A Nhiên

Chương 73: Ngoại truyện: Hiệp sĩ của em - mãi mãi bên em




Nam nhân nhăn mày, thầm sử lực, quần của Vân Cẩm Nghị lập tức biến thành hai mảnh, hạ thân trần trụi lộ ra.

Nam nhân nhìn chăm chăm hạ thể của Vân Cẩm Nghị, nhãn thần đột nhiên trở nên nóng cháy: “Ở chỗ ta, không có hai chữ ‘nuốt lời’.”

“A! Cứu mạng, cứu mạng! Ngô… ngô ngô!” Vân Cẩm Nghị bị cả người đối phương đè lên, miệng dán vào chặt chẽ.

Sử dụng sức lực bình sinh, thế nhưng không thể đẩy đối phương ra, Vân Cẩm Nghị thật muốn tông đầu ngất xỉu!

Y đường đường là kinh thành đệ nhất phú thương Vân Cẩm Nghị! Bằng hữu nối khố của y một là trọng quyền vương gia, một là uy vũ đại tướng quân lại thêm một cung chủ võ công xuất thần nhập hóa! Tuy bọn họ bình thường thường xuyên liếc mắt lạnh nhìn y, nhưng một khi y xảy ra chuyện, bọn họ nhất định sẽ tới cứu y! Hôm nay y đường đường Vân Cẩm Nghị vậy mà bị một nam nhân mình bao về áp dưới thân không thể động đậy, mặt mũi y còn đâu?!

“Mẹ nó ngươi biến đi! Ngươi thế nhưng dám thượng đại gia ta?! Ngươi có biết ta là ai không? Nhanh buông ta ra, ách! Đau đau đau!”

Cằm sắp bị vặn nát rồi!

“Ta đang phục vụ ngươi, ngươi nếu không thích, thì hà tất phải bao ta về?” Nam nhân một tay vặn cằm Vân Cẩm Nghị, thanh âm thanh lãnh lộ ra vị đạo tình sắc.

“Ngô… ta sai rồi, ta không cần ngươi phục vụ, ta có thể cho ngươi tiền, ngươi muốn bao nhiêu ta đều cho ngươi.” Vân Cẩm Nghị đau đến mức hai chân mày dính sát lại, lập tức bắt đầu mềm giọng.

“Con người ta không thích nhất chính là người khác lật lọng, hôm nay ngươi không bao ta cũng phải bao.” Nam nhân vẫn đang cười. Nhưng Vân Cẩm Nghị lại cười không nổi nữa, vì hạ thể của mình đang bị đối phương nắm trong lòng bàn tay, mệnh căn tử cả y…

“A… ngô.” Vân Cẩm Nghị bắt dầu rên rỉ, bị đối phương ý đồ bất minh nắm chặt tiểu đệ đệ, còn rất thoải mái…

“Thoải mái thành dạng này?” Nam nhân cười nhạo, tay hơi dùng lực.

“A! Đừng, đừng! Nhanh buông ra!” Vân Cẩm Nghị kêu lớn.

“Ta cầu ngươi, đại hiệp, hảo hán, đừng ngắt nữa! Ngắt hư rồi ta cũng không sống nữa, cầu ngươi buông tay… ngô!”

Trong tiếng kêu lớn hô nhỏ của Vân Cẩm Nghị, nam nhân dần buông tay ra. Vân Cẩm Nghị vừa mới thở dốc một hơi, đã bị người lật ngược thân lại, mặt úp lên giường.

“Ngươi muốn làm gì? A! Ngươi đang làm gì?!” Nam nhân đó đang tách hai chân y ra! Tách hai chân đại biểu cho chuyện gì?

Tức! Ta đạp!

“Oa!” Vân Cẩm Nghị kêu thét một tiếng, chân hình như gãy rồi.

Nam nhân ở sau lưng y không thấy được cười tà một tiếng, tách hai chân vô lực của y ra rộng hơn, vươn hai ngón tay tách mở u huyệt của y, trong tiếng kêu thét của y đỉnh thân đâm vào!

….

Trời dường như sụp xuống rồi, Vân Cẩm Nghị lần này kêu cũng kêu không nổi. Y là ai a? Y là Vân Cẩm Nghị, y từ nhỏ cẩm y ngọc thực, vinh hoa phú quý, khổ gì cũng chưa từng chịu qua, y là Vân Cẩm Nghị quát nạt thương trường, tung hoành quan trường …

Từ khi nào y đã gây ra tội này? Giống như bị lăng trì.

