A ∑(°△°) Lão Đại

Chương 8




Đứng trước ánh trăng mờ ảo, Tư Mã Trác Nhi tuy thân là nữ nhi, nhưng cả người đều có nét đặc trưng của nam nhân không hề lộ ra chút bóng dáng của một nữ nhi, cánh tay chắp lại phía sau, đôi mắt xa xăm nhìn lên bầu trời nhưng mang nỗi buồn không ai thấu hiểu. “Ngươi chưa ngủ?” Huyền Vũ Dạ Nguyệt bước tới, khẽ hỏi “Ân” giọng nói thờ ơ, nhưng khinh miệt tất cả, đặt toàn bộ tâm tư vào ánh trăng trên trời.

“Ngươi bị thất tình sao?”

Trầm ngâm một hồi lâu, Tư Mã Trác Nhi cũng không trả lời câu hỏi của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, nàng ta nói tiếp “Ngươi mê luyến Hạo Minh?”

Câu hỏi này khiến Tư Mã Trác Nhi tròn mắt để lộ chút kinh ngạc nhìn lấy Huyền Vũ Dạ Nguyệt, nàng liền nói “Nếu không khi nhìn thấy hai người ôm nhau ngươi liền tỏ ra đau khổ, tuy rằng thoáng qua nhưng ta nhìn thấy ngươi thực đau khổ như bị kẻ khác bỏ rơi”

Cười nhạt, Tư Mã Trác Nhi ngồi ngay lan can nói “Nếu ta nói không?”

“Qủy mới tin!” Huyền Vũ Dạ Nguyệt chống nạnh hai tay lên thắt lưng tỏ vẻ bướng bỉnh nói.

Vẫn thờ ơ…

“Vậy người ngươi yêu thích là kẻ khác” Huyền Vũ Dạ Nguyệt bán tín bán nghi hỏi, nàng không muốn cảnh xưa lại tái diễn, nên nàng nhất định phải hỏi cho cặn kẽ.

Dựa lưng vào cột, Tư Mã Trác Nhi cười nhạt nhẽo “Ta không yêu ai cả”

“Vì sao ngươi thích làm cường nữ, che giấu nội tâm của mình” điều này Huyền Vũ Dạ Nguyệt không hiểu, rõ ràng đôi mắt u sầu đã hiện rõ ý tứ của mình, vậy mà Tư Mã Trác Nhi còn muốn giấu giếm?

Mặc dù trước kia làm đặc cảnh nhưng hiện tại xuyên qua cũng nên theo hoàn cảnh mà hành xử, không nên khiến người khác hao tâm tổn khí vì khuôn mặt của nàng cứ ‘buồn’ miên man như vậy chứ.

“Vậy sao?” Tư Mã Trác Nhi ngoảnh đầu nhìn Huyền Vũ Dạ Nguyệt nói tiếp “Có thật là ta dễ bị nhìn thấu như vậy?”

Không mới lạ, nhưng Huyền Vũ Dạ Nguyệt khẽ thở dài nói “Nếu muốn khóc thì ngươi cứ khóc, sẽ tốt hơn!”

Bất chợt Tư Mã Trác Nhi cười thật hào phóng, có lúc thể hiện chút chua chát, có khi lại cười thật khổ tâm, lúc sau nàng mới nói “Không, ta đã khóc quá nhiều” cả đời này nàng đã khóc quá nhiều rồi, nàng không muốn khóc nữa.

Chỉ cần biết trong tim Tư Mã Trác Nhi đang rỉ máu là được rồi, ngoài ra nàng thật không muốn biểu hiện thêm một chút muộn phiền gì nữa, nàng muốn thanh thản, nàng cần an tĩnh.

Đứng lên Tư Mã Trác Nhi hướng tới nàng nói “Ta sẽ không khóc nữa, bởi vì khóc một người sắp kết hôn thật không xứng đáng!”

Rồi lướt qua thân ảnh của Huyền Vũ Dạ Nguyệt, trong lòng của Huyền Vũ Dạ Nguyệt dâng trào lên một cảm xúc muốn giết người, có người nào không biết Hoàng Bá Hạo Minh cùng Hoàng Bá Dạ Sương gần sắp kết hôn chứ, vậy ý tứ của Tư Mã Trác Nhi là ra sao???

