A Nhiên

Chương 1-2: Quân cờ




Tiêu Thời mua hơn mười cái bánh ngọt nhỏ, xách ba bốn gói to đi ra.

Nhìn thấy Lăng Húc, hắn khách khí gật gật đầu tỏ vẻ chào, sau đó kéo cửa phó điều khiển ngồi vào.

Phan Văn Thiệu còn đang khuyên bảo Lăng Húc: “Nhanh lên, lên xe.”

Cuối cùng Lăng Húc cắn răng một cái, nói: “Chờ tôi.”

Lúc này vốn cậu có thể tan làm, trở vào bên trong chào hỏi một tiếng rồi thu dọn đồ đạc đi ra, kéo cửa xe phía sau xe Phan Văn Thiệu ngồi vào.

Tâm tình Phan Văn Thiệu thật tốt: “Báo cáo trưởng quan, chuẩn bị cất cánh!” Cười khỏi động ô tô.

Lăng Húc ngồi ở phía sau, đột nhiên có chút thấp thỏm bất an, chờ đến khi Phan Văn Thiệu lái xe rời khỏi ngã tư đường, cậu mới hỏi: “Chúng ta đi đâu vậy?”

Phan Văn Thiệu đáp: “Ai nha, sợ sao? Cũng không bán cậu, đừng sợ.”

Lăng Húc cảm thấy nói chuyện với y thật là lao lực, vì thế quyết định tạm thời ngậm miệng, nhìn trái nhìn phải, xác định chiếc xe này nhất định là của Phan Văn Thiệu, bởi vì cậu nhìn thấy phía sau chỗ ngồi đều là gấu bông. Vươn tay cầm một con gấu bông ôm vào trong ngực, Lăng Húc ngửi thấy được mùi nước hoa thoang thoảng.

Cậu cảm thấy trước kia mình không phát hiện Phan Văn Thiệu thích đàn ông, thật sự là mắt mù.

Nhưng bây giờ nhớ tới, lúc còn đi học Phan Văn Thiệu không phải như thế, khi đó y là một thanh niên dung mạo thanh tú thân hình cao gầy, thích mặc quần áo màu trắng, thực yêu sạch sẽ, được rồi, nhiều ít vẫn có chút thanh tú quá mức.

Lăng Húc còn có rất nhiều lời muốn hỏi Phan Văn Thiệu, hai người bọn họ không tính là rất quen thuộc, ít nhất cũng không xa lạ, nhưng bên người Phan Văn Thiệu còn ngồi một cái Tiêu Thời, cậu không tiện mở miệng, dù sao vấn đề cậu muốn hỏi có liên quan đến Tiêu Thời này.

Bởi vì cậu không mở miệng hỏi Phan Văn Thiệu đi chỗ nào, cho nên đến khi Phan Văn Thiệu ngừng xe mới phát hiện bọn họ cư nhiên dừng ở cửa lớn của cô nhi viện.

Tiêu Thời đè xuống cửa sổ xe nói vài câu với bảo vệ, bảo vệ mới mở cửa lớn cho bọn họ đi vào.

Lái xe đi vào rồi dừng xe, Tiêu Thời mở cửa xe đi xuống.

Lăng Húc nhìn thấy Phan Văn Thiệu không hề động, hỏi: “Không đi xuống sao?”

Phan Văn Thiệu đốt một điếu thuốc, nói: “Đi xuống làm gì? Cậu ta đi thăm em của cậu ta, chúng ta ở chỗ này chờ một chút là được.” Nói xong, y hỏi Lăng Húc: “Hút thuốc không?”

Lăng Húc nhìn điếu thuốc y kẹp ở trong tay chính là thuốc của nữ sĩ, vì thế đáp: “Thôi, không cần.”

Nhưng vẫn nhịn không được tò mò, một lát sau Lăng Húc hỏi: “Em của trợ lý Tiêu sao lại ở chỗ này?”

Phan Văn Thiệu liếc cậu qua kính, cho cậu một ánh mắt “cậu ngốc à”, nói: “Không thấy cậu ta mua nhiều bánh ngọt như vậy sao? Cậu ta có mười mấy em trai em gái ở trong này, cậu nói xem?”