Nam nhân trên người dần nằm sấp lên người y, theo sự nhún động của hạ thể nam nhân, thân thể Vân Cẩm Nghị cũng theo đó bị xuyên xỏ, nam nhân đang cắn lưng y.

Máu từ trong hậu huyệt chảy ra, làm tác dụng bôi trơn, khiến nam nhân luật động càng thêm thông thuận.

“Thoải mái không?” Nam nhân tuấn mỹ vẫn đang cười một cách đáng chết, một tay nắm tóc y bức cổ y phải ngưỡng ra sau.

“Ô ô…” Da đầu đau quá! Nhưng nếu so với đau đớn ở hạ thể thì hoàn toàn có thể xem nhẹ.

Vân Cẩm Nghị triệt để bị khai bao rồi, lần đầu tiên bị người khác làm, làm đến mức thảm liệt như vậy!

Thấy qua người bị làm đến mức càng lúc càng xụi lơ, nhưng có ai thấy qua người bị làm đến mức dần dần sừng sộ?

Vân Cẩm Nghị mới đầu thảm đạm vô thần dần biến thành tràn đầy phẫn nộ, ác khí dâng trào.

Mẹ nó, thế nhưng thượng đại gia ngươi, ta mẹ nó nhất định phải mắng ngươi tới tàn lụi! Cho ngươi thượng cũng thượng không đã!

“Ta thao mẹ ngươi! Ngô___ Ta thao toàn gia ngươi! Ta muốn ngươi còn chồng mà góa___ a ngô___ không, ta phải lột sạch ngươi___ ngô___ cột ngươi lại, ta để một trăm người luân phiên, luân phiên thượng ngươi! Sau đó lại đâm ngươi một trăm đao___ ngô___ ta muốn ngũ mã phanh thây ngươi! Mẹ nó___ a___ ta cho ngươi thượng ta, ta cho ngươi thượng ta! Tổ cha ngươi! A a a! Mẹ nó ngươi muốn đau chết ta! Thao tổ tông ngươi!”

Nam nhân giật giật chân mày, lại gia tăng tốc độ và lực đạo, bộ vị hai người kết hợp phát ra tiếng vang ninh mị.

“Ô ô… ô ô ô ô! Ngươi nhẹ chút… ô ô ô, ta muốn giết ngươi ô ô ô ô… Thường Hỷ, Thường Hỷ ô ô ô, ta phải đuổi việc ngươi… ô ô!”

Cho y một đao đi, đây thật sự là đang lăng trì mà!

Rất lâu, trong tiếng mắng chửi là khóc la của Vân Cẩm Nghị, nam nhân nhịn không được híp hai mắt lại gầm thấp một tiếng, trong hậu huyệt sớm đã tê liệt của Vân Cẩm Nghị truyền tới từng trận run rẩy nóng hổi. Dùng mông để nghĩ cũng biết đại biểu cho cái gì….

Ta nhất định phải giết ngươi, ta phải tìm Tây Tường Liệt đem ngươi ngũ mã phanh thây, ta phải tìm Thẩm Lam đánh nát ngũ tạng lục phủ của ngươi, ta phải để Ngụy Lăng Thần đem ngươi xung làm quân kỹ!

Vân Cẩm Nghị nằm sấp trên giường, tứ chi vô lực, toàn thân đau đớn. Được thôi, hôm nay không có sức thu thập ngươi, đợi ngày mai ta sẽ cho ngươi chết không toàn thây.

Vân Cẩm Nghị nhắm mắt lại, đang muốn vùi đầu ngủ, hạ thân lại bị người nhấc lên… y mở banh hai mắt, hắn muốn làm cái gì?!

Nam nhân đang cười, cười đến tà ác, đôi môi mỏng nhẹ mở ra: “Chúng ta đến một lần nữa.”

Vân Cẩm Nghị muốn mắng người, nhưng vừa mở miệng…

“Hảo hán, ô ô ô, hảo hán, ngài đừng thượng tiểu nhân nữa, ngài tha cho tiểu nhân đi, ô ô… ta đi tìm nha hoàn cho ngài, nha hoàn của ta tướng mạo như hoa, bảo đảm thỏa mãn ngài, ô ô, ngài đừng thượng ta nữa, ô ô …

Tiểu nhân… nam nhân hừ lạnh một tiếng, banh hai chân y ra tiến vào!

