen phương án phân phối linh thạch của đại hội lần này hay không?

Sắc mặt của Nguyễn Phong lão tổ lộ ra rất khó coi. Tiêu Bạch Vũ vào thời khắc tối hậu đột nhiên thành tựu Chân Linh.

Đan Chu lão tổ ngay cả cầm trong tay khai thiên thần khí Phách Vương chùy cũng không khả năng trong thời gian ngắn giết được Tiêu Bạch Vũ. Huống chỉ lúc này Đan Chu lão tổ ô sợ rằng sớm đã vì tránh né thiên phạt đi về phía Bắc Băng nguyên rồi.

Không có Đan Chu lão tổ áp chế, chỉ dựa vào Nguyên Tửu sư huynh sợ rằng chưa hẳn ép được Tiểu Bạch Vũ giống vậy mới vừa thành tựu Chân Linh. Hơn nữa tiểu thiên thế giới của Cửu Huyền lâu đáng chết, chẳng lẽ Đông Hải thật đúng là xuất hiện nhà thánh địa thứ hai hay sao?

Vừa nghĩ tới Nguyên Tửu lão tổ, Nguyễn Phong lão tổ nhất thời phảng phất nghĩ đến điều gì. Ánh mắt liếc một cái về phía Khương Thiên Lâm, cười lạnh nói:

- Thương Vũ đạo hữu cũng chớ nóng lòng như vậy. Theo lão phu nhìn, bọn ta còn chờ một chút tin tức bên phía Chân Linh phái kia nữa chứ!

Thương Vũ lão tổ như có điều suy nghĩ nhìn Khương Thiên Lâm một cái. Vốn hai nhà tông môn trước đó đồng cừu địch hi, lần này Thương Vũ lão tố lại ngoài dự đoán của mọi người cũng không vì Khương Thiên Lâm nói chuyện. Khóe miệng của Nguyễn Phong lão tổ hơi nhếch lên, thầm nói một tiếng “quả nhiên”!

Bắc Hải, Vũ Văn Phi Tường nhìn vị lão giả trên nét mặt hơi mang vẻ lạc lõng mệt mỏi trước mắt, trong lòng thoáng qua một tia cười lạnh, miệng lại duy trì tôn kính, nói:

- Tiền bối nói vãn bối đều ghi nhớ. Văn bối đi hồi bẩm hai vị thúc tổ, nơi đó còn phải xin phiền tiền bối chiếu ứng nhiều hơn rồi.

Trong ánh mắt của lão giả thoáng qua một đạo áy náy, trong thanh âm già nua mang vẻ uể oải, nói:

- Yên tâm, lão phu nếu như đã đáp ứng các ngươi thì nhất định làm được.

Vũ Văn Phi Tường gật đầu một cái, bỗng nhiên lại nói:

- Tuy nhiên đến lúc đó kính xin tiền bối xuất thủ hủy diệt trận pháp trên đảo đó!

- Cái gì?

Lão giả lấy làm kinh hãi, hỏi:

- Các ngươi đây là muốn ép lão phu cùng Chân Linh phái yết liệt vậy sao?

Lão giả giữa thần sắc hơi có vẻ kích động, khí thế quanh thân tăng vọt giống như kinh đào hãi lãng vậy phóng tới trước người Vũ Văn Phi Tường, nói:

- Lão phu đã đáp ứng các ngươi điều tra tiến độ mưu đồ của Chân Linh phái đối với Thất Tinh động thiện. Hôm nay các ngươi hiển nhiên có nắm chắc tìm được Thất Tinh động thiên trước Chân Linh phái, cần gì phải khiến cho lão phu hủy diệt trận pháp trên đảo đó?

Vũ Văn Phi Tường tựu như một khối đá ngầm đứng ở bờ biển, mặc cho kinh đào hãi lãng đánh vào, thần sắc lạnh nhạt nhìn về phía lão giả trước mắt.