Thay vì ngớ ngẩn trong đình, Huyền Vũ Dạ Nguyệt liền đuổi theo bóng lưng dần khuất dạng của Tư Mã Trác Nhi muốn hỏi cho rõ ràng, nếu không đêm này Huyền Vũ Dạ Nguyệt làm sao mà yên giấc nồng?

“Mau giao đôi gian phu dâm phụ ra” một đoàn người rầm rập đi tới Hoàng Bá phủ người dẫn đầu là Âu Nhã Thiên Kỵ đòi giao người.

Đang yên ổn trong đại sảnh ngồi ăn sáng, nào ngờ bị tiếng huyên náo bên ngoài làm cho nhức tai, Huyền Vũ Dạ Nguyệt nói với một nô tỳ “Ngươi đi ra hỏi vì sao lại ồn ào như vậy?”

“Ân” nô tỳ ngoan ngoãn vâng lời, lanh lợi đi thám thính tin tức, bất ngờ có Lương quản gia liền xông vào nói “Nguy rồi, lão gia, phu nhân, mọi người….”

Dứt lời thì dân chúng ồ ạt kéo vào tới nơi “Không chấp nhận chuyện huynh muội gian luân, phản đối”

>

Rất nhiều người biểu tình, đến đây thì Hoàng Bá Thuần liền thì thầm to nhỏ vào tai của một gia nô, sau đó liền đứng dậy nói “Đây là Hoàng Bá phủ, ai cho các người tùy tiện bước vào làm càn”

Mọi người bị quyền uy của Hoàng Bá Thuần đẩy lùi, thấy bất lợi Âu Nhã Thiên Kỵ cười lên nói “Nếu không làm càn thì làm sao mà bắt được gian phu dâm phụ”

“Âu Nhã huynh, huynh nói vậy là sai rồi” Hoàng Bá Hạo Minh dõng dạc bước ra, theo sau là Hoàng Bá Dạ Sương.

“Ta và Sương nhi vốn không cùng huyết thống, vả lại ta cùng Sương nhi, trai chưa lấy vợ, gái chưa có chồng, sao có thể gọi là ‘gian phu dâm phụ’ như mọi người đã nói” Hoàng Bá Hạo Minh bình thản trả lời, lấn át khí thế của Âu Nhã Thiên Kỵ.

“Ai mà biết được, các ngươi cứ luôn miệng nói là không cùng chung huyết thống, có gì làm bằng chứng” một lão bá tánh kích động nói.

“Theo cách cũ lấy máu nhận thân” Huyền Vũ Dạ Nguyệt lên tiếng phá vỡ bầu không khí xúc động này.

Sau một hồi lâu thì tất cả mọi người đều im lặng, một chén nước trắng đặt tại bàn, Hoàng Bá Hạo Minh khẽ cắt nhẹ đầu ngón tay mình nhỏ một giọt máu vào trong chén, đến phiên Hoàng Bá Dạ Sương

Giọt máu trong chén liền hòa tan vào nhau “Nha” nàng kinh hách lên nhìn Hoàng Bá Hạo Minh, hắn cũng tròn mắt nhìn nàng.

“Người đâu mau bắt lấy chúng” thừa cơ dân tình đang kích động, Âu Nhã Thiên Kỵ liền lên tiếng, các lão bá tánh không mảy may liền xông lên, hòng tóm được hai người.

Hoàng Bá Hạo Minh liền phẫn nộ lên Hoàng Bá Thuần vội ngăn cản “Chớ kích động”

Huyền Vũ Dạ Nguyệt thấy lạ liền đảo liên đôi mắt, bất ngờ cầm chén lên ngửi, thì nàng cười lạnh “E rằng, Âu Nhã công tử cùng mọi người phải thả họ ra rồi”

Mọi người liền ngừng lại động tác, Âu Nhã Thiên Kỵ nhăn mày “Chứng cớ rõ ràng, nay còn gì để nói”

Nhoẻn môi cười tà “Nhưng chén ‘nước trắng’ sao lại bị tráo đổi thành ‘dấm’”

> mọi người chen chúc lên đòi biết sự thật, tráo nước thành dấm vốn đã thuận lợi nhưng nào ngờ lại bị vạch trần sớm như vậy, không sao, Âu Nhã Thiên Kỵ nói “Nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng họ không phải là huynh muội”

“Ai nói” một thanh âm thanh tao, mềm mại thùy mị dễ nghe phát lên, mọi người liền nhìn theo hướng phát ra giọng nói yêu kiều kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.