“A a! Mẹ nó, ngươi còn thượng! Ta phải giết ngươi! A a a a!”

…..

Khi Vân Cẩm Nghị mở mắt ra lần nữa, đã phân không rõ hôm nay là năm nào. Theo bản năng nhìn sang bên cạnh, trống rỗng không người….

“Ta thao toàn gia ngươi!!!”

Một tiếng gầm thét vang lên trong Vân gia phủ trạch, Thường Hỷ nghe thấy lập tức xông vào: “Thiếu gia? Ngài làm sao vậy?!”

Vân Cẩm Nghị xanh mặt nhìn hắn: “Tối qua ngươi đi đâu?”

“Tối qua?” Thường Hỷ quái dị nói: “Không phải thiếu gia ngài nói ai cũng không được phép đến quấy rầy ngài, đuổi chúng ta ra sao?”

Vân Cẩm Nghị siết chặt quyền: “Người đâu?”

“Ngài nói vị công tử kia? Không biết a.”

“Cái gì?!” Vân Cẩm Nghị kích động dẫn tới vết thương ở mặt sau lại đau, đau đến nghiến răng nghiến lợi.

“Thiếu gia, ngài sao vậy?”

“Không sao! Đi chuẩn bị nước tắm cho ta!”

“Nga, thiếu gia ngài đợi một lát.”

Thường Hỷ mang một bụng nghi hoặc đi ra. Nửa thân trên để trần của thiếu gia tràn đầy vết hôn ngân và vết cắn thâm tím, thiếu gia được hầu hạ thế nào vậy? Hơn nữa vừa nhìn thiếu gia cả người bị ép khô, tối qua rốt cuộc kịch liệt thế nào?

Vân Cẩm Nghị muốn giết người, hiện tại ai chọc đến y y liền giết kẻ đó! Hạ thân dính nhớt một đống, nhẹ cử động, liền có một lượng lớn dịch thể từ phía sau chảy ra. Trong phòng nồng đậm vị đạo *** mĩ đến gay mũi, hai quyền của y siết vang ken két.

Y phải giết nam nhân đó, đừng cho rằng thượng y rồi thì không còn chuyện gì, y phải đòi lại gấp ngàn lần!

Y định tìm mấy bằng hữu đó tới giúp y báo thù hắn, nhưng y lại không muốn để họ biết y bị người thượng, chỉ dựa vào sự thông minh của mấy người đó thì cuối cùng nhất định sẽ biết chuyện, sau đó mặt mũi y còn đâu?

Chuyện này y chết cũng không cho người khác biết, y phải thuê sát thủ, y phải báo thù cho bản thân!

Ai da! Sao lại đau như vậy! Thắt lưng của y, mông của y….

Vân Cẩm Nghị đau đến nhe nanh múa vuốt, nhưng vẫn giả vờ đi đứng bình thường, y thà chết cũng không để người khác biết sự thật y bị nam nhân thượng.

“Thường Hỷ.”

“Thiếu gia? Có chuyện gì?”

“Ngươi lấy tiền đi mua vài cao thủ về đây cho ta, nhất định phải là cao thủ!” Vân Cẩm Nghị nói tới nghiến răng nghiến lợi.

“Thiếu gia, đang yên đang lành mời cao thủ làm gì?” Thường Hỷ không hiểu.

“Đương nhiên là bảo hộ cho thiếu gia ta! Nhanh đi tìm cho ta!”

“Vâng vâng vâng, ta lập tức đi.”

Thường Hỷ chạy đi như khói, thân thể thẳng đứng của Vân Cẩm Nghị lập tức cong xuống, xoa mông bắt đầu tìm nơi có thể ngồi.

“Ta phải giã banh xác ngươi, cho ngươi thượng ta!” Phẫn hận mắng hai câu, Vân Cẩm Nghị ở đình viện nhà mình tìm được một tảng đá để ngồi, vừa đặt mông xuống liền nhe răng, thật đau a!

Buổi chiều Thường Hỷ liền tìm về năm người, nghe Thường Hỷ nói năm người này đều là cao thủ được công nhận, tuyệt đối không giả.

Bọn họ vừa báo danh, Vân Cẩm Nghị liền phất tay, theo tuổi tác lớn nhỏ của họ kêu là lão đại, lão nhị, lão tam, lão tứ, lão ngũ.