Chỉ chốc lát sau, khí thế của lão gia đột nhiên chợt rơi xuống, nhưng giữa thần sắc như cũ mang một chút tức giận, nói:

- Là Thông Thiên đạo hữu muốn lão phu làm như vậy đúng không? Lão phu muốn gặp Thông Thiên đạo hữu.

Vũ Văn Phi Tường căng thẳng cười nói:

- Tam thúc tô đang cùng Thất thúc tổ liên thủ tìm kiếm khe hở không gian chỗ Thất Tinh động thiên không rãnh bận tâm.

Lão gia rốt cục mặt hiện lên vẻ giận dữ, nói:

- Chân Linh phái Lục Thiên Bình đạo hữu có ân cứu mạng với tại hạ. Lão phu hôm nay sở tác sở vi đã thẹn với Lục tiểu hữu rồi, chuyện này lão phu quyết khó tuân lệnh.

Sắc mặt của Vũ Văn Phi Tường nhất thời biến đổi, cười lạnh nói:

- Bản thân tiền bối cần phải biết nếu ngài đã đi con đường này, còn muốn đổi ý, làm gì có chuyện dễ dàng như vậy!

Lão giả lạnh giọng nói:

- Các ngươi không sợ Bắc Hải Thủy Kiếm Tiên sau khi biết được Vũ Văn thế gia các ngươi sở tác sở vi xuất thủ trả thì sao?

- Trả thù? Vũ Văn thế gia ta lại sợ hắn trả thù sao?

Vũ Văn Phi Tường phảng phất nghe được lời lẽ tức cười lớn nhất vậy:

- Cho dù Lục Thiên Bình đó muốn trả thù, vậy cũng cần hắn có mạng từ Đông Hải trốn trở lại đây hắn nói. Huống chi cho dù hắn có thể may mắn trốn về, Chân Linh phái còn tồn tại đến hậu thế hay không còn chưa biết chắc, ở Bắc Hải này đã bày ra thiên la địa võng chờ đợi hắn rồi.

Lão giả sợ hãi hỏi:

- Các ngươi rốt cuộc muốn làm gì? Chẳng lẽ các ngươi sẽ tiến hành đại chiến diệt phái với Chân Linh phái, chỉ vì tranh đoạt một tòa Thất Tinh động thiên hay sao?

Vũ Văn Phi Tường lạnh giọng:

- Tiền bối, ngài không cảm thấy sau khi Cứu Huyền lâu tiêu diệt, môn phái muốn trở thành thánh địa ở tu luyện giới bây giờ quá nhiều sao?

Nói tới chỗ này thần sắc của Vũ Văn Phi Tường ít nhiều mang một tia không khỏi cuồng nhiệt:

- Phải nói hiện giờ tu luyện giới tài lực truyền thừa chân chính có thể tương đương với nhau cùng lục đại thánh địa chỉ có Vũ Văn thế gia ta. Nhưng Vũ Văn thế gia ta từ khai thiên truyền thừa đến nay, chưa hề có Chân Linh truyền thừa không đoạn tuyệt. Thậm chí Vũ Văn thế gia làm đường đường đệ nhất thế gia nhưng chưa hề có con em gia tộc thành tựu Chân Linh, đây cũng không công bình!

Vũ Văn Phi Tường dứt lời xoay người rời đi, chỉ để lại lão giá treo đúng giữa không trung không biết đang suy nghĩ gì. Sau một lúc lâu, lão giả thở dài một tiếng, lập tức thân hóa một đạo lưu quang biến mất trên mặt biển, chỉ để lại ba đào trận trận, gió biển tiêu tiêu.

Trong lúc hai người trước sau rời đi suốt thời gian một chung trà, một trận gió biển đấy một đường sóng biển vọt tới trên mặt biển. Một đóa bọt sóng đột nhiên chạy ra từ trong sóng biển, sau đó biến thành một đạo hình người trong gió biên, trong màn đêm không thấy rõ diện mục.&

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.