A, Này! Tôi Là Thẳng Nam!

Chương 5




Chân Diệu ngây cẩn cả người, đôi mắt to nhanh chóng ầng ậc nước mắt.

Lão phu nhân thấy thế vội nói: “May mà được cứu về rồi, có điều tình hình trước mắt không được tốt lắm.”

Tim Chân Diệu bỗng chốc như từ đáy cốc bay lên, nhảy dồn dập thình thịch.

Vừa khóc vừa cười nói: “Tổ mẫu, ngài hù chết cháu rồi.”

Lão phu nhân sờ sờ mặt nàng: “Mau đi thăm mẹ cháu chút đi.”

Chân Diệu đứng lên đi ra ngoài, lại dừng lại, quay đầu lại nhìn lão phu nhân: “Tổ mẫu, vì sao mẹ cháu ——”

Lão phu nhân trầm mặc không nói.

“Là bởi vì phụ thân sao?” Chân Diệu thử hỏi.

Lão phu nhân liếc nàng một cái, lắc đầu: “Việc này không liên quan đến chuyện phụ thân cháu, còn nguyên do cụ thể, chờ cháu gặp mẹ rồi nói sau.”

“Vậy cháu đến Hòa Phong Uyển trước vậy.” Chân Diệu vén rèm đi ra ngoài.

Người đã đi xa, lão phu nhân nhìn mành vải vẫn còn đong đưa mà thở dài.

Tương lai trong phủ này gay go rồi.

Chân Diệu vào phòng, chỉ thấy Ôn thị mặc một bộ quần áo trong màu ánh trăng, đắp chăn nằm trên giường. Ôn Nhã Hàm ngồi bên cạnh, nghe tiếng nhìn ra thì hai mắt đỏ bừng, dung nhan trắng bệch dọa người giật mình.

Chân Diệu đi nhanh sang vài bước, ngồi xuống mép giường cầm chặt tay Ôn thị, khẽ gọi nói: “Mẹ, mẹ tỉnh lại đi, Diệu Nhi về rồi đây.”

Ánh mắt dời xuống, rơi xuống cẩn cổ Ôn thị.

Một vết đỏ hằn sâu nhìn thấy mà giật mình.

Dường như nghe được tiếng Chân Diệu, mi mắt Ôn thị run rẩy, sau đó chậm rãi mở mắt.

“Mẹ.” Chân Diệu nở một nụ cười thật tươi, “Mẹ không sao chứ?”

Ôn thị trìu mến nhìn Chân Diệu, lắc đầu, nhưng không mở miệng nổi một chữ.

“Tứ cô nương, thái thái bị thương cuống họng, hiện giờ vẫn chưa mở miệng được.”

Chân Diệu cầm tay Ôn thị, an ủi: “Mẹ, không sao rồi, người nghỉ ngơi điều dưỡng mấy ngày là khỏe cả thôi.”

Đang ở trước mặt Ôn thị, lại không hỏi nổi rốt cuộc có chuyện gì xảy ra.

Ôn thị hơi gắng gượng dùng chút sức, cầm ngược lại tay Chân Diệu, ánh mắt nhìn nàng ngoại trừ thương tiếc, còn có xin lỗi.

Chân Diệu ôm lấy cánh tay Ôn thị, mềm giọng nói: “Mẹ! Sau này mẹ không nên làm chuyện ngốc như thế, dù sao cũng phải suy nghĩ một chút, mẹ còn có huynh muội ba người chúng con, còn có Lôi ca nhi nữa. Miễn người còn sống là còn có hi vọng, nếu nhắm mắt rồi sẽ không còn gì nữa.”

Ôn thị ngưng mắt nhìn Chân Diệu, khẽ gật đầu một cái.

Dường như vì mệt mỏi, mà chỉ chốc lát sau lại nhắm hai mắt lại.

Chân Diệu thấy thế đứng dậy, nhét lại góc chăn cho bà. Sau đó nhìn về phía Ôn Nhã Hàm: “Tam biểu tỷ, có thể trò chuyện cùng muội hay không?”

Từ lúc Chân Diệu đi vào, cả người Ôn Nhã Hàm đều cứng ngắc. Khi nghe lời này, sắc mặt lại càng khó coi, trầm mặc chốc lát, trong mắt xẹt qua sự quyết tuyệt, rồi gật đầu.

Mở miệng nói giọng đã khàn khàn : “Nhị biểu muội, sang phòng kế bên được không?”