Lúc này Lăng Húc mới kịp phản ứng, đại khái Tiêu Thời lớn lên ở cô nhi viện này, nói cách khác hắn là một cô nhi?

Lăng Húc cảm thấy không tiện tiếp tục hỏi thăm, vì thế sửa đề tài: “Tôi cho rằng sẽ trực tiếp đi uống rượu chứ.”

“Mới mấy giờ?” Phan Văn Thiệu nhìn thoáng qua đồng hồ, Lăng Húc chú ý tới mặt đồng hồ của y đều là nạm kim cương hột xoàng lấp lánh.

Lăng Húc nhịn không được nói: “Anh Văn, khẩu vị của anh biến thành kỳ quái như vậy từ lúc nào? trước kia anh đâu có như vậy.”

Phan Văn Thiệu trả lời một câu: “Liên quan cái rắm gì tới cậu!”

Được rồi, trong lòng Lăng Húc nghĩ, lại là liên quan cái rắm gì tới cậu, chuyện toàn thế giới này đều là liên quan cái rắm gì tới cậu, vậy mà bản thân cậu còn thích bon chen vào việc của người khác.

Đợi một hồi lâu, lúc Phan Văn Thiệu hút xong điếu thuốc thứ hai thì Tiêu Thời đi ra, hắn vừa lên xe Phan Văn Thiệu liền nói: “Đi, xuất phát!”

Lúc Phan Văn Thiệu khởi động ô tô thì Lăng Húc lại thấp thỏm bất an một lần nữa.

Cậu hơi hơi đoán được nơi Phan Văn Thiệu nói muốn đi uống rượu có dạng gì, chuyện Phan Văn Thiệu cùng Tiêu Thời cậu cũng có thể xác định, nhưng liên quan gì đến chuyện Lăng Dịch? Phan Văn Thiệu nói muốn dẫn cậu đi xem người Lăng Dịch thích, Lăng Dịch thích dạng người gì? Cậu hoàn toàn vô pháp tưởng tượng, vì người kia mà Lăng Dịch không tiếp nhận Lưu Hiểu Lộ sao?

Nhưng Lăng Húc lại cảm thấy lời Phan Văn Thiệu nói không thể tin, bởi vì cậu và Lăng Dịch sớm chiều ở chung, thật sự nhìn không ra Lăng Dịch có người mình thích. Nghĩ đến đây, Lăng Húc nhớ tới cái ôm chầm của Lăng Dịch tối hôm qua, không khỏi cúi đầu, mặt có chút nóng lên.

Phan Văn Thiệu lái xe đến quán bar y thường đi.

Dừng xe, vào cửa quán bar liền có nhân viên chào hỏi y, dẫn bọn họ đến vị trí trong góc.

Lăng Húc không phải chưa từng vào quán bar, nhưng cũng không có quá nhiều cơ hội vào quán bar, cậu nhịn không được nhìn trái nhìn phải, cảm thấy nơi này cũng không có gì đặc biệt.

Ngồi xuống sô pha, Lăng Húc hỏi: “Có gì ăn không? Tôi còn chưa ăn cơm chiều, thật đói.”

Phan Văn Thiệu trừng cậu một cái, nói với nhân viên phục vụ: “Cho cậu ta một bát cơm chiên trứng.”

Nhân viên phục vụ cười cười, đáp: “Được.”

Lúc nhân viên bán hàng rời khỏi, Lăng Húc bắt đầu nhìn chung quanh, cậu hỏi Phan Văn Thiệu: “Anh nói anh của tôi thích rốt cuộc là ai?”

Thật ra cậu không tin lời Phan Văn Thiệu nói, tuy rằng đi theo đến lại cảm thấy mình chỉ đến xem náo nhiệt.

Phan Văn Thiệu lại vô cùng có hứng thú đùa với cậu, y áp sát vào bên tai Lăng Húc hỏi: “Tò mò sao?”

