A ∑(°△°) Lão Đại

Chương 50




Ta một thân nam trang tuấn nhã, xe nhẹ quen đường tiêu sái tiến vào Thiên Hương lâu.

Thiên Hương lâu vẫn như trước đón người đến tiễn người đi, dòng người tấp nập, y hương tấn ảnh, oanh ca yến ngữ.

Cũng vì ta là bằng hữu của Thanh Nhã, thân phận tự nhiên đặc thù.

Vừa bước vào Thiên Hương lâu, đôi mắt sắc bén của Thiên Hương lập tức phát hiện ra ta, cười đến run rẩy cả người bước tới, “Vị này không phải Phượng công tử sao? Thế nào lại rảnh rỗi ghé qua đây vậy?”

“Đương nhiên là không quên được rượu ngon mỹ nữ của Thiên Hương lâu rồi.” Ta tiêu sái phe phẩy chiết phiến, thuận lợi lấy ra một thỏi ngân lượng.

“Phượng công tử như vậy là có ý gì? Thiên Hương ta còn có thể thu tiền của ngài được sao.” Nàng cười tủm tỉm đem bạc nhét lại vào tay ta, thấp giọng nói, “Hạ cô nương, Lục tỷ tỷ phân phó, từ nay về sau, ngài chính là một trong những chủ tử của Thiên Hương lâu này.” Nàng cười duyên, bàn tay bấu lấy lưng ta. Người ngoài nhìn vào, cũng giống như hai chúng ta đang liếc mắt đưa tình.

Đều trong dự tính, ta cũng không thấy quá ngoài ý muốn. Tuy rằng Lục Thanh Nhã đuổi ta cút xa một chút, nhưng trong lòng thì vẫn quan tâm ta. Miệng Thanh Nhã mặc dù độc ác, nhưng đối với ta thật tình rất tốt.

“Hoàng Phủ Viêm có tới đây không? Chúng ta đã hẹn gặp mặt.” Hoàng Phủ Viêm thân phận đặc thù, giọng nói ta lúc này rất nhỏ.

“Hắn đã căn dặn, nếu tiểu thư tới lập tức đưa ngài đi gặp hắn.” Thiên Hương lãnh đạm quét mắt qua đám khách nhân trong đại sảnh, khóe môi hơi nhúc nhích.

Ánh mắt của ta cũng theo nàng đảo một vòng, làm ra bộ dạng mê đắm, “Vậy đi thôi, ta đang khẩn trương muốn gặp Mộng Lộ yêu dấu của ta.” Ta thuận lợi ôm lấy thắt lưng nàng.

“Muốn gặp Mộng Lộ, không dễ như vậy nha.” Thiên Hương dùng tú khăn che miệng, lôi kéo ta lên lầu.

Ta cười ha hả, hào phóng đến không kềm chế được, “Ha ha, bản công tử phong lưu phóng khoáng, chỉ sợ Mộng Lộ cũng ái mộ ta.”

Thiên Hương mang ta đi vào hậu đình, tách khỏi âm thanh náo động rầm rĩ bên ngoài.

“Hạ cô nương, Viêm vương dù sao cũng thân phận đặc thù, cẩn thận có người tâm hoài bất quỹ.” Nhìn thấy chung quanh không có người, nàng liền nhắc nhở ta.

“Đa tạ.” Ta đương nhiên biết, chỉ cần không cẩn thận một chút, sẽ bị lôi kéo trở thành tam gia đảng. Hiện nay triều đình thế cuộc hỗn loạn, bè đảng phân tranh, ta thực sự không thích hợp thân thiết quá với hắn.

“Nếu như cô nương nhất định phải gặp hắn, có thể nói cho ta biết, ta thay cô nương an bài.”

Ta trầm ngâm một chút, “Hết cách rồi, cũng bởi không muốn liên lụy Lục tỷ tỷ và Mộ Dung gia, ta chỉ có thể hoán đổi thân phận đi gặp hắn. Sau này, còn phải phiền Thiên Hương tỷ tỷ.” Đều nói lễ nhiều người không trách, tốt nhất nên nịnh nọt một chút.