Chân Diệu gật đầu.

Vào phòng kế, đóng lại cửa, Ôn Nhã Hàm bỗng nhiên quỳ xuống.

Chân Diệu sợ hết hồn, tránh sang một bên hỏi: “Tam biểu tỷ, tỷ làm cái gì vậy?”

Ôn Nhã Hàm quỳ thẳng tắp, phát ra hơi thở bi thương tuyệt vọng, ngay cả không khí quanh thân nàng đều đông cứng lại.

“Tam biểu tỷ, có lời gì tỷ cứ đứng dậy, từ từ nói đi.” Chân Diệu đi tới đỡ nàng.

Ôn Nhã Hàm không động đậy, đã mở miệng: “Nhị biểu muội, cô nghĩ không thông, đều là do ta và muội muội sai.”

“Tại sao?” Chân Diệu nghe thế như bị lọt vào trong sương mù.

Ôn thị đối đãi tỷ muội các nàng như nữ nhi của mình, cho dù thật sự làm chuyện sai gì, cũng sẽ không trở thành tự mình đi đến tuyệt lộ.

Phải biết rằng ngay cả khi nguyên chủ lôi kéo La Thiên Trình nhảy sông tự vẫn, Ôn thị vẫn còn chuẩn bị đủ tinh thần để che chở kìa.

“Là Nhã Kỳ bị quỷ mê tâm, có quan hệ vợ chồng với Đại biểu ca!” Ôn Nhã Hàm nói ra lời nói này , giống như đã dùng hết toàn bộ khí lực, cả người đều chán chường đi.

Chân Diệu như bị sét đánh, cả nửa ngày cũng không phục hồi được tinh thần.

Ôn Nhã Hàm rũ tầm mắt nhìn chằm chằm xuống đất: “Nhị biểu muội, muội yên tâm, ta sẽ cho cô, cho biểu ca biểu tẩu một công đạo. Muội trở về chăm sóc cho cô, ta cũng yên tâm rồi.”

Lại thấy Chân Diệu đột nhiên xoay người, bỏ lại một câu nói: “Ta đi tìm Đại ca.”

Ầm, tiếng đóng cửa truyền đến, vì dùng sức quá mạnh mà cửa bật lại nửa khép nửa hở.

Ôn Nhã Hàm quỳ gối dưới mặt đất lạnh băng, bất động thật lâu.

Chân Diệu cảm thấy tất cả chuyện này đều cực kỳ hoang đường.

Giống như nàng đang nằm mơ.

Nàng đi đến phủ Công chúa một chuyến, mẫu thân tự vẫn, biểu muội và ca ca ruột ngủ với nhau.

Vậy Đại tẩu đâu, Lôi ca nhi đâu?

Không, dù là nằm mơ cũng không buồn nôn như vậy, không khiến người ta —— tuyệt vọng như vậy.

Nước mắt bất tri bất giác trào ra, làm nhòa hai mắt.

Lại cảm thấy trước mắt tối sầm, đụng vào lòng một người.

“Tứ biểu muội?”

Mùi hương dường như mang theo mùi trúc xanh nhàn nhạt truyền đến.

Chân Diệu ngẩng đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, lấy mu bàn tay gạt hỗn loạn mới nhìn rõ trước mắt là ai.

Tưởng Thần lại bị bộ dạng Chân Diệu dọa đến mức trong lòng hoảng hốt, không tự chủ vây người trong lòng càng chặt hơn: “Tứ biểu muội, muội làm sao vậy?”

Chân Diệu phục hồi tinh thần, ánh mắt rơi vào trên tay Tưởng Thần.

Tưởng Thần như bị lửa đốt mà buông tay.

“Tưởng biểu ca.” Chân Diệu vốn định cười cười, nhưng vừa mở miệng, nước mắt lại rơi như mưa.

Tưởng Thần có chút hoảng hốt, lấy chiếc khăn tay trắng noãn ra vụng về lau nước mắt cho nàng, lại không biết nói gì cho phải.

Vẫn là Chân Diệu khôi phục bình tĩnh trước, nhận lấy khăn xoa xoa, miễn cưỡng nhếch nhếch khóe miệng: “Đa tạ Tưởng biểu ca. Sao Tưởng biểu ca lại ở đây?”

Tưởng Thần lo lắng nhìn Chân Diệu, nói: “Hôm nay Hoán biểu ca không đi học, nói là bị bệnh, nên ta tới xem một chút.”