Tâm lý của Lăng Húc ở tuổi đó làm sao có thể chịu đựng người khác trừ anh trai cậu ra đùa giỡn cậu, lập tức cậy mạnh nói: “Có cái gì hiếu kỳ, tôi không tin lời anh nói đâu, nếu anh của tôi thực sự có người trong lòng, tôi và anh ấy ở chung sớm chiều có thể đoán không ra sao.”

Phan Văn Thiệu cười cười, giống như Lăng Húc đang nói đùa, y nói với Lăng Húc: “Tôi có thể nói cho cậu biết, Lăng Dịch có người trong lòng, theo kết quả ở chung sớm chiều như cậu nói, cậu cảm thấy cậu ta có khả năng sẽ thích ai?”

Chiều nào tan làm Lăng Dịch đều trở về nhà, còn giúp cậu đưa đón Thiên Thiên, đối xử tốt với hai người bọn họ như vậy, nếu Lăng Dịch nhất định có người mình thích, như vậy không là cậu thì chính là Thiên Thiên.

Lăng Húc lập tức nói không ra lời, trong lòng có chút bối rối, dời tầm mắt đi chỗ khác bắt lấy nhân viên vừa đi ngang qua hỏi: “Cơm chiên trứng của tôi đâu?”

Nhân viên ngẩn người, đáp: “Chờ, tôi đi hỏi giúp anh.”

Cơm chiên trứng Lăng Húc gọi không thể đưa lên ngay, ngược lại rượu Phan Văn Thiệu cùng Tiêu Thời gọi đã đưa lại đây.

Phan Văn Thiệu không đùa cậu nữa, bưng ly rượu đưa cho Tiêu Thời, sau đó cầm ly của chính mình chạm vào ly của hắn. Uống một ngụm rượu, Phan Văn Thiệu nói với Lăng Húc: “Đừng nóng vội, người anh cậu thích còn chưa tới, đến thì tôi sẽ nói cho cậu biết.”

Trong nháy mắt đó Lăng Húc có chút mộng, bởi vì Phan Văn Thiệu nói quá mức nghiêm trang chững chạc, cậu bắt đầu hoài nghi lời y nói có thể là sự thật, chẳng lẽ Lăng Dịch thật sự còn người trong lòng?

Cơm chiên trứng của Lăng Húc đã đưa tới, nhưng cậu đột nhiên cảm thấy không có khẩu vị.

Người trong quán bar càng ngày càng nhiều, Lăng Húc phát hiện nơi này không phải chỉ có đàn ông, cũng có phụ nữ đi vào, phần lớn là một đôi một. Thật ra cậu không đoán sai, nơi này là gay bar, Lăng Dịch cũng thường tới nơi này cùng Phan Văn Thiệu uống rượu.

Nhưng trừ một bộ phận đi có đôi, độc thân tới săn diễm cũng không phải số ít.

Mỗi một người đi vào, bất luận nam nữ, Lăng Húc đều khẩn trương một chút, quay đầu nhìn ánh mắt của Phan Văn Thiệu, muốn biết có phải người Lăng Dịch thích mà y nói hay không.

Nhưng lúc này lực chú ý của Phan Văn Thiệu đều đặt ở trên người Tiêu Thời, Lăng Húc quay đầu nhìn thấy cả người y đang dán trên người Tiêu Thời, vừa ghé vào lỗ tai hắn thấp giọng nói gì đó, vừa dùng tay dời đến đùi Tiêu Thời, vị trí kia, rõ ràng đã đụng phải cái kia cái gì được chứ!

Tiêu Thời lại trước sau như một mặt không đổi sắc, có vẻ không bài xích Phan Văn Thiệu tiếp cận, nhưng cũng không có phản ứng đặc biệt gì, hắn cầm ly rượu trong tay chậm rãi uống một ngụm rượu, lúc nuốt xuống yết hầu nhẹ nhàng hoạt động.

Phan Văn Thiệu đột nhiên liếm lỗ tai hắn một chút.

Lăng Húc cảm thấy quả thực không nhẫn nhìn thẳng, cầm lấy đĩa cơm chiên trứng, dùng thìa liều mạng và cơm vào miệng, ngăn trở những hình ảnh khó coi đó.