Ngày hôm sau, mông của Vân Cẩm Nghị hơi bớt đau, liền ngồi xe ngựa dẫn theo năm cao thủ đi tới Diễm Quan Cư.

“Dô! Vân thiếu gia ngài lại tới a!” Ông chủ vừa thấy y tới lập tức lên đón.

Vân Cẩm Nghị đẩy ông chủ ra, sắc mặt âm trầm nói: “Đem tên vương bát đản đó ra cho ta! Nếu không Diễm Quan Cư của ngươi cứ đợi đóng cửa đi!”

Ông chủ sắc mặt lập tức trắng bệch, vội nói: “Vân thiếu gia ngài nói gì vậy? Ngài bảo ta giao ai ra!”

“Còn có thể là ai? Người lần trước ta bao về!”

Ông chủ nghi hoặc: “Lần trước ngài căn bản không bao bất cứ ai ở chỗ ta, khi ta ra tìm ngài thì lại thấy ngài ngồi lên xe ngựa đi rồi.”

Vân Cẩm Nghị ngây ra, nghĩ một chút rồi hỏi: “Lẽ nào người ta bao không phải tiểu quan của ngươi?”

“Đúng a, lần trước ngài không lĩnh người ở chỗ ta về. Ngài xem tiểu quan nơi này của ta đều ở đây, có người thiếu gia ngài muốn tìm không?”

Vân Cẩm Nghị nhìn tới nhìn lui cũng không nhìn thấy bóng dáng nam nhân đó, sắc mặt càng lúc càng bất thường.

Thường Hỷ lại gần: “Thiếu gia, ta đã nói người đó nhìn không giống người bị áp mà.”

Vân Cẩm Nghị lập tức trừng hắn một cái, dọa hắn lùi về.

“Vân thiếu gia, ngài xem, hiểu lầm đã giải rồi, ngài dừng dọa chúng ta nữa được không?” Tú bà cẩn thận nói.

“Hừ!” Vân Cẩm Nghị phất tay áo quay người bỏ đi, tức đến mức không còn cảm thấy đau.

Ra khỏi Diễm Quan Cư, Thường Hỷ lập tức chạy tới cạnh Vân Cẩm Nghị: “Thiếu gia, nam nhân đó nếu không phải là tiểu quan ở đây, chúng ta làm sao tìm hắn a?”

Kỳ thật Thường Hỷ muốn biết, nếu nam nhân đó không phải tiểu quan, vậy thiếu gia rốt cuộc là có thượng hắn hay không… xem tình hình hôm nay, chắc là không thượng được rồi… thiếu gia rốt cuộc tại sao phải bắt cho được người đó mới thôi?

Haizz, một bụng nghi vấn, thật nghẹn phát hoảng.

“Tìm! Đào ba tấc đất cũng phải tìm ra cho ta! Thường Hỷ, ngươi phái thêm vài người, theo bức họa của ta tìm kiếm khắp thành!”

“Thiếu gia, vậy vạn nhất tìm không ra thì làm sao đây?”

Vân Cẩm Nghị âm trầm mặt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Thiến ngươi!”

“Vâng, vâng! Ta đây phái người đi tìm!” Thường Hỷ vô thức che lấy hạ thân.

“Hừ!” Vân Cẩm Nghị quay đầu lên xe ngựa: “Trở về!”

……..

“Lãnh chủ, ngài xem.”

Long Tam đưa một bức họa qua.

Nam nhân tà ma liếc mắt nhìn, chân mày hơi chau: “Chuyện gì?”

“Bẩm lãnh chủ, thuộc hạ tra qua, người lần trước gặp ở Diễm Quan Cư hiện nay đang tra khắp thành tìm ngài, bức họa này chính là do bọn họ họa.”

Nam nhân trầm tư một lát, tựa như đang hồi vị lại cái gì.

“Lãnh chủ, bức họa này vạn lần không thể lưu truyền trong kinh thành, chúng ta không thể bại lộ thân phận, Vân Cẩm Nghị đó hiện nay gõ trống khua chiêng tìm người, lưu lại là một tai họa.”

“Giết đi.”

“Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.”

Nam nhân quay người qua: “Bên Long Ngũ sao rồi?”

“Ngũ muội hành sự trước giờ không có kẽ hở, xin lãnh chủ yên tâm, đại khái nửa ngày ngũ muội sẽ quay lại.”

“Ân, ngươi lui xuống đi.”

“Vâng, lãnh chủ.”

…………

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.