A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!

Chương 9




“Ngươi nhận thức ca ca ta sao? Ngươi rốt cuộc là ai?” Tuy người trong thiên hạ đều biết bọn họ là hai huynh đệ, nhưng mà có thể gặp mặt qua chính là đếm trên đầu ngón tay.

“Cùng một chỗ đã mười năm, không muốn nhận thức cũng khó a.” Y Lãnh Nguyệt trong lúc nói chuyện còn vô ý ngáp một cái.

“Nguyên lai ngươi cùng hắn là sư huynh đệ luyện võ, hèn chi.” Hình như là có nghe qua ca ca y có mấy người sư huynh đệ, nhưng lại chưa từng gặp qua.

“Ngươi là sư huynh thứ mấy?” Nhãn thần trêu tức nhìn Y Lãnh Nguyệt, tựa hồ muốn nói một thân mình gầy yếu giống như vậy nhất định là hoa quyền tú thối.(nói chung là đánh đấm yếu ớt)

“Thật ngại quá, ta là người cuối cùng, cũng chính là tiểu sư đệ — Y Lãnh Nguyệt.” Nhìn ra Vô Thu Kỳ đang cười nhạo, Y Lãnh Nguyệt dùng nhãn thần khôn khéo nhìn y.

Đừng tự cho là đúng — Vô Thu Kỳ theo nhãn thần của hắn có thể cảm thấy được hắn là đang cảnh cáo mình như vậy.

A, ngày hôm nay y đúng là thật sự gặp được người thú vị.

“Nhưng ngươi làm sao biết ta là Vô Thu Kỳ? Trên mặt ta cũng không có viết ta là ‘Vô Thu Kỳ’.”

“Cái linh đang trên cổ ngươi a, tứ sư huynh cũng có một cái như vậy, hắn nói đệ đệ hắn cũng có một cái giống như đúc, cho nên ngươi không phải ‘Vô Thu Kỳ’ thì là ai. Kỳ, ta thấy mệt, ngươi để ta ngủ một chút.” Chỉ thấy Y Lãnh Nguyệt nằm sấp trên người Vô Thu Kỳ. Thân thể động đậy một cái tìm vị trí thoải mái liền nhắm hai mắt lại ngủ.

“Uy, ngươi đang làm gì…?” Vừa định đẩy hắn ra thì Vô Thu Kỳ thoáng cái nói cũng không nói được, hơn nữa cũng không thể nhúc nhích.

Nguyên lai Y Lãnh Nguyệt thừa lúc y nói chuyện đã điểm huyệt đạo y. Hắn dám cam đoan hắn không phải là cố ý, tuyệt đối không phải, đánh chết hắn cũng không thừa nhận.(đoạn này ta cảm thấy hơi là lạ. QT xưng hô giống nhau quá nên nhiều khi không biết có nhầm lẫn gì không =”=)

“Kỳ, ngươi để ta hảo hảo ngủ, đừng cãi ta. Nghe lời.” Mơ hồ nói không rõ Y Lãnh Nguyệt liền đã ngủ.

Bị người điểm huyệt đạo còn thế nào có khả năng phát ra âm thanh sao?

Vừa rồi Vô Thu Kỳ còn cảm thấy người này thú vị, kết quả mới một lát sau đã thấy lời nói trước kia của mình làm cho bị mắc nghẹn đến nơi, hiện tại y chỉ có điểm oán hận nhìn người trước mắt, muốn cố gắng dùng nội lực phá giải huyệt đạo bị điểm.

Nhưng là, sau khi thử vài lần…

Tại sao có thể có loại chuyện này phát sinh!?

Chính mình lại có thể không giải được huyệt đạo chết tiệt này!

Nhìn cái người kia đang nằm trong ***g ngực mình mà ngủ say, nộ khí liền xông thẳng lên đỉnh đầu.

Hôm nay là khiến y gặp phải cái dạng gì? Cư nhiên có người như vậy, ôm người mới gặp hai lần lại còn nằm xuống ngủ, hắn có phải hay không quá phóng tâm.

Bất quá y hiện tại chỉ có thể lẳng lặng chờ giải khai huyệt đạo, bằng không còn làm được gì?

Chẳng mấy chốc màn đêm buông xuống, Y Lãnh Nguyệt dần thức dậy.

Vừa mở to mắt, liền phát hiện Vô Thu Kỳ đang dùng một loại ánh mắt giống như muốn giết người nhìn mình.

“Này… Ta tỉnh rồi…” Không biết mình nên nói cái gì cho phải Y Lãnh Nguyệt ấp a ấp úng.

Chỉ thấy Vô Thu Kỳ vẫn không có bất cứ động tĩnh gì.

“Ai? Ngươi tại sao không nói chuyện a?” Còn chưa rõ mình đã làm nên sự tình gì Y Lãnh Nguyệt nghi hoặc hỏi.

Vô Thu Kỳ lại càng trừng mắt nhìn hắn.

Sau khi nhìn y từ trên xuống dưới, giờ hắn mới minh bạch. Y chính là bị điểm huyệt đạo.

“Đây là ta làm sao?” Y Lãnh Nguyệt kinh ngạc chỉ vào mình.

Đổi lại là ánh mắt khẳng định của Vô Thu Kỳ.

Tiếp đó, Vô Thu Kỳ khôi phục được tự do liền bắt lấy Y Lãnh Nguyệt.

“Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai?” Tuy rằng khẩu khí không nặng, nhưng là nhãn thần Vô Thu Kỳ dường như không cho phép hắn được dối trá.