Nhưng Phan Văn Thiệu thật không có quên cậu, lúc Lăng Húc bới nửa đĩa cơm thì bỗng nhiên nói: “Đến.”

Lăng Húc lập tức quay đầu nhìn, nhìn thấy trước sau không sai biệt lắm có ba bốn người đồng thời đi đến, cậu hỏi: “Người nào?”

Phan Văn Thiệu rời khỏi người Tiêu Thời, đến gần Lăng Húc, nói với cậu: “Nhìn thấy người đàn ông cái kia mặc áo da kia không?”

Lăng Húc cau mày nhìn kỹ, sau đó đặt cái đĩa lên bàn thật mạnh, lớn tiếng rống: “Không có khả năng!”

Trong quán bar thật ra rất thanh tĩnh, cậu vừa rống liền có không ít người nhìn về phía cái, bao quát người đàn ông mặc áo da Phan Văn Thiệu chỉ cho cậu.

Đó là một người đàn ông trung niên, vừa cao vừa khỏe mạnh, để bộ râu quai nón thật rậm.

Phan Văn Thiệu bưng kín miệng Lăng Húc, “Muốn chết sao? Rống lớn tiếng như vậy làm gì?” Kết quả phát hiện đụng phải một tay toàn dầu, vội vàng cọ sạch sẽ lên người Lăng Húc.

Lăng Húc đứng lên, tuy rằng vẫn kích động, nhưng giọng nói đè thấp không ít, cậu quát Phan Văn Thiệu: “Anh đùa tôi chắc? Anh của tôi làm sao có thể thích loại người đó?”

Phan Văn Thiệu chống một bàn tay nghiêng dựa vào lưng ghế sô pha nhìn cậu, “Cái gì gọi là loại này đó, lão Bành rất tuyệt được chứ? Công phu trên giường của hắn thật lợi hại.”

Tiêu Thời vẫn luôn không nói chuyện đột nhiên hỏi một câu: “Anh thử qua?”

Phan Văn Thiệu vội vàng cười nói: “Tôi và hắn không hợp, đương nhiên chưa thử qua, nhưng người chơi nơi này đều biết, không có gì kỳ lạ.”

Lăng Húc vẫn một mực chắc chắn: “Không có khả năng!”

Phan Văn Thiệu nhìn cậu, “Sao lại không có khả năng ? Cậu hiểu biết anh cậu bao nhiêu? Cậu biết anh cậu thích hạng người gì sao? Cậu ngay cả con cũng đã có, cậu ta lại không thể có người trong lòng về sau sẽ cùng cậu ta cả đời à?”

Lăng Húc nói: “Đương nhiên sẽ có, nhưng không phải như vậy.”

Phan Văn Thiệu quay đầu nhìn lướt trong quán bar, chỉ một cô gái xinh đẹp khêu gợi khác: “Thì phải là dạng này, cậu cảm thấy sao?”

Lăng Húc có chút tức giận, “Anh đang đùa tôi?”

Phan Văn Thiệu nói: “Đừng nóng giận, cậu xem cậu hỏi tôi, tôi nói cậu lại không tin, rốt cuộc cậu muốn tôi làm thế nào?”

Lăng Húc không muốn tiếp tục nghe y nói hưu nói vượn: “Tôi phải đi.”

Cuối cùng Phan Văn Thiệu nói với cậu một câu: “Đi về hỏi anh cậu xem, cậu ta thực sự có người trong lòng, cậu phải đối mặt thôi.”

Lăng Húc không trả lời, xoay người chạy ra ngoài, trong lòng tức giận vẫn luôn mắng thầm: ẻo lả chết tiệc, biến thái chết tiệc!

Tiêu Thời nhìn Phan Văn Thiệu tâm tình thực tốt bưng ly rượu lên, nói: “Anh đùa giỡn cậu ta làm gì?”

Phan Văn Thiệu nhấp một ngụm rượu, vừa lòng mà buông xuống: “Tôi thấy Lăng Dịch sắp nghẹn đến nội thương, giúp cậu ta một phen đi, tiếp tục muộn tao thì tôi sợ cậu ta buồn chết mình mất.” Nói xong, y lại bổ nhào vào phía sau Tiêu Thời, tay đặt ở trên đùi hắn, hỏi, “Đêm nay sao nào?”