“Ta và Lục tỷ tỷ quen biết hơn hai mươi năm, từ lâu đã thành tình tỷ muội. Cô nương là muội muội sống nương tựa nhau với Lục tỷ tỷ, tự nhiên cũng là muội muội của ta, không cần khách khí.” Nàng dẫn ta đi lên một hành lang gấp khúc ở hậu viện.

Ta chỉ cười không đáp.

“Hắn chờ cô đã lâu lắm rồi.” Đưa ta tới sương phòng lần trước ta cùng Hoàng Phủ Viêm uống rượu, nàng đẩy cửa ra, “Vào đi thôi.”

“Đa tạ.” Vốn định thuận lợi thưởng một thỏi bạc, nhưng nghĩ kỹ một chút liền thôi.

Nếu nàng và Lục Thanh Nhã thân nhau như vậy, lấy tiền chẳng phải làm mất đi tình cảm. (đôi mắt chúng đọc giả rất sáng, ai chẳng biết mục đích của Tử Lung chúng ta chính là muốn tiết kiệm tiền. Nói trắng ra, chính là lòng dạ xấu xa, so với táo hư còn tệ hơn rất nhiều.)

Bước vào trong, ta tiện tay đóng cửa lại.

Hoàng Phủ Viêm đưa lưng về phía ta, yên lặng uống rượu. Bóng lưng hắn cao lớn, mơ hồ lộ ra nét cô độc.

Ta xòe quạt ra, chậm rãi ngồi bên cạnh hắn, “Hoàng Phủ huynh, để huynh chờ lâu rồi.” Không sai, ta đến muộn. Thế nhưng, đây là ta cố ý.

Hạ Tử Lung ta luôn luôn tâm cao khí ngạo, thích tự do tự tại, không tham phú quý, không luyến vinh hoa.Tới quá sớm, trái lại mơ hồ có hàm ý nịnh hót. Xin lỗi, nịnh nọt ton hót không phải chuyện ta muốn làm.

“Phượng huynh khách khí.” Hắn đơn giản uống một ngụm, đưa một chung rượu rỗng tới trước mặt ta, tiện tay rót đầy chung.

“Hoàng Phủ huynh, nửa tháng không gặp, thần thái vẫn như xưa.” Ta nâng chung rượu lên một hơi uống cạn.

“Phượng huynh cũng không kém.” Khóe môi hắn chậm rãi nhếch lên, ánh mắt rơi lên người ta.

“Hoàng Phủ huynh, huynh gọi ta tới là có chuyện gì?” Ta cầm trên tay chén rượu, mỉm cười nhìn hắn.

Hoàng Phủ Viêm từ trong người móc ra một chồng ngân phiếu để trên bàn, “Phượng huynh cứu xá muội một mạng, đây chỉ là chút tâm ý của tam đệ ta.” Hắn cúi đầu, lại uống một ngụm rượu.

Tam đệ? Hoàng Phủ Thanh?

Ánh mắt ta rơi lên một chồng dày ngân phiếu, trong đáy mắt xẹt qua một tia cười nhạt.

Khóe môi dẫn ra một nụ cười ôn nhu, chậm rãi cầm lấy ngân phiếu, “Chậc, hai mươi vạn lượng, tam hoàng tử quả nhiên ra tay hào phóng.” Muốn dùng hai mươi vạn lượng bạc mua Hạ Tử Lung ta, đúng là nằm mơ. Đánh giá thấp dã tâm của ta quá rồi, cũng đánh giá thấp cả năng lực của ta.

Ta thừa nhận hai mươi vạn lượng quả thật rất nhiều, có thể tính là giá trên trời. Cho dù có mua mấy nghìn nô lệ cũng dư dả. Thế nhưng, dùng hai mươi vạn lượng bảo ta vào tam gia đảng, thật sự đánh giá thấp ta quá mà.