“Ta là Y Lãnh Nguyệt, sư đệ ca ca ngươi.” Bị y gắt gao nắm chặt cổ áo, Y Lãnh Nguyệt đành phải ngửa đầu nhìn y.

“Ta không phải hỏi ngươi cái này, ta hỏi chính là thân phận thật sự của ngươi. Ngươi rốt cuộc là ai?” Y tuyệt đối không tin một người võ công cao như vậy chỉ đơn giản là sư đệ ca ca y.

“Ta đói bụng…” Đột nhiên từ miệng Y Lãnh Nguyệt xuất ra một câu không đúng với câu hỏi như thế.

Hai người đều lâm vào sự trầm mặc vô thanh.

Vô Thu Kỳ lặng đi một chút, thật không ngờ y sẽ trả lời như vậy.

“Không cần tiếp tục hỏi cái vấn đề nhàm chán này, ta chính là Y Lãnh Nguyệt, tựa như ngươi là Vô Thu Kỳ, còn có… Ta đau quá nga!”

Tại sao lại không cần truy vấn ngọn nguồn chứ. Nhưng Vô Thu Kỳ cũng không có tiếp tục nói gì, tay đang nắm lấy hắn cũng dần dần buông.

Đến lúc Y Lãnh Nguyệt thoát ra liền xoa nhẹ cái cổ đã bị đỏ hồng của mình.

“Kỳ, ta đói bụng, ngươi có thể hay không đi làm một chút thức ăn gì đó không.” Y Lãnh Nguyệt giống như không có đem chuyện vừa rồi coi là một hồi sự gì.

“Ngươi… Ngươi…” Vô Thu Kỳ cảm thấy da mặt người này thực là không phải dày bình thường.

“Chẳng lẽ ngươi không ăn bữa tối sao? Ta thật đói… Nha! Ngươi nhanh đi đi a!” Y Lãnh Nguyệt giương cái miệng nhỏ nhắn thúc giục.

Cũng tốt, nhân tiện thừa lúc này rời đi vậy.

“Hảo, ta đây phải đi, ngươi chờ ta.” Vô Thu Kỳ bỗng đáp ứng hắn. Tiếp đó cũng không quay đầu lại mà rời đi.

“Kỳ, ngươi phải trở lại nga, bằng không ta sẽ thực bối rối phải làm thế nào trả vật này lại cho ngươi.” Ngay tại lúc y sắp đi tới cửa động thì có tiếng Y Lãnh Nguyệt ở phía sau.

Không hiểu vì sao Y Lãnh Nguyệt lại nói như thế Vô Thu Kỳ liền quay đầu nhìn về phía hắn. Chỉ thấy Y Lãnh Nguyệt giơ lên một vật gì đó phóng ở trước mắt y.

Liếc mắt một cái liền nhìn thấy trong tay hắn cầm là vật của mình, không khỏi lấy làm kinh ngạc, cước bộ cũng ngừng lại.

Hắn là như thế nào từ trên người mình lấy đi?

Vô Thu Kỳ nhìn chòng chọc vào vật kia. Nhìn kỹ nguyên lai là một khối ngọc dày cỡ bàn tay, chính là hình dạng thực kỳ lạ. Khối ngọc là hình chữ nhật, không chỉ như thế, hơn nữa màu sắc cũng rất quỷ dị, là màu đỏ thẫm, một loại giống như màu đỏ hắc sắc.

“Ngươi là lúc nào lấy?” Rốt cuộc Vô Thu Kỳ xoay người lại hướng về phía hắn.

“Bụng của ta thực đói nha…” Đem vật trên tay kia thu vào trong ngực, ám chỉ y chỉ có thể phải đi tìm thức ăn trước.

“Ngươi hảo hảo ở chỗ này cho ta, không được đi đâu!” Quay đầu liền rời đi, nhưng mới đi vài bước lại quay đầu, “Ngươi nếu dám đi, dù thiên nhai hải giác(chân trời góc biển)tacũng đem ngươi lật lên.” Uy hiếp Y Lãnh Nguyệt, ánh mắt giống như phát ra một loại khí thế có thể xuyên qua người.

“A, ta hiện tại đói bụng đến ngay cả khí lực đi cũng không có, còn có thể đi nơi nào?” Y Lãnh Nguyệt cười nhìn về phía y.

Ngay sau đó, Vô Thu Kỳ liền rất nhanh rời đi.

Nhìn thấy bóng lưng Vô Thu Kỳ đi xa, trên gương mặt xinh đẹp thoáng hiện ra một mạt tiếu dung tính kế.

Vô Thu Kỳ, ngươi trốn không thoát khỏi bàn tay Y Lãnh Nguyệt ta.

Một chốc thời gian, Vô Thu Kỳ liền mang theo ba con gà rừng trở về.

Nhìn thấy cửa động không có một tia ánh sáng, lúc đầu còn tưởng rằng hắn sớm đã rời khỏi, nhưng vẫn muốn xác nhận một chút mới đốt đuốc lên, mò mẫm trong bóng tối mà vào sơn động.

Kết quả y vừa lòng thấy Y Lãnh Nguyệt còn ở chỗ này, chẳng qua…

“Làm sao ngươi ngay cả lửa cũng không có đốt lên?”

“Ta lại không biết nhóm lửa, hơn nữa ngươi lại không có nói với ta nha, làm sao ngươi có thể trách ta?” Y Lãnh Nguyệt oán hận nói.

Thảo nào một bộ dạng nhược bất cấm phong(mong manh yếu đuối)[lời tác giả: giống như không có khoa trương như vậy, nhưng một bộ dạng gầy yếu thì thật không sai],nhất định là quen được người hầu hạ.