“Đại ca bị bệnh?” Vẻ mặt Chân Diệu có chút kỳ dị, cười lạnh nói, “Biểu ca có biết đại ca bị bệnh gì không?”

Tưởng Thần lắc đầu: “Việc này huynh không biết, sắc mặt huynh ấy rất kém. Biểu muội cũng đến thăm Hoán biểu ca ư?”

Chân Diệu lúc này mới nhớ tới, chuyện gièm pha như vậy, chắc chắn phải gạt đại đa số người trong phủ rồi.

Âm thầm hít vào một hơi, mới nói: “Đúng vậy, nghe nói Đại ca bị bệnh, muội có phần nóng lòng, lại khiến biểu ca chê cười rồi.”

“Ta không cười muội đâu.” Tưởng Thần dịu dàng cười cười.

“Vậy muội đi trước đây.” Chân Diệu khẽ khuỵu người, dịch người đi qua.

Tưởng Thần đứng ở đó, cho đến khi không còn nhìn thấy bóng lưng kia, mới yên lặng đi tới tiền viện.

Trải qua chuyện gián đoạn này, Chân Diệu đã hoàn toàn khôi phục bình tĩnh.

Nếu chuyện đã xảy ra, bối rối cũng không giải quyết được bất cứ vấn đề gì.

Đưa tay sửa sang lại sợi tóc hơi loạn, nàng bỗng nhiên dừng lại.

Nàng vẫn đang cầm khăn tay của Tưởng Thần trong tay.

Bỏ thì không được, giữ lại càng không thỏa đáng, nghĩ nghĩ rồi vẫn cất vào, chờ sau khi giặt xong lại đưa sang trả.

“Tứ cô nương.” Nha hoàn Thanh Liên Cư thấy Chân Diệu tới, bèn chào hỏi.

“Đại gia đâu?”

“Đại gia nghỉ ngơi ở thư phòng.”

Chân Diệu nhấc chân đi tới thư phòng. Gõ cửa, một lúc lâu sau mới truyền tới một giọng nói: “Ai?”

“Đại ca, là muội.”

Bên trong lại không lên tiếng.

“Đại ca, muội vào đây?”

Hồi lâu, tiếng cười khổ truyền đến: “Tứ muội, đừng vào, Đại ca không còn mặt mũi nào gặp muội.”

“Đại ca, huynh dám làm không dám chịu sao? Trốn tránh như vậy thì là gì?”

“Trốn tránh? Ta thật sự muốn trốn tránh, nhắm mắt không biết gì hết hẳn là tốt, nhưng còn có Đại tẩu và cháu trai muội trốn tránh thế nào? Muốn đối mặt, nhưng hận không thể kết thúc bản thân!” Giọng nói bên trong nhẹ đi, nhưng Chân Diệu lại nghe được rõ ràng, “Tứ muội. Chừa cho Đại ca chút mặt mũi, đừng ép ta được không?”

Chân Diệu đều sắp nôn chết rồi.

Giằng co cả buổi, nàng càng ngày càng rối mù lên. Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra vậy!

“Đại ca, vậy muội về trước. Chỉ là bất luận thế nào huynh đều phải nghĩ đến Đại tẩu. E rằng tẩu ấy là người khó chịu nhất đấy.”

Còn có mẫu thân.

Lời này, Chân Diệu lại không dám nói ra kích thích Chân Hoán.

Nếu Chân Hoán lại có chuyện gì thật, thì Tam phòng quả thật phải sập trời mất.

Nàng đã hiểu tại sao mẫu thân lại bị bức phải đi đến tuyệt lộ.

Cháu gái dốc toàn lực bảo vệ, hứa với nhà mẹ đẻ sẽ chăm sóc thật tốt lại có đầu đuôi với con trai ruột của mình.

Chuyện này thu xếp thế nào đây?

Đưa cho đại ca làm thiếp sao?

Một người con gái nguyên vẹn lại trở thành tiểu thiếp của cháu trai mình. Nhà ngoại làm sao tiếp nhận?

Mẫu thân lại phải đối mặt với lời đồn trong Bá phủ, thậm chí cả kinh thành như thế nào?

Sau này ngày ngày nhìn đứa cháu gái trở thành thiếp lắc lư trước mặt, bà làm thế nào sống chung được?