“Phượng huynh hài lòng chứ.” Hắn mỉm cười, nhìn ta.

Ta tiện tay bỏ lại ngân phiếu, tựa người về phía sau. Hai tay khoanh trước ngực, cánh môi ta vung lên một mạt mỉm cười, “Ai cũng có nhược điểm riêng của mình, nhược điểm của Phượng mỗ chính là tham tài.” Bởi vì ta tham tài, cho nên bọn họ mới dùng tiền thu mua ta.

“Mấy ngày trước, Phượng huynh dùng cái giá trên trời là mười vạn lượng hoàng kim mua một chuỗi hạt trân châu. Ở đây chỉ có hai mươi vạn lượng bạc, Phượng huynh đích xác sẽ không xem ra gì.” Hừ, ta tùy tiện hô đại một cái giá mà hắn cũng tin. Cái đó gọi là ăn nói lung tung, tùy tiện nói đại một cái giá, không cần chi ra đồng nào.

Hai mươi vạn lượng với ta mà nói, đích xác có thể tính là một cái giá khổng lồ. Đối với bất kỳ ai, đều rất giá trị.

“Hoàng Phủ huynh đã tra ra được gì rồi?” Ta xoay xoay chuôi quạt, tà nghễ liếc nhìn hắn, “Dựa vào năng lực của Hoàng Phủ huynh, nửa tháng, vậy là đủ rồi.” Ta đương nhiên sẽ không ngốc đến nỗi cho rằng trong nửa tháng này hắn đi gian dâm cướp bóc, giết người cướp của. Lúc hắn đưa ra thời hẹn nửa tháng sau gặp mặt, ta đã biết hắn nhất định dùng nửa tháng thời gian này thăm dò lai lịch của ta. Ta mua nhà, nguyên nhân một nửa cũng vì ứng phó với hắn.

“Phượng huynh quả thực là một nhân tài, tam đệ ta chính là cần một nhân tài văn võ song toàn, thông minh tuyệt đỉnh giống như Phượng huynh đây.” Hắn dẫn ra đôi môi gợi cảm, tự tiếu phi tiếu.

“Thỉnh Hoàng Phủ huynh thay mặt ta cảm tạ ý tốt của tam hoàng tử, số bạc này ta nhận lấy.” Ta đem ngân phiếu thu vào trong người.

Biểu hiện ra tuy rằng lười nhát, nhưng từ tận đáy lòng thì vui mừng hớn hở. Hai mươi vạn lượng bạc lận a, ta chỉ sợ mình kích động đến thành điên điên khùng khùng. Không được, ta phải hung hăng khắc chế bản thân mình. Tưởng Hạ Tử Lung ta cũng xem như nhìn thấu việc đời, nếu bị hai mươi vạn lượng bạc dọa thành điên điên khùng khùng, sau này làm sao còn chỗ đứng trên giang hồ nữa?

“Ta tin Phượng huynh, bất luận Phượng huynh có lai lịch bối cảnh như thế nào, ta và tam đệ đều không để tâm tới, chỉ hi vọng Phượng huynh có thể vì tam đệ bày mưu tính kế. Tam đệ luôn khát khao chiêu nạp hiền sĩ, quyết định cho Phượng huynh ngồi ghế thượng khách.” Trong mọi triều đại, có bá chủ anh hào chân chính nào mà khát khao chiêu nạp hiền sĩ? Chiêu hiền đãi sĩ còn làm không được, làm sao thành được nghiệp lớn.

“Đa tạ tam hoàng tử và Hoàng Phủ huynh ưu ái, Phượng mỗ chỉ thích rượu ngon mỹ nữ, không muốn vướng vào triều chính.” Bạc ta cứ nhận, coi như chi phí cứu mạng tiểu bất điểm đi.