Vô Thu Kỳ thả sơn kê(gà rừng)xuống, bắt đầu nhóm lửa.

“A, là dã kê. Liền giao cho ta nướng là được.” Giống như là rất thành thạo mà cầm lấy sơn kê còn chưa được vặt lông trực tiếp đặt ở trên lửa nướng.

“Uy, đợi một chút, ngươi muốn làm gì vậy?” Thấy hắn làm thế Vô Thu Kỳ vội vàng cản lại.

“Nướng sơn kê a, chẳng lẽ không phải nướng như vậy sao?” Y Lãnh Nguyệt dùng ánh mắt vô tội nhìn Vô Thu Kỳ.

“Ngươi sẽ không ngay cả nướng sơn kê cũng không có từng nướng qua đi?” Vô Thu Kỳ phỏng đoán.

“Không có, khách *** cái gì cũng có, không cần ta phải làm a.” Y Lãnh Nguyệt nói xong cũng không có chút nào xấu hổ.

“Ngươi đứng qua một bên đi, ta chuẩn bị tốt rồi gọi ngươi.” Vô Thu Kỳ không muốn nói nhiều, chỉ từ trong tay hắn lấy con sơn kê đã cháy sém lông.

….

Nguyệt quang sáng tỏ theo cửa động chiếu vào, trong động ngọn lửa lóe lên tia sáng.

Y Lãnh Nguyệt chăm chú nhìn chằm chằm đùi gà trên tay Vô Thu Kỳ, nuốt xuống từng ngụm nước.

“Ngươi làm sao vậy?” Thấy hắn như vậy, Vô Thu Kỳ thực rất mất tự nhiên liền dừng lại động tác mà nhìn hắn.

“Kỳ, cái đùi gà trên tay ngươi có thể hay không đưa cho ta ăn.” Y Lãnh Nguyệt chậm rãi nói ra cảm giác của bản thân, cũng hiểu được thực có chút ngượng ngùng.

“Ngươi còn chưa có no!?” Người này rốt cuộc là cái gì vậy?

Nhìn sang một bên xương chất thành một đống, phân lượng hai con gà cũng gần như đều ở trong bụng hắn, hắn còn không no? Bất quá nhìn Y Lãnh Nguyệt, bộ dáng của hắn quả thực giống như chưa ăn no vậy.

“Đây.” Vô Thu Kỳ cầm đùi gà xé một mảng thịt lớn đưa cho Y Lãnh Nguyệt.

Y Lãnh Nguyệt mặt mày hớn hở tiếp nhận, mở to miệng bắt đầu ăn.

Không nghĩ tới một người trông gầy yếu như hắn lại có thể nuốt trôi nhiều thức ăn như vậy sao?

Bất quá kiểu ăn uống thế này thật là làm cho người ta có loại cảm giác muốn cười sặc sụa, dưới dung mạo xinh đẹp như vậy cư nhiên lại che giấu một cái dạ dày như ngạ tử quỷ đầu thai.(quỷ chết đói)

Sau khi ăn xong, Y Lãnh Nguyệt chầm chậm mà khẽ hướng phía Vô Thu Kỳ đi tới. Thừa dịp y không chú ý một chút, lại ôm trụ thắt lưng Vô Thu Kỳ.

“Ngươi… lại muốn làm gì?”

“Ta không muốn ngủ ở trong đống cỏ, ta muốn ngủ chỗ thoải mái.” Y Lãnh Nguyệt đem mặt dán lên trên ngực Vô Thu Kỳ.

“Ngươi muốn ngủ chỗ nào ta cũng không quản, nhưng hiện tại có thể đem vật kia trả lại cho ta chứ!” Y chỉ quan tâm đồ vật của mình là như thế nào lại có thể bị một người trông ngây thơ như thế lấy đi.

Hơn nữa chính mình phải kiên quyết đem vật kia lấy lại, nhưng nói ra cũng không phải chuyện dễ dàng.

Vô Thu Kỳ cũng hiểu rõ, chân chính đánh nhau thì rất có thể khó phân thắng bại, cho nên y cũng chỉ hảo tùy ý dựa vào lời nói của hắn như vậy.

“Vật kia? Ngươi không phải là nói ngươi tặng cho ta mảnh ngọc đó sao? Không, không thể đưa cho ngươi, vật kia đã cho ta thì sao có khả năng trả lại. Nếu ngươi muốn, ta đem bảo bối của mình tặng cho ngươi là được rồi.”[nói lúc nào vậy a=))]

Không biết là lấy từ chỗ nào, chỉ thấy Y Lãnh Nguyệt cầm trong tay một khối ngọc cùng mảnh ngọc bội vừa rồi tựa hồ giống nhau như đúc. Liền phóng tới trước mặt y.

Vô Thu Kỳ đưa tay tiếp nhận nó. Thật là giống nhau như một, hẳn là chính cái kia đi, nhưng mà…

“Đây là cái gì!!?” Vô Thu Kỳ chỉ vào một góc ngọc bội, hướng Y Lãnh Nguyệt hỏi.

“Không thấy sao? Đây là tên ta nha.”

“Nói thừa, ta biết đây là tên của ngươi, nhưng vì sao lại có ở trên vật này?” Không thể tưởng tượng nổi tốc độ của hắn cư nhiên lại nhanh như vậy, nháy mắt ngay cả tên cũng khắc được rồi.

“Bởi vì đây là bảo bối của ta nha, làm sao có thể không có tên của ta? Ta không phải vừa rồi có nói qua cho ngươi sao?”