Đổi lại bất cứ ai, sợ rằng cũng sẽ tuyệt vọng cực độ mà nhắm mắt không quan tâm đến cục diện rối rắm này.

Chân Diệu nghĩ đến Ôn thị, lại bắt đầu đau lòng.

“Ngọc Nhi, Đại nãi nãi đâu?”

Ngọc Nhi thấy là Chân Diệu, đôi mắt chứa ủy khuất: “Hôm qua Đại nãi nãi cả đêm không ngủ, hiện tại đang nghỉ ngơi ở noãn các.”

“Ngọc Nhi, ngươi đi theo ta.” Chân Diệu rời khỏi hành lang, đi về phía sân nhỏ.

Mấy đóa thủy liên trồng trong mấy cái vạc lớn đã dọn dẹp sạch sẽ từ lâu, nước trong vắt, dưới đáy vạc trải một lớp đá cuội đủ loại màu sắc, khiến nó có một phen nhã trí khác.

“Ngọc Nhi, ngươi là thiếp thân nha hoàn của Đại nãi nãi, chắc hẳn rõ chuyện này nhất, kể lại cho ta một chút đi.”

“Tứ cô nương ——” Ngọc Nhi có phần khó xử, “Nói những thứ này, chỉ sợ bẩn tai ngài.”

Chân Diệu cười cười: “Bảo ngươi nói, ngươi cứ nói đi. Tai ta cũng không phải nặn bằng bột mà dễ dàng bị bẩn đâu.”

Ngọc Nhi cũng rất bứt rứt rồi, thấy Chân Diệu kiên trì, thế là kể đến chuyện mình biết được: “Đại nãi nãi từ sau khi sinh vẫn rong kinh không sạch, mời Kỷ nương tử đến xem, Kỷ nương tử nói ít nhất phải một hai năm mới có thể hết. Đại nãi nãi cảm thấy có lỗi với đại gia, rồi thương lượng cùng đại gia, để Hỉ Nhi trong phòng ngài ấy. Vốn Đại gia không đồng ý, nhưng Đại nãi nãi lấy cái chết bức bách, Đại gia mới đồng ý. Nhưng ai biết, ai biết ——”

“Như thế nào?”

“Nô tỳ cũng không biết rõ ràng cụ thể lắm, chỉ sợ ngay cả Đại gia và Đại nãi nãi bây giờ cũng mơ hồ không rõ. Hôm qua Đại nãi nãi muốn Hỉ Nhi hầu hạ đại gia buổi tối, có thể Đại gia không được tự nhiên, đã uống chút rượu. Ai biết sáng nay tỉnh lại, Hỉ Nhi lại trở thành biểu cô nương!”

Nói tới đây, Ngọc Nhi hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Vừa xảy ra tai họa này, chẳng những Đại nãi nãi mọi người đều lờ mờ, hơn nữa Đại gia lại tức giận đến mức phun một ngụm máu tại chỗ, nhốt mình vào thư phòng chưa từng đi ra ngoài.

“Tứ biểu muội. . . . . .” Chân Diệu lẩm bẩm nói, hung hăng cắn môi dưới.

Nàng mới mười ba tuổi, tại sao phải làm ra loại chuyện hại người hại mình này chứ!

Khó trách Nhị biểu tỷ thấy mình đã quỳ xuống, nói muốn cho mọi người một công đạo.

Nghĩ tới đây, trong lòng nàng căng thẳng.

Lòng tự ái của Ôn Nhã Hàm rất mạnh, muội muội ruột làm ra chuyện này, nàng ấy làm sao cho mọi người một công đạo?

Nghĩ đi nghĩ lại, sắc mặt Chân Diệu thay đổi, không kịp nói chuyện co chân chạy ra ngoài.

“Tứ cô nương ——” Ngọc Nhi gọi một tiếng, nhưng sớm không còn thấy bóng người đâu.

Chân Diệu chạy như bay đến Trầm Hương Uyển, hỏi Tước Nhi đang đến đón: “Tứ biểu cô nương ở đâu?”

“Đang ở trong phòng của nàng ấy, vừa rồi Tam biểu cô nương còn đi vào. Cô nương, ngài trở về lúc nào vậy?”

Chân Diệu không kịp trả lời, đi thẳng đến gian phòng Ôn Nhã Kỳ, đẩy cửa thì thấy khóa trái. Nàng trực tiếp đạp cửa ra.

Tình cảnh bên trong khiến nàng kinh hãi đến hồn phi phách tán.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.