Ta luôn luôn lòng dạ xấu xa, tiền cứ lấy, nhưng không gia nhập tam gia đảng. Tính mệnh của một vị công chúa, hai mươi vạn lượng bạc là dư dả,

Không tham gia bè đảng phân tranh… Được rồi, ta thừa nhận ta thỉnh thoảng cũng có tham gia. Bất quá, ta chỉ gia nhập vào thái tử đảng. Không còn biện pháp nào khác, ai bảo lão bà của thái tử là cháu gái kiêm muội muội của ta, hơn nữa Lục Thanh Nhã tỷ tỷ của ta rất coi trọng hắn, ta nếu gia nhập vào đảng phái khác, nhất bịnh sẽ bị Thanh Nhã lóc xương bỏ vào nồi canh nấu.

Hoàng Phủ Viêm có thâm ý khác nhìn ta, trong con ngươi đen hiện ra mỉm cười, “Quý phủ tam đệ có rất nhiều giai nhân mỹ tửu, nếu Phượng huynh thích, không ngại đến quý phủ tam đệ một hồi.” A, dùng tiền thu mua không được, đổi lại dùng mỹ tửu giai nhân.

“Đa tạ hảo ý của Hoàng Phủ huynh, trong nhà tiểu đệ đã có hai vị ái thiếp, chỉ e không có phước hưởng thụ.” Ta là nữ đó, cho dù có đem Tây Thi đến trước mặt ta cũng không làm được gì đâu.

Sắc dụ, vô hiệu.

“Nghe nói ái thiếp của Phượng huynh, Tuyết Liễu phu nhân khuynh quốc khuynh thành, thảo nào Phượng huynh đối với nàng tình thâm ý trọng.” Tin tức quả thật rất nhanh nha, ngay cả “ái thiếp” của ta tên gì cũng biết.

“Ái thiếp của Phượng mỗ cho dù có đẹp, cũng không bằng Mai Ngọc Phù cô nương ôn nhu mỹ mạo, thanh mai trúc mã, hồng nhan tri kỷ của Hoàng Phủ Huynh.” Hắn dùng thời gian nửa tháng để điều tra ta, lẽ nào ta không biết đi điều tra hắn?

Nếu như hắn cho rằng ta chỉ biết uống rượu tán gái ăn chơi trác táng, thật sự quá sai lầm rồi.

“Ta càng ngày càng thưởng thức Phượng huynh.” Hắn lần thứ hai rót rượu cho ta, thẳm sâu trong đôi mắt đen láy kia hiện lên một mạt quỷ dị.

“Quá khen, Phượng huynh cùng Mai Ngọc Phù cô nương yêu đến kinh thiên động địa, tiểu đệ có muốn cũng khó lòng.” Cho dù đánh chết ta, ta cũng không nói cho hắn biết ta cố ý tìm đại một tên ăn mày trong thành cùng Thanh Nhã tìm hiểu qua tất cả về hắn. Tin tức này thật thật giả giả, cũng đủ để ta sơ bộ hiểu hắn phần nào.

Nếu như muốn câu được hắn, đương nhiên phải thám thính cho rõ ràng.

“Phượng huynh, ta đối với huynh càng ngày càng thấy hiếu kỳ.” Hiếu kỳ cái rắm, ta với hắn, đều là người bình thường có hai con mắt, một cái mũi và một cái miệng, có gì đáng hiếu kỳ đâu? Nếu muốn tìm ra điểm khác nhau trên người hai chúng ta, chỉ có thể là kết câu thân thể không giống, giới tính không giống nhau.

Ta khép cây quạt lại, siết trong lòng bàn tay, “Hoàng Phủ huynh, không cần hiếu kỳ với về ta. Cho dù tra không được lai lịch của ta, cũng đừng hiếu kỳ.” Cũng bởi vì tra không được lai lịch của ta, cho nên mới hiếu kỳ. Tục ngữ nói, tò mò hại chết miêu. Tốt nhất là đừng có tò mò, nếu hắn phát hiện ra bí mật của ta, ta nhất định đánh hắn thành thịt vụn, gói lại làm bánh bao. Ắc… YY thôi mà, nếu như hắn phát hiện bí mật của ta, bị gói lại thành bánh bao chắc chắn là ta.