“Nói như vậy, cái của ta vẫn ở trên tay ngươi?” Lời nói chuyển hướng, xem hắn như thế nào còn nói dối.

Tên này nhất định là hắn thừa lúc y đi vắng mà khắc lên, chính là lợi khí(công cụ sắc bén)thông thường không có khả năng ở trên bề mặt này khắc tự như vậy.

Ngay lúc Vô Thu Kỳ còn nghi hoặc thì chỉ thấy Y Lãnh Nguyệt từ trong ngực lấy ra vật của y.

“Ngươi, làm sao ngươi lại cũng có…” Nhìn thấy vật của mình, y có chút giật mình mà nhìn Y Lãnh Nguyệt.

“Hắc huyết lệnh — ngươi chắc muốn nói là điều này đi.” Tiếp lấy lời nói của Vô Thu Kỳ, Y Lãnh Nguyệt “xuy xuy”(khúc khích)cười, lúc này Y Lãnh Nguyệt hoàn toàn không có vẻ thiên chân(khờ dại, ngây thơ)như hài tử nữa.

“Vì cái gì ta không thể có? Chẳng lẽ cũng chỉ có ngươi mới có sao? Hay là ngươi không biết hắc huyết lệnh nguyên bản là có hai khối?”

“Nói như vậy ngươi là… hắn… của… ”

“Sai, ta chính là ta, Y Lãnh Nguyệt. Cái gì mà của hắn lại của ngươi.” Vô Thu Kỳ mới vừa nói ra khỏi miệng đã bị Y Lãnh Nguyệt chặn đứng.[đoạn này không rõ lắm =.=]

“Ta nghĩ ngươi luôn luôn đi tìm vật này, bất quá rất không khéo chính là nó ở chỗ ta. Nhưng hiện tại là vừa khéo đi,” Y Lãnh Nguyệt nói tiếp, “Nó lại thành tín vật đính ước, a, đây là duyên phận a…” Lại say mê trong trí tưởng tưởng của mình.

“Ngươi cũng biết vật này mang đến cho mọi người cũng không phải là một đoạn cảm tình tốt đẹp gì, mà là một đoạn nghiệt duyên huyết vũ tinh phong(mưa máu gió tanh)vô pháp xóa đi.” Vô Thu Kỳ hướng hắn cười lạnh. “Nói điều kiện của ngươi đi!”

Y đã đáp ứng sư phụ nhất định phải tìm được khối hắc huyết ngọc khác mang về, thệ ngôn(lời thề)của mình không thể vi phạm.

“Ngươi là nói muốn dùng vật này nọ trao đổi cái này sao? Chính là ta không muốn cho ngươi nha, người trên giang hồ cũng biết cái này đại biểu điều gì.” Y Lãnh Nguyệt cầm nó đặt ở trước mắt Vô Thu Kỳ, “Làm sao có thể dễ dàng đem nó bán đi, đây chính là vật mà toàn bộ võ lâm nhân sĩ cả đời tha thiết ước mong đó nha.” Tiếp đó lại cầm lại trước mắt mình thưởng thức.

“Ngươi rốt cuộc muốn cái gì?” Vô Thu Kỳ chăm chú nhìn chằm chằm hắn, biết hắn không hẳn thực sự để ý vật này, nhưng trực giác nói cho y biết hắn nhất định là muốn đạt được thứ gì đó.

“Ta nghĩ cái này chỉ sợ ngươi giao không được.” Y Lãnh Nguyệt ý vị thâm trường nói.

“Nói đi!” Khẩu khí ra lệnh đối Y Lãnh Nguyệt nói.

“Ngươi —-!” Y Lãnh Nguyệt hai tay vừa để xuống, lui ra phía sau từng bước, nói tiếp, “Ta nghĩ ngươi nhất định không vì một miếng ngọc lại có thể đáp ứng việc này đi.”

“Ta đáp ứng!” Không có chút điểm do dự nào.

“A… thật không ngờ nha!” Y Lãnh Nguyệt cười cười, “Đường đường ‘Vô song ẩn quân’ lại có thể vì một khối tiểu ngọc bộiliền đem chính mình bán đi!”

“Bất quá,” Y Lãnh Nguyệt dừng một chút, “Đây cũng không thể là lập tức xong thủ tục mua bán được, nếu ngươi đồng ý, phải chờ ta xong xuôi chuyện của ta mới có thể đưa nó cho ngươi.”

“Bao lâu?” Y chỉ quan tâm khi nào thì có thể đem vật sư phó lão nhân gia muốn y mang về.

“Sẽ không quá lâu, ta nghĩ không quá ba tháng, hoặc có lẽ sẽ ngắn hơn.”

“Hảo! Xong thủ tục mua bán.” Bản thân một mực tìm kiếm thứ đó nhiều năm như vậy, lúc này tuyệt không thể buông tha.

“Nói như vậy ngươi hiện tại đã muốn là người của ta sao?” Y Lãnh Nguyệt hướng y mở trừng hai mắt.

Người của ta!?

Y lần đầu nghe được cách nói vớ vẩn như vậy, khiến y còn cảm thấy buồn cười.

“Được rồi, điều kiện ta cũng đã đáp ứng. Ngươi cũng đừng nói lời nhảm nữa.” Vô Thu Kỳ không muốn lại nghe lời nói gì buồn cười nữa.

“Ta hảo mệt nha, ngươi ôm ta ngủ đi.” Đột nhiên Y Lãnh Nguyệt ngáp một cái, liền đem đầu tựa vào trên người Vô Thu Kỳ.