Tiêu Thời rũ mắt nhìn nhìn tay y, lãnh đạm đáp: “Không được.”

Phan Văn Thiệu “chậc” một tiếng, buông tay ra, nhún vai nói: “Được, từ từ sẽ đến.”

Lăng Húc từ quán bar chạy đi ra ngoài, trong lòng bực mình hơi thư giải một chút, nhưng vẫn nhịn không được muốn mắng Phan Văn Thiệu. Dọc theo vỉa hè đi về phía trước, nhìn thấy một chiếc xe taxi lái đến, vươn tay ngăn cản xe.

Ngồi trên xe hóng gió trong chốc lát, Lăng Húc tỉnh táo lại, thậm chí có chút thắc mắc tại sao mình tức giận.

Bởi vì Phan Văn Thiệu đùa giỡn cậu? Hay là bởi vì Phan Văn Thiệu nhất định phải nói Lăng Dịch thích những người xa lạ đó?

Trong đầu cậu rất loạn, quả thực so còn loạn hơn lúc đi thi toán, căn bản tìm không ra manh mối gì.

Về đến nhà thời gian không sớm không muộn, Thiên Thiên hẳn là còn chưa ngủ, Lăng Dịch đại khái đã tan tầm.

Nhưng bên trong phòng khách TV lại không mở, Lăng Húc nghe được trong buồng vệ sinh truyền đến tiếng nước, phải là có người đang tắm.

Trong nháy mắt đó Lăng Húc không biết mình đang suy nghĩ gì, ở trong nhà người đóng cửa buồng vệ sinh tắm rửa nhất định là Lăng Dịch mà không phải là Thiên Thiên, nhưng ngay lúc đó đầu óc Lăng Húc không nghĩ được điều này, cậu tưởng Thiên Thiên đang tắm, vì thế đi qua vặn nắm cửa buồng vệ sinh một chút, mở cửa ra.

Cậu chỉ mở ra một cái khe liền ý thức được không đúng, bởi vì cậu thấy được bóng dáng đứng ở trong bồn tắm lớn là Lăng Dịch.

Lăng Dịch đang tắm.

Lăng Húc có thể nhìn thấy lưng anh đưa về phía mình, một bàn tay chống trên vách tường, một tay khác đặt ở trước người, cơ bắp phía sau lưng buộc chặt, đầu ướt đẫm cũng buông xuống.

Thân thể anh hơi hơi chớp lên, động tác nơi cánh tay làm người cũng là đàn ông – Lăng Húc có thể dễ dàng nhận ra lúc này anh đang làm gì, cậu biết Lăng Dịch đang thẩm du.

Bọt nước không ngừng từ đỉnh đầu anh cọ rửa đi xuống, từ bả vai dọc theo cơ bắp căng chặt phía sau lưng trượt xuống, nhập vào bên trong khe mông, có vẻ bởi vì kích động mà ngay cả hai mông cũng buộc chặt.

Lăng Húc nghe được tiếng hít thở của anh có chút ồ ồ, mà ngay cả tiếng nước vòi hoa sen cũng che dấu không được, sau đó anh ngẩng đầu lên, phát ra tiếng thấp suyễn nặng nề.

Mà Lăng Húc sớm nên đóng cửa lại trộm rời đi lúc này mói giật mình phục hồi lại tinh thần, dùng động tác vô cùng nhẹ đóng cửa lại, nháy mắt xoay người dựa vào cửa ngồi trên mặt đất.

Cậu phát hiện trán của mình xuất ra một tầng mồ hôi, trái tim nảy lên mãnh liệt, hô hấp cũng biến thành dồn dập. Thân thể giống như có chút phản ứng, nhưng cậu không dám đụng chạm, mà là dùng sức trảo tóc của mình, sau đó dùng hai tay chụp mặt mình.

Nhưng cậu không biết, trong nháy mắt cậu đóng cửa, Lăng Dịch nghiêng mắt nhìn thoáng qua phía này, sau đó mới ngẩng đầu, để nước ấm cọ rửa khuôn mặt của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.