“Vậy sao?” Hắn cười như không cười, đáy mặt cũng hiện lên một mảnh lạnh lùng.

“Hoàng Phủ huynh và tam hoàng tử trong triều địa vị đều tương đối cao, thủ hạ dưới trướng đều là tài ba dị sĩ, thế nhưng…” Ta giương mắt lên, cười quỷ dị, “Cư nhiên tra không được lai lịch của ta, Hoàng Phủ huynh chẳng lẽ không hoài nghi ta sao?”

“Hoài nghi huynh cái gì?” Hắn rót rượu cho ta, ngữ khí bình thản hiền hòa. Động tác tự nhiên, ngữ khí hiền hòa, giống như chúng ta là một đôi hảo bằng hữu quen biết đã lâu.

“Hoài nghi tại hạ là gian tế địch quốc, hoài nghi tại hạ kết giao vương gia là có ý đồ.” Ta cố ý thử hắn.

“Dựa vào những lời huynh vừa rồi, đủ để ta tin tưởng huynh.” Hắn ngẩng đầu nhìn ta liếc mắt, “Ta đánh cuộc, nhân tài như Phượng huynh, đáng giá để ta cùng tam đệ đánh cuộc.”

Ta cầm chuôi quạt vỗ vỗ trong lòng bàn tay, cất tiếng cười to, “Hoàng Phủ huynh, quả nhiên là đủ cuồng ngạo, đủ tự tin.”

“Phượng huynh, ta thích người thông minh. Lần trước gặp nhau, ta đã xem huynh là bằng hữu.” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng ai biết trong lòng hắn nghĩ thế nào? Không chừng hắn đang hung hăng mắng chửi ta, ý đồ dùng hình nộm nguyền rủa ta.

“Tiểu đệ cũng thưởng thức Hoàng Phủ huynh quang minh lỗi lạc, chỉ cần Hoàng Phủ huynh không xem tiểu đệ là kẻ thù, tiểu đệ tự nhiên nguyện ý cùng Hoàng Phủ huynh trở thành bằng hữu.” Nói ngoài miệng thì ai không nói được, ta cũng được mà. Nếu hắn mà quang minh lỗi lạc thì trên đời này không có từ “âm hiểm”. Hắn đối với ta thẳng thắn thành khẩn, cũng bởi vì ta đoán trúng tâm tư hắn. Nếu như ta đoán không được, e rằng đã bị hắn xem như khỉ chơi đùa.

“Quý phủ tam đệ vừa có một nhóm vũ kỹ, tài múa phi phàm, chẳng hay Phượng huynh có hứng thú hay không.”

Mỹ nhân kế, điển hình chính là mỹ nhân kế. Chỉ cần là nam nhân bình thường, trước mỹ nhân kế tám chín phần đều thất thủ. Đáng tiếc, ta là nữ nhân. Đồng tính chê bai, sở sĩ, ta đối với nữ nhân là vô cùng phản cảm, nhất là đối với nữ nhân diễm tục.

“Tiểu đệ sợ rằng không có phước hưởng thụ.” Ta cung kính cúi đầu, hàm ý cự tuyệt đã quá rõ ràng.

Ta nhận lấy tiền, cũng không biểu thị ta nguyện ý bị thu mua.

Hết cách, ai kêu ta lòng dạ lại đen như vậy.

Hắn không nói gì khác, nâng chung rượu lên, “Phượng huynh, thỉnh.” Bây giờ buông tha, không có nghĩa là vĩnh viễn buông tha.

Con cá béo, mắc câu rồi.

“Hoàng Phủ huynh, thỉnh.” Ta cũng mỉm cười nâng chung rượu lên.

Chung rượu lãnh lẽo dán vào mắt ta, trong mắt phản chiếu ảnh rượu, che khuất tiếu ý trấn định trong mắt của ta…

***

Sở Sở vừa đến, hôn lên mặt các vị, ủng hộ nhiều hơn nha. Hắc hắc, ta tham tài. Muốn thêm phiếu và đề cử… Đùa thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.