Tiếp theo liền đem tứ chi chính mình như bát cước chương ngư(như bạch tuộc ý)dán chặt lấy Vô Thu Kỳ. Hơi chút động đậy thân thể mình, tìm một vị trí thoải mái ngủ.

Chỉ chốc lát sau, song nhãn đang nhắm bỗng mở ra, “Kỳ, ta nói muốn ngươi ôm ta ngủ, ta thật sự rất lạnh a.” Y Lãnh Nguyệt có chút oán trách nói.

Ôm hắn? Y đôi tay này còn có thể ôm người khác không? Còn có thể sao? Vô Thu Kỳ nghe lời này của Y Lãnh Nguyệt liền xuất thần mà nghĩ đến nhiều thứ.

“Ngươi làm sao vậy?” Nhìn thấy Vô Thu Kỳ không có động tĩnh gì, Y Lãnh Nguyệt vươn tay cách lớp y phục ở trên ngực y vẽ loạn mấy vòng.

Cảm thấy Y Lãnh Nguyệt đang khiêu khích y, Vô Thu Kỳ một cái nắm chặt cái tay đang nghịch ngợm này.

“Ngươi biết mình đang làm gì không? Cẩn thận ngoạn hỏa tự phần đấy”.(chơi với lửa có ngày chết cháy)Cư nhiên như thế to gan dám trêu chọc y? Gia hỏa này thực sự là không “Đáng yêu”!

“Oa, chẳng lẽ ngươi biết hai đại nam nhân làm như thế nào sao?” Nghe y nói như vật Y Lãnh Nguyệt không khỏi hưng phấn kêu lên.

“Hai nam nhân làm như thế nào? Chẳng lẽ ngươi có long dương chi hảo(chuyện tốt)sao? Vô Thu Kỳ cau mày nhìn hắn.

“Không có a, chỉ là đã từng yêu thích.”

Đã từng thích… Này cũng là cái gì?

Theo những lời này, Vô Thu kỳ đột nhiên cảm thấy được ánh lửa trước mắt tựa hồ dần mơ hồ, ký ức ở chỗ sâu thẳm lại lặng lẽ hiện lên, giống như quay về lúc kia khiến mình lần đầu biết đến cảm xúc yêu thương ân ân ái ái.

“Kỳ, hôm nay cũng không cần phải ở đây luyện tập như vậy.” Một thanh âm quen thuộc từ phía sau mình truyền đến.

“Không được, sư phụ đã nói, hôm nay nhất định phải luyện năm lần mới được.” Xoay người nhìn sư đệ thanh tú trước mặt như đang làm nũng với mình, Vô Thu Kỳ ngoài mặt không có gì, nhưng tâm thì đang đập thình thịch.

Hơn nữa, gần đây ánh mắt sư đệ nhìn mình có điểm không giống với lúc trước, có nhiều lần hắn đều giống như muốn cùng mình nói cái gì đó, nhưng lại luôn đỏ mặt nửa ngày, lời đều không nói ra.

“Vậy được rồi, bắt đầu thôi.” Người trước mắt giơ lên kiếm, bày ra trận thế.

Tục ngữ nói đao kiếm tương giao, nếu không cẩn thận liền có thể xảy ra sự cố.

Lúc này hai người đã từ mặt đất nhảy lên trên cây cao bách trượng(trăm trượng)cùng luện tập.

Luyện đến phần cuối, Vô Thu Kỳ dùng lực một chiêu đâm tới, đối phương vội vàng tránh, nhưng không nghĩ tới một chút không chú ý, chân duỗi ra lại đạp lên khoảng không. Ngửa người nhưng trọng tâm lại bất ổn, mắt thấy gần như sắp rơi xuống.

“Tiêu…!” Vô Thu Kỳ cấp bách thu tay lại, nhảy tới, không chút suy nghĩ một phen ôm lấy hắn, nương gió mà chậm chậm hạ xuống.

Người trong lòng vẫn còn có phần kinh hãi, nhìn chằm chằm người ôm lấy mình.

“Tốt rồi, sư đệ, không có việc gì.” Chờ hai người chạm đất, Vô Thu Kỳ đã túa một phen mồ hôi lạnh, cúi đầu trấn an người trong lòng.

Chính là hắn động cũng không động, một đôi nhãn tình mờ mịt mà nhìn mình, khuôn mặt hồng hồng mê người nói không nên lời.

Cũng không biết bản thân đang làm cái gì, lại có thể cúi đầu tới gần hắn.

Chậm rãi, miệng đã tiến gần đến đôi môi đỏ mọng khát cầu từ lâu kia. Nhắm mắt lại, cứ như vậy hôn tới.

Chung quanh hết thảy đều yên tĩnh nghe không thấy một chút âm thanh nào, giống như thời gian ở một khắc này liền đã ngừng lại.

Bất quá đây chỉ là hôn nhẹ mà thôi, chờ Vô Thu Kỳ rời đi đôi môi kia liền hối hận.

“Sư đệ, ta, ta… ta không phải cố ý.” Mở to mắt phát hiện nhân nhi trong lòng cũng đang trừng to mắt nhìn mình,Vô Thu Kỳ nhất thời không biết nói cái gì cho phải.

Người trong lòng không nói gì thêm, chính là xoay người cưỡi trên người y.

“Vậy ngươi sẽ phải đối với ta chịu trách nhiệm!” Nói xong câu đó, liền chủ động hôn Vô Thu Kỳ vẫn còn chưa rõ ràng ý tứ trong lời nói kia.

“Kỳ, ta rất thích ngươi.” Theo câu này đã nói rõ, tưởng niệm chôn dấu dưới tận đáy lòng giống như nước lũ phá vỡ đê mà tất cả đều tuôn trào.

Ngay khi đôi môi mềm mại lần nữa tiếp xúc, thì lý trí của Vô Thu Kỳ cũng đã hoàn toàn sụp đổ.

Hai tay gắt gao ôm người trong lòng, sâu sắc mà mãnh liệt hôn hắn.

Kiếm từ lâu đã không biết ném đi nơi nào, tại đây trong một mảnh rừng cây rậm rạp, chỉ có hai người quần áo không chỉnh tề ôm nhau một chỗ cùng với những tiếng rên nhẹ đứt quãng.

Cứ như vậy, ở tại nơi này, tam nguyệt(tháng ba)xuân tình phơi phới, hai thiếu niên mười bảy mười tám tuổi liền lâm vào vực sâu tình ái.

Biết rõ tình cảm này khắp thiên hạ không thể dung thứ, biết điều này đối với chính mình cùng Tiêu là bất hảo, nhưng mà vẫn tái diễn một lần lại một lần.

Rốt cuộc sau khi bị sư phụ phát hiện chuyện của hai người, chính mình quyết định rời đi Tiêu, trả lại cho hắn một cuộc sống bình thường hẳn là nên thuộc về hắn.

Vì thế bản thân bất chấp Tiêu đau lòng giữ lại, liền ly khai địa phương tràn ngập quá nhiều đoạn tình cảm kia, giúp sư phụ tìm kiếm hắc huyết lệnh.

Mà Tiêu cũng bởi vậy bị sư phụ đưa lên Hoa Sơn, trở thành đệ tử phái Hoa Sơn.

Nhưng là hiện tại cái gì cũng đã thành chuyện cũ, năm đó đối với Tiêu mọi việc hết thảy là một sai lầm, một sai lầm a.

Vốn cho là nhiều năm như vậy chính mình sẽ sớm đã quên. Không! Phải nói là không muốn nhớ lại đoạn tình thương tổn lẫn nhau này, không nghĩ đến vẫn có một ngày còn nhớ tới.

Suy nghĩ dần dần trở lại trong hiện thực.

Nhìn nhìn người trong ngực.

Thật không ngờ chính mình còn đang suy nghĩ thì Y Lãnh Nguyệt đã ngủ.

Nếu như, y từng tự nói với mình rằng, nếu có một ngày y lại sẽ yêu một người, như vậy, y sẽ không đối với người đó (*) giống như đối với Tiêu, bất kể như thế nào cũng nhất định cùng người đó đi đến ngọn ngành cuối cùng, bởi vì y thật sự hiểu rõ cảm giác bị ném bỏ cùng nói không thật lòng là có biết bao nhiêu đau xót.

Nhìn thấy nguyệt quang ngoài động, hai tay bất đắc dĩ ôm lấy Y Lãnh Nguyệt.

Dường như đã lâu không có như vậy, một cảm giác quen thuộc lập tức dâng lên.

Mũi bất giác dựa vào trên mái tóc đen có phần tỏa ra khí mềm mại của hắn, hít lấy mùi hương nhàn nhạt trên người hắn, dần dần chìm vào mộng cảnh.

Sáng sớm, một mạt dương quang chói mắt chiếu vào sơn động.

“Kỳ, ngươi tỉnh!” Y Lãnh Nguyệt thấy Vô Thù Kỳ tỉnh lại liền cau mày, “Trời đã sáng, ta đói bụng.”[suốt ngày chỉ biết ăn =.=]

“Để ta dậy đã, ngươi hảo nặng!” Chỉ thấy Y Lãnh Nguyệt vẫn đang dựa vào trên người Vô Thu Kỳ không nhúc nhích.

“Nga, được rồi, ta cũng nên đứng dậy.” Hướng y thè lưỡi, đứng dậy ly khai Vô Thu Kỳ.

Rửa mắt chải đầu xong, hai người rời sơn động, đi tới một tòa trấn nhỏ.

Theo đề nghị kiên quyết của Y Lãnh Nguyệt, bọn họ liền vào ngồi xuống trong một tiểu ***, gọi một ít màn thầu cùng nước uống.

Nhìn thấy Y Lãnh Nguyệt nuốt vào cái màn thầu thứ năm, Vô Thu Kỳ liền giả bộ làm vẻ mặt không biết hắn.

Tuy rằng mỗi lần ăn uống đều là nghiêm trọng mà phá hư hình tượng một mỹ thiếu niên của Y Lãnh Nguyệt. Nhưng là Y Lãnh Nguyệt đối với điều này hoàn toàn không có điều cố kỵ, chỉ là khiến người một bên nhìn đến thở dài a.

Đang lúc bọn họ ăn thì một đại bang(nhóm người)tay cầm binh khí đi qua bên cạnh bọn họ, vội vàng hướng phía Đông mà đi.

“Tiểu nhị.” Đang ăn bánh mỳ Y Lãnh Nguyệt đột nhiên kêu một tiếng.

“Ai, khách quan, ngài có chuyện gì?” Điếm tiểu nhị lập tức chạy đến trước mặt Y Lãnh Nguyệt.

“Những người kia là muốn đi đâu thế a?” Y Lãnh Nguyệt nghiêng đầu hỏi.

“Ngài không biết sao? Bọn họ là muốn đi Tử Hà Sơn tham gia võ lâm đại hội. Ngày mồng chín đầu tháng sáu là ngày võ lâm đại hội ba năm một lần tổ chức nha.”

“Tử Hà Sơn sơn trang muốn mở võ lâm đại hội!?” Có chút giật mình nghe được tin tức này. Bất quá trong tay Y Lãnh Nguyệt đột nhiên như có ảo thuật liền xuất hiện một thỏi ngân tử(bạc),ở trước mặt *** tiểu nhị lắc a lắc.

“Tử Hà Sơn ở phía đông bản trấn, cách nơi này năm mươi dặm(=1/2 km).Trên núi có Tử Hà sơn trang, sơn trang Trang chủ Liễu Dật Phi chính là người tốt a. Thường thường cứu tế người ngèo, trừ cường phù nhược(trừ cường bạo giúp đỡ kẻ yếu),được xưng là ‘Liễu thanh công’, võ lâm đại hội này…” Nhìn thấy bạc trong tay Y Lãnh Nguyệt, *** tiểu nhị đem tất cả những gì hắn biết đều nói cho Y Lãnh Nguyệt.

“Liễu Dật Phi?” Đã lâu không gặp. Y Lãnh Nguyệt khóe miệng hơi hơi nhếch lên.

“Không có chuyện của ngươi nữa, ngươi đi xuống đi.” Nói xong đem thỏi bạc ném cho *** tiểu nhị.

“Kỳ, chúng ta cũng đi ngoạn(chơi)đi.” Quay đầu, Y Lãnh Nguyệt đưa tay kéo góc áo Vô Thu Kỳ.

“Ngoạn cái gì?” Biết rõ trong lòng Y Lãnh Nguyệt nghĩ cái gì, nhưng y vẫn giả bộ không biết.

“Đi Tử Hà Sơn a, nơi đó không phải mở võ lâm đại hội sao? Nhất định rất náo nhiệt, Ta hảo muốn đi nha.” Nhìn bộ dáng này của Y Lãnh Nguyệt giống như một tiểu hài tử ham chơi đang cầu xin được xuất môn.

“Ta không thích náo nhiệt.” Vô Thu Kỳ một hơi liền cự tuyệt hắn.

“Chúng ta đây liền đứng yên lặng ở nơi đó a, còn ngươi có thể không cần lên tiếng, hết thảy đều giao cho ta là được rồi, cứ quyết định như vậy đi.”

Dù sao hắn cũng không nghe mình nói. Ta có thể không cần lên tiếng? Chẳng lẽ mình là người câm sao? Vô Thu Kỳ nhìn nhìn hắn, nếu hắn thích chính mình cũng liền theo hắn vậy, chỉ là trên mặt vẫn là lạnh như băng.

“Kỳ, được rồi, cùng đi chứ. Dù sao ngươi lại không phải thiệt thòi gì, hơn nữa nơi đó nhất định có nhiều đồ ăn ngon, lại không cần trả tiền, ta thích nhất chuyện tốt như vậy!” Ha Ha… Y Lãnh Nguyệt vui vẻ cười.

Trong nháy mắt, nụ cười khuynh quốc khuynh thành khiến Vô Thu Kỳ nhìn cũng có chút ngẩn ngơ.

Nghĩ lại, thật không biết hắn vì muốn xem náo nhiệt hay là muốn được ăn miễn phí. Nếu như anh hùng hảo hán nghe được hắn nói được lời này, chỉ sợ ngay cả hàm đều không khép lại được.

Rốt cuộc Vô Thu Kỳ bị Y Lãng Nguyệt kéo đi đến Tử Hà sơn trang.

Dọc theo đường đi, bọn họ thỉnh thoảng cũng thấy nhân sĩ võ lâm đến Tử Hà sơn trang. Càng gần đến Tử Hà sơn trang thì người tới càng nhiều.

Khi bọn họ đi vào chân núi Tử Hà Sơn, khách *** nơi đó đều kín hết chỗ, tất cả mọi người đều là chờ đợi ngày tổ chức võ lâm đại hội.

Y Lãnh Nguyệt không có đi tìm khách ***, mà là tiếp tục cùng Vô Thu Kỳ lên núi. Không mất bao nhiêu thời gian, liền đi đến trước đại môn Tử Hà sơn trang.

Thật sự là một tòa sơn trang hảo khí phái a, hai cánh đại môn màu đỏ thẫm in vào mắt, bốn chữ lớn vàng óng “Tử Hà Sơn Trang” hiện lên trước mặt bọn họ.

Y Lãnh Nguyệt đi trước gõ môn. Chỉ thấy một tiểu cô nương mở cửa ra, lúc này Vô Thu Kỳ mới tới bên cạnh Y Lãnh Nguyệt.

“Vị đại hiệp này tìm ai? Nếu tới tham gia võ lâm đại hội thỉnh ngày mai lại đến.” Cô nương thực có phép tắc nói xong.

“Ta tìm trang chủ của các ngươi,” Y Lãnh Nguyệt từ trên người lấy ra một ngọc bội tinh xảo phóng tới trước mặt nàng. “Này, ngươi chắc cũng thấy qua đi. Đi nói trang chủ nhà các ngươi Y Lãnh Nguyệt ta đến đây.”

Cô nương kia vừa nhìn thấy ngọc bội màu tím kia biểu tình có phần giật mình, giống như cảm thấy được cái gì đó.

“Ngài chờ, ta đi thưa bẩm chủ nhân nhà chúng ta.” Nói xong nàng xoay người khép lại môn.

Một lúc sau, môn lại mở, vẫn là cô nương kia.

“Chủ nhân nhà chúng ta xin mời hai vị, thỉnh.”

Xuyên qua tầng tầng đình viện, đi vào nội sảnh. Vô Thu Kỳ nhìn xung quanh nơi này cùng hoàng cung so ra còn hơn, nghĩ thầm chủ nhân nơi này rốt cuộc là thần thánh phương nào?

“Hai vị xin chờ một chút, chủ nhân nhà ta lập tức sẽ tới.” Nàng lui ra ngoài, chỉ để lại hai người bọn họ.

“Ngươi tại sao biết chủ nhân ở đây?” Vô Thu Kỳ càng ngày càng cảm thấy Y Lãnh Nguyệt người này thật không đơn giản, cả người tràn ngập thần bí.

“Đến lúc đó ngươi sẽ biết.” Y Lãnh Nguyệt đối với y cười đến thực quỷ dị.

Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, Tử Hà sơn trang Trang chủ đã tới.

“Lãnh Nguyệt, sao ngươi lại ở đây?” Chỉ thấy một nam nhân mặc lục y đi tới trước mặt Y Lãnh Nguyệt, bây giờ Vô Thu Kỳ mới nhìn thấy được diện mạo người kia.

Diện mạo người nọ so với Y Lãnh Nguyệt có hơn chứ không có kém, nếu nói Y Lãnh Nguyệt là tuấn mỹ và lại tràn ngập linh khí(linh hoạt),thì vị trang chủ này chính là trời sinh tôn quý, không ai bì nổi.

“Vị này chính là…” Liễu Dật Phi tiến tới đại sảnh liền thấy Y Lãnh Nguyệt cùng Vô Thu Kỳ, vẫn còn đang tò mò Y Lãnh Nguyệt như thế nào lại đi cùng một người lạ ni.

“Nga, ta giới thiệu a, y gọi Vô Thu Kỳ, hiện tại đã là người của ta.” Y Lãnh Nguyệt ôm cánh tay Vô Thu Kỳ không chút nào thẹn thùng nói xong.

Đối với lời Y Lãnh Nguyệt, Vô Thu Kỳ cũng không có biểu tình gì, vì khối hắc huyết ngọc kia y cũng đã tự bán mình rồi.

“Đây chính là Đại sư huynh của ta Liễu Dật Phi.” Y Lãnh Nguyệt đối Liễu Dật Phi cười cười.

“Ngươi là đệ đệ Vô Mộ Kỳ!? ‘Vô song ẩn quân’ trong truyền thuyết kia? Ngưỡng mộ đại danh đã lâu. Hân hạnh gặp mặt!”, Liễu Dật Phi đối với y gật đầu, sau đó cười nói “Đối với Lãnh Nguyệt tốt một chút a, tim của hắn thật rất yếu ớt.”

“Đại, Sư, Huynh! Làm sao ngươi có thể nói người ta như vậy?” Y Lãnh Nguyệt lớn tiếng hướng Liễu Dật Phi gào lên. “Chuyện của ta cùng y Đại sư huynh không cần quan tâm.”

Không biết tại sao nhìn thấy Y Lãnh Nguyệt mặt mày hớn hở cùng người nam nhân này thân cận như thế, Vô Thu Kỳ có điểm không được thoải mái.[ái, ghen a=)) ]

“Đại sư huynh, chúng ta đi Tử Nguyệt Hiên nghỉ ngơi, ta hảo mệt a.” Y Lãnh Nguyện một bên ngáp, một bên lôi kéo tay Vô Thu Kỳ hướng phía trong đình đi tới.

“Còn có, chờ một lát hãy đem cơm chiều đưa tới. Ta còn cần ngủ một chút. Còn về Kỳ, ngươi xem rồi tự lo liệu đi.” Lúc sắp đi ra khỏi môn Y Lãnh Nguyệt đột nhiên quay đầu đối với Liễu Dật Phi nói, nói xong liền quay đầu đi ra ngoài.

Dẫn theo Vô Thu Kỳ xuyên qua từng đạo hành lang gấp khúc, đi vào một tòa lầu các tứ giác song tầng , một tấm bảng hồng mộc(gỗ lim)gắn ở trên cửa, mặt trên dùng chu sa tử sắc(đỏ thắm màu tím??)viết ba chữ to —— Tử Nguyệt Hiên.

Đẩy ra đại môn, sau đó đóng kỹ. Y Lãnh Nguyệt kéo Vô Thu Kỳ trực tiếp đi hướng lầu hai.

Vô Thu Kỳ cũng tùy ý hắn lôi kéo mình.

Vào cửa, Y Lãnh Nguyệt đem Vô Thu Kỳ kéo đến bên giường.

“Ta muốn đi ngủ, ngươi nằm xuống đi.” Bất quá những lời này nghe thật là khó hiểu nha.

“Không phải ngươi buồn ngủ sao? Như thế nào nói ta nằm xuống?” Vô Thu Kỳ nhìn hắn tò mò.

“Ta đương nhiên buồn ngủ a, có điều giường thực cứng, chính là có ngươi thì sẽ không giống nhau.” Nói xong hắn đem Vô Thu Kỳ đẩy ngã, leo đến trên người y, tìm một vị trí thoải mái mà ngủ.

“Ngươi… Ngươi là đem ta trở thành…!?” Vô Thu Kỳ hướng hắn gào thét.

“Ngươi đừng nháo, ta muốn ngủ.” Nói xong liền nhắm hai mắt lại.

Vô Thu Kỳ như thế nào cũng không ngờ mình cũng có ngày bị đối xử như thế này. Xem ra Y Lãnh Nguyệt đã đem y thành cái gối ôm thật to rồi.

Nhưng là cũng chạy gần năm ngày đường, Vô Thu Kỳ cũng có chút cảm thấy mệt mỏi.

Hai tay đan chéo sau ót, tùy ý Y Lãnh Nguyệt dựa vào trên người, liền chợp mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.